Sau Khi Cá Mặn Làm Bố Của Nhóc Gà Con Học Hành Như Điên

Chương 138

 

Kể từ khi chương trình “Trại Thiên Tài Nhí” lên sóng, Thẩm Khanh và các nhóc nhà cậu liên tục nổi đình nổi đám, còn Thẩm Khanh thì bất ngờ trở thành “ngựa ô” trong làng giải trí, được coi là một ngôi sao show thực tế không thể chối cãi.

Những người từng quen biết Thẩm Khanh trước đây đều thấy khó tin, bởi trong ký ức của họ, Thẩm Khanh vốn là người quá hướng nội và nhàm chán.

Thời gian này, cậu trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi nhất.

Đặc biệt là tập hai của chương trình quay tại nhà thầy Thẩm, biệt thự siêu sang trọng mà người ngoài khó lòng tiếp cận được.
Điều này đã gây chấn động nhiều người trong giới.

Từ ngày đó trở đi, Thẩm Khanh trở thành cái tên được nhắc đến nhiều nhất trong các nhóm đồng nghiệp trên WeChat.

Bản thân cậu cũng nhận ra hiện tượng này.
Trước kia, nguyên chủ đã tham gia quá nhiều nhóm, nhưng Thẩm Khanh sau khi “xuyên không” đến đây vẫn chưa hiểu rõ tình hình nên chưa thoát nhóm.

Cậu đặt nhiều nhóm ở chế độ “Không làm phiền”, gặp mấy nhóm mà admin hay “tag” liên tục thì cậu còn gập luôn, không muốn nhìn thì lòng cũng thoải mái.

Hơn nữa cậu cũng ít dùng WeChat, những nhóm này vì vậy chỉ như “bình phong” ,biết tồn tại nhưng có thấy cũng không click vào.

Tuy nhiên, có lẽ do trong một ngày cậu bị nhắc tên quá nhiều lần, gần như mỗi lần mở WeChat lên, ít nhất trong một nhóm sẽ có tin nhắn mới đề cập đến cậu…

Vì tò mò, Thẩm Khanh vẫn click vào xem.
Lần này là một nhóm người mẫu.

Nguyên chủ từng đi diễn catwalk vài lần sau khi ra mắt, cũng từng chụp vài bìa tạp chí, nên đã gia nhập kha khá nhóm người mẫu.

Vì các nhóm này thường bàn tán thông tin về show diễn, sự kiện, việc lấy thông tin rất tiện, đôi khi còn có cơ hội xin việc nhờ “hớt vớt” may mắn, nên khi trước nguyên chủ vào nhóm cũng khá vất vả.

Tuy nhiên, phần lớn cơ hội “hớt vớt” đều thuộc về những người giao tiếp rất giỏi, còn nguyên chue thì gần như bị ám ảnh xã hội, toàn bộ can đảm chỉ đủ để nhờ người khác kéo vào nhóm, rồi sau đó chẳng bao giờ tương tác nhiều, cũng chưa từng có cơ hội xin việc.

Nhưng cậu lại “ăn theo” nhiều chuyện hay ho.

Nhóm này do một admin không bắt buộc đổi nickname nên tính chất khá “bán ẩn danh”, mọi người nói chuyện cũng thoải mái hơn, dễ thu thập thông tin “đào trộm” hơn.

Sau khi Thẩm Khanh nổi tiếng, cậu cũng trở thành “chủ đề bàn tán” trong nhóm.
Mỗi khi bị nhắc nhiều, cậu đều vào xem mọi người đang nói gì.

[Nói thật MilkTv đúng là trò cười, hồi đó muốn quay show gia đình nhà nọ, tốn công tốn sức mà không thành. Giờ thì ngược lại, đài Rainbow đối thủ của họ đã trực tiếp đến nhà nọ quay, còn là show cho trẻ con nữa!]

[Tôi nghe nói MilkTv giờ trong giới cũng chẳng còn chút thể diện nào, hồi đó dàn xếp như vậy với nhà nọ, hợp tác với quản lý cũ của họ để hy sinh người ta, giờ đối tác lại thân thiết với đài Rainbow, MilkTv chỉ biết cắn răng nuốt đau.]

[Nghe nói quản lý cũ kia cũng hối hận xanh mặt, bị Giang Thịnh đuổi việc rồi. Nhưng Giang Thịnh gần đây cũng chẳng có mấy tân binh nổi bật, toàn xuống dốc, một cô bạn của tôi còn đang đau đầu tính chuyện bỏ trốn đây.]

Thẩm Khanh nghĩ thầm: Ồ, hóa ra lại là chuyện của mình với MilkTv, và quản lý cũ Miêu Phi Vũ.

[Cũng phải thôi, MilkTv lúc đó chắc thật sự nghĩ nhà nọ với Cố tổng không thân, mới dám lừa mượn biệt thự, không được lại hy sinh người ta để tăng nhiệt cho show. Ai ngờ nhà nọ và Cố tổng lại thật sự rất thân.]

[Ai mà ngờ được chứ…]

[…… (thở dài)]

Thẩm Khanh: ?

Thở dài cái gì vậy?

Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục lướt, càng về sau càng trở nên vô lý hơn.

[“Mấy người nói xem, lần này quay show tại nhà họ, liệu Cố tổng thật sự đồng ý không? Tôi nghe nói Cố tổng ghét bị người ngoài làm phiền nhất.”]

[“Hồi trước MilkTv muốn mượn biệt thự là để tiện thân thiết với Cố tổng, còn Rainbow có vẻ không có ý đó, chỉ đơn thuần mượn nhà làm trường quay thôi, nên Cố tổng cũng không đến nỗi không đồng ý...”]

[“Đúng rồi, tệ lắm thì cũng có hai đứa trẻ ở đó, không thấy thì không bực mình.”]

Thẩm Khanh: … Không phải lúc trước mấy người còn nói tôi với Cố tổng quan hệ thật tốt sao…

Sao giờ lại biến thành vì mấy đứa trẻ rồi?

