Tại lễ trao giải phim ảnh, một chiếc limousine kéo dài lộng lẫy dừng lại bên thảm đỏ.
Cửa xe bật mở, một chiếc chân dài bước xuống trước tiên. Trong tiếng gào thét chói tai của fan, một thanh niên cao ráo, diện vest cao cấp bước ra, lập tức lọt vào ống kính máy quay.
Ánh đèn flash thi nhau bắn phá trên gương mặt điển trai và dáng người chuẩn mẫu của anh chàng.
Trước hàng ngàn ánh mắt dõi theo, Cố Áo bình thản bước đi trên thảm đỏ, vừa đi vừa vẫy tay chào truyền thông hai bên, thần thái ung dung, phong độ đỉnh cao, trộn lẫn giữa sự ngông cuồng và chiều sâu, một combo hiếm thấy.
Trong thời đại mà phim ảnh "mọc lên như nấm sau mưa", Cố Áo, một diễn viên trẻ 24 tuổi thật ra đã tính là "hơi dừ" trong dàn trai trẻ.
Nhưng vấn đề là, anh chàng 22 tuổi đã nhờ một bộ phim gây bão mà nổi như cồn, sau đó hai năm liền, năm nào cũng có một siêu phẩm phát nổ trên các nền tảng. Năm nay, ảnh còn ôm trọn giải Ảnh Đế.
Thành tích như vậy, trong giới thật sự là đếm trên đầu ngón tay.
Đã thế còn sở hữu visual "một lần nhìn là nhớ trọn đời", thêm khí chất kiểu "vừa cứng đầu vừa có học" fan chỉ có nước đổ rạp không phanh.
Từ mấy nhóc lớp mẫu giáo đến các cô bác bảy lăm tuổi, ai cũng có thể là fan Cố Áo.
Mức độ phổ biến của cái tên Cố Áo trong showbiz hiện tại, đúng là đỉnh của đỉnh.
Nổi tiếng, có tác phẩm, có thực lực, có giải lớn.
Bước trên thảm đỏ là ánh đèn sáng rực, danh vọng chói lòa.
Chỉ tính riêng dàn fan đứng ngoài gào hò cổ vũ đã lấn át hết mấy ngôi sao khác.
[Và điều quan trọng là... con trai tui còn là học bá nữa đó quý dzị!!].
Không chỉ ở hiện trường, mà trong livestream lễ trao giải, từ khi Cố Áo vừa bước ra, màn hình đã nổ tung với bình luận.
Ngoài mấy lời cổ vũ cho sao khác thì phần lớn đều đang nhắm đến một người.
Cố Áo:
Hồi nhỏ từng là sao nhí vài năm, sau đó nghỉ diễn quay về đi học.
Thành tích học tập xuất sắc nên còn được nhảy lớp. Vừa tròn 16 tuổi đã đậu đại học.
Được gọi là "thiên tài học đường", vậy mà thi đại học lại chọn... nghệ thuật. Cuối cùng lại đậu luôn học viện điện ảnh hàng đầu quốc gia.
Ra trường mới 19 tuổi đã bắt đầu đóng phim.
Trẻ, đẹp, chuyên môn vững, chọn kịch bản chuẩn không cần chỉnh, tài nguyên lại ngon.
Nói thật, không nổi thì ai nổi?
Dân mạng gật gù: "Chuẩn bài!"
Tuy nhiên, có fame là có flame, có fan là có anti.
Nhiều người bắt đầu xì xào: nhìn thì tưởng ghê gớm, thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt.
Chủ yếu là gia thế kh*ng b*.
Nghe đâu một trong hai người cha của Cố Áo là đại gia tầm cỡ, nắm trong tay tập đoàn khổng lồ, mà trong đó còn có hẳn một công ty giải trí hàng đầu.
Còn người cha kia thì... là ảnh đế quốc dân, 24 tuổi đoạt giải lớn, hơn mười năm sự nghiệp toàn phim chất lượng, nói không với scandal, nói có với làm từ thiện, đúng chuẩn người đàn ông vàng trong làng minh tinh.
Dân mạng réo:
"Có hậu thuẫn kiểu đó, thì người máy cũng thành minh tinh chứ đừng nói người!"
Dạo gần đây, mấy lời đồn kiểu này càng lan rộng.
Có lẽ là vì Cố Áo... quá hot.
Phóng viên trong buổi phỏng vấn riêng sau lễ trao giải, thế mà cũng quăng lựu đạn.
"Thật ra đối với những người trẻ mà cha mẹ quá xuất sắc, thì chính cha mẹ lại thành áp lực. Dù bạn có cố gắng thế nào, người ta cũng cho rằng đó là thành quả của cha mẹ bạn, hoặc so sánh rồi bảo bạn vẫn thua xa họ."
"Không biết với trường hợp của anh, nhất là khi trước mặt anh là tận hai ngọn núi, anh có cảm thấy bị áp lực không?"
Phía dưới khán giả có người bật cười, có người thì hừ lạnh. Biết rõ ngoài kia đang có anti lôi chuyện này ra công kích, vậy mà nhà báo vẫn hỏi như tạt thêm dầu vào lửa...
[Đừng quá đáng chứ, ai được chọn cha mẹ chứ? Gia thế tốt không có nghĩa là không nỗ lực, không tài năng!]
[Thử hỏi xem giữa trưa nắng hơn 40 độ, ai là người vẫn đứng quay phim tới mức ngất xỉu? Là Cố Áo. Đóng cảnh hành động bị thương nhập viện mấy lần rồi!]
[Người ta là học bá thật sự, không phải bịa. Đứng nhất toàn trường X điện ảnh, hỏi thử giảng viên trường đó ai dám nói điểm đó là "mua"?]
[Vừa có gia thế, vừa có năng lực, đúng là combo khiến anti tức lòi mắt luôn!]
Đến cả khán giả "qua đường" cũng bắt đầu xù lông bênh vực.
Trong khi đó, Cố Áo đứng trước ống kính vẫn duy trì phong thái lịch sự, bình tĩnh lắng nghe câu hỏi từ đầu đến cuối.
Khi phóng viên hỏi xong, anh mới nhẹ nhàng giơ micro lên, cười với ống kính một cái.
Cố Áo có đôi mắt phượng sắc nét, mí mắt rõ ràng, đuôi mắt hơi xếch lên...
Cố Áo có một đôi mắt phượng, mí đôi rõ ràng, đuôi mắt hơi dài.
Lúc nào cũng cười cười nên ánh mắt lấp lánh như có sao trời trong đó.
Và vào đúng khoảnh khắc ảnh nở nụ cười ấy, cả hội trường dưới sân khấu lẫn dân mạng trong livestream đều hét lên một tiếng "AaaAAAaaa" kéo dài...
"Về câu hỏi này ấy hả...tôi thấy mọi người nói đúng phết đó ạ, đúng là nhờ có hai ba của tôi, tôi mới có được ngày hôm nay."
Nụ cười pha chút ngạo nghễ, nhưng trong ánh mắt lại đầy bình thản và khiêm tốn. Chính cái sự mâu thuẫn này lại khiến Cố Áo có một sức hút rất khó cưỡng.
Ảnh nhìn vào ống kính, cười nói:
"Tôi thừa nhận hai ba của tôi rất giỏi, đúng là hai ngọn núi cao thật. Nhưng mà... tôi có nói tôi phải leo l*n đ*nh núi đâu ạ? Mọi người cảm thấy tôi có chút thành tựu rồi lôi tôi ra so với hai ba, đó là việc của mọi người. Chứ tôi chưa từng so đâu nha~"
Phóng viên: "..."
Cố Áo tiếp tục cười tươi rói, giọng thì nhẹ nhàng mà lại khiến người ta không biết nên phản ứng sao cho phải:
"Nếu hai ba là núi, thì tôi chắc chỉ là cái cây nhỏ mọc giữa sườn núi, hoặc là cái... ụ đất nào đó thôi. Tôi cũng chẳng quan tâm mình là gì nữa, miễn là vẫn còn ở bên họ, vẫn có thể cố gắng hướng đến cảnh đẹp mà tôi muốn ngắm, thế là đủ rồi."
Phóng viên mất mấy giây mới bắt kịp được logic, rồi tổng kết lại:
"... tức là với anh, vị trí không quan trọng, quan trọng là những người bên cạnh và phong cảnh trước mắt, đúng không ạ?"
Cố Áo: "Dạ đúng rồi. Ngoài mấy cái đó ra, em thấy chả có gì đáng để quá mức theo đuổi cả."
