Thẩm Khanh ngơ ngác: "Em trai? Em trai nào cơ?"
"......"
Ánh mắt chạm nhau với ông lớn, Thẩm Khanh bỗng ngộ ra: "À, ý anh là Lưu Hy Lâm? ...Nhưng hắn ta đâu phải em trai em, bọn em debut cùng lúc mà."
Cố Hoài Ngộ: "......"
Mặt không cảm xúc, nhướng mày: "Vậy tôi nói sai rồi. Phải gọi là... em trai cún con của em mới đúng."
Thẩm Khanh: "..."
Ờ thì... cũng không lạ nếu ông lớn biết cả cái cụm từ "em trai cún con". Dù sao mấy bài ghép cặp mình với Lưu Hy Lâm trên mạng cũng do anh ấy ra tay dọn sạch.
Nhưng sao nghe giọng anh ấy là lạ?
Thẩm Khanh liếc mắt đầy nghi ngờ, không lẽ ông lớn tưởng mình... bị cắm sừng rồi?
Thôi kệ, dù sao hôm nay cậu cũng định lên giải thích chuyện này mà.
Thẩm Khanh lập tức tiến lên ôm đùi ông lớn... à không phải ôm, chỉ là đi đến ngồi xổm xuống, đấm bóp đùi giúp, miệng thì nói: "Em bị lôi vào chuyện này, hoàn toàn không biết Lưu Hy Lâm đang ghi hình, lại còn gọi em tới."
Cố Hoài Ngộ vẫn bất động, chỉ cúi đầu nhìn cậu: "Đã vậy thì em có thể bảo Điền Dực đuổi họ đi."
Thẩm Khanh như bừng tỉnh: "...Nghĩa là anh biết em đã bảo trợ lý Điền đừng ra mặt... Vậy thì chắc cũng không cần em giải thích hộ anh ấy nữa nhỉ?"
"...Thẩm Khanh."
Cố Hoài Ngộ nhẹ giọng gọi tên, ánh mắt sắc lạnh như đang nhìn xuyên qua tâm can.
Ngay khi bị gọi tên, Thẩm Khanh ngẩng đầu lên, đúng lúc ấy, Cố Hoài Ngộ vươn tay, bất ngờ bóp lấy vai cậu.
"Em đối xử với ai cũng nhiệt tình thế này à?"
Thẩm Khanh: "..."
Tay của anh trắng, gầy gò, xương nổi rõ.
Nhưng lực nắm lại chẳng nhẹ chút nào.
Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Khanh cảm thấy có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Không rõ tại sao Cố Hoài Ngộ lại hỏi như vậy.
Sau khi nghĩ một hồi, Thẩm Khanh nói: "Không hẳn là quan tâm... Chỉ là chuyện đó là do em bảo trợ lý đừng ra mặt, em không muốn liên lụy đến anh ấy."
Cố Hoài Ngộ khẽ "ừ" một tiếng.
Nhưng tay vẫn chưa rời khỏi vai cậu.
Thẩm Khanh bỗng thấy mệt mỏi, đúng là lúc nào cũng nghĩ cho người khác đúng là tự tìm khổ, chẳng những kiệt sức mà còn dễ bị hiểu lầm.
Dù xuyên thư rồi thì phần lớn thời gian chỉ ăn chơi ngủ nghỉ, nhưng cái "linh hồn dân văn phòng" trong cậu vẫn không chịu nghỉ ngơi. Sống yên bình quá cũng khiến cậu thấy bất an, sợ hạnh phúc đến quá nhanh, bắt đầu nghĩ mình còn lỗi gì cần sửa không.
Thế nên, đôi khi cậu để tâm đến cách các "bé con nhà mình" nhìn mình.
Cũng sẽ để tâm đến cảm nhận của Cố Hoài Ngộ.
Nghĩ tới đây, Thẩm Khanh thấy... mệt thiệt.
Cậu dừng luôn việc đấm bóp, chẳng thèm ngồi xổm nữa, mà ngồi bệt luôn xuống sàn, ngay bên chân ông lớn.
Sàn nhà sạch bóng loáng, lại có hệ thống sưởi, nên ngồi xuống cũng không lạnh, ngược lại còn ấm áp dễ chịu.
