Là giọng người lớn.
Là người họ Chân?
Thẩm Khanh nghe thấy Chân Vịnh đang nói trong đó: "Nhóc con, con có thích xem hoạt hình không?"
Đáp lại là tiếng của Áo Áo: "Hoạt hinh là cái gì vậy ạ?"
Giọng nhỏ mềm mềm, non nớt cực kỳ, Thẩm Khanh không cần nhìn cũng tưởng tượng ra được dáng vẻ Áo Áo nghiêng đầu ngơ ngác hỏi, dễ thương không chịu nổi.
Trong phòng, Áo Áo đang ngồi chơi một bộ đồ chơi xếp hình nam châm trên tấm thảm lông mềm mịn.
Tấm thảm đó là do Thẩm Khanh lục được hôm qua ở kho đồ trẻ con. Giờ cái mông bé xíu của Áo Áo chìm luôn vào thảm, một chân co lại, chân còn lại duỗi thẳng, nửa nằm nửa bò mà chăm chú chơi đồ.
Bộ đồ chơi này là quà của chú Chân mới đưa cho.
Trong đống đồ chơi trước giờ chưa từng có món này, Áo Áo tò mò nên vừa mở là chơi luôn.
Ban đầu Chân Vịnh còn định hướng dẫn hay giảng giải cho nhóc cách chơi.
Nhưng vừa thấy nhóc con không cần ai dạy, cứ đổ ra là tự chơi được luôn, nên thôi, hắn ngồi kế bên vừa ngắm vừa bắt chuyện.
Cách đó không xa, Đoạt Đoạt đang nằm bò trên ghế sô pha nhỏ, cặm cụi viết vẽ gì đó.
Cố thiếu lạnh lùng quá trời, cái mặt còn phúng phính mà đã trưng ra vẻ nghiêm túc, nhìn loáng thoáng thấy giống hệt bản sao của Cổ tổng.
Làm Chân Vịnh vừa thấy thân quen, vừa không dám tới gần.
Cơ mà, đoán không ra trong đầu cậu nhóc sáu tuổi đang nghĩ gì. So với Đoạt thiếu gia thì rõ ràng Áo thiếu gia dễ gần hơn nhiều.
Dù Áo thiếu đang mê chơi đến mức chẳng mấy khi để ý mình đang nói gì.
Nhưng... cái dáng nhỏ xíu ấy ngồi trên thảm lông thật sự quá đáng yêu rồi, người lớn ngồi cạnh nhìn thôi cũng thấy tim mềm nhũn.
Hơn nữa nhóc này còn siêu thông minh!
Bảo sao dạo gần đây thái độ của Cổ tổng thay đổi luôn.
Trẻ con đúng là liều thuốc giải độc cho cuộc sống!
Đặc biệt là kiểu vừa ngoan ngoãn, biết tự chơi, không nhõng nhẽo, lại còn đáng yêu chết người như hai cục bông này!
Trước đây sao mình lại không phát hiện hai tiểu thiếu gia này dễ thương thế chứ?
Hôm nay Chân Vịnh vốn là tranh thủ cắm thêm một chân vào cuộc họp, chủ yếu là để có lý do tiếp cận bọn nhỏ.
Giữa buổi họp, hắn lại giả bộ đi vệ sinh, chuồn ra ngoài tìm đến phòng đồ chơi.
Biệt thự to đùng thế này, phải hỏi mấy cô giúp việc mới biết được bọn nhỏ đang chơi ở đâu.
Vừa bước vào, hắn bị hai đứa nhỏ yên tĩnh đến lạ làm sững người.
Cứ tưởng chắc chắn trong phòng phải có người lớn nên bọn nhỏ mới ngoan thế.
Ai ngờ chẳng có ai.
Hiện giờ Chân Vịnh đang ngồi thụp một bên, vừa ngắm Áo Áo chơi xếp hình vừa tám chuyện.
"Hoạt hình là... bình thường cậu dâu có cho hai đứa xem hoạt hình không?" Chân Vịnh chuyển sang hỏi chuyện nghiêm trọng.
"Ưm?" Áo Áo ngước cái đầu nhỏ xíu nhìn trần nhà. Cậu bé cảm thấy ông chú này hơi ngốc, đến hoạt hình là gì cũng không biết, thì làm sao biết cậu dâu có cho xem hay không?
Ngoài cửa, Thẩm Khanh đẩy cửa ra một khe nhỏ.
Vừa hay nhìn thấy nhóc Áo Áo đang ngồi chơi ngoan ngoãn, còn Đoạt Đoạt thì nằm học cách đó một chút.