Thẩm Khanh lướt xuống, cuối cùng cũng thấy lời biện hộ cho mình:

[sto: Không phải chứ, nghe mấy người nói thì Cố tổng đồng ý cho mượn biệt thự là vì Thẩm tiền bối à? Hai người ấy không phải tình thật sao?]

[@sto: Haha nhìn thím đúng là đứa trẻ con, newbie~ ở trong giới lâu rồi đều biết, làm gì có tình thật trên đời này đâu~]

[Cố tổng trước kia là "kim cương độc thân", kiểu không đụng vào ai cả. Thầy Thẩm... điều kiện cũng tốt, nhưng người kia gặp ai chẳng biết? Không đến mức dễ động lòng thế đâu.]

[sto: Không phải đâu, tôi xem show của Thẩm tiền bối rồi, Cố tổng thật lòng thích anh ấy, nhiều lần còn tự động lên hình nữa mà!]

Lập luận của sto nhanh chóng bị phản bác, rồi dần bị mọi người lờ đi.

Thẩm Khanh: ?

Nghe giọng mấy người kia... sao giống hệt nhóm anti trên mạng bảo tôi và Cố tổng không có tình thật vậy..

Dù tôi nói gì thì họ cũng chỉ tin những gì họ muốn, nói là vì công việc, vì bọn trẻ cũng được, miễn sao họ bảo tôi với Cố tổng không thể là tình yêu là được.

Hơn nữa, những người trong giới này còn nói nặng lời hơn.

Anti còn ít ra xuất hiện trực tiếp livestream để “cắt móng tay”, còn nhóm này thì rõ ràng chẳng thèm xem show.

Có vẻ chưa từng xem một giây nào nhưng vẫn dám khẳng định mọi thứ chỉ là hiệu ứng chương trình, không thật, chỉ có mấy đứa nhỏ như sto mới tin thôi…

Đối với những người này, Thẩm Khanh không còn tức giận nữa.

Ngược lại, sto, người duy nhất trong nhóm liên tục bênh vực cậu, lại khiến cậu tò mò một chút.

Cậu bấm vào avatar của sto, xem thông tin cá nhân.

Dựa trên những gì thấy được trên vòng bạn bè công khai, sto chắc chắn còn rất trẻ, đăng hình đời thường ở trường học, hình như là làm mẫu bán thời gian.

Phải công nhận bây giờ giới trẻ phát triển nhanh thật, cũng rất có tư duy.

Sto trông chỉ như sinh viên năm nhất hoặc năm hai, nhưng đã luyện được thân hình cực kỳ săn chắc, với 8 múi cơ bụng rõ rệt, dựa vào ngoại hình xuất sắc và gương mặt khá ổn, đã lọt thẳng vào làng mẫu,
mà còn làm ngoài giờ học...

Nhìn vậy, Thẩm Khanh không khỏi suy ngẫm, hồi đi học sao cậu không có nhận thức và sự khôn ngoan như vậy.

Nếu lúc đó cũng nghĩ đến làm mẫu ảnh bán thời gian thì có lẽ cậu đã nổi tiếng sớm rồi, ít nhất cũng không bị chết mệt vì 996 như bây giờ.

“Xem gì đấy?”

Một giọng nói trầm ấm vang lên rất gần bên.

Thẩm Khanh không động đậy, vẫn nằm trên giường, chân nhẹ đung đưa. Nghe tiếng, cậu tự nhiên trả lời: “Xem một em nhỏ.”

“Em nhỏ?”

Giọng nói phía sau càng nhỏ hơn, càng gần hơn.

“Ừm, anh phát hiện mấy cậu trai bây giờ dữ dội thật, ngày càng...”

Câu chưa nói hết đã bị lật người, ép xuống giường.

Trước tiên là một nụ hôn.

Rồi tay cầm điện thoại bị giữ lại, đầu ngón tay lạnh lạnh trượt từ cẳng tay lên cổ tay cậu, Cố Hoài Ngộ nhìn vào màn hình điện thoại, nheo mắt lại.

“Nếu muốn xem 8 múi thì nói với anh.”

Thẩm Khanh: “? Anh...”

Cậu quay lại, nhìn thấy màn hình điện thoại đang phóng to ảnh 8 múi của sto...

“À không.” Biết chuyện, Thẩm Khanh vội tắt điện thoại: “Chắc vừa rồi vô tình bấm nhầm, em chỉ đang xem vòng bạn bè của em đó thôi...”

“Lúc nửa đêm mò vòng bạn bè em nhỏ xem cơ bắp à?” Cố Hoài Ngộ nhại lại, giọng điệu hơi cao lên.

“... Cái gì vậy.” Thẩm Khanh cười phá lên.

Ông lớn lúc nào cũng hay nghĩ vớ vẩn.

Cậu nằm trên giường, cầm điện thoại giải thích tình hình trong nhóm cho đối phương nghe.

“Em thấy nó chỉ là đứa nhỏ khá kiên trì, liên tục trong nhóm tranh luận, không ngại mất lòng các tiền bối... Anh biết đấy, mấy người hóng chuyện hay chê bai lắm, còn mấy người khác thì vì tưởng chủ thể không ở nhóm nên thoải mái phát tán ác ý, nhưng người kiên quyết bênh vực nhân vật chính như vậy hiếm lắm.”

“Ừ, thật hiếm.”

Cố Hoài Ngộ vừa nói vừa lấy điện thoại từ tay Thẩm Khanh đặt sang một bên, rồi dựa người nửa nằm, giữ chặt cậu lại, cúi xuống hôn nhẹ vành tai.

Thẩm Khanh thấy ngứa ngáy, cười khúc khích, tiếp tục nói: “Hơn nữa, nó... là fan couple của tụi mình, anh chắc không ghen đâu nhỉ, haha...”

“Không ghen.” Cố Hoài Ngộ đáp.

Thẩm Khanh hỏi: “Thật à?”

Cố Hoài Ngộ cười nhẹ.

Mặt anh hơi nghiêm nghị, giơ tay định tháo thắt lưng của Thẩm Khanh.

“Đợi đã.” Thẩm Khanh vội lấy tay giữ lại: “Mấy giờ rồi mà không ngủ? Anh không mệt à?”

Cố Hoài Ngộ ngoan ngoãn không cử động.
“Vợ mệt rồi à?”