Khi họ đang trò chuyện, bình luận trên livestream vẫn nổ như pháo:
[6 điểm lý trí, 10 điểm EQ, nói chuyện vừa nhẹ vừa sâu, đúng là học bá có khác!]
[Chưa từng nghĩ ra hướng trả lời này luôn á trời ơi =))) đúng rồi, là mọi người tự lôi ảnh đi so sánh chứ ảnh có nói gì đâu~]
[Cái ụ đất nhỏ trên đỉnh núi! Cái này ai hiểu được là fan 20 năm đấy =))) hồi bé xíu gọi là bánh bao giờ giờ lại thành ụ đất, khóc luôn]
[Tui cũng nhớ mà! Hồi bé là bé bự tròn xoe, giờ lớn rồi lại bảo mình là đất =))))]
[Tui mới coi lại mấy tập hồi bé của ảnh xong, đúng kiểu sinh ra trong tình yêu, tính cách bây giờ cũng đáng yêu vô cùng!]
[Trong lòng tui, ảnh mãi là em bé, okay?!]
[Câu trả lời này nghe như kiểu "em vẫn là bé cưng, sao phải vượt ba chi vậy trời" =)))) dễ thương ghê!]
[Cố Áo: em là cây dựa núi đó, full dựa ba~]
[Nói chứ, cái vibe này giống y chang thầy Thẩm hồi trẻ, nhẹ nhàng, không vội vàng, mỗi lần nói chuyện là toàn bất ngờ góc nhìn~]
[Khả năng kiểm soát sân khấu đúng là di truyền từ ba nhỏ, một khi ảnh lên tiếng là chuyển hướng được cục diện liền luôn á!]
Ngay khi phần phỏng vấn kết thúc, đến ngay phần xã giao của buổi tiệc.
Không hề bất ngờ khi Cố Áo lập tức đi về phía một nhân vật vô cùng nổi bật, Tống Ngữ Kha, trong bộ váy dạ hội đắt đỏ, khí chất ngút trời.
Tống Ngữ Kha lớn hơn Cố Đoạt một tuổi, năm nay cũng mới 28, hiện là một trong những tiểu hoa nổi bật nhất của showbiz.
Dù không phải là sao nhí từ bé, nhưng sau hai mùa tham gia show thực tế dành cho trẻ con, cô rút lui khỏi spotlight để tập trung học hành. Học xong tử tế, mới chính thức bước chân vào nghề, dù có hậu thuẫn, vẫn phải lăn lộn nhiều năm. Gần đây vừa ẵm giải Thị hậu nhờ bộ phim mới.
Từ bé trong mắt đám trẻ con, Kha đã là kiểu "chị đại đội trẻ", lớn lên lại càng thêm sắc sảo quyến rũ, đúng chuẩn nữ vương.
Mà theo như quy tắc bất thành văn trong hội bạn từ nhỏ, thì Cố Áo mỗi lần gặp Kha tỷ là phải tới "chào chị", nếu không thì xác định... bị rua tới mức sắp hói.
Cũng vì vậy, ngay khi bắt được tín hiệu, Cố Áo ngoan ngoãn cúi đầu: "Chị Kha."
Đám fan cũ và người trong giới đều biết: Kha và nhà họ Cố thân thiết từ bé, mà mỗi lần chung khung hình là cười muốn nội thương.
Tống Ngữ Kha cũng không khiến ai thất vọng: vẫn mồm miệng lanh lẹ, vừa khen Cố Áo dạo này lại càng đẹp trai, vừa giả nghiêm túc hỏi:
"Em có phải lại cao lên không đấy? Hồi trước còn thấy đáng yêu, giờ thì... thôi dẹp đi, không còn tí gì dễ thương nữa!"
Cô chị vừa nói vừa giả bộ giơ tay lên định chạm, khiến fan xem livestream thì hét ầm lên:
[Chị Kha ơi lên luôn đi chị!!!]
[Em xin chị một phát lật cổ áo cho coi múi anh Áo!]
[Trời ơi phim trước là tui đã bắt đầu thèm khát cái body của em trai rồi...]
[Chị Kha không mê trai cơ bắp đúng là đáng tiếc của tạo hóa luôn đó trời]
Còn chị Kha thì vẫn đang tiếc nuối:
"Hồi bé thì da trắng mịn, mềm như bánh mochi. Giờ thì... à ừ, nhìn cũng ok, mà sao trắng lại nhanh thế? Hôm bữa thấy còn đen nhẻm mà?"
Cô đúng là muốn lật cổ áo thằng bé ra kiểm tra thật, coi trắng thiệt hay do kem nền. Nhưng nhớ ra có máy quay nên mới ráng nín.
Cố Áo thì nhanh như chớp móc ra câu cửa miệng: "Không dám đâu ạ, chị Kha mới là người vĩnh viễn xinh đẹp, thông minh, quý phái, đỉnh cao khí chất!"
Đám fan lâu năm nghe xong thì ôm bụng cười ngặt nghẽo, bởi đây là thói quen từ thời show thực tế năm xưa, bé Áo khi gặp chị Kha là phải hết lời nịnh bợ, không là bị "rua".
Dần dà, chuyện này còn trở thành meme nội bộ: "Dù mạnh cỡ nào, khi đứng trước chị gái từ bé, vẫn phải xòe quạt thổi cầu vồng lên trời, mong sống sót qua ngày".
Nịnh đủ rồi, Cố Áo mới thật thà giải thích:
"Dạo này em không có đi quay, cũng ít ra ngoài, nên không bị nắng, da trắng lại."
Chị Kha lập tức vỗ đùi cái đét: "Đúng rồi! Hè vừa rồi em quay phim suốt đúng không? Mà toàn là ngoại cảnh, trời thì nắng, còn nghe bảo cảnh đánh đấm nhiều lắm đúng hông?"
Cố Áo cười hì hì: "Dạ đúng, nhưng cũng vui mà chị."
[Chấm đơn! Hóng phim mới của anh tui quá trời quá đất!]
[Nhiều cảnh hành động? Ghi ngay vô sổ, set lịch ra rạp!]
[Quay thật ở sa mạc đó mấy bà! Hè rồi tui cày hậu trường liên tục, anh cưỡi ngựa như thần!]
[Chị Kha đúng là cao tay, chỉ vài câu là tranh thủ quảng bá phim cho em trai cực mượt!]
[Người từng quay phim dưới nắng mới hiểu cực cỡ nào. Tội anh tui, vừa nắng gắt vừa vận động mạnh, nghe nói còn bị say nắng luôn. Cảm ơn chị Kha vì đã thấy được điều đó~]
[Tình chị em này xịn xò quá trời ơi!]
Bữa tiệc vẫn tiếp tục, mọi người nâng ly, giao lưu, còn Cố Áo và Tống Ngữ Kha vốn không thích xã giao vẫn đứng một góc trò chuyện riêng.
Nhưng ai cũng biết, hai người là Thị đế- Thị hậu năm nay, nên cứ đứng cạnh nhau là rực rỡ như ánh đèn sân khấu, spotlight chói lọi. Camera livestream dĩ nhiên cũng không buông tha, bám chặt như sam.
Giữa lúc hai người đang trò chuyện vui vẻ, thì bỗng có một giọng nam cất lên:
"Bé Áo ơiiii~"
Cố Áo quay đầu lại, là một người đàn ông trung niên, cao to lực lưỡng, râu ria lún phún, nhìn hơi phong trần.
Dù có chút luộm thuộm, nhưng vẫn giữ được vẻ phong độ thời trẻ, rõ ràng là người từng cực phẩm trai đẹp, giờ vẫn còn giữ form nhờ chăm tập gym.
"Chú Hạ!"
Người đó chính là Hạ Trạch Thành- Ảnh đế năm nào, từng đóng cùng "ba nhỏ" của Cố Áo trong một bộ phim đình đám, mà còn là hợp tác lần hai cơ.
Hồi đó, Hạ chú hot trước, lên hàng một trước, đẹp trai kiêu ngạo, đúng kiểu "đỉnh cao thập niên".
Mà lúc bé, Cố Áo hay theo ba nhỏ đi làm, thành "bùa may mắn" của đoàn phim, ai cũng quý, nên thân với Hạ chú luôn.
Hôm nay gặp lại, Cố Áo vừa thấy là nhảy nhót tí tách, hiếm lắm mới thấy ông tướng nghiêm túc này nghịch như hồi nhỏ.