Hành động ngồi phịch xuống bất ngờ khiến Cố Hoài Ngộ hơi sững người, ngón tay đang đặt trên vai cậu cũng khẽ buông ra.
"Sao vậy?"
"Không sao, chỉ là... mệt." Thẩm Khanh đáp.
"...Mệt thì về nghỉ đi." Cố Hoài Ngộ bảo.
Nhưng Thẩm Khanh vẫn ngồi yên.
Căn phòng rơi vào im lặng.
"Thẩm Khanh." Cố Hoài Ngộ thu tay về, tựa tay lên thành ghế xe lăn, bỗng lại hỏi: "Em đang giận tôi à?"
Thẩm Khanh: "???"
Suýt nữa sặc nước bọt, cậu ngẩng đầu: "Ông xã, anh đang nói cái gì vậy?"
Cố Hoài Ngộ chống tay lên thành ghế, giọng trầm trầm khó hiểu: "Chuyện trưa nay... là tôi sai Điền Dực đến, cắt ngang ghi hình của em. Em giận chuyện đó sao?"
Thẩm Khanh: "..."
Cái gì, ông lớn tưởng mình tha thiết muốn ghi hình lắm à?
Thẩm Khanh: "Không có mà."
Cậu lăn một vòng trên sàn, giờ thì quay mặt lại hướng về phía Cố Hoài Ngộ, lắc đầu: "Em vốn dĩ không định quay."
"Vậy sao?" Cố Hoài Ngộ hỏi.
"Đúng vậy." Thẩm Khanh: "Anh không biết à? Cả mạng xã hội đều biết em với Lưu Hy Lâm là kẻ thù không đội trời chung..."
"Cái này thì tôi cũng nghe qua một chút." Cố Hoài Ngộ cúi đầu nhìn cậu, giọng chậm rãi: "Nhưng trong giới các em, có mấy tin đồn là thật?"
Thẩm Khanh: "Tin này thật mà! Em với hắn ta đâu có thân..."
Cố Hoài Ngộ: "Nhưng ánh mắt hắn ta nhìn em hôm nay... không đơn giản đâu."
Thẩm Khanh: "??..."
Chẳng lẽ... cái ánh mắt đó là lý do khiến dân mạng bắt đầu ghép cặp mình với hắn ta?
Chẳng lẽ Liễu Hi Lâm thích nguyên chủ??
...Không thể nào? Vậy hắn ta cũng kín đáo quá rồi!
Nghĩ lại cảnh gặp nhau ở công viên giải trí hôm nay... hoàn toàn không cảm nhận được gì đặc biệt.
Thẩm Khanh nhìn Cố Hoài Ngộ, mặt mũi mờ mịt.
...Khoan đã, làm sao Cố Hoài Ngộ biết ánh mắt Lưu Hy Lâm nhìn mình hôm nay thế nào?
Chẳng lẽ anh xem livestream?
Không phải anh bận làm việc sao? Người không dùng điện thoại như anh...
Khoan đã, xem lại livestream cũng được mà.
Nhưng điều đáng sợ là, cả quá trình mình bị chặn lại bởi đoàn ghi hình chỉ vỏn vẹn vài phút, vậy mà trong thời gian ngắn như thế, Cố Hoài Ngộ đã có thể điều Điền Dực đến "giải cứu" mình...
...Chuyện này mà nói là trùng hợp thì hơi khó tin đấy?
Tại sao lại đúng lúc đó gọi điện cho mình?
Nghĩ tới đây, Thẩm Khanh bỗng rùng mình dựng sống lưng, dù chưa "tèo", thì Cố Hoài Ngộ vẫn là Cố Hoài Ngộ!
Tay lão đại này làm việc thâm sâu thế nào mình làm sao lường được? Biết đâu còn đang cài người giám sát mình 24/7 cũng nên.
Thẩm Khanh tự thấy mình lơ là quá.
...Chẳng hiểu sao, cứ đứng trước mặt anh lại thấy thoải mái thả lỏng.
Nhưng như vậy là sai rồi!
Nghĩ tới đây, Thẩm Khanh lại muốn đứng dậy tiếp tục đấm bóp cho ông lớn.