“Không, em lo anh mệt.” Cậu trả lời nhẹ nhàng, còn đung đưa chân.

Mới xong một tập show cho trẻ, dù ông lớn hiếm khi xuất hiện sau hậu kỳ, cậu cũng không nhắc đến.
Nhưng Thẩm Khanh biết, Cố tổng vẫn theo sát mình và mấy đứa nhỏ suốt.

Là ngôi sao show thực tế mới nổi, việc ghi hình với Thẩm thầy vốn là chuyện vui vẻ.
Nhất là các trò chơi nhỏ và thi đấu đều có mấy bé chủ động giúp đỡ, cậu gần như chỉ ngồi tám chuyện, thực sự không hề mệt.
Thậm chí còn thấy khá vui.

Nhưng Cố tổng luôn theo sát họ, lại còn phải bận xử lý công việc và đủ thứ linh tinh... Chỉ nhìn thấy sắc mặt xanh xao, gầy gò đến độ các đường nét sắc bén trên mặt anh, Thẩm Khanh đã thấy thương.

Hơn nữa...

“Còn cả sức khỏe của anh, vẫn chưa khỏi hẳn.”

Nói đến đây, cậu đẩy nhẹ Cố Hoài Ngộ trên người mình: “Phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Nhưng đẩy không động.
Người đàn ông vững như núi đó nhìn cậu dưới thân mình:

“... Sao cảm giác em cứ nghĩ anh yếu thế?”

“... Không có!” Thẩm Khanh phủ nhận ngay.

Đàn ông mà muốn người yêu nghĩ mình yếu sao!
Chàng trai với gương mặt thanh tú, biết cách giữ thể diện cho ông lớn, thể hiện kỹ năng diễn xuất mới luyện gần đây... Tuyệt đối không để ông xã biết mình nghĩ anh yếu!

Ngước lên nhìn đối phương, Cố Hoài Ngộ:

“... Nhưng dạo này có vẻ em cứ lấy lý do lo cho anh mà tránh né chuyện thân mật.”
“Có đâu?” Thẩm Khanh nghĩ một chút rồi phản bác ngay: “Có sao? Tụi mình có dính lấy nhau cả ngày mà.”

Chuyện những hoạt động khác không nói, ông lớn nhất định có mặt.

Và từ khi biết các chiêu trò xuất hiện ở trường quay show trẻ em, gần như cả hai ba tập quay, Cố tổng đều đi theo.
Có còn không phải là lúc nào cũng dính nhau?

Thẩm Khanh phản bác rất thuyết phục!

Đến khi Cố tổng bỗng nhíu mỏng mí mắt xanh nhợt, bất lực nói:
“Ở bên nhau không phải là có ý đó sao.”

Thẩm Khanh: “...”

Cậu sửng sốt nhìn Cố tổng: “Thế... thế là...”
Nên gọi là hoang dã hay thẳng thắn? Cậu không nghĩ ra từ nào phù hợp.

Cố Hoài Ngộ dường như hiểu ý, thở dài, ngón tay dài nhẹ trượt qua hàng cúc áo của anh, rồi nói bằng giọng nhẹ nhàng:
“Nói thẳng ra đi, vợ không hiểu đâu.”

Thẩm Khanh: “...”

Không, cậu muốn phản bác là mình hiểu mà, chỉ là cố tình không hiểu thôi!...

Nhưng lúc này rõ ràng giữ cho cái thắt lưng của mình quan trọng hơn.

Thẩm Khanh vội vã ngồi dậy, tiện thể giải thích: “Không phải, em thật sự lo cho sức khỏe của anh mà...”

Cũng hơi có chút lười biếng nữa.

…Không phải kiểu lười biếng không muốn động tay động chân, mà có lẽ là do cậu khá “phật tính”, chẳng h*m m**n gì nhiều, làm cũng được mà không làm cũng không sao.

Cho nên khi có thể lười, Thẩm Khanh lại chọn cách không làm, chẳng làm gì hết, chỉ lười biếng thôi.

“Thế nên là, cậu thấy làm việc cả ngày rồi thì phải nghỉ ngơi cho tốt, không được quá sức! Mai chúng ta còn nhiều thời gian mà…” vừa giữ thắt lưng, Thẩm Khanh vừa vội vàng giải thích.

May mà Cố tổng vẫn là người lịch thiệp, cao quý, chuyện gì cũng có thể bàn luận.

Cậu vừa nói xong, Cố tổng liền không động đậy nữa.

Chỉ có điều tai Thẩm Khanh bị chạm nhẹ.
Đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng v**t v* d** tai, giọng Cố tổng vừa có chút bất lực vừa chan chứa yêu thương: “Thế thì được rồi.”

“Miễn là vợ không thích mấy em trai khác là được.”

Nói xong, ánh mắt anh lại sắc bén nhìn vào điện thoại của Thẩm Khanh.

Thẩm Khanh: “Sao có thể thích mấy em trai khác được! Em thật sự chỉ tò mò, xem cho biết thôi…”

Nói đến đây, trong Thẩm Khanh bỗng dưng tràn lên sự nghịch ngợm vui tươi, lần này lại chẳng nghiêm túc, lộ rõ nụ cười khôn lường, có chút nịnh nọt: “Nếu thích thì cũng chỉ thích em… em của anh thôi.”

Cố tổng: “…”

Mi mắt mỏng rõ ràng giật nhẹ, Cố tổng mím chặt môi rồi từ từ đứng dậy:
“Anh nằm xuống đi.”

Thẩm Khanh hỏi: “Anh đi đâu?”

Cố tổng: “Đi tắm.”

“Cần giúp không?” Thẩm Khanh không hề nằm xuống.

Cậu nhìn thấy Cố tổng có vẻ vừa dùng tay che lấy phần eo mình.

Chỗ đó, Thẩm Khanh biết là có sẹo, là vết mổ lần cuối của Cố tổng, tuy đã tháo băng nhưng vết thương vẫn chưa hoàn toàn lành lại, trong tình trạng này Cố tổng tắm nên tránh rửa trực tiếp khu vực đó, bác sĩ còn dặn phòng ngừa nhiễm trùng.

