Thẩm Khanh quay trở lại phòng ngủ trước.
Rèm cửa vẫn mở toang như cũ. Cũng không hổ là phòng ngủ chính của cả căn biệt thự, cửa sổ sát sàn gần như 270 độ, chỉ cần liếc mắt là có thể thu trọn ánh sao và đèn đêm ngoài kia vào tầm mắt.
Ban ngày, nơi này đã rực rỡ ánh dương, khiến người ta vui vẻ.
Tối đến, cảnh sắc bên ngoài càng khiến Thẩm Khanh ngẩn ngơ vì quá đẹp.
Nhưng nhớ tới lời ông lớn nói rằng có chuẩn bị gì đó cho mình, cậu vẫn bật đèn lớn trong phòng.
Phòng ngủ của Cố Hoài Ngộ bày trí cực kỳ tối giản. Dù chỉ nhìn thoáng qua cũng biết nội thất đều rất có gu, nhưng tất cả đều là những món cơ bản cần thiết, tuyệt không dư thừa.
Cộng thêm diện tích rộng lớn, nên càng thấy thoáng đãng.
Sau khi bật đèn, Thẩm Khanh quét mắt khắp lượt, chẳng thấy gì đặc biệt.
Cố Hoài Ngộ chỉ bảo cậu tự mình đến tìm, nhưng lại không nói cụ thể là thứ gì, khiến việc tìm kiếm càng thêm khó khăn.
Chẳng lẽ ở trong tủ quần áo?
Thẩm Khanh tùy tiện mở cánh tủ gần bên, lại bất ngờ phát hiện bên trong trống trơn, đừng nói là quà tặng, đến cả vật dụng cơ bản cũng không có!
Lại tò mò mở thêm cánh tủ khác, bên trong ngoài hai chiếc khăn tắm gấp gọn thì cũng chẳng có gì hơn.
Không nói quá chứ, trừ bộ trà đã từng được Cố Hoài Ngộ sử dụng, nơi này không hề mang dấu vết của người từng sống.
Vậy ra trước kia ông lớn thật sự luôn ở bệnh viện?
Thẩm Khanh lại bước tới gian trong.
Vừa vào cửa nhìn về bên trái, trong phòng thay đồ có treo vài bộ đồ của Cố tổng.
Thẩm Khanh bước thẳng vào phòng thay đồ.
Trước kia cậu cũng từng đến đây, nhưng chưa đi sâu vào trong, giờ mới phát hiện thì ra phòng thay đồ này là một căn phòng riêng biệt!
???
Nói phòng ngủ chính này được cải tạo thành một “mật thất thoát hiểm” cũng không sai.
Ít nhất, đủ rộng để cậu cùng mấy đứa nhóc chơi trốn tìm trong này.
Nghĩ đến đây, cậu lại thấy có chút rục rịch.
Thẩm Khanh cố gắng thu lại tâm tư, tiếp tục quan sát căn phòng thay đồ.
Tủ quần áo ở gian ngoài chỉ sử dụng chưa đến một nửa, treo chủ yếu là đồ ngủ và quần áo mặc nhà đơn giản, thậm chí có cả áo bệnh nhân của bệnh viện nào đó...
Được rồi, toàn là đồ của ông lớn.
Nửa còn lại để trống, Thẩm Khanh cũng không chắc có phải là Cố Hoài Ngộ cố tình để dành cho mình hay không.
Nhưng nghĩ lại, với một người tỉ mỉ như anh ấy, nếu cậu chuẩn bị dọn lên ở, đối phương để sẵn chỗ cho cậu dùng cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Dù rằng Thẩm Khanh hiện tại chưa có ý định sử dụng.
Cậu tuyệt đối sẽ không đem đống quần áo của nguyên chủ dọn lên.
Dù gì cả đời này cậu cũng sẽ không mặc tới!
Ờ, nói tới chuyện này, đợi chơi đủ, ngủ đủ, phát tiết hết cái “nghiền ở nhà” này, có lẽ cậu nên đi mua ít quần áo.
Tủ đồ của nguyên chủ nhiều thật, nhưng phần lớn đều là lễ phục dùng khi đi sự kiện với tư cách ngôi sao, hoặc là những bộ “thường phục” mà Thẩm Khanh không tài nào hiểu nổi, ví dụ như áo khoác màu sắc loè loẹt, sơ mi hoa hoè hoa sói, hay quần jeans mỏng không giữ nổi ấm…
Không phải gu của Thẩm Khanh.
Ngay cả đồ ngủ cũng chỉ có hai bộ kiểu hai mảnh, còn tạm được xem là hợp với thẩm mỹ của cậu, hiện tại cậu vẫn đang mặc thay phiên nhau.
Những thứ còn lại đa phần là áo choàng ngủ, quần đùi lụa bóng, nội y ren...
Được rồi, thật ra từ trước đến giờ Thẩm Khanh vẫn không đủ can đảm mở hết tủ đồ của nguyên chủ.
Cũng không rõ bên trong rốt cuộc còn gì nữa.
Không phát hiện được gì ở gian ngoài, Thẩm Khanh lại đi sâu vào trong.
