Lợi thế của chương trình thực tế lần này chính là... quay tại nhà! Không phải chạy tới chạy lui, thời gian riêng tư cũng nhiều hơn chút.
Điều đó khiến Đoạt thiếu gia cảm thấy rất hài lòng. Miễn là có không gian yên tĩnh, không bị giao nhiệm vụ lung tung chiếm mất thời gian học, cậu thấy thế là đủ rồi.
Còn chuyện xung quanh toàn là camera á?
Không sao cả.
Đoạt thiếu gia vốn không sợ bị nhìn.
Dưới ánh nhìn của ống kính, Cố Đoạt chăm chú dán mắt vào màn hình máy tính, không bị ảnh hưởng chút nào.
[Đoạt thiếu gia sinh ra đã đẹp không góc chết, tất nhiên không ngại bị ngắm rồi hahahaha]
[Không có tật xấu, ngồi học lưng thẳng tắp, học thì nghiêm túc, đến uống nước còn phải để ba nhắc... QAQ sao có đứa nhỏ nào ngoan đến vậy chứ]
[Haha không được, tui nhất định phải mở màn hình chia đôi, vừa xem Đoạt Đoạt vừa xem Minh Bảo, cái độ trái ngược này đáng yêu quá mức chịu nổi]
[Tui cũng thấy rồi, Đoạt Đoạt thì bất động như tượng, còn Minh Bảo thì lần thứ 58 lăn lộn đổi tư thế và gãi tay rồi]
[Thôi nói 58 hơi quá, chắc chỉ cỡ 40 mấy lần thôi!]
[Báo cáo! Minh Bảo đã gọt đầu bút chì lần thứ ba! Tiến độ bài tập: 0.1%]
Trong khi Đoạt Đoạt đang học thì em trai nhỏ Áo Áo cũng không lười biếng.
Lần này ra ngoài quay chương trình, anh mang sách, em cũng mang theo bộ sách nhỏ, bảng vẽ và cả máy tính bảng mini.
Giờ thì Áo Áo đang nửa nằm trên ghế sofa, ê a luyện nói tiếng Anh qua máy tính bảng.
Dạo gần đây, cậu vẫn duy trì việc làm bài tập mà anh trai giao mỗi ngày.
Nhưng điều đáng nói là, sau chương trình thực tế trước, Áo Áo đã đi mẫu giáo rồi.
Chính em chủ động đề nghị đi. Vì biết em An Dung cũng đi học mẫu giáo.
Áo Áo từng rất ghét mẫu giáo vì bị bạn bè và giáo viên bắt nạt, thậm chí từng đánh nhau trong lớp.
Thành ra cậu phản cảm môi trường đó, nhất quyết không đi học.
Thế nhưng ba nhỏ Thẩm Khanh chưa bao giờ ép con phải học, trong chuyện giáo dục trẻ con cậu là kiểu người không hề lo âu.
Ai ngờ đâu, trời quang mây tạnh----
Tham gia xong chương trình thực tế, Áo Áo không chỉ quen thêm nhiều bạn nhỏ mà còn thấy tò mò, hứng thú với cuộc sống của bạn bè.
Biết An Dung mỗi ngày đều đi học, Áo Áo cũng đòi đi học để chơi với em.
Thẩm Khanh thế là im lặng đưa em đến trường. Ai dè em lại không ghét nữa, còn vui vẻ mang balo đi học mỗi ngày, chính thức trở thành một nụ hoa nhỏ mẫu giáo!
Sau vài ngày quan sát, Thẩm Khanh phân tích: Có lẽ vì lần này có người quen đi học cùng, Áo Áo không còn thấy sợ trường mẫu giáo nữa.
Bây giờ với em, đi học cũng như đi quay chương trình thôi: chơi chơi, ăn ăn, rồi về nhà.
Về phần bài tập cô giáo giao, làm được thì làm, không làm được thì... kệ, chả có gì to tát, em cứ chill chill sống đời.
Vì thế, ba nhỏ Thẩm Khanh rất biết ơn bé An Dung, hai bé chơi với nhau rất hợp.
Cậu cũng không đòi Áo Áo phải học cái gì ghê gớm, bởi vì về nhà sẽ có Đoạt Đoạt dạy em học, mà Áo Áo chưa bao giờ từ chối.
Chỉ cần là nhiệm vụ anh trai giao, em đều cố gắng hoàn thành.
Có điều, vì muốn chơi thêm một chút, đôi lúc Áo Áo sẽ bật “chế độ tập trung cao độ” để học nhanh hơn.
Lúc này em trông cực kỳ nghiêm túc, không nghe thấy gì, ai gọi cũng không trả lời.
Hiện tại, bé thỏ trắng nhỏ nhắn đang nằm bẹp trên sofa chính là trong trạng thái đó.
Nhưng không phải vì hai nhóc đều đang học mà livestream mất hay đâu nhé!
Thật ra nhà Thẩm Khanh vẫn là điểm sáng nổi bật của chương trình---
Do thời tiết trở lạnh, nhiệt độ sáng tối chênh lệch, nên Thẩm Khanh cho các bé mặc đồ ngủ liền thân vải dày hình thú hoạt hình.
Bộ áo liền thân trắng tinh mềm mại, là tạo hình thỏ trắng siêu cấp đáng yêu.
Trên sofa, Áo Áo còn đội cả mũ thỏ, hai tai dài rủ xuống. Nhìn từ ống kính, bé chính là một con thỏ trắng tròn vo mịn màng, mông còn có cục bông xù xù!
Bé nằm im thin thít, chỉ có miệng đang ê a học ngoại ngữ, cứ như đang nói chuyện với mấy hình hoạt hình trên màn hình.
Giọng bé con non nớt, qua mic thu âm truyền tới phòng livestream, chỉ riêng cảnh tượng này đã đủ để "xỉu up xỉu down".
[Trời ơi thỏ con đáng yêu quá đi mất, mềm mềm muốn xỉu!]
[Trẻ con đáng yêu nhất là ở chỗ, tụi nó không biết bản thân dễ thương cỡ nào QAQ]
[Áo Áo tới đây nào, dì hút một hơi đã~]
Mà không chỉ Áo Áo mặc đồ thỏ, Đoạt Đoạt cũng mặc.
Bình thường mỗi kiểu áo thú hoạt hình, Thẩm Khanh đều chuẩn bị đủ cả, ở nhà thì Đoạt Đoạt thích mặc cá mập với khủng long.
Nhưng lần này ra ngoài chỉ mang bộ thỏ trắng.
Cố Đoạt không phải kiểu người biết "làm nũng" hay "bán manh", có gì mặc nấy, vì lạnh nên nghe lời ba mặc vô.
Có điều cậu không đội mũ, lại ngồi ngay bàn học, nên hiệu ứng “thỏ con” hơi nhạt.