Nhưng khi đến gần rồi, anh không nhịn được mà lẩm bẩm: "Hồi xưa chú Hạ đi style 'trai đẹp thư sinh', mê ơi là mê... giờ lại thành 'người đàn ông hoang dã'."
(Mà gu của Cố Áo vẫn là thanh tú dịu dàng, chắc do bị ba nhỏ ảnh hưởng quá nặng.)
Dù vậy, quan hệ với chú vẫn cực kỳ tốt.
"Chú Hạ~" Cố Áo đứng nghiêm như quân nhân, hai chân chụm lại, mắt sáng rỡ.
Hạ Trạch Thành nhìn quanh: "Ba con không tới à?"
Cố Áo hỏi lại: "Chú hỏi ba nhỏ hay ba lớn? Ba nhỏ đang bận quay phim ở tỉnh khác ạ."
"Úi dời, siêu sao mà, lúc nào chả bận!" chú Hạ cười hề hề, rồi xoa đầu Cố Áo:
"Mà con trai ngoan của chú dạo này lại càng đẹp trai hơn đấy nha~"
Cố Áo lùi ngay một bước: "Thôi thôi thôi, chú ơi đừng gọi con vậy mà... chú quên vụ ba lớn con hôm trước rồi à..."
Vì quá nổi tiếng từ bé, Cố Áo từng suýt bị dán nhãn "con trai quốc dân".
Tại sao là "suýt"? Vì...
Ai cũng gọi Cố Áo là "con trai tui", thậm chí có người ép gọi ba.
Mà tiêu biểu, chính là chú Hạ, từng trong một buổi họp báo, đứng trước đống phóng viên, giới thiệu tỉnh bơ: "Đây là con trai tôi!"
Rồi quay sang bảo: "Gọi ba cái coi~"
Nhưng Cố Áo lúc đó không gọi.
Sau đó cũng không gọi.
Vì trong thế giới của cậu bé ấy, chỉ có hai người là ba. Hết!
Ống kính lúc đó ghi lại: Sáu tuổi Áo ôm lấy cánh tay vẫn còn ngấn mỡ của mình, nghiêm chỉnh tuyên bố:
"Mấy cô chú gọi 'con' thì miễn trách, nhưng con KHÔNG gọi ai là 'ba' hết! Áo chỉ có ba lớn và ba nhỏ thôi!"
Khung cảnh vui như trẩy hội, ban đầu ai cũng cười, kể cả chú Hạ. Mọi người tưởng chỉ là trò vui một lần, nhưng...
Từ hôm đó, Hạ chú không bao giờ gọi Áo là "con trai" trước mặt mọi người nữa, và cũng không còn bảo Áo gọi mình là "ba".
Các bác, chú, cô xung quanh cũng dè chừng, không dám gọi Áo như vậy.
Thêm nữa, Áo bảy tuổi đã dần rút khỏi môi trường showbiz, danh hiệu "Con trai quốc dân" cũng trôi vào dĩ vãng, được rất ít người nhắc đến sau đó.
Tuy nhiên, Áo Áo sau này học được rằng, ngay sau buổi tiệc hôm đó, chú Hạ đã bị ba lớn "hô hào làm ăn". Có vẻ vì tình cảm (ảnh hưởng) giữa chú Hạ và ba nhỏ Áo Áo quá thân thiết, cùng việc chú Hạ đòi Áo Áo gọi "ba", đã chạm đến giới hạn của ba lớn Áo.
Đến giờ, Áo vẫn rất biết ơn chú Hạ vì sự trìu mến và "thương con như ruột thịt".
Nhưng cậu cũng phải nhẹ nhàng nhắc chú:
"Ba lớn... ba ấy hay ghen dữ lắm đó. Mấy năm nay càng ghen hơn. Nếu hôm nay ba lớn thấy cảnh này, ai mà biết... chuyện gì sẽ xảy ra đâu nhỉ?"
Lúc đó chú Hạ: "..."
Áo nhỏ giọng: "Chú ơi, con nói là ba nhỏ đang quay phim, nhưng không phải không có ba lớn đâu. Thực ra ba lớn đang... cùng ba nhỏ đi quay phim đó, giờ rất có thể cũng đang xem livestream đấy."
Chú Hạ cười ngượng, nghe như cố nín.
Trên livestream, đủ loại bình luận xuất hiện:
Fan chú Hạ: "OMG nhỏ này là ai, sao thầy Hạ gọi là 'con trai'? Chú Hạ mãi chưa có bồ mà!"
"Cố Áo?! Bạn ấy đoạt Thị đế mùa này mà livestream đi ngang tôi còn bỏ lỡ!"
Fan mới của Áo: "Ôi, Hạ ảnh đế gọi bạn kia là con trai, lâu rồi mới nghe! Đúng là GĐ cine, có bố quá khác biệt!"
Fan anti Áo: "Tôi nói rồi kìa, mấy ông đại ngôi sao nhà này quá mạnh, Hạ Ảnh đế mà cũng nhận làm ba thì ai bì nổi?!"
Fan khác: "Ôi, Hạ ảnh đế lại nhún nhảy mời 'con trai'. Dễ thương thiệt. Quảng bá kiểu này nên giữ được fan dài lâu."
Fan cũ: "À, fan mới nhỉ... Áo này giàu mạnh lắm đó chứ, đâu thiếu hỗ trợ đâu."
"Fan bà nội Áo nhắc nhẹ: Hạ ảnh đế nhớ gìn dáng, ba lớn của Áo ghê lắm đó. #cười"
Ngay lúc đó, chú Hạ bẽn lẽn nói: "Ba của con không phải sao, đã nhiều năm như vậy rồi..."
Nhưng trong lòng chú, lại nhớ đến ba lớn từng ghen vì cứ nghe gọi ba nhỏ lặp lại...
Dù là ảnh đế, đúng là chú cũng hơi sợ.
Lúc này, Tống Ngữ Kha, người từng đến đoàn phim của chú Hạ, cũng từng góp mặt làm cameo bước tới. Cô hiểu rõ tính cách thẳng thắn và thích tự do của chú Hạ từ những ngày trước. Mà dàn ekip trong phim dù không còn rầm rộ như thời idol, vẫn luôn dịu dàng tiếp nhận sự chân thành, tự do, và vẫn đánh giá cao chuyên môn.
Song, cô chợt "thấy ánh mắt khác" của cô chú dành cho ba nhỏ Áo...
Nhưng bất kể chuyện gì từng xảy ra, chỉ cần một câu nhẹ nhàng, cô Kha đã nhanh chóng xoa dịu không khí:
"Tống Ngữ Kha nói với Cố Áo: "Đúng rồi, khi nào có thời gian, em và anh trai em không phải nên đến nhà chị sao? Không phải chị nhớ em, mà là ông nội nhớ em. Đúng vậy, ông đã già rồi, thậm chí ông còn không nói nhớ chị, nhưng ông ấy ngày nào cũng nhắc đến em."
Tống Ngữ Kha nói về lão Tống, bậc nghệ nhân lão niên kính trọng của giới diễn viên, hiện vẫn sống khỏe, khỏe mạnh, minh mẫn.
Từ khi Áo Áo còn nhỏ, hai nhà họ đã qua lại thân thiết. Mỗi dịp nghỉ hè, ngoài chuyến đi gia đình, Áo và anh trai còn chạy qua nhà lão Tống để "thưởng thức nghệ thuật" học thư pháp, cổ nhạc, dân ca, kịch nghệ, và thử mình trong cờ vây, cờ tướng...
Việc Cố Áo chọn ngành diễn xuất trong nghệ thuật khi vào đại học, ngoài việc chịu ảnh hưởng từ ba nhỏ, thì cũng một phần là nhờ... ông nội Tống.
"Haha~" Nhắc tới ông nội Tống, Áo cười càng rạng rỡ hơn:
"Em với anh trai mấy hôm nữa sẽ tới thăm ông, gần đây tụi em hơi bận một chút..."
Tống Ngữ Kha gật đầu: "Biết mà, hai đứa ai cũng lịch trình kín, yên tâm đi, chị vẫn đang dỗ ông cụ mỗi ngày đây."
Cả hai lại trò chuyện rôm rả, bên kia thì livestream của Hạ Trạch Thành vẫn đang tiếp tục phát sóng, fan vẫn tranh thủ "đào" thông tin:
Fan livestream hóng chuyện:
[Ủa càng xem càng rối, đó chẳng phải Tống Ngữ Kha à? Ai khai sáng hộ tôi quan hệ giữa Cố Áo và cô Kha này với? Tôi nhớ Kha là tiểu công chúa của Hoa Thành, con sao nổi tiếng, sao ông nội của cô ấy lại cũng là ông nội của Cố Áo?!]