Vừa bật đèn ở khu trong cùng, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu chính là hàng loạt bộ đồ được bọc túi chống bụi treo ngay ngắn, từ logo trên túi có thể nhận ra, phần lớn là âu phục, nhiều tới mức còn hơn cả tiệm quần áo nam, đếm sơ sơ cũng phải hơn năm mươi bộ!
Ngoài âu phục còn có sơ mi và các loại đồ chính trang, toàn là đồ mặc khi ra ngoài, nhưng đều được bao bọc kín mít.
Thẩm Khanh chưa từng thấy Cố Hoài Ngộ mặc mấy bộ này.
Túi chống bụi sạch bóng không một hạt bụi, chắc hẳn vẫn có người thường xuyên chăm sóc.
Chỉ là mấy năm nay ông lớn bệnh nặng, nên mới cất hết lại như thế.
Thẩm Khanh có chút cảm khái, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại bị thu hút bởi hai dãy tủ đặt giữa phòng và sát tường.
Dãy tủ ở giữa, không cần tới gần cũng cảm nhận được sự lấp lánh bên trong.
Nhìn xuyên qua lớp kính phía trên, một bên là đủ loại đồng hồ, bên còn lại là trâm cài ngực, đồng hồ quả quýt và các trang sức nam giới bằng đá quý, ngọc ngà.
Còn có vài chiếc hộp chưa mở, không rõ bên trong cất thứ bảo vật gì nữa.
Khụ, nói rồi mà, phòng ông lớn chẳng khác gì bảo tàng.
Đổi thành người biết nhìn hàng chắc đã gào thét vì ghen tỵ rồi! ...May mà mình không biết.
Thẩm Khanh nghĩ vậy.
So với những món bảo vật trong tủ, thứ làm cậu chú ý nhất lại là...trên mặt tủ sát tường kia, có một chú heo Peppa.
Heo hồng, mũm mĩm, ngẩng cổ cười khờ với cậu.
Thẩm Khanh: "..?!"
Đây chẳng phải là con heo tiết kiệm mà cậu từng tặng anh sao?
Trước đó không thấy nó trong văn phòng của Cố tổng, cậu còn tưởng đối phương đã vứt đi rồi!
Không ngờ lại được giấu ở đây!
Càng kinh ngạc hơn, là từ xa nhìn lại, cậu cảm thấy con heo này có gì đó khác với lúc ban đầu...Trước ngực của Peppa dán một tờ giấy.
Từ xa nhìn, cứ như là cho Peppa mặc thêm một chiếc áo nhỏ vậy…
Tên Cố Hoài Ngộ này, chẳng lẽ còn có tâm hồn trẻ thơ?
Tuy khoảng cách hơi xa, nhưng thị lực của Thẩm Khanh không tồi.
Khi cậu nheo mắt nhìn kỹ, quả nhiên thấy trên tờ giấy ấy có viết hai chữ bằng nét bút rồng bay phượng múa---
Thẩm Khanh.
Không sai, chính là tên cậu.
Khụ?!
Ông lớn à anh lịch sự chút được không?
Dám ám chỉ em là con heo?!!
Thẩm Khanh lập tức nổi giận!
Nhưng ngay sau đó, cậu lại thấy chắc là mình nhìn nhầm.
Ông xã sao có thể là người vô vị như vậy!
Nhưng cậu từng thấy chữ ký của Cố Hoài Ngộ khi ký văn kiện, nét bút mạnh mẽ, sắc bén, khí thế không ai bắt chước nổi.
.Hai chữ này, nhìn thế nào cũng giống do anh viết ra.
Thẩm Khanh không thể tin nổi, liền vội tiến lại gần xem cho rõ.
Kết quả phát hiện mình...
Đúng là hiểu lầm rồi, trên giấy tuy viết “Thẩm Khanh”, nhưng góc trên bên trái còn có dòng---
[To: Thẩm Khanh]
Hai chữ cái và một dấu câu đơn giản, lập tức đảo ngược ý nghĩa hoàn toàn, Cố Hoài Ngộ đâu có nói cậu là heo.
...Thì ra, đây chính là món quà mà ông lớn nói đã chuẩn bị cho cậu…
???
Sao vẫn thấy anh ấy hơi… ngốc đáng yêu?
Tất nhiên rồi, ngoài con heo ra, Thẩm Khanh còn thấy bên dưới chân Peppa đặt một chiếc túi giấy màu bò, bên trên cũng đề tên cậu.
Vậy ra, món chính là trong túi giấy này?
Thẩm Khanh mơ hồ có cảm giác như thế.
Cậu cầm luôn heo tiết kiệm lên.
Nhưng do thói quen từ nhỏ, trước khi đập heo rút tiền, cậu vẫn lắc nhẹ một cái.
Có gì đó bên trong.
???
...Khụ, chắc chắn ông lớn không phải người có tính trẻ con, đặt nó ở đây hẳn có dụng ý đặc biệt.
Nghĩ vậy, Thẩm Khanh bèn xoay ngược đầu heo, vặn nắp ở bụng, rồi nghiêm túc đổ ra...
Toàn là chi phiếu trắng.
???
Thẩm Khanh nhặt lên xem thử, trên đó đã điền tên người trả tiền là Cố Hoài Ngộ, và đóng đủ toàn bộ con dấu cần thiết.
Còn người nhận và số tiền thì... để trống.
Đây chính là truyền thuyết chi phiếu trắng???