Dưới ánh đèn, nhóc ngồi học nghiêm túc, ánh mắt phát sáng, nhìn cứ như có thần khí lấp lánh quanh người. Không dễ thương mà là... quá đỗi thần thánh.
Khán giả thì không thấy gì bất thường, nhưng Minh Bảo, đứa cứ chạy qua chạy lại giữa bàn học và chú nhỏ để xem livestream trên điện thoại thì phát hiện cả Cố Đoạt và Cố Áo đều mặc đồ thỏ trắng giống mình.
Thế là cậu nhóc chẳng thiết học hành gì nữa, lạch bạch chạy về phòng, lấy bộ đồ ngủ thỏ trắng giống hệt rồi mặc vô ngay lập tức.
[Á á, Minh Bảo mặc bộ này cũng đáng yêu lắm luôn đó!]
[Hahaha Minh Bảo cũng biết cách "làm màu" ghê]
[Cái mũ thỏ đội lên, tai dựng đứng, y như thỏ trắng thật rồi!]
Minh Bảo nhìn mình trong gương, xoay tới xoay lui, như một con bướm khoe sắc. Rõ là cậu cũng tự thấy mình dễ thương lắm.
Cho đến khi chú nhỏ cầm điện thoại bước vào, mặt mày méo xệch đưa tin nhắn của mẹ cậu gửi tới, Minh Bảo lập tức mếu máo, tai thỏ cụp xuống, cam chịu quay lại bàn học làm bài.
[Haha cứu với, bảo bối của tui khổ quá mà cưng muốn xỉu luôn á]
Trong bếp, Thẩm Khanh đang dùng khăn sạch lau ly tách vừa rửa xong.
... Dù tổ chương trình gửi đồ ăn nấu sẵn tới, nhưng bắt buộc họ phải dùng chén đũa nhà mình, ăn xong còn phải rửa sạch.
Chuyện này với Thẩm Khanh mà nói đúng là... tàn khốc quá mức rồi!
Dù tính cậu hiền như cục đất, làm người như cá khô trôi sông, cậu vẫn không nhịn được mà phải lên livestream phàn nàn vài câu.
Đầu dây bên kia là thiếu gia Thẩm Duyên, người mới vài phút trước còn chủ động gọi video cho cậu.
“Vấn đề là món ăn vốn là đồ ngoài chương trình gọi hộ, còn được đóng gói cẩn thận, thế mà lại bắt tụi mình đổ ra chén bát nhà mới được ăn. Vậy chẳng phải là gián tiếp lãng phí tài nguyên nước à? Quá không thân thiện với môi trường luôn!”
Thiếu gia Thẩm bên kia điện thoại cười hô hố, tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý với Thẩm Khanh.
Thật ra thì cũng đúng, mỗi gia đình chỉ được dùng bát đũa nhà mình. Mấy cái hộp nhựa dùng một lần đựng thức ăn bị tổ chương trình vứt đi hết từ trước rồi.
Theo lời họ thì: gọi đồ ăn hộ đã là "gian lận" vì sợ mấy bé con đói bụng giữa đêm, vậy nên không thể gian thêm lần hai bằng cách bỏ qua khâu rửa bát được. Dù gì đây cũng là "chương trình tại gia", không phải "chương trình ăn đồ ship".
Nghe thì cũng có lý, nhưng bắt rửa thêm đống bát đũa rõ ràng là mất thời gian, phí nước, vô nghĩa vãi chưởng.
Rõ ràng, mục đích của tổ chương trình chính là... cho khách mời bực.
Thẩm Duyên đã rửa bát xong, giờ đang cuộn mình trên sofa tán dóc với Thẩm Khanh bằng điện thoại.
Họ rửa nhanh là vì nhà chỉ có ba người, ăn cơm hộp, mỗi người một dĩa, một muỗng là xong.
Theo lời thiếu gia Thẩm thì: “Dội nước cái là sạch, hai phút hết chuyện.”
Còn bên Thẩm Khanh chưa xong nổi vì… nhà họ đông người, lại ăn quá là sang.
Trên bàn đầy kín bát đĩa, lúc ăn thì hạnh phúc, ăn xong thì… địa ngục rửa bát bắt đầu.
Thẩm Khanh không khỏi cảm thán: “Phúc hoạ đi đôi, ăn nhiều thì làm cũng nhiều”.
Đây đúng là cái bẫy mới của tổ tiết mục!
Họ chính là kiểu không chịu buông tha cho bất kỳ nhà nào. Thẩm Khanh nghi ngờ, tổ chương trình cố tình đặt một bữa hải sản thịnh soạn như vậy chính là vì mấy vòng trước gia đình cậu né được hết mấy trò, nên giờ bị phục kích.
Dù thỉnh thoảng càm ràm đôi câu, Thẩm Khanh cũng không thật sự ghét tổ tiết mục.
Dù gì cũng là show thực tế, không có va chạm, không có tình huống dở khóc dở cười, khán giả sẽ nhanh chán thôi.
Hơn nữa, nói gì thì nói, họ nhận tiền của chương trình rồi. Miễn không chơi quá lố, thì chịu khó "bị quay" cũng là chuyện thường.
Hiểu rõ điều đó, Thẩm Khanh chỉ “cà khịa” nhẹ nhàng, kiểu chơi đùa tạo meme là chính, chứ không mang lại cảm giác tiêu cực.
Kết quả là khán giả cười lăn bò càng, còn thiếu gia Thẩm bên kia cũng cười tới ôm bụng:
“Khanh Khanh à, cậu hợp đi làm diễn viên hài độc thoại đấy hahahaha… Sao hồi đó tôi không phát hiện ra tài năng này của cậu chứ? Nếu biết sớm thì tôi đã…”
Thiếu gia Thẩm bỗng im bặt.
Câu cậu ta định nói là: "Biết sớm thì tôi đã đưa cậu đi học diễn hài, khỏi làm idol gì nữa."
Thế là cậu nhóc chẳng thiết học hành gì nữa, lạch bạch chạy về phòng, lấy bộ đồ ngủ thỏ trắng giống hệt rồi mặc vô ngay lập tức.
[Á á, Minh Bảo mặc bộ này cũng đáng yêu lắm luôn đó!]
[Hahaha Minh Bảo cũng biết cách "làm màu" ghê]
[Cái mũ thỏ đội lên, tai dựng đứng, y như thỏ trắng thật rồi!]
Minh Bảo nhìn mình trong gương, xoay tới xoay lui, như một con bướm khoe sắc. Rõ là cậu cũng tự thấy mình dễ thương lắm.
Cho đến khi chú nhỏ cầm điện thoại bước vào, mặt mày méo xệch đưa tin nhắn của mẹ cậu gửi tới, Minh Bảo lập tức mếu máo, tai thỏ cụp xuống, cam chịu quay lại bàn học làm bài.