Hơn nữa bác sĩ còn nói, sức khỏe Cố tổng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, tắm nên có người trông chừng, sợ anh bị mất sức ngất xỉu gì đó.

Nhưng dù sao Cố tổng vốn là người kiên cường, lại thích tự mình làm mọi chuyện, rất ít khi cần người giúp... ngoại trừ lần đầu tiên hai người ở cùng phòng tắm, Thẩm Khanh bị anh lừa vào đó...

Sau đó chưa từng có lần nào nữa.

Lần này, Cố tổng quả thật nói: “Không cần.”

Rồi anh chống tay đứng dậy, bước về phía phòng tắm.

Nhưng đi được vài bước, định rẽ vào phòng tắm thì Thẩm Khanh thấy rõ sau lưng anh lắc lư một chút.

Vì dáng người quá cao lớn nên động tác ấy rất rõ.

“??? Anhhhh?”
Thẩm Khanh vội đứng dậy chạy tới, đỡ lấy Cố tổng.

Cố tổng nói: “Anh không sao.”

Nhưng nhìn sắc mặt thì có vẻ tái nhợt!

Thẩm Khanh: “Sao lại không sao được! Anh đau chỗ nào? Để em gọi bác sĩ!”

“Không cần.” Cố tổng q*** t** kéo lấy cậu, ngăn không cho cậu với lấy điện thoại trên giường.

Rồi lại hơi mất thăng bằng, anh nói: “Anh muốn em giúp anh ngồi xuống đã...”

Thẩm Khanh: “Được được.”

Chưa từng thấy Cố tổng như thế, Thẩm Khanh cũng hơi hoảng.

Lúng túng nhìn xung quanh rồi đỡ anh vào chiếc xe lăn gần nhất.

Chiếc xe lăn của anh lâu rồi không ngồi, nhưng để phòng trường hợp anh mất sức đột ngột vẫn để trong nhà không cất đi.

May mắn là lúc đầu Cố tổng tự nguyện ngồi xe lăn, nên cả hai không có ác cảm gì với nó.

Đặc biệt là Thẩm Khanh, trong mắt cậu xe lăn cũng là một phương tiện di chuyển khá tiện lợi…

Sau khi đặt Cố tổng lên xe lăn, Thẩm Khanh định đẩy anh đi tìm bác sĩ.

Nhưng Cố tổng lại nói không cần, đồng thời bảo:
“Anh đã khá hơn nhiều rồi.”

Thấy anh bình tĩnh, giọng ổn định, Thẩm Khanh mới yên tâm hơn chút, hỏi:
“Lúc nãy sao vậy?”

“Chỉ là hơi chóng mặt đột ngột, không sao đâu, đừng lo.”

“... Thấy chưa, anh phải nghỉ ngơi cho tốt!”

Thẩm Khanh vẫn chưa yên tâm: “Mai em sẽ cùng anh đi khám lại nhé?”

“Được.” Cố tổng nói rồi nhẹ nhàng dùng sức kéo cậu lại gần bên cạnh mình.

“Anh vẫn chưa có sức, hay là để vợ giúp tắm nhé?” Anh nói.

“Được thôi, chuyện nhỏ, anh nói sớm hơn chứ.”

Trong tình huống này, Thẩm Khanh cũng không thể để anh tự đi phòng tắm được.

Lúc Cố tổng nhập viện, anh từng gặp một cụ già cũng vì bị chóng mặt khi tắm mà ngã thương.

Thẩm Khanh lập tức nắm tay cầm xe lăn, đẩy anh vào phòng tắm.

“Giúp anh c** q**n áo nhé.” Cố tổng nói.

“Ồ, được.”

Cũng là lần đầu tiên Cố tổng chủ động đề nghị để Thẩm Khanh giúp c** đ*, Thẩm Khanh cảm thấy hơi bối rối nhưng vẫn nhấc tay mở cúc áo sơ mi cho anh.

Vì trải qua nhiều ca phẫu thuật và tai nạn xe, Cố tổng có khá nhiều sẹo trên người, có chỗ còn là sẹo mới chồng lên sẹo cũ, nhìn thật khiến người ta xót xa.

Nhưng đồng thời cũng không thể không thán phục bắp ngực và cơ bụng săn chắc của anh... Thẩm Khanh nghi ngờ trong thời gian này Cố tổng đã lén tập gym.

Mà cậu lại giờ mới nhận ra.

… Quả thật như Cố Hoài Ngộ đã nói, gần đây vì bận rộn, đôi khi lại phải thu âm chương trình, hai người bọn họ mãi chưa thực sự “ở bên nhau”.

Tối ngủ thì thường sẽ ôm nhau một lúc mới ngủ.

Nhưng Thẩm Khanh cũng đã có một khoảng thời gian khá dài không để ý đến thân thể của ông lớn nữa.

“Xem kỹ chưa?” Cố Hoài Ngộ giọng trầm trầm vang lên: “So với mấy em trai nhỏ thì sao?”

“…”

Ba câu không rời khỏi “em trai nhỏ”, còn nói mình không ghen ư?

Thẩm Khanh lập tức tỉnh táo, nhận ra mấy hôm nay mình thực sự lơ là anh ta, vội an ủi: “Anh cũng là em trai nhỏ mà.”

Cậu nhóc tên Sto năm nay chắc tầm hơn hai mươi tuổi một chút, mà Cố tổng cũng chưa đến ba mươi đâu!… Thẩm Khanh thích gọi mấy bạn trẻ hai mươi tuổi như thế là “trẻ con”, vì cậu đã trải qua sinh tử, tâm lý rất trưởng thành, giờ lại trở nên lười biếng, chỉ muốn sống nhàn hạ…
Nói chung trông như “lão cán bộ”.

Cho nên cậu luôn thấy mấy người hai mươi mấy tuổi rất trẻ.

Nhưng vấn đề là cậu chỉ thấy mình già, không thấy người khác già.

Thẩm Khanh an ủi chồng: “Anh không già, anh vẫn còn tươi tắn lắm.”