Thẩm Khanh nhớ lúc tặng heo tiết kiệm, cậu từng đùa rằng...ông lớn có thể dùng nó để tiết kiệm tiền.
Mà vì ông lớn chẳng cần tiết kiệm, nên cậu bông đùa thêm rằng có thể bỏ chi phiếu vào đó, cậu sẽ định kỳ tiêu giúp.
"……"
"???"
Chẳng lẽ những lời mình đùa, Cố Hoài Ngộ đều nhớ rõ??
Mà nhớ thì thôi đi. Cần gì nghiêm túc dữ vậy!!
Tay cầm chi phiếu của Thẩm Khanh khẽ run. Ý nghĩa của những tờ chi phiếu này, không cần nói cũng rõ rành rành.
Chỉ cần điền bừa một tờ, cũng đủ sống cả đời...
Hơn nữa đây là tiền mặt! Tiền mặt đó!
Không như bất động sản hay trang sức trước kia.
Tay vẫn run, cậu lại nhét đống chi phiếu trở lại bụng heo.
Thẩm Khanh cảm thấy cần phải bình tĩnh lại.
Ánh mắt rơi vào túi giấy bên cạnh.
Sự thật chứng minh, Cố Hoài Ngộ quả nhiên không phải người tùy tiện đùa cợt.
Không cần đoán, thứ trong túi chắc chắn cũng không đơn giản.
Mở ra rồi, Thẩm Khanh phát hiện, quả đúng như vậy.
Là sổ đỏ của căn biệt thự mà họ đang ở!
Đã đổi tên chủ sở hữu, người đứng tên hiện giờ---chính là cậu!
Dù trong nguyên tác, Cố Hoài Ngộ cũng để lại căn nhà này cho nguyên chủ.
Dù căn biệt thự này có giá thị trường từ sáu đến tám trăm triệu, nhưng Thẩm Khanh thực lòng cũng không còn để tâm nhiều đến nó...
Chỉ là nghĩ tới vài hôm trước mạng xã hội còn dậy sóng vì ngôi nhà này, Thẩm Khanh vẫn có cảm giác hư ảo không thật.
Hình như khi ấy, sau khi cậu lấp lửng khoe bàn ăn và tranh treo tường trong nhà, Cố Hoài Ngộ đã từng nói có thể trực tiếp chuyển quyền sở hữu căn nhà sang tên cậu.
Lúc đó Thẩm Khanh còn nghĩ đối phương chỉ thuận miệng mà nói thôi.
Không ngờ...
Vậy là bây giờ, căn nhà này--- căn nhà mà đồng nghiệp giới giải trí đều ghen tỵ đã thực sự là của mình?
Thật sự là của mình???
Lúc này nhìn sổ đỏ và con heo Peppa trước mặt, Thẩm Khanh chỉ có một cảm giác...
...Giống như mấy tiểu đồ đệ trong truyện tiên hiệp hoặc võ hiệp, vô tình lạc vào bảo địa nào đó, bỗng dưng nhận được bí tịch tối thượng và tâm pháp vô song.
Thẩm Khanh cảm thấy từ giây phút bước vào gian trong của phòng thay đồ, hiệu quả chính là như vậy.
Bất chợt, đinh đông một tiếng, điện thoại trong túi quần vang lên.
Thẩm Khanh đang bị hạnh phúc đập cho ngơ ngác, theo bản năng rút điện thoại ra xem thử...
[Tần Ý Hàm: Khanh Khanh, cậu mau xem cái này nè, có phải thật không trời!!]
Tần Ý Hàm cũng là người trong giới giải trí, cùng ký hợp đồng với công ty Cảnh Thịnh như nguyên chủ, nhưng năng lực bình thường, mãi vẫn chỉ lẩn quẩn ở tuyến mười tám.
Trong công ty, nguyên chủ và hắn ta được xem là khá thân.
Chủ yếu vì Tần Ý Hàm cũng là gay. Trước kia, khi nguyên chủ đau khổ vì Thẩm Duyên, Tần Ý Hàm từng dẫn đi gay bar hai lần.
Mặc dù chỉ là đi uống rượu, chẳng làm gì quá giới hạn.
Nhưng nguyên chủ vẫn rất biết ơn vì nhờ đó mà nguôi ngoai phần nào sự cô đơn.
Có điều, theo góc nhìn của Thẩm Khanh bây giờ, Tần Ý Hàm đối với nguyên chủ cũng chỉ như vậy thôi, giống như tất cả những người khác, trước khi nguyên chủ gả cho Cố Hoài Ngộ, Tần Ý Hàm chưa bao giờ thật sự coi trọng hắn.
Lúc rủ đi bar, chủ yếu là vì nghĩ có thể thông qua nguyên chủ mà kết nối với Thẩm Duyên.
Sau này phát hiện ra nguyên chủ chỉ dám đơn phương mơ mộng về thiếu gia nhà họ Thẩm, chứ chẳng dám làm gì, càng không làm nên chuyện gì, Tần Ý Hàm liền thôi, gần như bặt vô âm tín.
Mãi cho đến khi nghe tin “Thẩm Khanh” vậy mà lại liên hôn với nhà họ Cố, số lần Tần Ý Hàm chủ động liên lạc mới nhiều lên.