Cố Hoài Ngộ nhìn thiếu niên đang im lặng, căng thẳng, chống tay định đứng dậy, sắc mặt lại càng xấu đi: "Vậy nghĩa là, hai người quả nhiên không đơn giản."
Thẩm Khanh: "???"
Nghe vậy, tay trượt một phát, vô thức bổ nhào về phía trước!
...May mà giữ được thăng bằng, nếu không với vị trí hiện tại, ông lớn chắc lại tưởng mình đang giở trò gì không thuần khiết với anh mất.
Nhưng cúi đầu nhìn, cậu mới phát hiện ra lý do mình giữ thăng bằng được là vì... tay đang chống lên đầu gối của Cố Hoài Ngộ.
Nhìn hai chân gần trong gang tấc của ông lớn, Thẩm Khanh cuống cuồng rút tay về.
Thẩm Khanh: "Khụ!"
Cố Hoài Ngộ: "...Khụ khụ..."
Thẩm Khanh: "Khụ khụ khụ khụ khụ!"
Cố Hoài Ngộ: "......"
Thẩm Khanh ngồi bệt trở lại, ngồi ngay ngắn, lưng cứng đơ như đang ngồi thiền.
Cậu quay mặt đi, cố gắng không nghĩ đến chuyện lúc nãy mặt mình suýt nữa va vào... đôi chân quý giá ấy. Run run mở miệng: "Gì chứ, ai nói không đơn giản. Em là người đơn giản nhất trên đời, được chưa..."
"......"
Cậu thiếu niên đơn thuần này, tai cũng bắt đầu đỏ lên. Do ngồi thẳng nên đôi tai đỏ rực càng nổi bật.
Thẩm Khanh nhấn mạnh: "Lưu Hy Lâm không phải gu của em!"
Cậu là trai thẳng chính hiệu đấy!
...Chờ đã, không lẽ vì đây là thế giới đam mỹ, nên Lưu Hy Lâm cũng có thể là cong, rồi vừa gặp đã thích mình?
Thẩm Khanh nhớ lại hồi đi học cũng từng bị nam sinh tỏ tình.
Chỉ là ở thế giới cũ, hôn nhân đồng giới còn bị cấm, ai cũng giấu giếm, cảm xúc yêu đương thì bị ép chôn giấu...
Nếu không phải người ta tự nói, cậu chắc không phát hiện được.
Nhưng thế giới này thì không sao cả.
Yêu đương tự do, còn có thể kết hôn hợp pháp. Thế nên ai thích ai cũng không cần kìm nén nữa, ánh mắt Lưu Hy Lâm mới ngày càng rõ ràng?
Không phải tự luyến đâu.
Chỉ là quá khứ có quá nhiều người theo đuổi cậu rồi... thật sự từng có người từng chê bai cậu quay lại tỏ tình cơ mà...
Sao càng nghĩ càng thấy khả năng này cao thế?
Trời ạ, sao cậu- một thanh niên thẳng như thước-lại xuyên vào thế giới đam mỹ vậy!
Cố Hoài Ngộ liếc nhìn đầu gối mình. Trên chiếc quần rộng rãi, chỗ bị thiếu niên đè lên còn để lại nếp nhăn.
Mắt anh trầm xuống, giọng khàn khàn nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Thế vừa rồi em căng thẳng muốn đứng lên làm gì?"
Thẩm Khanh: "..."
Tuy xuyên vào thế giới đam mỹ, nhưng may mà "chồng" mình không dùng được.
Trước mặt người ngoài thì cậu không dám làm gì quá, chứ trước mặt ông lớn thì chẳng ngại gì hết.
Dù sao Cố Hoài Ngộ cũng là "cong"... nhưng sắp chết rồi.
Hơn nữa vẫn là một tên... chưa từng được ôm lần nào đến tận lúc chết.
Nghĩ tới đây lại thấy xót xa cho ông chồng đáng thương.
Thế là Thẩm Khanh nói: "Em đứng lên là để ôm anh, dỗ anh một chút... sợ ông xã hiểu lầm bị cắm sừng."
"......"
Ngón tay đặt trên tay vịn khẽ giật nhẹ, Cố Hoài Ngộ nhìn cậu chằm chằm.