Fan của Cố Áo:
[Trời ơi, nói hoài không chán, Áo nhà mình không hề thiếu chỗ dựa đâu các bạn ạ... Các bạn chịu khó tra Baidu chút đi, xem thử thân phận của Áo nhà tui nó thế nào!]
Fan mới:
[Ủa? Cố Áo có anh trai hả? Trời, ghen tị ghê, sao quan hệ giữa họ với chị Kha lại thân thiết vậy?]
[Tui thích mấy màn liên minh minh tinh thế này nhất luôn á!]
Fan lâu năm:
[Tới giờ giới thiệu rồi~ tò mò thân phận Áo hoặc ông anh trai nhà ảnh thì mời các em xem "Trại Thiên Tài Nhí " nha! Có nhiều info cực hay ho đó!]
Tống Ngữ Kha chợt nhớ ra:
"À, bức tranh lần trước em gửi đó, ông nội thích lắm. Có hôm nửa đêm chị đi ngang thư phòng, thấy ông đang lén lút ngồi xem."
"Còn viên ngọc bích mà anh trai em mang tới ấy, ba chị định mượn về ngắm, mà ông nội không nỡ luôn đó hahaha!"
Cố Áo cười, giọng nhẹ nhàng khiêm tốn:
"Ông thích thì tụi em lại tìm thêm gửi ạ."
Kha Kha xua tay: "Thôi thôi, không cần tốn công đâu. Giờ chú Thẩm và chú Cố còn đang bận ngoài tỉnh rồi, các em rảnh thì tranh thủ về thăm ông chút là được. Ông cụ vẫn đang đợi luyện chữ với hai đứa kìa~"
Fan hóng chuyện tiếp tục bình luận:
[Hehe, đúng là có ông nội Tống nhớ thương, được cưng ghê chưa kìa~]
[Chắc giờ không ai không biết nữa rồi ha? Ông Tống sớm đã nhận thầy Thẩm làm con nuôi rồi. Gần đây mấy bức quốc họa mà Khanh Khanh trưng bày toàn là học từ ông Tống mà ra, hồi đó cái show tài liệu về điển tịch nghệ thuật cổ, cũng là ông Tống đích thân cố vấn chỉ đạo đó nha~]
[Tuy Áo và anh trai không nhận ai khác làm ba, nhưng ba tụi nó có vẻ toàn đi nhận ba mới luôn đó hahaha!]
[Tui chắc chắn là mẹ fan của Khanh Khanh rồi, càng nhiều người yêu thương nhà này tui càng thấy vui, càng cảm động luôn á QAQ]
[Tui cũng vậy nè... Sự thật là cả Áo và anh trai đều được thương yêu thiệt mà~ Gia đình được sủng nhất giới giải trí không phải là lời đồn đâu~]
[Vì hai đứa nhỏ nhà này, tui sẵn sàng làm... ba của thầy Thẩm luôn! (chọt cho vui nhen). Hồi trước bị bắt gặp lúc tụi nhỏ chào các bô lão toàn gọi "ông ơi, bà ơi" ngọt như mật, hỏi sao mà mấy cụ không cưng cho được chứ~]
Về thân thế của Cố Áo cùng những lời bàn tán trên mạng, tuy trong lễ trao giải cậu đã khéo léo dùng bốn lạng nâng ngàn cân để trả lời câu hỏi từ phóng viên, vừa tạo được chủ đề, vừa khiến bao người dâng trào hồi ức...
Nhưng đám antifan sau khi "phân tích lại từng khung hình, từng câu chữ" và gặm nhấm mãi cái bài phát biểu ấy, cuối cùng vẫn lòi ra được điểm để công kích:
"Ý của Cố Áo là gì? Là không muốn cố gắng nữa chứ gì, chỉ muốn dựa dẫm vào ba thôi đúng không?"
"Cậu ta nói rất rõ mà: Ba là núi cao, còn mình thì muốn ngồi yên ngắm cảnh. Tôi dịch thế đâu có sai."
Vậy là dân mạng lại mở thêm một cuộc tranh luận mới.
Hồi trước thì chê Cố Áo "khó vượt qua cái bóng của bố mình", còn giờ đây thì chuyển hướng tấn công sang:
"Cậu ta không cầu tiến!"
"Từng tuổi này rồi còn thoải mái bám váy ba má, không thấy xấu hổ à?!"
Phía ủng hộ thì không chịu thua:
[Nhà có tiền, bố mẹ là tiền bối trong nghề, có thể chỉ đường, dạy kinh nghiệm, không dựa vào thì quá phí!]
[Cứ đi rêu rao nói người khác là "không được phép dựa vào nhà", thường là vì bản thân chẳng có gì để dựa cả. Đơn giản là ghen tị thôi. Không cần đôi co.]
[Ủa chứ Áo đâu có lười biếng gì? Từ trước đến giờ thái độ làm nghề của cậu ấy rất nghiêm túc nha! Không qua loa một tác phẩm nào. Vậy là ổn lắm rồi.]
[Đúng đó, hai bộ phim trước đã là "miễn tử kim bài" trong lòng tôi rồi. Muốn giải nghệ sớm tôi cũng ủng hộ, chứ đừng nói là chỉ... dựa dẫm tí tẹo.]
[À mà... xin nhẹ nhàng phản đối một câu: Thầy Thẩm còn chưa "già" đâu nhé mấy bạn ơi, gọi là "ăn bám người già" thì còn hơi sớm đó nha]
[Tui là fan ba Khanh Khanh, nghe mấy người nói mà thấy... khó xử ghê đó huhu~]
Ngay khi Cố Áo nói câu "muốn làm bao đất nhỏ quanh chân núi của các ba", làm dấy lên vô số tranh cãi...
Thì ngành giải trí bất ngờ lan truyền một tin tức:
Cố Áo trong nửa cuối năm nay đã chính thức quay lại trường học và hiện giờ là nghiên cứu sinh năm nhất.
Tin này vừa bung ra, hàng loạt tài khoản truyền thông và các KOL lớn nhỏ đều nhảy vào bình luận.
So sánh với các lời chỉ trích gần đây, mọi người bắt đầu... đổi chiều:
[24 tuổi học thạc sĩ? Cũng đâu phải lạ, cùng tuổi đang học cao học còn khối kìa.]
[Hơn nữa, Cố Áo kiếm được không ít tiền rồi, không phải vẫn tự nuôi sống được bản thân à? Quá được luôn rồi còn gì.]
[Nếu theo tiêu chuẩn của đám anti, đây là "phế vật không cầu tiến", thì chắc tụi mình còn không xứng làm người luôn đó...]
Chưa kịp để mấy antifan lên tiếng phản pháo, thì tin tức đã được xác thực bằng loạt bằng chứng cứng:
Một cư dân mạng soi thấy tên của Cố Áo trong danh sách trúng tuyển kỳ thi cao học của một trường đại học danh tiếng.
Điểm thi viết - phỏng vấn - hồ sơ rõ ràng, khỏi làm giả.
Có video, ảnh học trên lớp do chính bạn học cùng lớp đăng lên.
Điều khiến người ta bất ngờ hơn nữa là:
Ngành cậu theo học... chẳng liên quan gì tới nghệ thuật.
Cố Áo đang học... ngành tài chính.
Cả mạng xã hội sững sờ:
"Hả?? Học tài chính? Cái gì vậy trời? Không liên quan luôn á!! Chẳng lẽ... nghỉ đóng phim rồi hả??"
"Không chừng lắm á... Nhớ hồi 7-8 tuổi nó cũng vậy đó, đang nổi thì tự dưng dẹp hết, quay về đi học."
"Cả cái nhà này chắc định chơi chiêu 'muốn học thì học, muốn lui thì lui' á hả?!"
"Hồi 7 tuổi lui về học thì hiểu được, chứ giờ mà lui tiếp thì tui không chịu nổi đâu nha!!"
Quá nhiều fan bắt đầu khủng hoảng tinh thần, không ít người tuyên bố "không chấp nhận nổi Cố Áo rút lui khỏi giới".
Cố Áo đành phải nửa đêm lên Weibo đăng bài giải thích rõ ràng:
"Quay lại học là vì muốn trải nghiệm lại cuộc sống sinh viên, nhưng KHÔNG có nghĩa là sẽ bỏ diễn xuất.