Dạo gần đây, từng câu từng chữ của hắn ta đều tỏ vẻ như “chúng ta là bạn thân” vậy.
Thẩm Khanh hiện giờ đang rất cần thứ gì đó để dời đi sự chú ý, ổn định lại tâm trạng, nên không nhịn được mà bấm xem ảnh chụp màn hình Tần Ý Hàm gửi.
Trong ảnh là một bài đăng trên Weibo:
[Chắc mấy người ship couple bị bệnh hả? Lưu Hy Lâm với Thẩm Khanh là đối thủ cạnh tranh chính hiệu đó, mấy chuyện ghê tởm họ Lưu làm không ai biết sao?]
Tần Ý Hàm còn chụp cả đống bình luận phía dưới:
[“Lúc trước Lưu Hy Lâm đến nhà vị đại gia này chụp hình, rõ ràng là nhắm vào đại gia, chứ không phải Thẩm Khanh đâu.”
[“Nghe nói quan hệ của Thẩm Khanh với chồng cũng bình thường thôi nè, thế là có người chen vào được, Lưu đăng ảnh, cố tình nhấn mạnh là ‘bạn bè’, không đơn thuần là khoe của, mà là để cho giới tư bản xem đó, đúng là tính toán sâu xa ghê.”]
[“Gì cơ? Không hiểu luôn. Lưu Hy Lâm định làm gì vậy?”]
[“Gây hiểu lầm với tư bản rằng cậu ta thân với đại gia đó. Chồng của Thẩm Khanh đó, đến cả đài truyền hình lớn cũng phải xin lỗi ông ấy đó nha.”]
[“Cái gì vậy trời, buồn nôn thiệt sự, họ Lưu sao ghê thế?”]
[“Tin hành lang nè: Thẩm Khanh giải hợp với công ty là vì chính quản lý của cậu ấy cầm đầu lôi kéo đám người, dẫn hết vào biệt thự của Thẩm Khanh để ‘tình cờ gặp ông lớn’ đó.”]
[Tần Ý Hàm: Thật đó hả? Lão Miêu đúng là không biết xấu hổ! Dẫn tụi Lưu Hy Lâm tới biệt thự cậu đang ở để giả bộ vô tình gặp ông lớn nhà cậu á?]
[Tần Ý Hàm: Cậu phải cẩn thận đó, thật đó Khanh Khanh, đừng có đơn thuần quá nha!]
Thẩm Khanh: "…"
Tôi… đơn thuần?
Cơ mà, mấy người Lưu Hy Lâm đến nhà mình chụp ảnh rồi đăng lên, là để người khác hiểu lầm bọn họ có quan hệ với Cố Hoài Ngộ?...
Chiêu vòng vo kiểu gì vậy? Giới giải trí giờ toàn chơi vậy sao?
Thẩm Khanh quả thật không nghĩ tới chiêu này.
Cậu lướt lại xem kỹ đoạn ảnh chụp… rồi đột nhiên hiểu ra.
Hóa ra là mọi người đang tưởng cậu với ông lớn không thân thiết?
Ủa chứ sao lại không thân? Cố Hoài Ngộ vừa mới tặng cho cậu cái biệt thự này với cả xấp chi phiếu trắng có chữ ký tay kìa…
Người ngoài thật sự nghĩ hơi nhiều rồi đó.
Quan hệ nhà người chúng tôi rất tốt nha, không hề có vấn đề gì hết.
Hơn nữa Cố tổng… cơ bản là không xài được mà.
Mấy người gặp Cố tổng rồi cũng có làm ăn gì được đâu, đi “gạ gặp tình cờ” chi cho mất công?
Thật sự không đơn thuần gì cả.
Haiz.
WeChat lại báo tin nhắn---
[Tần Ý Hàm: Thật đó Khanh Khanh, tôi nói vì lo cho cậu thôi, đừng có cho người khác tới ở nhà chồng nữa, kẻo bị cướp mất đó!]
Thẩm Khanh: "…."
Cậu cảm thấy tên họ Tần này chắc thật sự nghĩ cậu ngốc.
Thành ra, cũng không phải tất cả mọi người đều tưởng quan hệ của cậu với Cố Hoài Ngộ không tốt, mà là mấy người kiểu như Tần Ý Hàm, những kẻ xung quanh nguyên chủ, toàn một bụng thọc gậy bánh xe.
Vốn dĩ bọn họ đâu tin nguyên chủ có cửa với Cố tổng.
Tự trong lòng đã mặc định: cái người tên “Thẩm Khanh” này không xứng.
Thẩm Khanh khẽ cụp mắt, nhắn lại:
[Cậu hiểu nhầm rồi, tôi đang ở không phải "nhà chồng", là nhà của tôi nha~]
Xong xuôi, tiện tay chụp ảnh sổ đỏ gửi thẳng qua.
Không tới ba giây sau.
WeChat lại ting---
[Tần Ý Hàm: ???]
Có lẽ sốc quá chưa hoàn hồn, hoặc là vẫn đang gõ chữ, Tần Ý Hàm chỉ mới gửi ba dấu chấm hỏi.
Thẩm Khanh nhìn chằm chằm màn hình, cũng thấy hơi buồn cười.