Thế nhưng "người vợ" vừa nói muốn dỗ dành lại không hề có ý định đứng lên, vẫn ngồi khoanh chân dưới đất, chỉ tiện tay đưa lên bóp bóp chân anh.
Vừa bóp vừa nghiêm túc nói: "Dù thế nào đi nữa, em với Lưu Hy Lâm cũng không có gì đâu, hắn ta trẻ quá, em thích người lớn tuổi hơn."
Cố Hoài Ngộ: "?"
Thẩm Khanh: "...À, em nói tuổi tác ấy."
"......"
Thẩm Khanh cong môi cười: "Ít nhất cũng phải trên hai mươi lăm."
Cố Hoài Ngộ: "......"
Mắt nheo lại, giọng càng trầm hơn: "Ý em là... Thẩm Duyên?"
Thẩm Khanh: "???"
...Chết, tính ra thì Thẩm thiếu gia đúng là vừa tròn hai mươi lăm thật.
Thẩm Khanh vội chữa cháy: "Không, thế thì vẫn nhỏ. Em thích người hơn em cỡ... năm tuổi!"
Cố Hoài Ngộ: "......"
Thẩm Khanh chớp mắt lia lịa với anh: "Anh không hiểu à? Em nói anh đấy!"
Cố Hoài Ngộ: "...Khụ."
Anh quay mặt đi, cố phớt lờ vẻ mặt rõ rành rành là đang nịnh nọt kia.
Cố Hoài Ngộ: "Nói chuyện nghiêm túc đi."
Anh lại ho một tràng, giọng khàn khàn, vô thức dùng tay gõ nhẹ vào tay vịn: "Đã không muốn phối hợp, sao không kêu Điền Dực giải quyết?"
"Làm lớn chuyện chỉ vì chuyện cỏn con, lỡ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh thì sao?"
"Tôi?"
"Ừ chứ sao."
Nói tới đây, Thẩm Khanh chống tay ngồi dậy, móc điện thoại từ túi quần ra.
Dù bản thân không thấy gì khi bị ông lớn can thiệp vào ghi hình, nhưng chuyện mình không thấy phiền, không có nghĩa là không gây ảnh hưởng gì.
Thực tế là sau khi Cố tổng ra tay, người bị ảnh hưởng đầu tiên không phải là Thẩm Khanh mà chính là Cố tổng.
Chiều nghỉ, Thẩm Khanh vô tình lướt hotsearch mới biết được, sau khi cậu rời khỏi, nhân viên công viên thẳng thừng xác nhận quan hệ giữa cậu và ông chủ của Đại Thế Giới, thêm việc cậu được đưa đi bằng xe chuyên dụng của công viên...
Không cần "phốt", dân mạng cũng ngầm hiểu rồi: Thẩm Khanh với ông lớn có một chân rồi.
Bởi vì thật sự không tra ra nổi rốt cuộc ông chủ là ai, cư dân mạng lại bắt đầu phát huy trí tưởng tượng.
Có người nói, đã gọi là "đại gia", thì chắc chắn không phải người trẻ tuổi rồi... đoán chừng ông chủ của Đại Thế Giới là một ông già ngoài năm mươi, một chân đã bước vào quan tài, mới cưới Thẩm Khanh, một người trẻ như vậy. Mục đích đơn giản là vì trẻ, vì đẹp.
Trên mạng cái gì cũng có thể bị đem ra bàn tán, đến nỗi Thẩm Khanh phải giơ điện thoại cho người đối diện xem.
"Nhìn đi, bây giờ có người bắt đầu nói anh là ông già rồi đấy!" Thẩm Khanh: "Còn nói là không có ảnh hưởng gì à?"
Cố Hoài Ngộ: "..."
Thẩm Khanh thở dài: "Lúc đó em chỉ nghĩ phối hợp quay một chút cho có, lừa họ đi là được."
Nói đến đây, cậu lại ngẩng đầu nhìn Cố Hoài Ngộ, cười cười: "Hơn nữa... đã có người muốn ké fame em, còn định dẫm lên em để nổi, thì em cũng không thể để mình làm bàn đạp không công cho người ta được."
Nụ cười của cậu hơi gian xảo, đôi mắt hạnh khẽ nheo lại, vừa giống như trong livestream, vừa câu người y như một tiểu hồ ly gian trá mà đáng yêu.