[Haha cứu với, bảo bối của tui khổ quá mà cưng muốn xỉu luôn á]
Trong bếp, Thẩm Khanh đang dùng khăn sạch lau ly tách vừa rửa xong.
... Dù tổ chương trình gửi đồ ăn nấu sẵn tới, nhưng bắt buộc họ phải dùng chén đũa nhà mình, ăn xong còn phải rửa sạch.
Chuyện này với Thẩm Khanh mà nói đúng là... tàn khốc quá mức rồi!
Dù tính cậu hiền như cục đất, làm người như cá khô trôi sông, cậu vẫn không nhịn được mà phải lên livestream phàn nàn vài câu.
Đầu dây bên kia là thiếu gia Thẩm Duyên, người mới vài phút trước còn chủ động gọi video cho cậu.
“Vấn đề là món ăn vốn là đồ ngoài chương trình gọi hộ, còn được đóng gói cẩn thận, thế mà lại bắt tụi mình đổ ra chén bát nhà mới được ăn. Vậy chẳng phải là gián tiếp lãng phí tài nguyên nước à? Quá không thân thiện với môi trường luôn!”
Thiếu gia Thẩm bên kia điện thoại cười hô hố, tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý với Thẩm Khanh.
Thật ra thì cũng đúng, mỗi gia đình chỉ được dùng bát đũa nhà mình. Mấy cái hộp nhựa dùng một lần đựng thức ăn bị tổ chương trình vứt đi hết từ trước rồi.
Theo lời họ thì: gọi đồ ăn hộ đã là "gian lận" vì sợ mấy bé con đói bụng giữa đêm, vậy nên không thể gian thêm lần hai bằng cách bỏ qua khâu rửa bát được. Dù gì đây cũng là "chương trình tại gia", không phải "chương trình ăn đồ ship".
Nghe thì cũng có lý, nhưng bắt rửa thêm đống bát đũa rõ ràng là mất thời gian, phí nước, vô nghĩa vãi chưởng.
Rõ ràng, mục đích của tổ chương trình chính là... cho khách mời bực.
Thẩm Duyên đã rửa bát xong, giờ đang cuộn mình trên sofa tán dóc với Thẩm Khanh bằng điện thoại.
Họ rửa nhanh là vì nhà chỉ có ba người, ăn cơm hộp, mỗi người một dĩa, một muỗng là xong.
Theo lời thiếu gia Thẩm thì: “Dội nước cái là sạch, hai phút hết chuyện.”
Còn bên Thẩm Khanh chưa xong nổi vì… nhà họ đông người, lại ăn quá là sang.
Trên bàn đầy kín bát đĩa, lúc ăn thì hạnh phúc, ăn xong thì… địa ngục rửa bát bắt đầu.
Thẩm Khanh không khỏi cảm thán: “Phúc hoạ đi đôi, ăn nhiều thì làm cũng nhiều”.
Đây đúng là cái bẫy mới của tổ tiết mục!
Họ chính là kiểu không chịu buông tha cho bất kỳ nhà nào. Thẩm Khanh nghi ngờ, tổ chương trình cố tình đặt một bữa hải sản thịnh soạn như vậy chính là vì mấy vòng trước gia đình cậu né được hết mấy trò, nên giờ bị phục kích.
Dù thỉnh thoảng càm ràm đôi câu, Thẩm Khanh cũng không thật sự ghét tổ tiết mục.
Dù gì cũng là show thực tế, không có va chạm, không có tình huống dở khóc dở cười, khán giả sẽ nhanh chán thôi.
Hơn nữa, nói gì thì nói, họ nhận tiền của chương trình rồi. Miễn không chơi quá lố, thì chịu khó "bị quay" cũng là chuyện thường.
Hiểu rõ điều đó, Thẩm Khanh chỉ “cà khịa” nhẹ nhàng, kiểu chơi đùa tạo meme là chính, chứ không mang lại cảm giác tiêu cực.
Kết quả là khán giả cười lăn bò càng, còn thiếu gia Thẩm bên kia cũng cười tới ôm bụng:
“Khanh Khanh à, cậu hợp đi làm diễn viên hài độc thoại đấy hahahaha… Sao hồi đó tôi không phát hiện ra tài năng này của cậu chứ? Nếu biết sớm thì tôi đã…”
Thiếu gia Thẩm bỗng im bặt.
Câu cậu ta định nói là: "Biết sớm thì tôi đã đưa cậu đi học diễn hài, khỏi làm idol gì nữa."
Nhưng cậu ấy vẫn đủ tỉnh để không buột miệng. Dù sao thì… chuyện chính mình từng giới thiệu Thẩm Khanh vào giới giải trí, sau lại đưa nhầm công ty, ký nhầm người đại diện, tới giờ vẫn khiến cậu thấy day dứt.
Mà giờ Thẩm Khanh đã tự nổi tiếng bằng chính sức mình rồi, cậu không tiện “ké fame” hay để lộ rằng ban đầu chính mình là người dẫn dắt.
Nhưng cái kiểu đang nói vui vẻ lại "ngừng phát" giữa chừng, trong mắt khán giả… rõ là đáng nghi ngờ.
[Sao ngừng rồi? Thẩm thiếu có vẻ thấy tội lỗi ghê ha?]
[Trời ơi, “Nếu tôi biết sớm hơn, tôi đã…” —— y như thoại ngược tâm trong phim ấy]
[Xin phép ship 1s cặp CP điên rồ này]
[Tôi là dân BE (Bad Ending), cảm ơn đã phục vụ món “tình xưa ngược tâm” đúng gu]
Đúng lúc đó, Thẩm Duyên đang… cầm điện thoại phụ, xem chính livestream của Thẩm Khanh. Thấy mấy dòng bình luận này, cậu: ???
CP điên rồ? CP gì vậy trời?
Phía cậu, ảnh đế Lục đang dắt bé Lục Nhiên đi tắm, Thẩm Duyên rảnh rỗi phát ngán, mới gọi điện chém gió với “hàng xóm tầng dưới” aka Thẩm Khanh.
Thẩm Duyên thật ra bận rộn lắm, ngày thường chẳng bao giờ nhớ gọi cho em trai họ này. Nhưng giờ bị “giám sát 24/7” vì show thực tế, không tiện làm việc, cũng không tiện nói chuyện riêng.
Vậy nên, cậu quyết định tạm thời nghỉ xả hơi.
Mọi công việc đã bàn giao, team hỗ trợ được dặn trước là “có chuyện gấp mới gọi”, Duyên thiếu gia thảnh thơi như đang đi nghỉ dưỡng.
Nhưng cũng vì quá rảnh mà đâm ra... không biết làm gì cho hết giờ.