Những kiểu tin nhắn như thế này cậu đã nhận không ít rồi, miệng thì nói lo cho cậu, góp ý cho cậu, nhưng lời nói thì chẳng coi cậu ra gì, ngụ ý đều là: “Tại vì cậu không xứng, nên tôi mới tốt bụng nhắc nhở như vậy…”
Rõ ràng là đang PUA nhẹ nhàng có chọn lọc.
~~ PUA: "Pick-Up Artist". PUA thường chỉ hành vi “điều khiển cảm xúc”, “tẩy não” hoặc “lợi dụng tình cảm”....ngôn ngữ mạng TQ.
Nguyên chủ chắc cũng hiểu mấy chuyện này thôi, nhưng vì sống quá lâu trong cái vòng tròn “âm dương quái khí” đó, lại vốn hơi tự ti, cứ thế bị tẩy não dần dần, nên chẳng thể thoát ra được… Kết quả là về sau mới trở nên vừa hèn mọn vừa u ám, còn có tí b**n th** nữa.
Nhưng mà chuyện này, nếu là bình thường thì Thẩm Khanh chỉ liếc qua, hiểu rõ nội tình rồi thì cũng cho qua luôn, hoàn toàn không để tâm, hầu như chẳng bao giờ trả lời lại.
Có mấy người thấy cậu không trả lời thì cũng sẽ biết ý mà không nhắn thêm nữa, chỉ có kiểu như Tần Ý Hàm, tự cho là thân thiết, lại tưởng rằng mình được cậu dựa dẫm mới mặt dày mặt dạn đóng vai “anh lớn dẫn đường”, suốt ngày gửi tin nhắn đến.
Nhưng mà nếu là trước kia, Thẩm Khanh cùng lắm chỉ nhìn lướt qua, nhiều lúc còn chẳng buồn nhìn.
Trường hợp quá lắm là gặp mấy người không có khái niệm ranh giới cá nhân, một lần gửi liền mấy tin khiến cậu mất tập trung đang lúc chơi game, thì mới có phản ứng mở điện thoại ra, kéo thẳng vào danh sách chặn.
Căn bản chẳng buồn để ý.
Thế mà lần này, Thẩm Khanh lại thấy mình thật sự rất khó chịu, khó chịu không chịu nổi.
Cái cảm giác ấy đại khái là kiểu: “Rõ ràng ông đây sống rất tốt, nhưng các người cứ nhất quyết phải cho rằng tôi sống tệ, rồi suốt ngày giả vờ quan tâm mà móc mỉa chuyện sống tệ của tôi...”
Thật sự nghĩ ông không biết khoe ân ái hả?!
Đầu lưỡi khẽ chạm mặt trong miệng, vẽ vòng vòng đầy ẩn ý, ánh mắt Thẩm Khanh đảo một vòng, rồi bắt đầu gõ chữ:
[Ồ, phải nói là nhà của tôi với chồng tôi mới đúng. Dù chồng tôi đã tặng hẳn căn này cho tôi rồi, nhưng đây vẫn là tổ ấm của chúng tôi. Rảnh thì mời cậu ghé chơi ha~]
Ai trong giới này mà không biết “rảnh thì ghé chơi” nghĩa là đời này chắc không bao giờ có lúc rảnh.
Gửi.
Sau đó cậu bật chế độ im lặng cho điện thoại.
Trời đã khuya, cậu còn phải tận hưởng một đêm yên tĩnh và đầy màu sắc cơ mà. Rảnh đâu mà đi tán nhảm với mấy người kia. Haha.
Một lúc sau, Cố Hoài Ngộ xử lý công việc xong quay trở lại phòng ngủ.
Thẩm Khanh đang ngồi bên giường, vẻ mặt có chút thất thần.
“Sao thế?” Bất ngờ thấy cậu yên lặng như vậy, Cố Hoài Ngộ hơi cúi người nhìn kỹ.
Giường vốn hơi thấp, mà Cố Hoài Ngộ thì người cao ráo, dù ngồi trên xe lăn lưng vẫn thẳng tắp. Hai người lúc này đang ở tư thế khiến anh khó mà thấy rõ biểu cảm trên mặt cậu.
“Không sao.” Thẩm Khanh nghe thấy tiếng anh liền ngẩng đầu lắc đầu trước.
Sau đó cậu ngẩng hẳn lên, lộ ra gương mặt cực kỳ thanh tú, nụ cười rạng rỡ như nắng sớm.
Thẩm Khanh giơ lên cái sổ đỏ và chú heo Peppa nhỏ: “Chỉ là thấy anh đối xử với em tốt quá, cảm động ghê ấy?”
“….”
Khoảnh khắc cậu ngẩng đầu, mí mắt Cố Hoài Ngộ khẽ giật một cái.
Một lúc sau, anh dời mắt đi, giọng thấp trầm: “…Vậy em cứ tiếp tục cảm động đi.”
Thẩm Khanh: “?”
Cố Hoài Ngộ nói: “Tôi đi tắm.”
Thẩm Khanh: “? …Ơ khoan đã!”
Thẩm Khanh gọi anh lại. Cậu tự thấy mình vốn đã là kiểu thần kinh thô, chẳng lãng mạn mấy.
Nhưng so với anh thì đúng là còn thua xa, ông lớn này đúng kiểu bị dị ứng với lãng mạn luôn rồi!