"Ồ?"
Cố Hoài Ngộ rời mắt khỏi màn hình điện thoại, chậm rãi hỏi: "Vậy em định làm thế nào?"
Thẩm Khanh đáp: "Đạo diễn chương trình thiếu nhi chọn em vì em từng có chút hiềm khích với Lưu Hy Lâm. Mà chính vì từng có khúc mắc, nên chỉ cần em xử lý không khéo, liền bị đem ra so sánh. Người ta sẽ nâng hắn ta lên rồi dẫm em xuống. Thế thì em quá oan rồi."
Cậu ưỡn thẳng sống lưng, còn đắc ý lắc đầu một cái: "Cho nên em không chỉ phải làm cho tốt, mà phải làm thật tốt. Làm đến mức ai cũng phải khen em. Chỉ có như vậy, em mới không bị lỗ vì bị kéo vào chuyện này."
Cố Hoài Ngộ nhìn cậu, môi vốn mím chặt cuối cùng cũng cong nhẹ lên: "Rất tốt, biết không để mình chịu thiệt là được."
"Đó là điều cơ bản!" Thẩm Khanh học theo tiếng Áo Áo trong nhà, khi được khen thì ưỡn ngực nhận luôn.
Nhưng sau đó, Cố Hoài Ngộ lại nói: "Chỉ là sau này có chuyện tương tự, em không cần phải miễn cưỡng bản thân. Không thích thì đừng cố gắng chịu đựng."
Thẩm Khanh: "?"
Nghe xong, cậu ngẩng phắt lên, trong mắt thoáng hoang mang.
Cậu mờ mịt nhìn anh.
......
Nghĩ lại lúc đó, tuy cậu cũng hơi bực khi có người đột nhiên đến quay phim, nhưng vì nghĩ giải quyết nhanh là xong nên đã kìm nén.
Thậm chí còn chẳng nghĩ gì thêm.
...Có lẽ vì lớn lên trong môi trường như vậy, có chuyện gì thì ráng chịu một chút là được.
Đừng nói đến cảm xúc bản thân nữa, miễn là có thể giải quyết là may rồi.
Có chuyện xảy ra mà không biến thành chuyện lớn là tốt lắm rồi, còn ai rảnh đi quan tâm mình vui hay không?...
Thẩm Khanh chợt hiểu ra.
Bấy lâu nay cậu cứ nghĩ mình có tiền rồi, tiêu pha tự do, sống sung sướng lắm.
Nhưng thật ra, thế giới này có quá nhiều quy tắc phải tuân theo, những điều ràng buộc vẫn còn rất nhiều.
Gặp chuyện không vừa ý, phản xạ đầu tiên của cậu vẫn là tiếp tục dùng kiểu giải quyết cũ, là cắn răng chịu đựng, chứ không hề nghĩ đến cảm xúc bản thân.
Mà ý của Cố Hoài Ngộ là: chỉ cần là điều bản thân không thích, thì có thể không cần nhẫn nhịn.
Thẩm Khanh: ... Cái này...
Ánh đèn trong phòng khiến mắt cậu sáng lên.
Cậu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Cố Hoài Ngộ, bỗng có một cảm giác lạ lắm trỗi dậy.
Nếu phải hình dung, thì chắc là... tim rung nhẹ một cái.
Một cảm giác chưa từng có.
Trước nay chưa từng có ai, quan tâm đến cảm nhận của cậu hơn là bản thân sự việc.
Cũng chưa từng có ai nói với cậu rằng: không thích thì đừng chịu đựng.
"Nhưng mà... nếu em sẽ gây phiền phức cho anh thì sao?"
Thẩm Khanh chớp mắt, giọng ngập ngừng: "Chỉ cần em dựa vào anh, người ta sẽ bắt đầu bàn tán..."
"Bàn tán là tôi già hả?" Cố Hoài Ngộ hỏi, trong mắt còn mang theo ý cười.
Thẩm Khanh: "...."
Đùa đấy à, bị nói là già rồi mà anh vẫn cười nổi???
Trời đất chứng giám, có thanh niên 26 tuổi nào bị nói là già rồi mà vẫn cười tươi được như anh không?