Không thể ra ngoài, trong nhà lại toàn camera, nên cậu quyết định: gọi cho Thẩm Khanh tám chuyện xả stress.
Dù gì hai người ở chung một toà, cách nhau có mấy tầng, gọi cũng tiện.
Vả lại, vừa tám vừa chê bai tổ tiết mục đúng là vui thật sự.
Chỉ đến khi thấy bình luận gọi hai người họ là “CP ngược tâm”, Thẩm Duyên mới nhớ ra gần đây vì Lục Ảnh đế công khai tình cảm, cậu bị réo lên hot search, dân mạng còn tự biên ra một vụ "tình tay tư".
Câu chuyện đó là: Thẩm Khanh là “thế thân” của cố nhân trong lòng Thẩm Duyên, bị tổn thương vì yêu đơn phương.
Vụ này nghiêm trọng đến nỗi tập đoàn Thẩm thị phải ra thông cáo, khẳng định:
Không có vụ cưới thay hay thế thân nào hết. Thẩm Khanh và Cố tổng là trời sinh một đôi.
Mà sao giờ lại lật kèo thành Thẩm Duyên. Thẩm Khanh ngược luyến tình thâm thế này???
Thẩm Duyên thực sự đơ mất vài giây, rồi theo bản năng… quay đầu tìm bóng dáng Lục Cảnh Dịch.
Cậu đã quen có anh ấy ở bên rồi.
Nhưng giờ Lục ảnh đế đang bận tắm cho Lục Nhiên, không ở đây, nên thiếu gia đành cuộn người lại, tiếp tục đọc bình luận cho đỡ chán.
Cùng lúc đó, trong phòng bếp nhà Thẩm Khanh, lúc cậu đang lau ly, bỗng có người nắm lấy tay cậu.
Một bàn tay thon dài, hơi tái, men theo tay cậu mà lướt nhẹ, cuối cùng nắm trọn lấy lòng bàn tay cậu, muốn lấy chiếc ly khỏi tay cậu.
Giọng trầm thấp của Cố Hoài Ngộ vang lên rõ ràng qua micro livestream:
“Để anh làm cho.”
“…Em làm mà."
Thẩm Khanh không đưa ly ra, nhìn cái bồn rửa đã trống trơn bên cạnh, lại nhìn mấy cái chén đĩa mới rửa sạch còn đặt trên bàn, rồi nhìn đôi tay của ông lớn đã được rửa sạch sẽ.
Cậu hơi ngại: “Anh rửa hết rồi hả? Vậy anh nghỉ đi.”
Trong nhiệm vụ "rửa bát", hai người chia việc rõ ràng: Cố tổng rửa, Thẩm Khanh lau.
Mà rõ ràng rửa bát cực hơn lau bát nhiều.
Thế mà giờ, Cố Hoài Ngộ đã rửa xong sạch sẽ từng chiếc, trong khi Thẩm Khanh còn chưa lau được bao nhiêu.
Dù không vội gì, Thẩm Khanh vẫn thấy áy náy. Dù sao rửa bát vốn là Cố tổng tự đòi làm, giờ không thể để người ta lau luôn phần mình nữa.
Cậu hơi nhích về phía anh, còn nhích nhích hông như muốn “đẩy” anh ra: “Anh xong việc rồi, đi nghỉ đi.”
Nhưng Cố tổng không hề nhúc nhích.
Anh lấy thêm một chiếc khăn sạch: “Vậy cùng lau đi.”
Thẩm Khanh cười đáp: “Dạ được~”
Cậu cũng thuận thế nhích sang bên, nhường ra nửa chỗ cho Cố Hoài Ngộ đứng cạnh.
Gian bếp này không rộng như căn biệt thự sang chảnh ngoài kia, chỗ trước bồn rửa chỉ đủ hai người đứng sát bên nhau.
Nên khi hai người cùng làm, sẽ vô tình phải… rất gần nhau.
Trên màn hình, hai bóng người cao ráo, vai kề vai, chăm chú lau từng cái ly cái đĩa.
Cả hai đều có gương mặt điển trai với khí chất lạnh nhạt, biểu cảm nghiêm túc, động tác có quy luật đến mức... không khác gì đang thi đấu bộ môn "lau chén nghệ thuật".
Thậm chí vì khí chất quá đứng đắn, toàn thân đều mang vẻ thanh lãnh, nên dù chỉ đang rửa bát thôi cũng khiến người xem phải đỏ mặt.
Cho đến khi Thẩm Khanh lau xong một cái ly, thấy nó sáng bóng không tì vết, cậu không nhịn được giơ lên khoe với Cố Hoài Ngộ.
Cố tổng đang cúi đầu, vừa nghe tiếng động thì nghiêng mặt lại, nhìn chiếc ly trong tay Thẩm Khanh, lại nhìn thấy luôn nụ cười rạng rỡ của cậu.
Khóe môi Cố Hoài Ngộ cũng khẽ cong theo.
Khoảnh khắc ấy, không gian bỗng tràn ngập không khí dịu dàng, gần như khiến người xem cũng quên luôn rằng mình đang xem... livestream rửa bát.
Ngay cả Thẩm Duyên bên kia điện thoại cũng bị ngơ người một lúc, quên cả nói tiếp.
Sau đó, Thẩm Khanh định cất chiếc ly vào tủ treo trên cao. Với chiều cao của cậu, chuyện đó vốn chẳng có gì khó.
Nhưng vì Cố Hoài Ngộ đang đứng ngay chỗ cũ của cậu, nên giờ khoảng cách tới tủ hơi xa, cậu phải rướn người, kiễng chân, với tay lên và… hơi nghiêng hẳn người về phía Cố tổng.
Thấy vậy, Cố Hoài Ngộ lập tức phản ứng.
Anh lùi lại nửa bước, một tay ôm eo Thẩm Khanh, giữ cho cậu không bị mất thăng bằng.
Tay còn lại thì đỡ lấy cổ tay cậu, cùng cậu đưa chiếc ly vào đúng chỗ.
Cử chỉ tự nhiên, thuần thục, không một động tác dư thừa.
Sau đó, Cố Hoài Ngộ nhẹ nhàng kéo cậu đứng thẳng lại, tay vẫn đặt ở eo cậu, không rút về ngay.
So với Thẩm Khanh, thì Cố tổng cao hơn, vai rộng hơn, đứng cực kỳ vững chãi.
Khoảnh khắc được đối phương giữ chặt như vậy, Thẩm Khanh chỉ thấy… cả người như được bao bọc trong một lớp an toàn vô hình.
Cậu quay đầu lại nhìn, vẫn cười rạng rỡ, mắt cong lên như trăng non.
Ở một gian bếp nhỏ, không quá rộng rãi, cũng chẳng lộng lẫy gì.
Hai bóng dáng cao lớn đứng cạnh nhau, vừa lau bát vừa cười nói, ánh đèn vàng dịu chiếu lên gương mặt ấm áp của họ.