Cố Hoài Ngộ: “…”

Cởi áo sơ mi ra, thấy Cố tổng vẫn chưa có ý định tự làm gì, Thẩm Khanh ngại ngùng nhìn xuống quần anh.

Cậu nghĩ, mình đã xem gì chưa nhỉ? Chẳng qua là giúp c** q**n thôi mà… rồi vươn tay ra.

Ngay sau đó, Thẩm Khanh: “Ừ??? … ừmm.”

Anh ngẩng đầu lên, vừa đúng nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Cố Hoài Ngộ.

Cố tổng nói: “Khó chịu.”

“... Khó chịu chỗ nào?” Thẩm Khanh nuốt nước bọt.

Cố Hoài Ngộ liền hạ ánh mắt xuống.

Thẩm Khanh: “... Không được đâu, anh vừa nãy còn suýt ngất đó!”

“Anh biết, thật sự không có sức.” Giọng Cố tổng trầm lặng, nét mặt lại hiếm hoi thoáng buồn: “Thật sự nên đi tắm rồi ngủ.”

“Ờ…”

Lúc này trong lòng Thẩm Khanh càng đau hơn.

Suốt từ đầu, mặc dù ông lớm trông xanh xao gầy yếu, nhưng từ lần đầu gặp anh, ngay cả khi ở ICU, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ người này yếu đuối.

… Cậu chưa bao giờ nghĩ người này yếu, vậy mà giờ đây vì mình từ chối đủ thứ, cậu lại bị gán mác “yếu đuối”.

Mà lại còn là một người siêng năng, nghiêm túc như Cố tổng…

Đột nhiên cảm giác như một anh hùng cuối đường, cọp dữ cúi đầu?…

Bỗng nhiên thấy buồn thảm!

Lần đầu thấy Cố tổng yếu đuối như vậy, Thẩm Khanh nói: “… Không, em không có ý đó… Hay là, để em giúp anh đi.”

Cậu cúi mắt nhìn “đại cường quan” của Cố tổng, giọng đột nhiên nhỏ hẳn: “Không thì anh cũng khó chịu, không ngủ được…”

Giọng trẻ con nhỏ nhẹ.

Tiện thể cậu quay mặt đi.

Thật ra về chuyện này, Thẩm Khanh, người ngày càng giống “lão cán bộ” kia, cũng hơi ngại ngùng.

Đến mức cậu không nhận ra khi cậu vừa mở lời, thì ngón tay đặt trên tay vịn xe lăn của Cố tổng nhẹ nhàng động đậy.

Giờ đây mấy ngón tay dài thon ấy siết chặt lấy tay vịn, giọng Cố tổng vẫn bình thản nhưng thoáng buồn: “Nhưng anh biết mà, anh giờ không có sức, không thể cử động.”

Thẩm Khanh: “…”

Nhìn ông lớn ngồi trên xe lăn với sắc mặt tái nhợt: “Thật sự là như vậy.”

Cố Hoài Ngộ: “…”

“Nhưng mà!” Cậu chỉ tay xuống, nhớ phải bảo vệ thể diện và tự tin của chồng, liền nói to: “Nhưng anh chỉ là thân thể giờ yếu một chút thôi, không phải không làm được! Anh thật sự rất giỏi, anh là nhất!”

“…”

Ngón tay Cố tổng siết tay vịn chặt hơn, nắm thành nắm đấm.

Thẩm Khanh vẫn cố an ủi, không để ý mặt anh lúc này đã không còn tái nhợt nữa.

… Có lẽ chẳng ai, sau khi bị người mình yêu thương trêu chọc nhiều lần mà vẫn giữ được bình tĩnh.

“Khụ.”

Rõ ràng là đang cố chịu đựng, Cố tổng đột nhiên ho một tiếng, rồi đưa tay lên ấn ngực.

“Chồng ơi?!”

Lúc này Thẩm Khanh hoảng hơn.

Trong suy nghĩ của Thẩm Khanh, Cố tổng từng rất yếu, tinh thần như tàn lụi, thường hay làm vậy, cố kìm cơn ho.

Nhưng cậu không biết, lần này Cố tổng cố chịu là khác với mọi lần.

Cố tổng dùng giọng trầm khàn, hơi thô ráp nói:

“... Anh không cử động được, còn em thì vẫn làm được.”

Thẩm Khanh: “...?”

“Hay là… vợ thật sự chán anh rồi?… Khụ.”

Dù ho tiếp, nhưng giọng Cố tổng vẫn giữ bình thản.

Thẩm Khanh: "……"

Trong ánh đèn vàng ấm áp dịu nhẹ của phòng tắm, Thẩm Khanh chú ý thấy tay Cố Hoài Ngộ bám chặt vào tay vịn xe lăn, mu bàn tay tái nhợt, gân xanh nổi rõ, các đốt ngón tay lộ rõ.

Có vẻ như anh đã dùng rất nhiều sức lực, và rất kiên quyết mới nói ra được những lời đó.

Thẩm Khanh luôn phân biệt được rằng, sự lười của mình là lười không muốn tranh giành, chỉ thích sống nhàn nhã chờ chết kiểu đó.

Không phải là kiểu lười không muốn động đậy cả ngày.

Sức khỏe cậu vốn rất tốt.

Đặc biệt thời gian gần đây chuẩn bị quay phim, cậu vẫn duy trì việc tập gym, rèn luyện thể lực.

Cố tổng có sáu múi bụng, cậu cũng gần như tập được rồi!

Dù vậy, vẫn mệt thật.

Giờ tập luyện này mệt hơn nhiều so với tập gym bụng.

Đặc biệt là…
“Anh chắc cái xe lăn này đủ chắc, chịu nổi hai đứa mình chứ?”

Thẩm Khanh hỏi lắp bắp.

Nhất là, cậu còn rất sợ xe lăn sẽ không chịu nổi, bị hỏng, bị sập!

“Ừ.”

Dưới ánh đèn cam vàng, Cố Hoài Ngộ dựa vào chàng trai, nhẹ nhàng đáp lời.