Cậu cảm thấy mình thật sự không hiểu nổi Cố Hoài Ngộ.
Nhưng cậu lại khẽ ngả người về sau, thả lỏng cơ thể luôn căng cứng, còn có vẻ muốn cười.
Anh nói: "Nếu vì sợ ảnh hưởng đến tôi mà em tự ép bản thân, thì không cần thiết đâu."
Vừa muốn bật cười, lại vừa thấy nực cười, người trẻ tuổi này vốn chẳng mấy khi quan tâm đến ánh mắt người đời, vậy mà bây giờ lại đang nghĩ cho anh...
Cố Hoài Ngộ: "Không biết nên nói em thông minh hay ngốc nữa."
Thẩm Khanh: "? ...Anh nói ai ngốc đấy?"
Trông cậu như thể sắp nhào tới hỏi cho rõ ràng, không nói ra thì không chịu nổi.
Cố Hoài Ngộ nhìn cậu, khóe môi khẽ nhếch: "Tuy tôi có một chân bước vào quan tài thật, nhưng cũng đâu phải không che chở nổi cho em."
Thẩm Khanh: ...?
Động tác định bật dậy khựng lại.
Dạ anh ơi, câu này nghe... cũng quá bá đạo rồi đó!!
Thẩm Khanh nhìn khoảng cách giữa hai người.
...Thôi kệ.
Cậu lập tức nhào tới, dang tay ôm lấy Cố Hoài Ngộ.
Vì là nhào vào từ phía trước, nên thay vì gọi là "ôm", thà nói là "lao vào lòng" còn đúng hơn.
"Ông lớm anh tốt quá trời luôn á!" Thẩm Khanh cảm thán thật lòng: "Anh mà cứ thế này, đến khi anh không còn nữa chắc em quen luôn mất!"
"..."
Cố Hoài Ngộ sững người.
Cơ thể vừa thả lỏng lại căng cứng trở lại.
Thẩm Khanh ôm anh từ trước, mùi hương dâu tây tươi mát ập đến, làm anh đứng như trời trồng.
"Bộp" một tiếng.
Cây kẹo bông trong tay còn lại của anh rơi xuống đất.
Thẩm Khanh quay đầu thấy vậy, vội cúi xuống nhặt.
"Trời ơi đại ca, ngay cả Áo Áo còn không làm rơi kẹo, mà anh lại đánh rơi nè!" Cậu lẩm bẩm.
May là còn bao bọc bên ngoài, rớt xuống cũng không sao.
Quen thế rồi, ôm cái thì làm sao, đừng có xa lạ nữa chứ.
Thẩm Khanh nghĩ bụng.
Nhưng vừa đứng dậy thì nghe Cố Hoài Ngộ hỏi: "Em không muốn tôi chết à?"
Thẩm Khanh: "?"
...Ủa gì vậy trời?
Cậu cứng đờ lại ngay khi vừa nhặt kẹo đứng dậy.
Người bình thường ai hỏi mấy câu kiểu này chứ?!
"Đương nhiên là em không muốn anh chết rồi." Thẩm Khanh đáp ngay.
Nói xong lại thấy sai sai.
...Nếu đặt mình vào vị trí của một người hoàn toàn không biết ông lớn đang bệnh nặng sắp chết, thì câu trả lời đó nghe kỳ ghê.
Phản ứng bình thường phải là thắc mắc trước chứ.
Thế là Thẩm Khanh quay lại, giả bộ không biết gì, hỏi lại: "Nhưng mà anh hỏi gì kỳ vậy? Anh là chồng em mà, anh mà chết em chẳng phải thành góa phụ à?"
Cố Hoài Ngộ nhìn cậu bằng đôi mắt đen trắng rõ ràng, không rõ cảm xúc: "Em muốn tôi ở bên em mãi sao?"
Thẩm Khanh: "Tất nhiên rồi."
Câu trả lời này là nghiêm túc.
Một chỗ dựa vững chắc thế này, ai mà muốn mất chứ?
Hơn nữa...
Vì tin rằng người tốt thì nên được đền đáp, Thẩm Khanh thật sự thấy ông lớn không nên chết. Anh là người tốt, lại có tài nữa...
Cậu rất dễ động lòng chân thành.
"Cho nên... anh có thể cố gắng... khỏe lên được không?"