Một người bình thản kiềm chế, một người dịu dàng linh hoạt.
Giữa họ không có quá nhiều hành động thừa thãi, nhưng mỗi cái nhìn, mỗi lần chạm tay đều đủ khiến người xem “xỉu ngang”.
Bình luận b*n r* như mưa:
[Trời ơi, tôi chỉ muốn hỏi: CÓ THỂ HÔN KHÔNG?!]
[Cố tổng, anh rốt cuộc có biết mình đang livestream không?? Có biết khán giả sắp nghẹt thở vì anh không?!]
[Sao hai người này có thể biến việc rửa bát thành cảnh quay tình cảm cấp S+++ vậy?]
[Tui không biết phải xem cái gì nữa, tay họ lau bát mà tui lau... mặt =)))]
[Thề là ánh mắt Cố tổng nhìn Thẩm Khanh… có thể rán trứng được luôn đó]
[Bình thường lạnh như băng, nhưng gặp người yêu thì ấm như lửa trại- đúng là CỐ TỔNG = CỐ TÌNH = CỐ CHẤP YÊU VỢ]
“Điện thoại đầu dây bên kia là thiếu gia Thẩm Duyên vừa nãy còn gọi video cho mình.
‘Nếu bạn trai mình mà giống như Cố Tổng thế này, bình tĩnh, đặt mình làm trọng tâm, vui là đi rửa bát luôn… mình chắc sẽ sống vô tư vô lo luôn ý!’”
Thẩm Duyên bên kia cũng bị phân cảnh live kia làm đỏ mặt, tim đập rộn ràng… hóa ra anh chàng thiếu gia lần đầu biết “thưởng thức cảm giác ship CP” là như thế nào.
Cảm xúc bên trong giống y như dòng bình luận: cậu ta muốn xem hai thiên thần nhan sắc hôn nhau…
Nhưng trong lúc đó, Thẩm Duyên không dám làm phiền Thẩm Khanh nữa. Dù cậu vẫn chưa hiểu “người tình cũ trên màn” trong bình luận là ai, nhưng thiếu gia rất biết điều, nhẹ nhàng… dập máy.
Đợi Lục Cảnh Dịch tắm xong rồi hỏi cho rõ.
Trong bếp, có vài khoảnh khắc khiến Thẩm Khanh tưởng Cố Hoài Ngộ sắp hôn mình.
Có lẽ Cố tổng thật sự có sức hút rất lớn, hoặc bản thân cậu bị mê đắm dung mạo đối phương, gương mặt nghiêm túc, chính trực thật quyến rũ.
Thẩm Khanh còn lẩm bẩm trong đầu: “Nếu Cố tổng cúi xuống hôn mình... dù đang livestream, mình cũng sẽ không né.”
Tuy vậy, sau một hồi đối diện, Cố tổng không hôn mà chỉ nói bằng giọng trầm, hơi khàn:
“Cần làm gì cứ giao cho anh.”
Thẩm Khanh: “…”
Ôi trời, so với hôn, anh còn nói câu này có đáng yêu hơn gấp trăm lần! Mặc dù đang lau chén bát, nhưng Thẩm Khanh chỉ muốn… ghẹo nũng đối phương một cái, vì tai mình nóng bỏng quá!
Khi hai người đứng thẳng lại, vai kề vai, Thẩm Khanh nhớ ra: “Ủa, tụi mình đang video với Thẩm Duyên mà?”
Nhìn điện thoại đã tắt màn hình từ lúc nào không biết.
“Rơi mạng rồi hả?” Anh nhíu mày, nhưng rất thư thái cho qua, vì đây chỉ là cuộc tám chuyện phi công nghệ.
Thẩm Khanh hiểu rõ tâm tư đối phương. Cậu lau tay, lấy điện thoại, ngón tay trắng nõn nhấn vào app Note viết câu:
“Thẩm Duyên hoàn toàn không biết Thẩm Khanh ban đầu thích mình, cậu ta là kiểu người vô tư như thế mà.”
Trong phòng full camera và mic, cách liên lạc thế này là ít bị để ý nhất.
“Vì nguyên chủ từng 'tình thay người yêu', nên dù Thẩm Khanh hiện tại nói rõ danh tính với Cố tổng, bên ngoài vẫn còn rộ tin là anh và thiếu gia có 'tình cảm phức tạp'.
Nên như một người bạn đời có trách nhiệm, vẫn nên… công khai một lần cho rõ.”
Ngón tay thon dài của Thẩm Khanh nhấn gửi cho Cố tổng xem.
Cố Hoài Ngộ đọc nhanh, mắt liếc, lông mi run giây lát, nụ cười lộ ra trên khóe môi.
Anh cũng lau tay rồi nhấn xóa dòng note đó trên phone của Thẩm Khanh và viết dòng mới: “Ừm…”
Sau đó, anh gửi thêm: “Ok, vậy anh sẽ không ghen nữa.”
Thẩm Khanh ôm điện thoại mà cười sặc sụa, Cố tổng thừa nhận vừa “ghen thật” đó hả? Mặc dù biết cậu với thiếu gia Thẩm Duyên chẳng có gì, thiếu gia chỉ gọi tám chơi thôi mà…
Rồi note từ Cố tổng hiện thêm dòng: “...?”
Bình luận trong livestream nhao nhao:
[Gì gì gì, hai người đang code mật khẩu tình cảm gì đó hả? VIP xem livestream mà cũng không biết gì à!?]
[Thẩm Khanh cười quá đẹpeeee, nhìn phu nhân đại mỹ nhân cười mà tui cũng cười theo luôn! ]
[Thầy Thẩm là thầy… biết dùng 'ma thuật' nha, cười vậy ai chịu nổi? ]
Thẩm Khanh cười đến run cả người, rồi lại im bặt.
Cố Hoài Ngộ giơ tay chạm nhẹ vào gáy cậu.
Thẩm Khanh có kinh nghiệm rồi, biết động tác này… rất có thể là bước mở đầu để… anh đưa tay lên má, rồi cúi xuống hôn nhẹ?
Trước đó cậu tưởng có thể hôn, nhưng không đến mức… phát cuồng mọi lúc mọi nơi.
Hơn nữa, vừa rồi Cố tổng bảo: “Giờ cũng muộn rồi, nên rửa mặt chuẩn bị đi ngủ thôi.”
Kiểu lời nói bình thường như nhắc nhở trẻ con vậy.
Nhưng đây là lời “cấp dưới” nói với cậu mà… trong livestream không có mic ở phòng tắm, không nghe lại, ai biết được chuyện gì xảy ra bí mật sau đó?
Thẩm Khanh tự tin cảm giác đối phương rất khỏe, thể lực tốt. Rất thích hợp… còn hôn thì khỏi nói.