Cậu đã ngồi đây đợi người ta về, cảm động đến độ tâm trạng rối bời mà người ta nói quay lưng đi là đi luôn...
Cậu lập tức vươn chân đứng bật dậy, theo phản xạ nắm lấy tay vịn xe lăn:
“Em còn chưa nói xong với anh mà!”
“Nói gì?”
Bị kéo lại giữa chừng, Cố Hoài Ngộ cũng không giận, chỉ hơi ngoái đầu nhìn cậu.
“...Chính là, nói xem tại sao anh lại đối xử tốt với em như thế?”
Câu này Thẩm Khanh từng hỏi rồi.
Lần trước là khi anh tặng trang sức cho cậu.
Khi đó ông lớn trả lời là do cậu quá "cá mặn", không tặng nhiều một chút thì sợ sau này cậu nghèo đói mất.
Cậu biết anh rất có trách nhiệm, cũng thừa nhận đó là lý do hợp lý.
Nhưng mà tặng quà thông thường, với việc anh ghi nhớ từng lời cậu nói rồi chọn quà cho phù hợp... lại là chuyện khác hẳn, cảm giác nó khác biệt hẳn, thực sự khác!
Nhất là với một người vốn không có tế bào lãng mạn như ông lớn.
"Anh làm vậy... có phải cố tình không?"
“Không có gì đâu.”
Nhưng nghe Thẩm Khanh tả lại, Cố Hoài Ngộ thì tỏ vẻ hoàn toàn không để tâm.
“Không phải cố tình nhớ, chỉ là nghe một lần là không quên thôi.”
Thẩm Khanh: “…”
Ông lớn... diễn sâu thật đấy.
Được rồi.
Quả nhiên là dị ứng với lãng mạn!
“Với cả... không phải chính em bảo tôi để sẵn mấy tấm chi phiếu trắng vào đấy à?” Cố Hoài Ngộ hỏi ngược lại, vẻ như hơi khó hiểu.
Thẩm Khanh: “…”
Ờ đúng. Xin lỗi. Lỗi của em. Ai bảo mở miệng là đùa, đùa xong giờ thành “bé con đòi tiền” chính hiệu.
Thẩm Khanh ôm chặt con heo Peppa trong tay, tự hỏi không lẽ mình thật ra có gene lãng mạn, mà còn là kiểu quá mức tưởng tượng, cái gì cũng nghĩ thêm nghĩ bớt đến thành phim ngôn tình luôn?
Cậu cúi đầu tự kiểm điểm, không để ý Cố Hoài Ngộ trước mặt sớm đã mím môi cười khẽ.
“Còn chuyện gì nữa không?” Giọng anh vẫn trầm thấp như cũ, không có cảm xúc đặc biệt.
“À à, còn ấy chứ.” Thẩm Khanh ôm chặt Peppa: “Mặc dù là anh cố tình chiều theo yêu cầu em mới viết mấy tấm chi phiếu này, nhưng mà để vậy ở chỗ em... em thấy hơi nguy hiểm.”
“Nguy hiểm gì?”
“Thì... mấy tấm đó là để trống mà! Ai điền vào chẳng được?”
Cố Hoài Ngộ liếc mắt nhìn cậu: “Vậy em ký tên mình lên là xong.”
Thẩm Khanh: “…”
Ờ ha, chưa nghĩ tới chiêu này.
Chỉ cần ký tên là không thể sửa được, là của mình rồi. Mà rút tiền cũng cần căn cước của chính chủ, người khác không lấy được.
“Nhưng mà... thật sự được tùy tiện ký hả?”
Lần đầu làm chuyện này, Thẩm Khanh hơi run, không dám ký thật:
“Anh không sợ em rút sạch tiền nhà anh à?”
Nghe xong, Cố Hoài Ngộ hơi dừng lại, ánh mắt có phần xao động. Một lát sau mới đáp: “…Em lúc nào cũng dùng từ ngữ kiểu này à?”
“Hả?” Thẩm Khanh chưa hiểu.
Ánh mắt Cố Hoài Ngộ chợt tối lại: “Tôi cho phép mà. Em thử xem, có rút sạch được tôi không.”
Thẩm Khanh: “…”
Ờ rồi, giờ cậu hiểu cái câu hỏi lúc nãy của ông lớn là có ý gì rồi.
Vụ ký tên thì để sau, nhưng đã được ông lớn cho phép thì cậu cũng chẳng khách sáo nữa.
Cậu cẩn thận cất mấy tấm chi phiếu đi, sau đó hai tay đưa chú heo Peppa trả lại.
“Gì đấy?” Cố Hoài Ngộ theo phản xạ nhận lấy: “Lại định đòi gì nữa?”
“Á không không, không đòi gì hết á.”
Thẩm Khanh vội vàng phủi sạch trách nhiệm: “Chỉ là trả lại cho anh thôi.”
“Trả lại?”
“Ừa, em tặng anh mà. Là quà em tặng, sao em dám nhận lại được?”
Cố Hoài Ngộ: “…”
Anh cúi đầu nhìn con heo trong tay, cái hộp tiết kiệm hình con heo màu hồng kia đang toe toét cười với anh.
Ba giây đối diện.
Cố Hoài Ngộ lại đưa con heo trả lại cho cậu: “Lấy ở đâu thì để lại chỗ đó.”
Thẩm Khanh: “Ừm??”