Anh vô thức v**t v* khuôn mặt đẹp trai quá mức của Thẩm Khanh, nhìn thấy mặt cậu đỏ rực như ánh bình minh, nghe thấy tiếng thở nặng nề dần, đầu ngón tay lướt nhẹ, cảm động vì chàng trai này chịu khó đến mức đó chỉ để an ủi mình…

“Đừng vậy, anh thực sự sắp không chịu nổi nữa rồi.” Thẩm Khanh bỗng dưng vỡ giọng, gần như khóc.

Anh thực sự sắp hết sức rồi.

Nhưng vấn đề rõ ràng rất nghiêm trọng.

Bởi vì “đại cường quan” của Cố tổng vẫn rất “đại cường quan”, có vẻ thời gian chưa qua lâu…

Và theo kinh nghiệm trước đây, phải mất một lúc nữa mới hồi phục.

Nghĩ lại mình quá liều, rõ ràng còn chưa thể tập luyện thế này, mà lại cố ép mình…
Chàng trai không khỏi hối hận, khóc nấc lên.

Cậu muốn hỏi Cố Hoài Ngộ phải làm sao.
Nhưng trước đó, cậu nghe thấy giọng Cố tổng khàn khàn, hơi run run nói: “Xin lỗi.”

Thẩm Khanh: “?”

Chưa kịp phản ứng, eo cậu đã bị đôi bàn tay dài thon của Cố tổng giữ chặt lại.

?
??

… Thôi được rồi, cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao Cố tổng lại vừa ngất, vừa thể hiện nhiều uất ức đến vậy với mình.

Thật sự xin lỗi.

Em không nên vì bác sĩ nói anh còn cần dưỡng bệnh mà nghĩ anh yếu, rồi cứ bảo anh không được thế này thế kia…

Em...!!!

Từ anh Thẩm, người dù không tập gym sau lần đó nhưng sáng hôm sau lại nằm lì trên giường.

Cậu mới phát hiện ra Cố Hoài Ngộ đúng là bậc thầy trà đạo mà!!!

Sáng hôm sau, Thẩm Khanh không hề biết trong lúc ngủ, Cố tổng lại lên hot search.
#ThẩmKhanh, tài sản hàng trăm tỷ#
Lý do lên hot search là vì lúc đầu có người đăng ảnh giấy chứng nhận quyền sở hữu căn biệt thự lớn mà bọn họ đang ở.

Trên giấy chủ sở hữu là tên Thẩm Khanh.
Người đăng ảnh này Thẩm Khanh biết, là người mẫu Thanh Ẩm Hân.

Trước đây, nguyên chủ và hắn ta quan hệ khá tốt, nhưng cũng chỉ là bạn xã giao, giống như những người trong nhóm người mẫu kia, đều mặc định Thẩm Khanh và Cố Hoài Ngộ không thể là một đôi.

Rồi một đêm nọ, bị làm phiền, Thẩm Khanh chụp giấy chứng nhận nhà cho hắn ta xem, rồi từ đó hắn ta im lặng luôn.

Kể ra, sau đó hai người cũng ít nhắn tin riêng tư.

[Không ngờ lần này Thanh Ẩm Hân lại lên tiếng bênh vực mình. ]

[@ThanhẨmHânV: Có người đừng ghen nữa, họ vẫn yêu nhau say đắm, mọi người tự nhìn nhé [ảnh]]

Dòng Weibo của hắn tuy không đầu không cuối nhưng lập tức gây sóng gió.

Một số thông tin trên ảnh dù bị làm mờ nhưng vẫn có thể nhận ra giấy chứng nhận đó thật, địa chỉ trên đó chính là biệt thự xa hoa khiến nhiều người ngưỡng mộ trong chương trình!

[Wow! Vậy biệt thự này từ đầu đến cuối là của thầy Thẩm… Cố tổng sớm đã tặng vợ rồi?!]

[Chậc, căn biệt thự này ít nhất cũng phải vài tỷ chứ! Thẩm Khanh giấu thật đấy!]

[Để tôi đoán xem, có phải lại mấy kẻ ghen ăn tức ở nói thầy Thẩm và thầy Cố không phải tình yêu thật? Biệt thự đã đứng tên thầy Thẩm rồi, còn bảo không yêu? Tôi chỉ biết chúc mừng thôi.]

[Ai cho tôi biết Thanh Ẩm Hân là ai? Tại sao lại có ảnh chụp giấy tờ nhà thầy Thẩm? Họ quen nhau sao?]

Thẩm Khanh ngủ tới trưa: “……”

Vẫn còn ngơ ngác.

Cậu cũng thắc mắc tại sao Thanh Ẩm Hân bỗng nhiên đăng ảnh…

Nhưng chỉ riêng chuyện này thôi chưa đủ để Thẩm Khanh bị gắn mác trục lợi trăm tỷ mà bị gọi lên hotsearch.

Đó là vì một chủ nhân khu chung cư cao cấp nổi tiếng ở thành phố bên cạnh cũng đã tag cậu trên mạng, nói rất vui khi thấy căn nhà của mình về tay người biết trân trọng nó.

Sau đó dân mạng đã đào bới ra, khu chung cư cao cấp tên “Trầm Viên”, giá nhà trung bình mỗi mét vuông đến 50-60 vạn, mà căn nhỏ nhất cũng trên nghìn mét vuông, vậy nên trung bình mỗi căn cũng có giá ít nhất 5-6 tỷ tệ.

Đã sở hữu một căn trị giá hàng trăm tỷ, giờ lại mua thêm một căn cũng trị giá hàng trăm tỷ, vậy là Thẩm Khanh trở thành người sở hữu tài sản hàng chục tỷ rồi.

Mà ai cũng biết, thầy Thẩm còn đầu tư mấy dự án nữa, thậm chí là cổ đông lớn của một khách sạn năm sao nổi tiếng!… Tính sơ sơ thì tài sản của thầy Thẩm ít nhất cũng phải hàng trăm tỷ.

Thế là Thẩm Khanh lại lên hot search.
Bản thân Thẩm Khanh cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng vấn đề là…
“Tôi khi nào mua nhà ở khu chung cư giàu có đó rồi? Thích nó rồi? Sao tôi không biết nhỉ? … Tôi nghe chưa từng nghe qua luôn!”