Cậu lau chén sạch sẽ, sắp xong mọi thứ, kết thúc công việc hôm nay.
Rồi đến lúc lên giường, các con nhỏ, Áo Áo cười khúc khích vì áo liền thân thỏ đang chạy nhảy.
Thẩm Khanh vỗ nhẹ cái đuôi nhỏ sau mông Áo Áo: “Đi ngủ thôi.”
Áo Áo bĩu môi: “Ba nhỏ ơi… con sợ giường lạ không ngủ được…”
Thẩm Khanh hiểu liền, liền nằm xuống, đắp chăn, nói: “Thế con kể chuyện cho ba nghe nhé.”
Bình luận: [ Hả? Áo Áo kể chuyện ngủ cho ba nghe á??]
[Trước đây ở Trại Thiên Tài Nhí, tuần đầu mệt lả ngủ liền, nhưng tuần sau đến ngoại trú xa nhà rồi nhớ nhớ? có trò này rồi!]
Lần đầu, ở Trại Thiên Tài Nhí tuần đi nông trại, do mệt nên Áo Áo ngủ ngay.
Tuần hai rồi tuần ba vào nhà ở xa, cậu bé làm quen rồi cũng khó ngủ, bắt đầu “nhớ ba ngủ cùng”.
Thẩm Khanh cứ thế ôm con kể chuyện cổ tích...
Nhưng vừa nghe đến “kể chuyện cổ tích”, tiểu Áo Áo lại bắt đầu bóc lỗi logic trong truyện, càng bóc càng hăng, càng nói càng tỉnh, cuối cùng lại khiến Thẩm Khanh là người đầu tiên buồn ngủ…
Vậy là chuyện “Áo Áo kể chuyện ru ba ngủ” đã ra đời.
Ru xong tiểu ba ngủ thì cậu bé cũng… ngủ theo luôn.
Nhiều fan mới xem chương trình không biết đoạn này, nhờ có fan cũ giải thích trên bình luận nên ai cũng hóng được cảnh Áo Áo ru ba ngủ hôm nay.
Trên sóng, Thẩm Khanh đã gần ngủ say rồi mà Áo Áo bên cạnh còn ngồi hì hục lục lọi, vẫn chưa kể truyện nào cả.
Thẩm Khanh mở mắt hé một chút, hỏi: “Gì thế con?”
“Ba nhỏ ơi, con hình như… quên mang sách truyện rồi!”
Để kể chuyện cho ba nhỏ nghe trước khi ngủ, Áo Áo còn tự tay chọn mấy quyển truyện cổ tích toàn lỗi logic.
Nhưng sau khi quay show về nhà, Áo Áo quen giường, không còn mất ngủ nữa nên chồng sách ấy bị vứt xó luôn.
Chuyến đi này, cậu bé cũng không nghĩ sẽ mất ngủ, nên quên mang theo.
Áo Áo quay sang nhìn anh mình.
Cố Đoạt khẽ lắc đầu, cũng không mang theo sách.
Bé Đoạt Đoạt thì vẫn im lặng như thường.
Fan ruột đều biết rằng, từ nửa sau của show “Trại trẻ”, mỗi lần kể chuyện, dù là Thẩm Khanh kể cho Áo Áo hay ngược lại, cậu cả Cố Đoạt luôn nằm im như tượng, ngay ngắn trên giường lắng nghe.
Hôm nay cũng vậy. Nằm im bên cạnh là Đoạt Đoạt, đã được ba lớn đắp chăn tử tế, ngoan ngoãn nằm bên cạnh.
Cả nhà bốn người, ba người đã nằm xuống hết.
Chỉ còn mỗi “thỏ mập” Áo Áo còn ngồi chồm hổm trên giường, tai thỏ dựng đứng, tay chống cằm trầm tư:
“Vậy… phải làm sao bây giờ nè~?”
[Trời ơi, thỏ con béo múp này đáng yêu chết đi được!]
[Thỏ Áo Áo nhất định phải kể truyện mới chịu ngủ à hahaha, đây là kiểu mới của trẻ con ru người lớn đó hả!]
[Thật ra mấy bé vậy đó, buồn ngủ nhưng vẫn muốn bày trò. Thấy người lớn ngủ hết rồi mới ngủ theo. Thầy Thẩm giỏi dỗ con lắm luôn.]
[Không không không, fan cứng xem show Trại Trẻ đều biết: thầy Thẩm ban đầu giả vờ ngủ để dỗ con thôi, cuối cùng toàn bị con ru ngủ thật!]
“...Tìm truyện trên mạng đi.”
Thẩm Khanh ngồi dậy, với điện thoại trên đầu giường.
Thế mà truyện cổ tích online cũng chẳng dễ tìm gì. Cậu thử liền hai app đọc truyện bản quyền mà vẫn chẳng có mục truyện thiếu nhi nào cả.
Cố Hoài Ngộ nói: “Đưa anh xem.”
“Đây.” Thẩm Khanh giơ tay, vô cùng tự nhiên đưa điện thoại cho chồng.
[Thấy chưa? Đưa nhau coi điện thoại đó, mức độ thân mật không cần bàn!]
[Thật sự mê mẩn mấy chi tiết nhỏ như này quá!]
[Tôi để ý rồi nhé, hai người họ rất ít khi nghịch điện thoại. Không giống chồng tôi, bảo thay tã còn phải lướt nốt bảng tin!]
[Có cần lúc nào cũng lôi chồng mình ra so không vậy…]
[Tôi nhớ có đoạn ở show cũ, tụi nhỏ từng nói: ba nhỏ không có thói quen chơi điện thoại, còn ba lớn thì càng bá đạo hơn, ngoài liên lạc với vợ con thì… gần như không xài luôn!]
[Nói mới để ý, livestream cả ngày rồi, không thấy Cố tổng rút điện thoại ra lần nào!]
[Trời má, ảnh sống kiểu nguyên thủy đó hả? Không chơi game thì cũng phải làm việc chứ, liên lạc này nọ chứ…?]
[Người ta có cả đội trợ lý, không cần tự tay làm gì đâu, đừng lo chuyện nhà giàu nữa].
[AAA trúng tim rồi !!Là vì vợ con đang ở cạnh, nên không cần cầm điện thoại, quá đáng yêu luôn QAQ]
[Người đàn ông này không có thú vui khác à? Chỉ quanh quẩn bên vợ con. Không chí lớn.]
[...? Bạn gọi “sở hữu hàng tỷ tài sản” là không chí lớn???]
[Trước đây Cố tổng cũng đam mê đồ cổ, thư pháp, tranh họa… Chắc là vì có gia đình rồi nên mới toàn tâm toàn ý thế thôi!]