Về sau chỉ là giảm tần suất nhận vai thôi.
Từ một năm một phim chuyển sang hai năm một phim."
Cư dân mạng đồng loạt bày tỏ chỉ cần không rút khỏi showbiz thì hai năm một phim cũng không sao cả:
[Không phải ai cũng có thể mỗi năm làm một phim hot đâu nhé! Áo Áo đã liên tiếp hai năm liền có mặt trên màn ảnh rồi, mà lại còn là tác phẩm chất lượng. Diễn viên chuyên nghiệp cũng cần thời gian tích lũy. Dì ủng hộ con!]
Tuy nhiên cũng có người không hiểu được quyết định của cậu, để lại bình luận dưới bài viết:
[Anh ơi, muốn trải nghiệm cuộc sống sinh viên bình thường thì thôi đi chọn tài chính làm gì? Ngành đó khó xin việc lắm luôn đó!]
OKhông phải vấn đề việc làm đâu, mà là thi vào đã đủ khó rồi... Anh đâu có thiếu cơ hội việc làm, mà còn thi đậu ngành này, thiệt khiến người ta tò mò muốn xỉu.]
[Không lẽ đang chuẩn bị đóng vai tổng tài bá đạo nên học tài chính để nhập vai cho chuẩn hả trời hahahaha]
[Có một khả năng rất lớn là: Áo Áo vốn là học bá! Mà nhà thì có tập đoàn riêng, học thêm tài chính để chuẩn bị kế thừa gia nghiệp cũng đúng thôi QAQ]
[Không đâu, fan lâu năm xem show hồi bé đều biết: Áo Áo có một ông anh trai là thiên tài đấy, chắc ảnh đã tiếp quản gia nghiệp từ lâu rồi!]
[Tôi thấy là gia nghiệp quá to, anh một mình lo không xuể... nên em trai phải về tiếp ứng thôi.]
[Nói nghe là muốn khóc luôn đó, hai anh em thân nhau như vậy, tôi tin chắc Áo là đang theo bước anh mình, từ chơi sang gánh vác trách nhiệm...]
Ngồi trước điện thoại, Cố Áo nhìn thấy mấy bình luận này mà gật đầu cái rụp, cảm thán: dân mạng đúng là giỏi phân tích ghê!
Cậu chọn thi vào ngành tài chính, một phần là thật sự muốn làm sinh viên lần nữa, trải nghiệm lại quãng đời học trò.
Nhưng cũng vì... gia nghiệp nhà cậu quá lớn.
Mặc dù ông anh trai có thể một mình gánh 10 người, chưa bao giờ nhắc gì đến việc yêu cầu em trai quay về giúp đỡ.
Nhưng Cố Áo từ nhỏ đã thích theo sau anh trai, lần này cũng không ngoại lệ.
Ít nhất thì, những chuyện trong công ty, anh cũng cần hiểu rõ.
Không làm thì được, nhưng không hiểu thì không được.
Về chuyện đóng phim, có lẽ là ảnh hưởng từ ba nhỏ quá sâu sắc, Cố Áo luôn nghĩ rằng diễn viên giỏi là phải "chín" từ từ, không thể liên tục chạy theo dự án mới được.
Một- hai năm một phim, chính là tiết tấu hoàn hảo.
Còn những lời nói kiểu như "do có điều kiện tốt nên mới được quyền lười biếng", Cố Áo vẫn giữ vững nguyên tắc xưa nay:
Anh không nói mình không có tài nguyên.
Anh cũng không phủ nhận là mình "dựa hơi".
Vì anh vốn chính là đang "dựa hơi" mà!
Ai bảo ba anh là núi cao cơ chứ?
Mà những lời công kích kiểu: "xuất thân tốt là không công bằng với người khác", thì dưới phần bình luận cũng lập tức có người phản pháo gãy gọn:
[Bổ sung kiến thức cho mọi người: StarShine Entertainment- công ty đứng sau Cố Áo, ông chủ họ Cố. Mà Cố Áo chính là thiếu gia nhà họ Cố, đại thiếu gia hiện tại là anh trai của Cố Áo.]
[Nhưng nói cho rõ: StarShine chính là công ty công bằng nhất giới giải trí! Không bao giờ ép nghệ sĩ đi tiếp khách, tài nguyên phân chia minh bạch, ai có năng lực thì được lên.]
[Cố Áo là thiếu gia, đúng, nhưng cậu ấy chưa bao giờ là người được công ty "dồn hết tài nguyên" nhé! Bao nhiêu nghệ sĩ ra từ StarShine rồi? Toàn là tự tay làm nên cả!]
[Tui nói thiệt: Nếu tôi là thiếu gia của StarShine thì tôi nhất định sẽ nằm nhà ăn chơi cả ngày chứ không ra đóng phim đâu! Quá khổ!]
[À đúng rồi, có ai nghe qua "Quỹ Tương Trợ Hoa Đoá" chưa? Bây giờ chính là do Cố Áo quản lý đó! Tính đến nay hoạt động suốt 20 năm rồi.]
[Gì cơ? Là cái quỹ từng lên thời sự ấy hả? Chuyên giúp đỡ trẻ bệnh tật và trẻ mồ côi??]
[Chính là nó! Tôi vừa xem xong - trong 20 năm qua, tổng số tiền quyên góp đã hơn 1 tỷ 380 triệu, số lần quyên góp thì hàng chục vạn lần!]
[Tui biết nè!! Có xem tài liệu nói rõ là, quỹ đó lập khi Áo mới 4 tuổi, vì gặp một cô bé bệnh nặng muốn giúp. Thế là thầy Thẩm và hai con Cố gia lập quỹ dưới tên hai anh em. Quan trọng là cô bé ấy bây giờ đã tốt nghiệp đại học và đang làm việc trong công ty Cố gia luôn!!]
[Không phải tự nhiên mà người trong giới ai cũng quý họ đâu. Từ thiện, tử tế, không bon chen, lại có thực lực, ai mà không thích cơ chứ?]
[Tui phục rồi. Có tiền là một chuyện, mà làm người cũng "đẹp" như vậy nữa, thì đáng lắm.]
Công việc trong giới giải trí xử lý xong xuôi, Cố Áo bắt đầu chuyển hướng "đi làm" ở công ty.
Vì tập đoàn nhà họ Cố có quá nhiều công ty con, văn phòng rải rác khắp nơi, nên mỗi lần đi làm, Áo phải gọi vài cú điện thoại để xác định địa điểm.
1 giờ chiều tại Tập đoàn Kế Thâm, công ty thương mại Kế Thâm.
Phòng thị trường.
Một vị quản lý trung niên vest chỉnh tề, cà vạt gọn gàng vừa từ phòng giám đốc đi ra, mặt mày bối rối, vừa sốc vừa ngơ.
Mấy đồng nghiệp xung quanh lập tức kéo lại hỏi nhỏ: "Thế nào? Lãnh đạo mới của chúng ta thế nào?"
"......Không dễ dụ đâu."
Ông ta vừa lau mồ hôi vừa lắc đầu: "Bên ngoài thì dịu dàng, bên trong thì sắc bén. Ý kiến rất rõ ràng, cứng rắn ghê gớm."
Một quản lý khác bước tới, cười hì hì như đang xem trò vui: "Tôi bảo mà, đừng thấy người ta nhỏ tuổi, gương mặt thư sinh, tưởng dễ bắt nạt. Tôi từng thử đấu khẩu hai lần rồi, cả hai lần đều thua sạch. Giờ thì ngoan ngoãn nghe lời cho lành..."
Một người khác không phục: "Không được! Cậu ta có mới hai mươi mấy tuổi? Có gì mà xứng làm sếp của tụi mình? Chỉ vì làm thư ký cho Tiểu Cố tổng hai tháng thôi mà..."
Nhưng câu đó vừa thốt ra một nửa, bầu không khí bỗng trầm hẳn.
Người vừa nói run bắn, quay đầu lại... thì thấy:
Cánh cửa phòng giám đốc không biết từ khi nào đã mở.
Người mà họ trêu chọc là "mặt trắng thư sinh dễ bắt nạt", không biết từ bao giờ đã đứng ngay sau lưng bọn họ.
"An... An tổng......"
"Có thời gian đứng đây tám chuyện, chi bằng tranh thủ viết xong bản kế hoạch mới cho tôi đi."
Vị quản lý trẻ tên An Dung cất giọng trong trẻo, khi nói chuyện còn nở nụ cười nhẹ với người đồng nghiệp vừa tỏ ý không phục mình.
Ngũ quan anh vốn đã tuấn tú thanh tú, tóc rẽ ngôi hai bảy gọn gàng, làn da trắng trẻo không tì vết, thoạt nhìn chẳng khác gì một sinh viên.
Mà quả thực, cậu vừa mới tốt nghiệp không lâu.
Chỉ là, ở tuổi 24, An Dung đã có trong tay hai tấm bằng thạc sĩ, không chỉ dẫn trước bạn bè đồng trang lứa một đoạn dài, mà chuyên ngành anh học còn như được "đặt may riêng" để bước vào tập đoàn nhà họ Cố.
Vận may của cậu cũng quá tốt, vừa tốt nghiệp đã có cơ hội làm việc ngay bên cạnh Tiểu Cố tổng, người nổi danh là lạnh lùng, sắc sảo, chuẩn mực đến mức khiến người khác dè chừng.
Vậy mà sau hai tháng thực tập bên cạnh vị tổng tài "máu lạnh" ấy, An thư ký chẳng những không phạm sai lầm, mà còn lập được công trạng.
Nhưng lúc ai ai cũng nghĩ cậu sẽ mãi ở văn phòng tổng giám đốc, tiếp tục phò tá vị Tiểu Cố tổng ấy, thì bất ngờ thay, An Dung lại chủ động xin điều về bộ phận thị trường của công ty con này.
Không chỉ thế, cậu còn ép vị quản lý cũ phải rời ghế, và khi nắm quyền thì vô cùng quyết đoán, hành động mạnh mẽ, thậm chí đập đi xây lại toàn bộ hệ thống kế hoạch của bộ phận.
Đối với đám nhân viên lâu năm trong phòng thị trường, đây đúng là "Tân quan thượng nhậm tam bả hỏa", tân lãnh đạo, lửa cháy ba vòng.
Mà thực tế chứng minh, lửa của vị An tổng trẻ tuổi này, chẳng dễ mà dập tắt.
Mấy ngày nay, những quản lý không phục đều tìm cách âm thầm "dìm" cậu ta xuống, muốn kéo ngã vị lãnh đạo tuổi trẻ tài cao này.
Nhưng rõ ràng, đây không phải người dễ bị kéo ngã.
Ngược lại, họ từng người một đều bị "phản dame" thua trận.
An tổng của họ chính là kiểu: không sợ trời, không sợ đất, chẳng ăn thua mặt mũi ai cả, nói làm là làm.
Chỉ cần nghĩ đến việc cậu từng mắng cho vị trưởng phòng cũ đến phát khóc, mọi người lại cảm thấy cái sự "nho nhã" bề ngoài của cậu thật quá đánh lừa người khác!
...Cũng đúng thôi, tuy có vẻ ngoài đẹp đẽ, mềm mại, nhưng An tổng lại có đôi mắt mèo sắc sảo.
Đẹp thì có đẹp đấy, nhưng khi con mèo này bật chế độ lạnh lùng, thì y như đang nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, ngạo nghễ vô song.
Chỉ thấy sau khi cười nhẹ, An tổng nhanh chóng thu lại biểu cảm, trầm giọng nói với người trưởng phòng vừa bị mắng, đồng thời cũng nói với tất cả mọi người:
"Tôi không cần biết các người có phục tôi hay không. Nhưng khi tôi còn là cấp trên của các người, chỉ cần tôi ra lệnh thì các người phải làm. Vậy thôi."
"Muốn lật tôi? Được. Viết bản kế hoạch đi, làm ra được kết quả khiến tôi tâm phục khẩu phục, lúc đó hẵng tính chuyện tranh vị trí này."
"Nếu thực sự có ai làm tốt hơn tôi, đến lúc đó chẳng cần các người lên tiếng, Cố tổng tự khắc sẽ thay người. Người có năng lực, tự nhiên sẽ được ngồi vào ghế."
Cậu nói bằng chất giọng bình tĩnh, rõ ràng, không chút cảm xúc cá nhân, cứ như một chiến tướng lão luyện nơi thương trường, khiến cả văn phòng lặng ngắt như tờ.
Nói xong, An Dung cũng chẳng chờ phản ứng gì thêm, chỉnh lại áo vest một chút, rồi thẳng lưng rời đi.
Đến cửa, vẻ mặt cậu bỗng dịu xuống.
Ngay giây tiếp theo, khóe môi cậu cong lên, nở một nụ cười ngọt như đường nhìn về phía chàng trai cao ráo đang đứng đợi ngoài văn phòng:
"Anh Áo đến tận đây tìm em à? Chẳng phải nói rõ là gặp nhau ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm sao?"
Cố Áo, đội mũ lưỡi trai, đang tựa vào vách tường phía đối diện, thấy An Dung bước ra thì lập tức đứng thẳng, chân dài bước nhanh về phía anh.
Nhìn thấy người mặc vest bảnh bao, khí chất sắc bén bước tới gần, Cố Áo vẫn còn sững sờ...
Vì thật sự anh không dám tin rằng cái người vừa nãy phát biểu đầy khí phách kia... là cậu em trai "như mèo con" mà anh quen từ hồi show thiếu nhi.
Trong ký ức của Cố Áo, An Dung khi đó chỉ là một đứa bé hai tuổi rưỡi, sợ bóng tối, sợ ngủ một mình, ăn cơm thì phải đeo yếm, lại còn hay bị người khác tranh mất phần ăn...
Lần đó là lần đầu tiên Cố Áo tiếp xúc với một em trai nhỏ hơn mình lâu như vậy.
Cũng là lần đầu tiên thấy một đứa bé mềm mại yếu ớt như thế, khiến anh muốn bảo vệ và chăm sóc.
Cho đến tận bây giờ, trong mắt anh, An Dung vẫn là đứa em trai cần được cưng chiều và bảo bọc kia.
Lần này đến tận văn phòng, là vì muốn xem em có bị bắt nạt không.
Kết quả...
"Khụ... Khụ." An Dung ho khẽ, đôi mắt mèo sáng lấp lánh có chút ngại ngùng.
Nhưng rồi cậu vẫn thản nhiên khoác tay Cố Áo, thân mật y như hồi nhỏ:
"Anh Áo, mình đi thôi, không là trễ giờ đó~"
Cố Áo: "..."
Bị dắt đi luôn, còn chưa kịp phản ứng.
Sau khi hai người rời khỏi, các đồng nghiệp phòng thị trường và mấy phòng bên cạnh đều thò đầu ra xem.
"Ủa, vừa rồi là Nhị thiếu gia á? Là em trai ruột của Tiểu Cố tổng hả?"
"Đúng rồi, diễn viên nổi tiếng Cố Áo! Tôi nhận ra ngay!"
"Mọi người đều biết mà, An tổng với Nhị thiếu hồi trước học cùng lớp. Lúc được điều làm thư ký cho Cố tổng, cũng vì mối quan hệ này đó..."
"Hứ, nếu không có quan hệ này..." Vị trưởng phòng vừa bị mắng tỏ vẻ muốn châm chọc, nhưng nhớ lại mấy ngày qua bị đánh bật thảm hại, lại đành nuốt lời vào bụng.
Dù sao... nếu một người có "quan hệ" mà vẫn làm giỏi như vậy, thì người không có quan hệ nhưng làm chẳng ra gì như mình, còn nói gì được?
Huống hồ, ai chẳng biết Tiểu Cố tổng vốn dĩ là người không dễ hầu hạ.
Chỉ mới 27 tuổi, nhưng đã tiếp quản toàn bộ tập đoàn Kế Thâm cùng tất cả công ty con dưới trướng.
Trước đó, Tiểu Cố tổng còn rèn luyện suốt hai năm tại một tập đoàn khác, khi đó đã nổi danh trên thương trường, quản lý đổi mới, cải cách toàn diện, nâng giá trị công ty lên đến 15%, điều mà nhiều lãnh đạo kỳ cựu còn không làm nổi.
Mà rồi sau khi lập được công lao to lớn ở đó, anh lại "đáp thẳng" về Kế Thâm, đảm nhận chức tổng giám đốc.
Ngay sau đó là một loạt cuộc đại cải cách: thay máu bộ máy, làm mới hệ thống, thanh lọc nhân sự...
Không ai dám nghi ngờ năng lực của Tiểu Cố tổng nữa.
Vì anh chính là người đang bước trên vai người khổng lồ, lại còn mang trong mình bản lĩnh của một thiên tài điều hành thực thụ.
Nhưng không phải ai cũng muốn thay đổi.
Bởi vì thay đổi đồng nghĩa với đau đớn, đồng nghĩa với việc phải từ bỏ lười biếng, đồng nghĩa với việc nếu không cố gắng, có thể sẽ bị đào thải...
Những nhân viên vốn đã hài lòng với mức lương và trạng thái hiện tại tất nhiên chẳng muốn thay đổi dễ dàng.
Nhưng thương trường là nơi "cá lớn nuốt cá bé", mạnh được yếu thua là chuyện hiển nhiên.
Thực ra, mọi người cũng đã chuẩn bị tâm lý để phối hợp thay đổi rồi.
Chỉ là không ai ngờ được rằng người mà Tiểu Cố tổng phái tới lại là một "nhóc con" vừa mới ra trường, thậm chí còn trẻ hơn cả Tiểu Cố tổng!
Tuy vậy, mấy ngày nay cũng đủ chứng minh rồi:
Tiểu Cố tổng đúng là Tiểu Cố tổng, còn cái "nhóc con" kia... không dễ xơi chút nào!
"Nhưng mà nói thật, cậu An tổng này bị đa nhân cách à?" Có người đột nhiên nói trong lúc cả nhóm đang rì rầm bàn tán.
"Lúc ở trước mặt tụi mình thì nghiêm túc đến đáng sợ, nhưng khi ở cạnh Nhị thiếu gia, lại như biến thành chim nhỏ nép vào người..."
"Phải đó! Mọi người không thấy à? Hồi nãy lúc nói chuyện với Nhị thiếu, giọng điệu của cậu ấy mềm muốn chảy ra luôn ấy chứ!"
Trợ lý mới của An Dung cũng đang đứng bên cạnh, không tham gia bàn tán.
Là người vừa được điều lên làm trợ lý cho An tổng, anh ta cũng cảm thấy rất khó hiểu về vị lãnh đạo trẻ tuổi này.
Vì mới vài hôm trước, anh đã từng theo An tổng tới gặp Nhị thiếu Cố Áo một lần.
Lúc đó, An tổng... ngoan ngoãn dịu dàng đến mức khiến anh suýt rơi cả cằm xuống đất!
Hoàn toàn là một chú thỏ trắng nhỏ ngoan hiền!
Sau đó, quan sát thêm vài lần nữa, trợ lý đã chắc chắn: An tổng không phải bị đa nhân cách đâu, vì nếu thế thì bệnh quá nặng, Tiểu Cố tổng đời nào dám giao ghế quản lý cho người bị bệnh tâm thần chứ?
Nhưng mà nếu bảo là bụng đen, thì đúng rồi đấy... bụng đen tuyệt đối luôn!
Có câu gì ấy nhỉ?
Thợ săn giỏi nhất luôn là kẻ xuất hiện dưới hình dạng con mồi.
Mà An tổng nhà họ chính là kiểu đó: ngoài trắng mềm, trong đen bóng, đúng chất bánh mochi nhân mè đen!
Chỉ là cái "vỏ ngoài đáng yêu" kia... chỉ dành cho Nhị thiếu gia thôi.
Còn lại với toàn thể chúng sinh thì: không thèm diễn, không thèm giả vờ!
Trên đường đi.
Cố Áo tự lái xe, An Dung ngồi ghế phụ, suốt dọc đường nhìn thẳng phía trước, trầm mặc.
Chờ đèn đỏ, Cố Áo liếc nhìn cậu em vẫn đang ngẩn người, cất giọng hỏi:
"Em ở công ty làm việc kiểu đó, anh trai anh có biết không đấy?"
Nghe câu hỏi, An Dung giật mình tỉnh lại, chớp mắt một cái rồi quay đầu sang nhìn Cố Áo. Vẫn là nụ cười dịu dàng ngọt ngào đó.
Cậu hỏi ngược lại: "Em... dọa anh hả?"
"Không nha."
Cố Áo lập tức phủ nhận, còn cười một cái rất đểu: "Em mà dọa được anh á? Anh chỉ là... xót em thôi."
An Dung: "???"
"Anh trai anh muốn cải tổ Kế Thâm... nhưng em cũng biết mà, Kế Thâm không giống tập đoàn cũ. Nó là một doanh nghiệp hai mươi năm tuổi, rễ sâu gốc chằng, bên trong phức tạp cực kỳ, nào dễ mà động tới."
Nói rồi, Cố Áo với tay ra sau lấy một cái túi bánh ngọt, bên trong là bánh su kem kem tươi.
Dù nhiều năm trôi qua, An Dung có thay đổi hay không, thì vẫn là một "bé ăn vặt" chính hiệu.
Cho nên hễ biết sắp gặp cậu, mà lại đi ngang tiệm bánh, thì Cố Áo chắc chắn sẽ mua vài món cậu thích.
Vừa nhìn thấy su kem, An Dung liền nở nụ cười, một nụ cười ngọt như tan chảy:
"Cảm ơn anh Áo~"
Rồi bắt đầu mở túi bánh.
Cố Áo cực kỳ thích ngắm cậu ăn.
Và anh cũng mỉm cười theo, cảm thấy cảnh này... quen thuộc mà ấm áp.
Đèn đỏ chuyển sang xanh, xe chạy đi. Nhớ lại chuyện vừa rồi, Cố Áo tiếp tục nói:
"Em làm trưởng phòng thị trường cũng ra trò đấy, biết cách trấn áp mấy ông già gian xảo ích kỷ kia rồi... Nhưng em có lo không, sẽ bị nhiều người ghét, rồi họ đi tìm anh trai anh, hoặc thậm chí thẳng đến gặp ba anh để tố cáo em?
Cố Áo nhanh chóng hiểu ra chi tiết đằng sau hành động của An Dung lúc nãy.
Kế Thâm là bài kiểm tra thứ hai, cũng là cuối cùng mà anh trạ của anh phải trải qua do ba lớn đặt ra. Có lẽ khi anh trai anh chính thức "tốt nghiệp", những bậc phụ huynh sẽ hoàn toàn rút lui nghỉ hưu.
Nhưng bài kiểm tra này là sân tập khắc nghiệt nhất, chẳng dễ gì vượt qua.
Hiện tại, An Dung chính là con dao trong tay anh trai mình.
Một con dao cứng rắn vô cùng, chém đá khai sơn, chém mạnh như thần, nhưng dễ gãy khi quá cứng.
Đừng nói theo ấn tượng của Cố Áo về tính cách mềm mại của An Dung, liệu có chịu nổi chiêu trò và sự thâm hiểm của mấy ông già dày dạn ấy không?
Ngay cả khi cậu ta thật sự là một con dao vô cảm, không biết đau, cũng khó tránh khỏi việc sẽ bị phản công vì thái độ quá cứng rắn.
Nghĩ tới đây, Cố Áo đột nhiên thấy hơi bực bội.
Chính vì vậy mới muốn nhanh chóng tới công ty giúp đỡ.
Anh không biết bây giờ anh trai và An Dung đang làm gì với nhau.
Cảm giác như tất cả những người anh quan tâm đều đang chịu đựng và cố gắng, còn mình thì cứ thong dong thoải mái.
Việc An Dung đang làm vốn lẽ ra phải do anh làm mới đúng.
Cố Áo không phải không tin khả năng của An Dung, nhưng trong lòng anh...
"Ấn tượng của anh về em có phải vẫn dừng lại ở tuổi hai tuổi rưỡi không?" An Dung đột nhiên hỏi.
Cố Áo: "Không phải."
"Em nói cái gì thế, giờ em đã hai mươi hai rồi mà..."
"Là hai mươi tư." An Dung không phục, vừa ăn bánh vừa cau có đòi sửa lại.
"Được rồi, được rồi, là hai mươi tư."
"Em đã hai mươi tư rồi, anh có giàu tưởng tượng đến mấy cũng không thể biến em thành đứa trẻ hai tuổi rưỡi được."
An Dung im lặng.
"Nói thật, em cũng đừng quá vội vàng và quá cứng rắn, anh trai anh sắp vào công ty rồi đấy, anh muốn xem xem ai còn dám cứng đầu mà chống lại anh anh."
Cố Áo nói, mặt biểu cảm đầy kiêu ngạo, tự tin đến ngạo mạn.
An Dung nghe xong không nhịn được cười.
Nhưng nuốt miếng bánh su kem xuống rồi, cậu nói:
"Em không đâu, em phải đi nhanh chút, không thì lại bị anh bỏ lại phía sau."
Nói rồi, cậu nhét một cái bánh su kem tiếp theo vào miệng.
Trưa không kịp ăn, giờ cậu đang đói.
Ăn uống có phần vội vàng, trông hơi "hung hãn".
Cố Áo: "Sao còn nhớ dai với anh thế? Lần cấp ba anh nhảy lớp không phải vì tưởng nhà họ Cố lại đến gây chuyện với anh trai anh, nên mới nhảy cóc lên sao? Anh thật sự không có ý bỏ em lại đâu."
Cố Áo vừa lái xe vừa giải thích.
Lúc cấp ba nhảy lớp, anh nhảy thẳng lên lớp 11, còn Mễ Văn Tranh, Lục Nhiên và Hà Duệ đều học cấp ba rồi, nên cuối cùng chỉ còn An Dung một mình học cấp hai.
Sau đó, Cố Áo cũng nhận ra chuyện đó hơi tàn nhẫn với Tiểu An.
Chủ yếu vì anh nhảy lớp quá đột ngột, không báo trước chút nào, ngay cả bản thân anh cũng không nghĩ sẽ nhảy, nên không kịp báo với An Dung trước.
Trước đó, từ mẫu giáo hai người đã luôn bên nhau không rời.
Dù lý do hợp lý, nhưng vẫn hơi quá đáng.
Cố Áo thừa nhận.
Cho nên sau đó khi An Dung bỗng dưng học hành chăm chỉ, thi đỗ, nhảy lớp, anh cũng luôn bên cạnh, học cùng cậu... kể cả lúc đại học, miễn là có thời gian anh đều cố gắng cùng học với cậu.
Nghĩ đến đây, cảm giác tội lỗi vì đã bỏ rơi "đứa em bé bỏng" ngày nào lại giảm đi nhiều, Cố Áo thẳng lưng nói:
"Hơn nữa dù anh có nhảy lớp, thì mỗi cuối tuần hai đứa mình cũng chơi với nhau mà, sao em còn để bụng vậy?"
An Dung tập trung ăn bánh su kem, không nói gì.
Nhưng dưới lớp da mỏng, hai gò má vẫn phồng lên, trông như đang ganh đua với miếng bánh trong miệng.
Nuốt xong, cậu mới nói: "Dù sao việc ở công ty thì anh đừng lo."
Cố Áo cười rộ lên, cảm giác như bị con thỏ cắn một phát, cậu ta trêu lại:
"Không được, việc của em không do anh lo thì ai lo?"
An Dung: "..."
Cậu không cãi, tiếp tục ăn bánh.
Có lẽ ăn quá mạnh, cổ trắng nõn dưới cổ áo vest càng dài ra, mạch máu nổi rõ, hơi có chút gợi cảm.
Cố Áo: "Ăn chậm lại đi, không đùa nữa, uống chút nước đi."
Nói rồi, anh đưa cốc nước cho cậu.
Nhưng nói thật, Tiểu An cũng đúng là khá "mạnh mẽ".
Từ khi bắt đầu chăm chỉ, thành tích học tập của cậu tăng vùn vụt, mọi kỹ năng cũng thăng hoa.
Từ một chú "cún con" nhỏ nhắn rụt rè, bây giờ đã trở nên... đúng kiểu "mạnh mẽ nhưng vẫn dễ thương".
So với Hà Duệ và Lục Nhiên sau đại học cùng đi du học, và Mễ Văn Tranh bỗng dưng mê chụp ảnh, mới đi đâu đó trên núi cao chụp hình, ai cũng phải thầm thán phục:
Ai mà nghĩ được, bé mềm yếu nhất ngày xưa lại là người duy nhất bước chân vào kinh doanh, trở thành quản lý cốt cán của tập đoàn.
Cố Áo luôn nhớ lúc đó An Dung cũng giống như gia đình mình, rất nhiệt tình động viên anh theo đuổi nghệ thuật mình thích.
Nhưng lúc chọn ngành học, An Dung lại dứt khoát chọn các chuyên ngành kinh doanh liên quan tới công ty.
Lý do: "Không để mình bị bỏ rơi nữa, sau này nhất định sẽ vào công ty nhà mình, dính chặt lấy anh."
Nhưng khi đó Cố Áo chưa nhận ra, thực ra cậu ta đã tính toán sẵn sẽ thay anh làm việc, giúp anh trai quản lý công ty.
Bài kiểm tra mà ba lớn đưa ra, không chỉ dành cho anh trai anh, mà còn có dành cho cậu ta.
Người ngoài nhìn vào đều nghĩ làm việc trong công ty nhà họ Cố là vinh dự.
Quả thật vậy.
Nhưng phải phân biệt xem vai trò và vị trí của mình trong đó là gì.
Chẳng hạn như An Dung bây giờ là người chuyên làm những việc gây thù chuốc oán.
Mà việc đó lẽ ra phải do anh làm.
Nói đến đây, An Dung lại nhìn Cố Áo một cái, ngập ngừng một chút rồi mới mở miệng:
"...Dù sao, nếu em bị đuổi việc, dù là tai nạn lao động hay gì đi nữa, lúc đó anh... sẽ nuôi em cả đời nhé."
"Anh trai anh tuyệt đối không thể nào đuổi em được."
Cố Áo đáp, còn phân tích rất chi tiết:
"Em là người đi đầu, anh ấy làm sao có thể làm chuyện "thả diều bay rồi lại cắt dây"? Đó không phải tính cách của anh trai anh, cũng là sự sỉ nhục với năng lực của anh ấy."
Nói đến anh trai, Cố Áo luôn tỏ ra rất tự hào, nụ cười ngạo nghễ không rời khỏi môi.
Ánh mắt An Dung từ từ rời khỏi anh, nhìn xuống chiếc bánh su kem trên tay.
Cậu không nhắc lại chuyện "nuôi cả đời" nữa, chỉ lặng lẽ gật nhẹ một cái:
"Ừ."
Để thể hiện sự đồng tình.
"Tất nhiên, dù em có bị đuổi hay không, anh cũng nhất định sẽ nuôi em cả đời."
Cố Áo đột nhiên nói thêm.
An Dung: " ?..."
Cậu giật mình ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt trắng trẻo, tuấn tú hiện rõ chút kinh ngạc.
Cùng lúc đó, Cố Áo đã dừng xe.
Động cơ xe vẫn còn tiếng gầm gừ đều đều.
Cố Áo đưa tay, những ngón tay dài, hơi thô ráp do luyện tập và chấn thương trong đóng phim, nhẹ nhàng vuốt qua gò má mịn màng của An Dung.
Cậu ngẩng mặt nhìn anh, đầu ngón tay vuốt qua môi cậu một chút...
...Không nhẹ cũng không nặng.
Rồi từ trên môi cậu, anh gạt xuống một chút kem dính trên đó.
An Dung: " ..."
Sự im lặng kì quái kéo dài một lát, rồi Cố Áo bất ngờ giơ tay, nở một nụ cười tinh nghịch:
" Em lớn thế rồi, sao ăn uống còn phải để người ta chăm sóc thế này?"
An Dung: "............"
Cố Áo nói: "Đã tới rồi, xuống xe đi."
Bất giác, xe đã vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm trụ sở chính của tập đoàn Kế Thâm.
Anh phóng khoáng đậu xe vào chỗ dành riêng cho giám đốc cao cấp, tắt máy, cởi dây an toàn, bước xuống xe với bước chân dài thoải mái, nhanh nhẹn.
An Dung ở ghế phụ cũng hơi ngẩn ra, rồi mở cửa bước xuống theo:
"Anh... anh lớn thế rồi, sao còn l**m lấy l**m để mấy cái kem thừa trên mép người ta thế kia?!"
Gương mặt tuấn tú của cậu không còn vẻ lạnh lùng, quyết đoán nơi công sở ban nãy, cũng không có nét dịu dàng e thẹn khi mới gặp Cố Áo.
Bây giờ An Dung trông có phần bối rối, mặt hơi đỏ lên mấy phần, tóc tai cũng như "bốc khói".
Cố Áo thì cười ha hả: "Có gì đâu mà, anh không ghét em đâu. Hơn nữa anh chỉ l**m kem của em thôi mà."
An Dung: " ..."
Cố Áo: "Lớn thế rồi, anh chỉ chăm sóc mỗi mình em, lau miệng cho em thôi. Người khác ăn không rơi vụn đâu mà phải lau!"