Cuối cùng cũng bò dậy khỏi giường, rửa mặt chuẩn bị xuống uống cà phê cho tỉnh táo, Thẩm Khanh nghi ngờ bản thân mình vẫn chưa tỉnh hẳn.

Khi nhìn kỹ các dòng chữ, hiểu rõ đầu đuôi sự việc rồi, cậu không nhịn được hét lớn:
“Và Thanh Ẩm Hân dám khoe giấy chứng nhận nhà cũng là do mình đồng ý đúng không?!…”

Nhưng vì tối qua la hét nhiều quá, giọng có phần hơi mất lực.

Dì Trương rất tự nhiên đưa nước cho cậu uống, ở bàn cạnh đó, hai đứa nhỏ Đoạt Đoạt và Áo Áo nghe tiếng hét cũng ngẩng đầu nhìn hai ông bố, rồi lại quen mắt cúi xuống tiếp tục làm việc riêng của mình.

“Đừng giận.” Cố Hoài Ngộ nói: “Điểm mấu chốt là nó là của em.”

“… Không phải, vậy ông lớn anh định làm gì vậy…”

Vừa nói, ký ức dần hiện về.

Thẩm Khanh chợt nhớ ra, hình như tối qua cậu bị lừa ra phòng tắm… trước đó đang xem điện thoại, xem mấy người trong nhóm người mẫu chê bai mối quan hệ của mình với Cố tổng…

“Vậy là anh cố tình làm vậy.” Cảm giác dần hiểu ra suy nghĩ của ông lớn, Thẩm Khanh kết luận.

Cậu kết luận vậy cũng vì khi cậu vào lại nhóm chat? thì thấy mấy người hay xỉa xói mình trước đó gần như biến mất hết rồi.

Họ như đổi tên trong một đêm, hoặc thoát nhóm, không ai nhắc lại chuyện không phải tình yêu, không ai than vãn về việc Cố tổng không động lòng nữa.

Bạn nhỏ Sto vẫn còn, và cực kỳ thẳng thắn đăng lại những điểm nổi bật trên hot search kèm theo bình luận:

[Hóa ra biệt thự lớn bọn họ đang ở từ đầu đến cuối là của thầy Thẩm!]

[Thầy Thẩm còn sở hữu ‘Trầm Viên’ nữa kìa!]

[Nghe nói Tổng Tống bên kênh Milktv cũng không mua nổi căn đó… Hai người không cùng đẳng cấp, thầy Thẩm mới là đại gia!]

[Vậy mọi người tin chưa? Chắc chắn là tình yêu thật rồi!]

Bạn nhỏ Sto vẫn khá lịch sự, sau đó có vài người vốn đã không thích mấy người chuyên đi cà khịa trong nhóm, lời lẽ bắt đầu không giữ gìn:

[Mỗi ngày lấy cớ hóng hớt để nói xấu người khác, chỉ là không muốn thấy người khác tốt thôi, ra ngoài cũng không biết phải nịnh nọt đến mức nào, gặp thầy Thẩm chắc còn không dám ngẩng đầu lên, chỉ biết vẫy đuôi như chó mà chào]

[Chưa chắc đâu, có khi họ cũng chưa từng gặp thầy Thẩm! Hồi thầy Thẩm mới về từ Milan, hỏi xem nhóm ai được mời show ở Milan chưa?]

Sau đó Thẩm Khanh đi xem trên mạng một vòng, từ khi cậu lên hot search vì chuyện tài sản trăm tỷ của nhà họ Thẩm, những lời bàn tán, chỉ trích cậu và Cố tổng không xứng đôi đã giảm hẳn.

Trên siêu chủ đề “Khanh Ngộ Tương Thủ” cũng náo nhiệt không kém.

Chắc chắn là cách làm của Cố Hoài Ngộ rất hiệu quả, đúng là đã bịt được miệng nhiều người.

“Xem ra tiền có thể làm được mọi chuyện thật, cứ biết tôi giàu là thế giới lại trở nên hòa thuận.”

Thẩm Khanh cười, lại hỏi Cố Hoài Ngộ:
“Vậy ông lớn kế hoạch của anh là cho mọi người biết, em- người có tài sản trăm tỷ - và anh là trời sinh một đôi hả?”

Lúc đó Cố Hoài Ngộ đang ngồi thẳng lưng trên ghế, trước mặt là một cốc sữa giống y như mấy đứa nhỏ.

Anh hoàn toàn không có vẻ mặt tái nhợt tối qua, thẳng lưng tự tin, nhìn rất khỏe mạnh, nghiêm túc cúi mắt xem các loại báo cáo trước mặt.

Nghe câu hỏi của Thẩm Khanh, anh mới gác lại báo cáo sang một bên, trả lời trầm tĩnh:

“Không. Không cần chứng minh cho ai cả, chúng ta vốn dĩ là trời sinh một đôi.”

“…”

Cố Hoài Ngộ: “Anh chỉ đơn giản muốn công khai, tài sản trong nhà sẽ đều đứng tên em. Tiếc là hiện nay có nhiều loại tài sản, có thứ không tiện công khai nên chỉ có thể báo vài căn nhà.”

Thẩm Khanh: …???

Anh gọi đây là “công khai đơn giản” à??
Không đúng.

Điều quan trọng là, “‘đều đứng tên em? Tại sao lại đứng tên em???”

“Bởi vì em là trụ cột trong gia đình này, chỉ cần có em là đủ.” Cố Hoài Ngộ nói.

Nói đến đây, hai đứa nhỏ Đoạt Đoạt và Áo Áo vốn đang chú tâm làm việc cũng ngẩng đầu lên, gật đầu theo ông lớn.

Thẩm Khanh: “…”

Cố Hoài Ngộ: “So với những thứ khác, em quý giá nhất.”

Giọng anh vẫn nhẹ nhàng, nhưng cách nói rất nghiêm túc.

Làm cho hai đứa nhỏ bên cạnh cũng gật đầu theo lần nữa.

Ai nấy đều vẻ mặt rất tâm đắc.

Nếu chỉ đơn giản là ông lớn nói vậy thôi, cậu còn hơi ngại ngùng, nghĩ bụng ban ngày ban mặt thế này, Cố tổng sao bỗng dưng nói lời ngọt ngào thế.