Thẩm Khanh vừa đưa điện thoại cho chồng, quay sang thì thấy…
Tiểu thỏ mập Áo Áo ban nãy còn lục lọi giờ đã mơ màng, ngáp nhẹ một cái, mi cong còn đọng giọt nước nhỏ.
Bé con… buồn ngủ rồi!
“Buồn ngủ thì ngủ thôi con.” Thẩm Khanh bật cười, nghĩ đến cả ngày nay Áo Áo hoạt động quá trời, liền đặt bé nằm xuống:
“Mai chơi tiếp nhé.”
“Ưm…”
Mỗi lần buồn ngủ là y như nước lũ, cậu bé lim dim gật đầu một cái là ngủ mất tiêu.
Thẩm Khanh đặt lại gối, đắp lại chăn, điều chỉnh lại tư thế cho con.
Bé mặc đồ ngủ liền thân dày cộp, gương mặt tròn trịa đỏ hây hây như quả đào chín mọng. Ngủ một phát dang tay dang chân ra luôn.
“Vậy còn kể nữa không?” Cố Hoài Ngộ hỏi nhỏ.
Thẩm Khanh quay sang thấy Đoạt Đoạt bên cạnh vẫn mở mắt, cười khẽ:
“Vẫn kể, kể cái mà Đoạt Đoạt thích nghe.”
“……”
Đối diện với ý tưởng bất chợt của ba nhỏ, Cố Đoạt: “Không cần đâu ạ.”
Ba nhỏ: “Không cần là không được~”
Nói nhỏ xíu mà giọng nghe… gian cực kỳ.
Cố Đoạt: “……”
Đúng lúc đó, ba lớn lên tiếng:
“Vợ, nằm xuống ngủ đi.”
Thẩm Khanh: “…Hả? À ừ.”
Cậu ngoan ngoãn rúc vào chăn.
“Anh tìm được truyện rồi hả?”
Trong ánh đèn ngủ dịu nhẹ, Cố Hoài Ngộ cầm điện thoại, giọng trầm thấp chuẩn mực bắt đầu đọc truyện:
Vừa đọc được ba câu…
Thẩm Khanh bật dậy: “Khoan khoan, cái gì đây?”
Cố Hoài Ngộ điềm nhiên: “C ngôn ngữ lập trình thiết kế cơ bản.”
Thẩm Khanh: ??? “Cái này… gần gũi thật đấy hả?”
“Ừ. Cái này hợp với em và Đoạt Đoạt. Phải không, Đoạt Đoạt?”
Cố Đoạt gật đầu cái rụp: “Dạ.”
Thẩm Khanh: “……”
Cậu lầm bầm vài câu tiếng nước ngoài (nhưng không dám chửi thề).
“Vấn đề là… cậu chắc cái thứ này mà đọc như đọc truyện đêm thì có học được không??”
Cuốn đó cậu từng lật qua rồi, toàn ký hiệu, toàn mã code, đọc như thần chú ấy, nghe xong hiểu gì nổi?
Cố Hoài Ngộ: “Cứ thử xem sao. Đoạt Đoạt, đúng không?”
Cố Đoạt: “Dạ dạ.”
Thẩm Khanh: “……”
[HAHAHA đúng là lập trình hợp với thiếu gia Đoạt Đoạt thật!]
[Xem kìa, lại thấy đại mỹ nhân rúc vào chăn ngủ!]
[Đẹp như tranh vẽ luôn đó, bảo sao Cố tổng giữ mình vậy]
[Trình độ học vấn của thầy Thẩm chắc đủ để nghe cái này… hoặc cũng có thể buồn ngủ ngay lập tức.]
[Cậu ấy nghe không hiểu, nên mới phản đối người khác đọc chứ gì. Với người chưa từng học qua, nhất là những người trình độ học vấn thấp, nghe mấy thứ này đúng là cực hình.]
[Tôi đã muốn nói từ nãy rồi, fan thầy Thẩm xin đừng công kích, mọi người nói Cố Hoài Ngộ vì vợ con mà thay đổi, nhưng người vợ này có gì tốt chứ? Cả nhà toàn thiên tài, mà Thẩm thì không cùng đẳng cấp. Mọi người thích anh ta là vì đẹp nhưng vô dụng à?...]
[+1, nếu tôi là Thẩm Khanh thì lo mà học hành đi, học lấy cái MBA cũng được! Ai còn tâm trí chơi chơi cười cười quay mấy cái show truyền hình này!]
[Đúng đấy, trẻ thì đẹp, có nhiều đại gia yêu thích. Nhưng đến lúc già xấu đi rồi thì biết liền.]
Anti-fan kéo tới, màn hình bình luận tất nhiên là bùng nổ chiến tranh.
Nhưng khi fan của Thẩm Khanh còn chưa kịp nổi giận, đám họ hàng xa của nhà họ Thẩm đã hừng hực khí thế, thời cơ bêu rếu cuối cùng cũng đến!
Từ lâu rồi, sau khi biết Thẩm Khanh cắt đứt liên hệ với họ, những người này đã từng chế giễu nguyên chủ khi hắn thất thế trong giới giải trí vài năm trước.
Họ đã chấp nhận rằng: hai thế giới, không thể nối lại.
Với họ, Thẩm Khanh chẳng là cái gì to tát,
chỉ là một người học vấn thấp, nhờ đẹp mà gặp may thôi.
Chẳng hiểu sao vị “Duyên thiếu gia” lại càng ngày càng thích hắn.
Đến mức mỗi tối chán là không gọi cho họ, mà là gọi video cho Thẩm Khanh!
Họ thầm nghĩ: hắn ta chỉ là một kẻ đẹp nhưng rỗng dựa vào vận khí thôi!
Không cần phải nịnh nọt hắn!
Khi thấy trong bình luận có người bắt đầu “nói thật”, họ liền lập tức nhảy vào hóng hớt, còn muốn kể hết những chuyện mất mặt liên quan đến “trình độ học vấn thấp” của Thẩm Khanh.
Thế nhưng, niềm vui ngắn chẳng tày gang.
Sáng sớm hôm sau, họ hí hửng bật livestream, vừa để tăng view cho “Nguyên thiếu gia”, vừa hóng xem Thẩm Khanh đang làm trò gì.
Và rồi họ thấy…
Cố tổng đang đứng bếp.
Mặc tạp dề hẳn hoi.
Bên cạnh là cậu bé mũm mĩm trắng nõn đang đứng ghế rửa rau, tiểu đuôi nhỏ của anh: Cố Áo.
Cố Hoài Ngộ mở nắp nồi, động tác thành thạo khuấy đồ ăn trong nồi.
Còn “tiểu đuôi” thì chăm chú rửa mấy bó rau xanh.
Hiển nhiên là hai bố con đang nấu ăn cùng nhau.
...Hả?
Cố tổng xuống bếp nấu ăn?!