Cầm lấy con heo, cậu nhớ lại lúc nãy mình lấy từ trong ngăn trong của phòng thay đồ...
“Trong cùng phòng thay đồ hả? Ý anh là sau này nó ở đó luôn?”
“Sao?” Cố Hoài Ngộ hỏi lại: “Em sợ nó bị mất à?”
“Không phải…”
Cậu chỉ muốn nói là con heo này để trong căn phòng đầy kho báu trông quá lạc quẻ rồi!!
Bên trong đại khái cái đồng hồ, viên đá quý, bộ đồ nào cũng đủ tiền mua cả nhà máy sản xuất ra Peppa luôn rồi…
Thôi kệ.
Ông lớn nói để đâu thì để đó đi.
Thẩm Khanh rất nghe lời, vào lại phòng thay đồ, đặt lại chú heo.
Cố Hoài Ngộ cũng đi theo, nhưng chỉ đứng ngoài phòng thay đồ, nói vọng vào: “Đặt ngay ngắn, đừng để lệch.”
Thẩm Khanh: “Dạaaaa~”
Cố Hoài Ngộ nói tiếp: “Trễ rồi, em cũng chuẩn bị ngủ đi.”
Thẩm Khanh: “Okiiiii~”
Cố Hoài Ngộ: “Chăn gối mới thay hết rồi, cứ yên tâm dùng. Phòng tôi ở trong cùng, em chỉ cần mở cửa giữa phòng thay đồ và phòng tắm...”
“Ây khoan đã khoan đã!”
Thẩm Khanh bất thình lình ló đầu ra khỏi cửa, cằm gác lên khung, mắt hạnh cong cong, rõ ràng lộ cả túi mắt đầy duyên: “Em thấy hai ta ngủ chung vẫn tốt hơn!”
Cố Hoài Ngộ: “???”
Thẩm Khanh: “Như vậy em tiện chăm anh hơn chứ!”
“…” Cố Hoài Ngộ vẻ mặt kỳ dị.
“Em không cần anh chăm đâu, nhưng em muốn chăm anh!”
Thẩm Khanh đi thẳng ra: “…Không thì bảo với người ngoài là anh chăm em cũng được.”
Cố Hoài Ngộ: “…”
Với vẻ mặt đầy khó hiểu, Cố Hoài Ngộ nhìn cậu từng bước từng bước tiến tới.
Thật ra Thẩm Khanh vừa rồi có ghé qua phòng bệnh của ông lớn rồi, chính là cánh cửa nằm giữa phòng thay đồ và phòng tắm, mở ra là hành lang, đi thêm chút nữa là đến căn phòng ấy.
Đúng là một phòng bệnh.
Và y như cậu nghĩ lúc đầu, nơi đó trắng toát, chật chội, không lớn, đầy thiết bị y tế, giữa phòng là giường đơn bệnh viện, có mỗi một cái cửa sổ nhỏ.
Trong không khí phảng phất mùi thuốc sát trùng.
Y hệt như nơi dùng để làm thí nghiệm cơ thể người.
Chỗ như vậy, người bình thường nằm vào chắc ngủ cũng không yên nổi?
Trước đây ông lớn sống kiểu gì vậy?
Thẩm Khanh: “…Thật ra cũng không phải em vô tình nhìn thấy đâu. Ờ thì đúng rồi, em cố tình đấy.”
Cố Hoài Ngộ: “…?…”
Thẩm Khanh nói: “Em chỉ thấy là, nếu bây giờ anh đã khoẻ rồi, không cần phải dính mấy máy kia nữa, thì đừng quay lại đó nữa.”
“……” Cố Hoài Ngộ im lặng.
Thẩm Khanh nói: “Ngủ ở đó lâu ngày sẽ bị trầm cảm đó.”
“Thật hả?” giọng Cố Hoài Ngộ kéo dài, như đang thật sự cân nhắc lại.
Anh đúng là chưa từng thấy mình bị trầm cảm…Có lẽ do hai năm qua vẫn luôn sống ở nơi kiểu vậy.
Hoặc cũng có thể, từ bé anh đã quá quen với những chỗ như thế rồi.
Ngược lại, căn phòng ngủ rộng rãi sáng sủa, kéo rèm ra là ánh sáng tràn ngập ấy… mới là thứ khiến anh không quen.
Cố Hoài Ngộ ngồi thẳng lưng, dáng chuẩn như học sinh gương mẫu.
Không nói nhiều, chỉ lạnh mặt bảo: “Tôi không quan tâm môi trường sống thế nào.”
“Thế nên anh là ông chủ à.” Thẩm Khanh nói, hơi xoay người lại.
Cậu để ý thấy trong gương soi bên cạnh, hai người đang đứng cùng nhau.
Cố Hoài Ngộ mặt mày tuy nhợt nhạt nhưng đường nét vẫn cực kỳ điển trai. Thẩm Khanh nhìn vào hình ảnh trong gương, nói:
“Nhưng mà em thấy môi trường sống vẫn quan trọng chứ. Ở nơi khiến mình thoải mái dễ chịu, tâm trạng tốt thì làm việc cũng năng suất hơn mà?”
Cố Hoài Ngộ không đáp.
Anh không nhìn vào gương, mà dõi mắt xuống cái bóng hai người in dưới đất.