Ban đầu định nói "có thể đừng chết không".
...Nhưng nói vậy lại lộ chuyện cậu biết trước anh sẽ chết.
Mà nói vậy cũng ngây thơ quá.
Thẩm Khanh thở dài, định an ủi anh đừng áp lực, đừng nghĩ nhiều.
Không ngờ Cố Hoài Ngộ lại đáp: "Được."
Thẩm Khanh: "?"
Cậu ngẩng đầu nhìn anh.
Cố Hoài Ngộ đang nhìn cậu, nói: "Tôi sẽ cố gắng."
Thẩm Khanh: ... Cái chuyện này, thật sự có thể cố được hả?
Nhưng ông lớn đã nói sẽ cố, vậy thì cậu cũng không thể nói gì thêm.
"Phì" một tiếng, Thẩm Khanh lại bật cười.
Mỗi lần cười là mắt cậu cong lên, chân mày thanh tú, môi đỏ răng trắng.
Thẩm Khanh nói: "Vậy thì tốt quá."
Ánh đèn trần chiếu vào mắt cậu, trong veo, sáng rực.
Cố Hoài Ngộ nhìn mà không dời mắt nổi, sau đó lại lảng đi.
"Không còn sớm nữa..." anh nói, rồi liếc đồng hồ.
Thẩm Khanh thấy vậy, liền hỏi: "Ủa ông xã, sao anh không đeo đồng hồ trẻ em vậy?"
Cả hai người đều nhìn về chiếc đồng hồ cơ đắt tiền trên tay anh.
Cố Hoài Ngộ: "..."
Thẩm Khanh: "Hôm nay anh gọi điện cho tụi em bằng đồng hồ trẻ em còn gì? Sao không đeo nữa, cái đó cũng xem giờ được mà."
"...Thẩm Khanh."
Cố Hoài Ngộ nhắm mắt lại, sau đó mở ra nhìn cậu: "Em nên biết dừng đúng lúc."
Trong phòng vang lên tiếng cười giòn giã của Thẩm Khanh.
"Đùa chút thôi, đừng giận mà." Cậu nói.
Cố Hoài Ngộ: "....."
"Nhưng mà cái đồng hồ đó anh để đâu rồi, thật sự không tính đeo thường xuyên à? Haha..."
Thẩm Khanh không nhịn được cười, rồi tạm ngưng để lấy lại bình tĩnh, nói tiếp:
"Thiết kế kiểu đồng hồ là để tiện đeo mà!"
"..."
Cố Hoài Ngộ đưa tay day trán, sau đó đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu.
"Hay là em đeo một tuần trước đi, sau đó tôi sẽ đeo."
Thẩm Khanh: "..."
Cười tắt luôn, im re.
“…Anh ăn một miếng cũng không được à?”
Thanh niên kéo kéo tay áo người kia, có chút làm nũng: “Em đã xếp hàng nửa ngày mới mua được đấy…”
Nghe đến đây, sắc mặt vốn lạnh băng của ông lớn cuối cùng cũng có chút dao động.
Mắt nhìn viên kẹo bông to tướng trong tay, nhất thời lại không biết nên làm gì. Đưa trả thì không nỡ, giữ lại thì thấy có chút... mất mặt?
Cuối cùng vẫn là do dự một lúc rồi mới nhẹ nhàng cắn một góc---
--- mềm mềm, ngọt ngọt, còn có mùi trái cây nhè nhẹ.
Không tệ.
Tuy là rất không hợp với khí chất của anh, nhưng mùi vị thì quả thật không tệ.
Lúc cắn miếng thứ hai, tay cầm kẹo bông của ông lớn hơi khựng lại, không biết có phải là ảo giác không, cảm thấy ánh mắt thanh niên đang nhìn mình… như đang phát sáng vậy.
“Ngon lắm đúng không?” Thanh niên ghé sát lại, trong mắt như có sao: “Em biết ngay là anh sẽ thích mà!”
Người nào đó: “…ừm.”
Không nói là thích, nhưng cũng không từ chối miếng tiếp theo.
Thẩm Khanh nhìn một màn này, trong lòng ngọt còn hơn cả kẹo bông.