Mắt họ bắt đầu đảo tìm Thẩm Khanh.
Chỉ thấy cậu đang ngồi trước laptop ngoài phòng khách.
Bên cạnh là thiếu gia Cố Đoạt.
Thẩm Khanh dịu dàng nói: “Chương trình này không phải thế. Cái này đúng là con suy luận và phân tích chuẩn rồi, nhưng mô hình ta dùng phải là cái này… Đây là mô hình nâng cao, con chưa học tới cũng không sao hết. Để ba nhỏ demo cho con xem nhé.”
Vừa nói vừa gõ bàn phím ào ào bằng đôi tay thon dài, tốc độ nhanh như đánh máy mười ngón.
“……???”
Đám họ hàng kia chết lặng.
Thẩm Khanh… còn biết lập trình?!
Họ cuống cuồng chuyển góc quay, đổi sang camera chiếu thẳng màn hình máy tính của cậu.
Chỉ thấy trên đó là một giao diện code dày đặc, toàn là thứ người bình thường đọc không hiểu.
Tốc độ gõ phím của Thẩm Khanh gần như để lại… bóng mờ.
Mà từng dòng chữ trên màn hình đều có logic, có ý nghĩa rõ ràng, không hề gõ đại cho có.
[? Thầy Thẩm biết lập trình á???]
[Ai mà biết! Trong show “Trại Thiên Tài Nhí” toàn là thầy Cố dạy đại thiếu gia học mà! Ai biết thầy Thẩm lại là “trùm cuối”!]
[Haha, sáng dậy sớm xem stream mới biết, là vì Cố tổng đi nấu ăn, nên thầy Thẩm tạm thời dạy con thay. Chứ ông lớn không cho vợ anh ấy vào bếp ~]
[Tui nhớ thiếu gia Cố có giáo viên riêng dạy lập trình mà? Hôm nay giáo viên bận nghỉ đột xuất, nên mới hỏi ba nhỏ á]
[Rõ ràng là thầy Thẩm biết, chỉ là trình anh ấy quá cao, nên thường ngày đại thiếu gia không dám làm phiền thôi.]
[Huhu còn cái gì mà thầy Thẩm không biết nữa đây!!]
Một lát sau---
Thẩm Khanh: “Đó, thấy chưa, chạy được rồi.”
Cậu vừa nói vừa nhấn phím Enter, đoạn chương trình bắt đầu chạy.
Trên màn hình bật ra một video hoạt hình cực kỳ sinh động.
Ngồi cạnh là Cố Đoạt, mắt sáng bừng lên rõ rệt.
Bình luận nổ tung:
[……Hôm qua ai nói thầy Thẩm không đủ trình nghe lập trình nhỉ?]
[Ờ thì đúng là, mấy cái hôm qua đọc đối với thầy Thẩm quá đơn giản, chả trách anh ấy không nghe.]
[Người nào bảo anh ấy nên đi học MBA, xin hỏi bạn có đang làm nghiên cứu sinh không? Có giỏi bằng ứng dụng của thầy Thẩm chưa?]
[Còn cái gì mà “sau này già sẽ hối hận”, xin lỗi nhé, Thẩm Khanh chưa từng “không giỏi” ,chỉ là ảnh lười nên chọn làm người đẹp kiếm cơm thôi! (icon chó đội mũ)]
Việc Thẩm Khanh biết viết code, Cố Hoài Ngộ là người biết rõ nhất.
Năm xưa cậu làm việc vắt kiệt sức 996 chính là vì ngành này.
Sau này biết Cố Đoạt thích lĩnh vực đó, Thẩm Khanh mới thi thoảng chỉ dạy chút ít.
Cố Đoạt cũng mơ hồ cảm nhận được:
Ba nhỏ là người biết rất nhiều, nhưng không thích động đến.
Nên bình thường, cậu bé vẫn chọn hỏi giáo viên riêng trước.
Chỉ hôm nay giáo viên nghỉ gấp mới phải “cầu cứu” ba nhỏ.
Vậy mà… lại trùng hợp đến hoàn hảo.
Cả nhà bốn người hôm qua đều không xem lại livestream.
Họ chẳng hề hay biết trên mạng vừa diễn ra một trận cãi nhau, rồi lại “quay xe” không ai ngờ được.
Đến khi buổi sáng, quá rảnh nên Thẩm Khanh cầm điện thoại lên xem, còn hơi ngơ ngác:
Hả, gì đây?
Sao đang yên đang lành lại cãi nhau, rồi lại quay xe như tên bắn?
Gì mà metro, ông cụ, điện thoại?
...Không hiểu.
Nhưng cậu cũng chẳng quan tâm.
Chỉ cần đừng động đến fan của cậu là được.
Lướt sơ một vòng thấy không khí mạng vẫn ôn hòa, Thẩm Khanh lập tức tắt điện thoại☆☆
Suy nghĩ kỹ rồi: vẫn là phơi nắng sướng hơn.
Chương trình hôm nay hình như rất thích… nấu ăn.
Từ sáng tới trưa, các hoạt động chỉ xoay quanh: nấu – ăn – rửa – lại nấu tiếp.
Thật sự… như sống đời nội trợ.
Nhưng cũng nhờ vậy, khi quay show, họ chẳng cần lo việc gì khác---
Không việc – không áp lực – không xã hội.
Các khách mời đều thấy tâm hồn thư thái lạ thường.
Nấu ăn rồi cùng nhau thưởng thức, hóa ra lại là niềm vui đơn giản mà tinh tế.
Buổi trưa, Cố Hoài Ngộ bê lên mâm cơm với bốn món một canh.
Năm xưa đi du học, anh đã học nấu ăn, từ tuổi mười mấy.
Hơn mười năm trôi qua, tay nghề không hề mai một.
Trên bàn là những món ăn màu sắc hài hòa, mùi thơm lan tỏa, khiến người ta chỉ muốn ăn ngay.
Tiểu ngốc nhà anh, bé Thỏ trắng mũm mĩm, không biết làm sao mà mặt lại dính một vệt đen sì.
Thẩm Khanh cười khanh khách, bế cục bông nhỏ lên đi rửa mặt và tay cho con.
Cậu từng nghe có vị danh nhân nói rằng:
Cuộc sống con người, xét cho cùng chỉ xoay quanh mấy chuyện: ăn, uống, ngủ, nghỉ, vệ sinh.
Không có việc gì thực sự “lớn lao”.
Hiện tại, khi ánh nắng rọi qua cửa sổ, ấm áp và yên bình---
Khi nghe tiếng Cố Hoài Ngộ và Cố Đoạt ngoài phòng khách cùng nhau bày bát đũa,
Ngửi thấy mùi cơm canh thơm nức từ nhà bếp.
Thẩm Khanh chợt nghĩ:
Có lẽ, điều đó thật sự… rất có lý.