Nhưng ngay khi hai tiểu đậu nhỏ bên cạnh đồng loạt gật đầu lia lịa, Thẩm Khanh chỉ còn biết mỉm cười mãn nguyện, mình đúng là trụ cột gia đình mà!

Thậm chí một ông lớn và hai tiểu quái nhỏ đều đồng tình như vậy.

Ừ thì, với lời nói thế, ông bố nhỏ cũng thấy hài lòng, ai cũng được sắp xếp ôm ôm, hôn hôn!

Sau đó một thời gian, trên mạng bớt tranh cãi hơn hẳn, fan couple cảm thấy rất hài lòng, ít anti hẳn, mà fan chính còn được thưởng thức nhiều “đường” nữa.

Ở tập cuối của show dành cho trẻ con, vẫn có một phần mọi người ngồi quây quần ăn uống trò chuyện, không biết ai bắt đầu mà bàn sang chuyện tiền riêng của mỗi người.

Bởi vì mấy tập trước khi đến nhà Thẩm Khanh quay show, Áo Áo từng dẫn chị Kha Kha đi tham quan kho đồ ăn vặt của cậu, rõ ràng thấy kho nhỏ của Áo Áo không chỉ có đồ ăn mà còn có cả két sắt, nên trong lúc nói chuyện, Tống Ngữ Kha nhắc đến chuyện két nhỏ của mấy em.

“Vậy Áo Áo, em có bao nhiêu tiền riêng vậy?”

“Tiền riêng?”

“Đúng rồi, tiền riêng đó.” Nói đến đây Tống Ngữ Kha  cũng hoang mang, ngước nhìn trời suy nghĩ: “Hay nên gọi là tiền tiêu vặt? Nghe không đúng… Hay là tiền lì xì? Có vẻ cũng không phải…”

Cô bé tự nói tự nghĩ, bỗng không chắc liệu két nhỏ của trẻ con và tiền riêng có phải là một chuyện không.

[Mấy tiểu thiếu gia chắc tiền riêng nhiều lắm hả hihi]

[Tớ nghĩ chắc không nhiều đâu, thiếu gia có gì cần phải tự tiêu bằng tiền riêng chứ? Muốn sao gì ba bé cũng tặng, không cần lo QAQ!]

Ai mà ngờ Áo Áo lại khá nhạy cảm với chuyện tiền riêng, cậu bé ngay lập tức khoanh tay nhỏ bé thanh minh:

“Không phải đâu, Áo Áo không thể có tiền riêng được! Ba lớn của Áo Áo nói, không được có tiền riêng, vì đó là chuyện vô nghĩa!”

[Tại vì ba lớn cậu bé không cần tiết kiệm
tiền mà.].

[Ba lớn Áo Áo  nói đúng, không nên tiết kiệm tiền, vì người như Cố tổng, chỉ cần giơ tay cũng đủ cho tụi mình ăn mấy đời rồi! Còn tiết kiệm gì nữa!]

Các khách mời trưởng thành có mặt cũng tập trung vào điểm ông lớn không cần tiết kiệm tiền, có người thán phục nói:

“Xem cách ông lớn quản lý tiền thế này, chẳng trách chúng ta chênh lệch quá lớn! Giàu có không bao giờ nghĩ đến tiết kiệm, chỉ nghĩ đến kiếm tiền!”

Có người đơn giản thốt lên: “Phải, thầy Cố đã giàu rồi mà!”

“Không, không phải vậy đâu.”

Phát hiện mọi người dường như hiểu sai, Áo Áo nói lại:

“Là ba lớn nói, tiền nhà đều là của ba nhỏ.”

Sợ mọi người không hiểu, giọng trẻ con trong trẻo, cậu bé tuyên bố:

“Có hay không có tiền riêng thì cũng vậy thôi, tiền nhà là tiền của ba nhỏ mà!”

[Hiểu rồi: Tiền của ông lớn đều thuộc về thầy Thẩm.]

[Tớ phân tích chút, ý Áo thiếu gia là: bởi vì ông lớn đặt quy tắc rằng mọi đồng tiền đều phải nộp cho vợ, mỗi tài sản mua đều đứng tên vợ hoặc ít nhất cũng phải cho vợ biết, nên có tiền riêng cũng là vi phạm.]

[Ha ha ha ha nên chẳng phải là vấn đề quản lý tiền bạc, mà là dù có tiết kiệm hay không cũng phải giao nộp hết, tiết kiệm để làm gì chứ hihi]

[Ồ, ông mắc viêm khí quản à!]

[#Chuyện lạ về quy tắc kỳ quặc của ông lớn#]

[... Đại ca tự giác thế sao? Mỗi khoản thu nhập đều báo với thầy Thẩm? Thế thầy Thẩm không mệt chết sao!]

[Tớ nghĩ có khả năng đó, chẳng phải thấy Thẩm Khanh nhà mình gầy đi rõ rệt sao!]

[Bởi tài sản nhà quá nhiều, thầy Thẩm ngày càng gầy…]

[Khụ khụ, chuyện khổ này tôi có thể giúp Khanh chịu đựng (đầu chó)]

Khách mời phần nào hiểu ra rồi, nhưng vẫn có vài khách nhỏ nghe mà mơ hồ.

Tống Ngữ Kha nghe một hồi mới thấy mình bắt được ý chính:

“Nhưng, tại sao ba lớn em lại muốn đưa hết tiền cho ba nhỏ vậy?”

Theo hiểu biết của Tống Ngữ Kha, ba cô để mua tranh cổ hay đồ chơi yêu thích, còn giấu tiền trong chậu hoa hay đế giày, còn “đánh lén” với mẹ cô nữa chứ! Việc tự nguyện giao nộp tiền riêng thì không thể có!

“Bởi vì ba lớn chỉ cần ba nhỏ thôi.”

Áo Áo theo quan sát và suy luận của mình về mối quan hệ giữa hai ba, kể:

“Ba lớn Áo Áo nói, ba nhỏ là quý giá nhất, là bảo bối, ý mà~”!
 

Bình Luận (0)
Comment