Đột nhiên hỏi: “Em thật sự dám ngủ với tôi à?”
“Cái đó thì có gì mà không dám?” Thẩm Khanh trả lời ngay, không chút do dự.
Giường to thế, hai người ngủ thoải mái. Còn hơn để ông lớn quay về cái phòng bệnh âm u kia.
Nói thật chứ, Thẩm Khanh không nghĩ ở đó thì Cố Hoài Ngộ có thể được trị bệnh thật sự.
Nói trắng ra thì, trông giống như đang chờ chết hơn.
Mà thật ra, những gì Cố tổng đang làm… đúng là kiểu hành vi muốn tự hủy.
Sức khoẻ đã yếu mà còn hay bỏ bữa, làm việc quá sức, lại còn ngủ trong cái phòng u ám đó…
Phòng ngủ chính thì trống hoác, rõ ràng anh chẳng mấy khi ngủ ở đây.
Theo quan sát gần đây của Thẩm Khanh, phần lớn thời gian Cố Hoài Ngộ xử lý công việc đều ở văn phòng, truyền dịch cũng truyền ở đó, chứ không nằm ở giường bệnh bao nhiêu.
Nói cách khác, đống máy móc trong phòng bệnh về cơ bản chẳng có tác dụng gì.
Không cần thiết phải nằm đó… Mà vẫn ngủ ở nơi âm khí nặng nề như vậy…
Không lẽ là… bị quen giường?
Thẩm Khanh nhớ lần trước, khi Cố lão gia đến nhà, Cố tổng từng lạnh nhạt nói với ông: “Đừng lo, tôi sắp chết rồi.”
Câu đó rõ ràng là lời nói trong lúc cáu giận.
Nhưng vấn đề là… sao giờ thấy anh hình như tin thật thì phải?…
Mà điều kỳ lạ là, bình thường anh lại đối xử với Thẩm Khanh cực kỳ tốt.
Thẩm Khanh không đoán nổi trong đầu ông lớn nghĩ cái gì nữa.
Chỉ có một điều là chắc chắn, cậu sẽ không để đối phương quay về cái “hang âm phủ” đó.
Dĩ nhiên, cậu cũng sẽ không ở đó.
Dù sao ông lớn là bệnh nhân, không làm được gì, không tự đứng được, cần người chăm sóc.
Mà mình ở cạnh còn có thể phụ một tay.
Thẩm Khanh trước đây cũng từng chăm ông bà nội lúc cuối đời, chăm sóc người bệnh cậu làm được.
Xem như là… lấy lại chút giá trị từ mấy cái hợp đồng bạc tỷ mình vừa ký giúp anh đi.
Không có gì phải lăn tăn cả.
Nếu nói có điều gì đáng lo, thì Thẩm Khanh chợt nghĩ ra: “Nếu tối ngủ em xoay người không cẩn thận, lỡ tay đập trúng anh, anh sẽ không giận em chứ?”
Cố Hoài Ngộ: “……Không.”
Thẩm Khanh liền bật cười thoải mái: “Vậy ổn rồi, không vấn đề gì nữa ha ha.”
“Được.”
Sau đó, Cố Hoài Ngộ nhìn cậu một chút rồi dời mắt đi, liếc đồng hồ: “Sáng mai tôi phải dậy sớm họp. Em----”
Thẩm Khanh: “Không sao! Em ngủ say lắm, anh đừng lo làm ồn em!”
Cậu rất có ý thức bảo vệ trụ cột kinh tế trong nhà.
Cố Hoài Ngộ: “……Tôi định nói là, em ra ngoài chút, tôi thay đồ với đi rửa mặt.”
Thẩm Khanh: “……”
Ờ thì… sống một mình vẫn thấy tự do thoải mái hơn chút nhỉ.
Thẩm Khanh "ồ ồ ồ" rồi lui ra ngoài.
Vừa ra đến nơi lại chợt nghĩ: Khoan đã, ông lớn có tự thay đồ được không ta…?
Trước giờ trong đầu cậu vẫn mặc định là Cố Hoài Ngộ phải có người giúp đi vệ sinh, tắm rửa, thay đồ.
Nhưng… giờ trong phòng chỉ có mỗi mình anh.
Vậy mà Cố tổng chẳng nhờ cậu giúp gì cả.
Thẩm Khanh lại quay đầu bước vào: “ Ông xã, anh có cần em giúp… thay---”
Câu nói của cậu bị chặn đứng.
Dưới ánh đèn sáng rực, dáng người của Cố Hoài Ngộ hiện rõ cao ráo, thẳng tắp, khí chất lạnh lùng.
Quan trọng là… anh đang đứng.
-----Đang. Đứng. Luôn.
……...
??
!
Thẩm Khanh: Đứng hình mất mấy giây.
Nghe thấy tiếng cậu, Cố Hoài Ngộ hơi ngoái đầu: “Sao vậy?”
Vẻ mặt vẫn rất điềm nhiên như không có gì lạ.
“Anh… Anh có thể đứng dậy được hả?!” Thẩm Khanh trợn tròn mắt.
“……”
Cố Hoài Ngộ hít sâu một hơi: “Tôi nhớ mình từng nói rồi, tôi chỉ cần ngồi xe lăn, chứ không phải liệt nửa người.”