Thế là, sau khi thấy ông xã ăn đến một phần ba, cậu vô cùng tự giác cầm lấy phần còn lại, tự mình tiếp tục ăn nốt, vừa ăn vừa cười híp mắt nói: “Lần sau em sẽ thử làm ở nhà, mua máy làm kẹo bông mini về, có thể làm thành hình trái tim luôn đó!”
Ông lớn: “…”
Thật sự cảm thấy, nếu mình không nhanh chóng nói sang chuyện khác, có khi người này còn có thể tiếp tục nói đến chuyện dùng kẹo bông để tỏ tình mất.
“Buổi trưa…” Cố Hoài Ngộ trầm giọng, ánh mắt rơi xuống người Thẩm Khanh:
“Sao không gọi người can thiệp?”
“…À.” Thanh niên đang ngồi bên mép giường, nghe thế lập tức đứng nghiêm chỉnh như học sinh nghe giáo huấn: “Là lỗi của em.”
Cậu thành thật cúi đầu: “Lúc đó em thấy tình hình còn trong tầm kiểm soát, không ngờ bọn họ lại dám quay đến vậy…”
“Là do em sơ suất.”
Cố Hoài Ngộ nhìn biểu cảm của người kia, mi mắt hơi động, ngữ điệu cũng hòa hoãn hơn: “Không sao, tôi không trách em.”
Thanh niên ngẩng đầu, mắt sáng lấp lánh: “Thật ạ?”
“Ừm.” Giọng trầm thấp của người kia vang lên, “Nhưng nếu lần sau lại như vậy…”
“Không có lần sau đâu!”
Thanh niên vội vã cam đoan: “Lần sau em sẽ dắt cả đội bảo vệ theo, ai dám quay bậy em cho người cắt điện luôn!”
“……”
Ông lớn liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt phức tạp, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Ngồi gần đây một chút.”
“Dạ!”
Thẩm Khanh lập tức nhích tới gần, thậm chí còn nghiêng người tựa vào mép giường.
Ông lớn nhìn cậu, chợt vươn tay, ngón tay lạnh băng nhẹ nhàng chạm lên đuôi mắt cậu: “Hôm nay chơi mệt không?”
Thẩm Khanh mỉm cười: “Không mệt, rất vui. Các bé cũng vui lắm.”
“Anh nên cùng đi với bọn em.”
“…Lần sau.”
“Ừm, vậy hẹn lần sau.”
Hai người cứ như vậy, trong căn phòng lặng lẽ, ánh đèn dịu nhẹ bao phủ, tự nhiên mà ấm áp.
Hết một ngày dài, cũng là kết thúc dịu dàng.
Nửa tiếng sau.
Thẩm Khanh khom người, lưng gù, mặt ỉu xìu chạy về phòng mình.
Trên cổ tay cậu, thêm một chiếc đồng hồ.
Không phải đồng hồ trẻ em.
Mà là... cái đồng hồ cơ Cố Hoài Ngộ vẫn đeo.
Không biết sao ông lớn lại có chấp niệm đeo đồng hồ cho cậu đến vậy. Anh không chịu đeo đồng hồ trẻ em, nhưng lại gỡ cái mình đang đeo ra đeo cho cậu.
Mà cái đồng hồ này là Patek Philippe!!
Loại phổ thông nhất cũng phải cả triệu tệ!!!
Huống hồ, ông lớn mà đi đeo hàng phổ thông à...
Thẩm Khanh ấn ngực mình, tim vẫn đập thình thịch.
Cậu thật sự không định lấy, nhưng không tiện giằng co với người đang bệnh. Với lại, Cố tổng đã ra tay, cái kiểu nói một là một, ép người quá rát luôn, bảo cậu cầm là cậu phải cầm.
Nếu ông lớn bảo đeo đồng hồ trẻ em thì cậu cũng đeo được.
Huống chi là... Patek Philippe!!
Cho nên...
Thôi kệ.
Hôm nay thu hoạch: vài triệu.
Không đúng, chắc không chỉ vài triệu đâu...
"Phịch" một tiếng, Thẩm Khanh ngã lên giường, vẫn còn thấy tim mình rung lên từng nhịp.
"Ô ô ô, phải làm sao bây giờ, chồng mình tốt quá đi mất."