Ban đầu chỉ định lén lén nhìn bọn nhỏ đang làm gì, ai ngờ vừa mở cửa đã nghe Chân Vịnh nói tiếp: "Thấy cái hình chữ nhật kia không? Bật nó lên là có hoạt hình xem đấy."
Áo Áo: "Oa! Vậy Áo Áo biết rồi!"
Biết rồi đấy nhé.
Cái hình chữ nhật dài dài đó là cái mà hôm qua cậu dâu đặc biệt sai người từ phòng khách đem lên. Cậu dâu gọi nó là... gọi gì quên mất rồi.
Dù sao thì từ lúc được mang lên, chưa lần nào cậu bé mở nó ra, vì anh trai không biết mở, mà Áo Áo cũng không nghĩ đến chuyện mở.
Thẩm Khanh biết thứ mà Chân Vịnh nói là cái TV.
Dù gọi là phòng đồ game, nhưng thực ra trong nhà trước kia chẳng có đồ điện tử gì cho trẻ con cả, nguyên chủ không thích hai nhóc tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài. Nên không có iPad trẻ em, cũng chẳng có máy chơi game, cuối cùng Thẩm Khanh phải sai người đem cái TV treo tường từ phòng khách nhỏ vào đây.
Mang thì mang rồi, Thẩm Khanh cũng muốn để tụi nhỏ xem tí TV cho vui. Nhưng vì lo hại mắt, nên cậu cố ý không cắm điện, cũng không để điều khiển.
Cậu còn dặn tụi nhỏ là nếu muốn xem thì phải nói với mình.
Hai nhóc lúc đó đều gật gật đầu, trông ngu ngơ chẳng tỏ ra hứng thú gì với cái TV.
Nghĩ lại thì cũng đúng, con nhà học giỏi làm gì có thời gian coi TV, chuyện thường thôi.
Hiện tại, Chân Vịnh đã đi cắm điện cái TV rồi, nhưng không có điều khiển nên vẫn bật không lên. Thế là hắn hỏi: "Điều khiển đâu rồi?"
Áo Áo tiếp tục nghiêng đầu. Điều khiển là gì vậy? Bé đâu có biết.
Còn Đoạt Đoạt thì nhớ rõ lời Thẩm Khanh nói hôm qua, đáp ngắn gọn: "Điều khiển ở chỗ cậu dâu."
Chân Vịnh: "Thấy chưa, cậu ấy không cho tụi cháu xem TV là có chủ ý hết đó!"
Hai nhóc quay đầu nhìn hắn.
Mặt ngơ ngác.
Chân Vịnh làm bộ đau lòng: "Trời ơi, hai con đáng thương quá đi mất!"
Cố Đoạt - Cố Áo: "???"
Tụi con làm sao mà đáng thương?
Hai đứa liếc nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu chú này bị gì.
Từ lúc ông chú bước vô phòng tới giờ, tụi nhỏ vẫn chưa biết chú ấy tới để làm gì.
Chú Chân mang theo quà, Áo Áo được bộ xếp hình nam châm, Đoạt Đoạt được mô hình máy bay.
Bình thường ngoài cậu và cậu dâu, cũng chẳng có ai tặng quà cho tụi nhỏ.
Hai đứa rất lễ phép, liền cảm ơn ngay tắp lự.
Nhưng quà thì không dám nhận liền, phải hỏi ý cậu dâu đã.
Chú Chân nghe vậy liền xị mặt, nên hai nhóc chỉ đành tạm nhận trước.
Sau đó chú Chân lại nói muốn xem tụi nhỏ chơi, còn muốn chơi cùng.
Hai nhóc lại nhìn nhau một cái. Cuối cùng Áo Áo mời chú giúp gỡ bao bì bộ đồ chơi mới.
Vì lần đầu chơi loại này nên từ nãy giờ cậu nhóc vẫn rất chăm chú.
Lúc này, Chân Vịnh lại lên tiếng: "Chắc là mấy đứa cũng muốn coi hoạt hình lắm đúng không? Lát nữa để chú đòi lại điều khiển giùm cho!"
Rồi hắn lại ngồi cạnh Áo Áo.
Thấy nhóc con đang cầm một mảnh đồ chơi ngơ ngác, rồi liếc sang Cố Đoạt đang cặm cụi viết viết vẽ vẽ, không nhịn được mà thở dài: "Làm cha mẹ kiểu gì mà không cho con nít chơi đồ chơi, còn bắt ép anh con học hành tới sái cổ... cậu dâu tụi con như vậy, cậu tụi con có biết không hả?"
Áo Áo: "?"
Đoạt Đoạt: "Dạ?"
Vẫn không hiểu chú ta đang nói cái gì.
Chân Vịnh tiếp tục: "Mấy đứa đừng để bị lừa gạt! Cậu dâu tụi con không có ý tốt gì đâu! Nhất định là muốn tụi con học giỏi để Cổ tổng tưởng công là của mình!"
Hai nhóc trong phòng vẫn giữ nguyên biểu cảm nghiêng đầu.
Đoạt Đoạt còn dứt khoát buông bút, ngồi thẳng người dậy nhìn chú Chân như nhìn vật thể lạ.
Chân Vịnh vẫn chưa dừng: "Gặp chuyện như này phải nói với cậu con ngay! Đừng sợ! Chờ cái tên gọi là Thẩm Khanh kia cút khỏi đây, sau này tụi con muốn chơi gì thì chơi, muốn coi gì thì coi!"
Ngoài cửa, Thẩm Khanh: "......"
Xin lỗi nha, tôi nghe hết rồi đấy.
Ban đầu còn tưởng anh trai họ Chân này chỉ hơi... lập dị thôi. Ai dè lại là có địch ý với mình?
Ủa chứ tại sao?
Cái kiểu thích đứng trước mặt con nhà người ta rồi nói xấu phụ huynh nhà người ta, không phải chưa từng thấy, nhưng thường là mấy ông bà già lớn tuổi, chả giữ mồm giữ miệng gì.
Nhưng kiểu nói đến mức này rồi thì... Thẩm Khanh cảm thấy, không chỉ là EQ thấp nữa đâu. Mà là có vấn đề tâm lý luôn rồi.
Mà mình có đắc tội gì với hắn đâu ta?
Hay là... từ đầu tới giờ hắn ta luôn xúi bọn nhỏ tố cáo với Cố tổng, hòng tống cổ mình đi?
Không lẽ... hắn cũng đang nhắm tới gia sản của Cố tổng?!
Thẩm Khanh đứng ngoài cửa nghe mà không hiểu nổi, nhưng cực kỳ choáng váng.
Dù vậy cũng không quá lo lắng, vì quá hiểu tính hai nhóc nhà mình rồi.
Nếu hôm nay chiêu chia rẽ của Chân Vịnh là kiểu "cậu dâu của tụi con không cho học gì hết, định phá hỏng tương lai tụi con đó!" thì có khi bọn nhỏ còn dao động thật.
Nhưng vấn đề là...
Chân phó tổng à, ngài thật sự không hiểu con tôi rồi.
Quả nhiên, Chân Vịnh còn chưa nói xong...
Đoạt thiếu gia đã đứng phắt dậy, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ cực ngầu, mắt nhìn chằm chằm chú Chân:
"Chú Chân, sao chú lại nói xấu cậu dâu của con?"
Giọng Cố Đoạt lạnh tanh. Tuy còn mang âm sắc trẻ con nhưng ai cũng nghe ra là cậu bé cố tình hạ giọng nghiêm túc.
Ngoài cửa, Thẩm Khanh:... Quả nhiên không hổ danh là Đoạt thiếu gia!
Không chỉ không bị dắt mũi, mà còn nhìn thấu bản chất vấn đề ngay lập tức! Đúng, chính là đang nói xấu cậu!
Chân Vịnh cũng không ngờ Cố Đoạt lại phản ứng gắt như vậy, sững người luôn: "Chú... đâu có..."
Nhưng rồi lại giả bộ vô tội, bước đến gần Cố Đoạt hơn.
Thấy cái bàn đầy giấy nháp, nào là ký tự tiếng nước ngoài, nào là công thức toán học, Chân Vịnh lại há hốc mồm:
"Trời đất ơi, Đoạt thiếu gia, mấy cái này là con viết á? Ngày nào con cũng học mấy thứ này sao?!"
Từ lúc bước vào đã thấy nhóc này cắm cúi viết, nhưng hắn không dám tới gần, cứ tưởng là làm bài tập thông thường.
Mà giờ nhìn lại... đây mà là bài tập của học sinh lớp Một á??
Giả sử là đúng đi, thì cái độ khó này... Đoạt thiếu gia học kiểu gì được vậy trời??
Dù là con nhà giàu cũng không đến mức tự giác học bài tới vậy chứ?!
Không ai canh bên cạnh mà học thế này là chỉ có thể bị "tẩy não học tập" thôi, chắc chắn là Thẩm Khanh bày trò gì đó!
Cố tổng là kiểu người cực kỳ nghiêm túc, biết tám thứ tiếng, ngày làm ít nhất mười tiếng, mà đó là còn lúc đang bệnh đấy.
Cả công ty đều biết Cố tổng thích kiểu người chăm chỉ, có trách nhiệm.
Thế nên nếu hai cậu chủ con học tốt, Cố tổng chắc chắn sẽ rất vui. Mà ai làm hai nhóc học tốt? Chính là...
Thẩm Khanh!
Càng nghĩ càng thấy logic, Chân Vịnh mắt sáng lên như vừa phát hiện âm mưu động trời.
Dù vậy, chuyện này không tiện mách lẻo với Cố tổng, nhưng dẫn dắt tụi nhỏ nhìn ra bản chất của cậu dâu, để chính tụi nhỏ lên tiếng, chuyện này, hắn ta làm được!
Trẻ con mà, dễ dụ dỗ, dễ định hướng!
Có khi bây giờ bọn nhỏ còn nghe lời Thẩm Khanh, là vì chưa được chơi đồ chơi, chưa được xem hoạt hình mà thôi! Cái tên cậu dâu đó đúng là "ác ma học tập"! Đồ chơi cũng không cho chơi, cái gọi là "phòng game" mà trống huơ trống hoác... đúng là phòng học trá hình!
Chân Vịnh nghĩ đến đây, lập tức hừng hực khí thế, chỉ vào đống giấy nháp nói:
"Thẩm Khanh bắt con làm mấy thứ này á?! Đừng viết nữa! Đoạt thiếu gia, giờ là kỳ nghỉ rồi, nghỉ là phải chơi! Đừng nghe cậu dâu, đi, hôm nay chú dẫn tụi con đi chơi công viên giải trí, ăn kem nha---"
"Chú Chân, mời chú đi cho."
Lời còn chưa dứt, đã bị Đoạt Đoạt thẳng thừng cắt ngang.
Giọng nhóc cao nhưng không to, đủ để cắt lời người khác mà không cần hét lên.
Cậu bé nhìn Chân Vịnh, mặt không cảm xúc, giọng cũng không cảm xúc, thản nhiên chỉ về phía cửa:
"Mặc dù chú có mang quà cho con và em, nhưng xin lỗi, chỗ này không hoan nghênh chú."
Nói rồi, cậu bé cúi xuống nhặt cái mô hình máy bay chưa bóc hộp đưa trả lại:
"Đồ chơi cho Áo Áo, con sẽ nói với cậu út gửi tiền lại cho chú. Món này cũng mời chú mang đi."
Chỗ này không hoan nghênh chú.
"Chú......"
Tức thì, Chân Vịnh hóa đá.
Ban đầu chỉ nghĩ Đoạt thiếu gia hơi khó gần, không dễ dụ, nhưng không ngờ là siêu chiến thần nhí!
Rõ ràng hắn đang làm vì tụi nhỏ, muốn dẫn tụi nó đi chơi, vậy mà tụi nó lại... nổi giận?
"Không lẽ..." Chân Vịnh nhỏ giọng dụ dỗ, "Đoạt Đoạt không muốn đi chơi công viên, không muốn ăn kem sao? Không ai bắt con học đâu nha, tụi mình chơi một ngày luôn cũng được!"
Trong mắt Chân Vịnh, không có đứa trẻ nào có thể chống lại được sức hấp dẫn của combo 'công viên + kem'!
Ngoài cửa, Thẩm Khanh: "..."
Suýt chút nữa cười thành tiếng.
Xin lỗi, mấy đứa trẻ khác thì không cưỡng lại được thật. Nhưng với Đoạt thiếu gia nhà tôi á?
Những thứ đó đều là tôi phải dùng gia quy ép cháu nó đi chơi đấy!
Thẩm Khanh ôm bụng, nhịn cười đến sắp nội thương, bên trong phòng, quả nhiên Đoạt Đoạt lạnh tanh phán:
"Xin lỗi, con không muốn."
Giọng điệu vẫn như cũ, lạnh như kem để tủ đông, phẳng như mặt nước không gợn.
Thẩm Khanh: Ha ha ha ha!
Nhưng đang cười thì bỗng khựng lại.
Vì Đoạt Đoạt tiếp lời: "Dù có đi thì con cũng sẽ không đi với chú Chân. Chú nói xấu cậu dâu con, nhà tụi con không hoan nghênh chú."
Thẩm Khanh: ......Huhuhu, Đoạt Đoạt nhà mình sao mà hiểu chuyện thế này chớ!!!
Đoạt Đoạt đang bảo vệ mình đó!!
Tay đang đặt trên tay nắm cửa cũng cứng đờ tại chỗ, Thẩm Khanh thật sự không ngờ sