[Cười chết mất, chắc là nếu sự việc không lớn, Thẩm Khanh cũng sẽ không đăng ảnh toàn cảnh nhà như vậy đâu. Mọi người cứ nói cậu ấy khoe mẽ và mắc chứng hoang tưởng, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy đã cố gắng hết sức để giữ khiêm tốn rồi, haha!]
[Cũng đồng ý với việc một nghệ sĩ họ Lưu nào đó còn trực tiếp đăng luôn ảnh cái lò sưởi lớn trong nhà người ta, còn Thẩm Khanh mỗi lần đều cố gắng không đăng vào background.]
[Đúng rồi, chiếc bàn trị giá 200 triệu tệ, cậu ấy chụp ảnh mà chỉ chụp được một góc, đúng là quá khiêm tốn.]
Một giờ sau.
Thẩm Khanh, vì muốn khiêm tốn mà đã hi sinh hết tất cả
Và kết quả là cậu ngay lập tức lên top tìm kiếm.
Thẩm Khanh: ["Khoan đã, tôi làm thế này không phải để lên top tìm kiếm, tôi chỉ muốn rút lui khỏi giới thôi mà, tôi thực sự muốn khiêm tốn."]
Lúc này, Thẩm Khanh đang ngồi ăn với các cậu nhóc trong nhà ăn dưới lầu.
Đúng chiếc bàn trị giá 200 triệu tệ ấy.
Thực ra, Thẩm Khanh cũng chỉ vô tình nghe được mấy lời buôn chuyện khi người giúp việc đang dọn dẹp nhà, nói rằng chiếc bàn này được vận chuyển từ Châu Âu về, giá trị không hề nhỏ và đặc biệt chỉ có một chiếc duy nhất.
Nhưng cậu cũng không ngờ rằng nó lại có giá lên đến 200 triệu tệ.
"Bịch" một tiếng, có gì đó rơi xuống bàn.
Là một muỗng cháo trứng mà Cố Áo vừa múc.
Bàn tay nhỏ xíu như cái bánh bao của bé vẫn chưa biết cách cầm muỗng cho vững, và rất khéo léo, thức ăn rơi đúng vào bàn, tránh được chiếc khăn trải bàn trên đó, khiến muỗng cháo trứng rơi trực tiếp lên bàn.
Thẩm Khanh...
Nếu là trước đây, chắc chắn Thẩm Khanh sẽ đau lòng vì chiếc muỗng cháo trứng ấy.
Nhưng bây giờ...
"Á..."
Thẩm Khanh thấp giọng gọi.
Hai đứa trẻ đối diện đồng loạt ngẩng đầu nhìn cậu.
Thẩm Khanh cố gắng giữ nụ cười, tự nhủ với bản thân rằng trẻ con còn nhỏ mà, còn nhỏ.
Cậu lấy khăn giấy lau miệng cho Cố Áo, rồi thuận tay lau đi cháo trứng trên bàn, Thẩm Khanh dạy trẻ: "Tiểu Áo Áo, ăn uống phải dùng đĩa đựng, biết không? Làm vậy là lãng phí thức ăn, không tốt đâu."
Cố Áo: "Áo." (âm thanh ngớ ngẩn của bảo bảo đáng iu quá)
Hai anh em đều từng trải qua cảm giác đói, không cần phải dạy bảo nhiều, Cố Áo cũng hiểu rằng làm rơi đồ ăn là không đúng.
Áo Áo cảm thấy mình là một cậu bé nhỏ, phải có trách nhiệm, bé nói với Thẩm Khanh: "Xin lỗi chú, Áo Áo lần sau nhất định sẽ không làm nữa."
Bé còn quá nhỏ, những từ ngữ phức tạp như "không lãng phí thức ăn" bé vẫn chưa thể diễn đạt hết được, nên chỉ cần quay đầu nhìn anh trai.
Cầu cứu.
Cố Đoạt rất hiểu và kiên nhẫn: "Nhất định sẽ không lãng phí thức ăn."
Cậu bé nói.
"Áo". Áo Áo nghiêm túc lặp lại: "Áo Áo nhất định sẽ không lãng phí sư phụ."
Thẩm Khanh: "..."
Vô tình trêu một câu đùa: "Tiểu Áo Áo chăm chỉ như vậy, chắc không tốn nhiều sư phụ đâu."
~~ 食物 (shí wù) : thức ăn
师父 ( shī fu) : sư phụ
"Áo" Tiểu Áo Áo ngả đầu nhìn cậu, rõ ràng là không hiểu câu đùa ấy.
Nhưng bé cảm thấy như mình vừa được khen, rồi lại cười khúc khích.
Bên cạnh, Cố Đoạt: "..."
"Dù sao thì, Áo Áo rất tuyệt vời nha!" Thẩm Khanh khen.
Sau đó lại khen Cố Đoạt, người phát âm rất chuẩn và hiểu ý cậu: "Đoạt Đoạt cũng rất tuyệt vời."
Cố Đoạt dừng tay một chút, rồi tiếp tục ăn cơm một cách tự nhiên.
So với Áo Áo ăn uống lộn xộn, Cố Đoạt ăn một cách rất trật tự và gọn gàng.
Rau, thịt và cơm luôn được xếp riêng biệt, không bao giờ bị trộn lẫn ngay từ đầu. Thẩm Khanh đã quan sát vài lần, hình như mỗi khi ăn xong, nước canh từ các món ăn cũng không bao giờ bị hòa lẫn vào nhau.
Cố Đoạt luôn ăn một miếng rau, một miếng thịt và một miếng cơm.
Cậu bé này thật sự rất có tổ chức, không biết ai đã dạy bé ấy vậy nhỉ?
Không hiểu sao, Thẩm Khanh lại nghĩ đến người cậu út của bọn trẻ.
Rồi bỗng nhớ ra, hình như mình chưa từng ăn cơm với "ông lớn" một lần nào.
Không biết Cố Hoài Ngộ khi ăn cơm sẽ thế nào nhỉ?
Và sau đó, Thẩm Khanh đột nhiên nhớ lại, hình như mình vừa nhận được cuộc gọi của Thẩm Duyên, rồi bắt đầu xử lý mấy chuyện trên mạng.
Sau đó, cậu thấy Áo Áo ở dưới lầu, liền xuống đưa bé về phòng, rồi cùng các cậu nhóc ăn trái cây chờ đến giờ ăn trưa, rồi ăn cơm trưa.
Tầng ba.
Sau khi Thẩm Khanh rời đi, Cố Hoài Ngộ xử lý một đống tài liệu, rồi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã trôi qua ba mươi phút.
Ngoài kia hình như không có tiếng động gì.
Cả căn nhà đều được gia cố và cách âm tốt, khi đóng cửa và cửa sổ, người trong và ngoài gần như không thể nghe thấy âm thanh của nhau.
Cố Hoài Ngộ hơi ngẩn người, không biết cuộc gọi của Thẩm Khanh dài đến mức nào mà kéo dài tới ba mươi phút.
Tiếp tục xử lý một đống tài liệu, thời gian lại trôi qua thêm ba mươi phút nữa.
Cố Hoài Ngộ giơ tay gọi trợ lý vào.
"Cố tổng, anh gọi tôi?" Lý Hồng nhanh chóng gõ cửa rồi vào.
Rất nhanh.
Và còn tiện tay đóng cửa văn phòng lại.
Cố Hoài Ngộ không nghe thấy tiếng động gì ngoài cửa.
"Thẩm Khanh đâu?"
Anh xoa xoa sống mũi: "Vẫn ở ngoài sao?"
"À, không thấy phu nhân đâu ạ" Lý Hồng đáp.
Sau một lúc, hắn bổ sung thêm: "À, anh nói là lúc nãy à? Khoảng bốn năm mươi phút trước, phu nhân đã xuống lầu đi tìm Áo thiếu gia chơi rồi."
"Là vậy à."
Cố Hoài Ngộ hơi nâng mày: "Thẩm Khanh bảo tôi chọn quà, vậy mà em ấy lại đi mất không một lời chào. Quả nhiên, những món quà của tôi không đủ hấp dẫn sao?"
Nhưng nếu là bốn năm mươi phút trước, có nghĩa là Thẩm Khanh chỉ nói chuyện điện thoại khoảng mười mấy hai mươi phút thôi.
Chắc chắn cậu không thể đi tìm Áo Áo chơi khi vẫn chưa nói xong cuộc điện thoại. Phải không nào?
Cố Hoài Ngộ gật đầu, khuôn mặt thoáng có chút thư giãn, anh chuyển đống tài liệu đã xử lý xong trên bàn cho Lý Hồng: "Sắp xếp lại, rồi tiếp tục xử lý."
"Dạ, Cố tổng"
Cố Hoài Ngộ dừng lại một chút, rồi nói: "Lý Hồng, cậu có biết chuyện Thẩm Khanh bị công kích trên mạng không?"
"Á?" Lý Hồng nghe Cố tổng ít khi nói chuyện như vậy, có lúc muốn hiểu hết cần phải thật sự chú ý và có trí tuệ.
Nhưng gần đây, lời của Cố tổng lại càng khó hiểu hơn.
Chủ yếu là, câu hỏi của anh quá bất ngờ và đột ngột.
Hơn nữa, Lý Hồng không quên, hôm qua khi hắn và Cố tổng đang ở trên lầu, lén... không, là lúc đang nhìn phu nhân và mọi người ăn cơm, thì Cố tổng đột ngột hỏi hắn một câu đầy âm u rằng hắn có quan tâm đến phu nhân không.
Làm hắn cũng phải phản ứng lại.
Ngay khi nghe nói là chuyện của phu nhân, Lý Hồng lập tức vội vàng lắc đầu: "Không biết ạ."
Cố Hoài Ngộ: "Tìm hiểu một chút."
"Dạ."
Nói xong, Lý Hồng định ôm đống tài liệu ra ngoài.
Quy tắc của Cố tổng là không có chuyện gì thì cứ đi xa một chút, đừng làm phiền anh.
Nhưng lần này, Cố Hoài Ngộ lại ngẩng đầu lên: "Tìm hiểu ngay ở đây."
Lý Hồng: "À, ngay bây giờ?"
Cố Hoài Ngộ liếc nhìn hắn một cái.
Lý Hồng vội vàng lấy điện thoại ra.
Sau đó, hắn nhận ra chuyện gì đó, phu nhân bị người khác công kích rồi.
Phu nhân chính trực, tốt bụng và xinh đẹp, không biết ai lại đi công kích phu nhân như vậy?
Ai lại dám to gan làm chuyện này?
Cố Hoài Ngộ ngồi thẳng lưng đằng sau bàn, tay khoanh trước ngực, chờ đợi.
"Có rồi." Lý Hồng nhanh chóng lên tiếng.
Cố Hoài Ngộ ngẩng đầu.
"Cái này, Cố tổng, hình như phu nhân đã lên hot search rồi." Lý Hồng nói.
Cố Hoài Ngộ: "..."
"Phu nhân bị công kích trên mạng trước đó, còn có cả chuyện với chương trình giải trí kia, là do công ty của cậu ấy." Lý Hồng tiếp tục báo cáo.
Cố Hoài Ngộ giơ tay, ra hiệu cho Lý Hồng dừng lại: "Cái này tôi biết rồi."
Anh lập tức đưa ra chỉ thị: "Xử lý đi, trên mạng không được phép có thêm lời lẽ chỉ trích. Phía công ty của Thẩm Khanh cậu ấy sẽ tự giải quyết, tạm thời không cần quan tâm. Liên lạc với MilkTV, bảo họ phát một tuyên bố."
"Dạ." Lý Hồng ghi chép cẩn thận rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng hắn lại tiếp tục nói: "Nhưng Cố tổng, phu nhân hình như đã xử lý xong mọi chuyện cách đây hơn một tiếng rồi."
Cố Hoài Ngộ: "..."
Cố Hoài Ngộ giơ tay ra hiệu cho Lý Hồng đưa điện thoại cho mình.
Cố tổng không dùng điện thoại của mình, Lý Hồng vội vàng đưa điện thoại của hắn cho Cố Hoài Ngộ.
Cố Hoài Ngộ nhìn vào bức ảnh Thẩm Khanh đăng, cũng nhìn thấy những bài viết của các vlogger nổi tiếng trên Weibo và những bài đính chính.
Lý Hồng nói: "Hiện tại, dư luận đã chuyển hướng, mọi người đang cho rằng phu nhân bị công ty đẩy vào tình huống này. Tuy nhiên, vlogger tên là 'Thần Phán Đoán' xuất hiện quá nhanh, người bình thường không nhận ra, nhưng những người có kinh nghiệm thì sẽ nhận ra ngay là marketing từ phía phu nhân."
"Là Thẩm Khanh thuê người à?" Cố Hoài Ngộ nghe xong, nâng mắt lên.
"Ừm, chưa chắc." Lý Hồng nói khách quan. "Có thể là ai đó giúp phu nhân thuê người."
Thẩm Duyên.
Cố Hoài Ngộ chợt nghĩ ngay đến cái tên đó.
Trong ánh mắt của anh, Lý Hồng đang mở màn hình điện thoại, trên đó là bức ảnh Thẩm Khanh tự chụp với bối cảnh là nhà riêng.
Cậu thanh niên lại chỉnh lại chiếc áo khoác của mình, che đi chiếc ghim ngọc hồng. Trong bức ảnh, Thẩm Khanh mỉm cười, khóe môi cong lên.
Là một Thẩm Khanh như thế này.
Luôn là người không quan tâm đến lời đồn đại trên mạng, không để ý đến việc bị người khác bàn tán.
Vậy mà sau khi nhận một cuộc gọi, cậu ấy lại trực tiếp bước ra, xử lý chuyện này một cách cực kỳ hiệu quả.
"Thẩm Duyên." Ngón tay Cố Hoài Ngộ khẽ gõ lên mặt bàn, anh khẽ gọi tên này với một chút suy nghĩ, nhẹ nhàng nhưng sắc bén.
"Gì cơ?" Lý Hồng không nghe rõ.
Hắn phát hiện ra Cố Hoài Ngộ dường như không phải đang nói với mình.
Vì vào một khoảnh khắc, hắn thấy Cố Hoài Ngộ nhắm mắt lại, ánh mắt không chỉ sâu sắc mà còn lạnh lùng và sắc bén.
Như một vị sư vương đang quan sát lãnh thổ của mình, nhận ra có kẻ lạ.
Lý Hồng lần cuối cùng thấy Cố Hoài Ngộ như thế này là hai năm trước, sau một tai nạn.
Sau đó, Cố Hoài Ngộ dường như đã mất đi mọi hứng thú, trở nên thờ ơ, như thể chẳng có gì quan trọng với anh nữa.
Và từ đó, anh chưa từng lộ ra ánh mắt như vậy nữa.
Lý Hồng vô thức giữ tư thế nghiêm chỉnh.
Hắn sợ mình làm gì sai lại bị Cố Hoài Ngộ trách phạt.
Một lúc sau, Cố Hoài Ngộ bừng tỉnh, giọng nói quay lại bình thường: "Cậu vừa nói gì? Tiếp tục đi."
"À, dạ dạ." Lý Hồng phản ứng nhanh, "Nhưng mà cái vlogger đó chắc chắn là phu nhân thuê người giúp đỡ, đài Milktv có thể sẽ không hài lòng đâu, anh biết đấy, tổng giám đốc của họ, ông Tống rất quý anh nhưng cũng rất nhỏ mọn."
"Vậy thì bảo họ Tống tổng biết chuyện." Cố Hoài Ngộ nhẹ nhàng hắng giọng.
Khuôn mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, đôi mắt hẹp dài như chim phượng hoàng, rõ ràng là một gương mặt anh tuấn thanh tú.
Chỉ là khi nhìn nghiêng, ánh mắt anh lại sắc lạnh và tàn nhẫn.
"Thẩm Khanh, cậu ấy không phải kẻ dễ bị chọc giận."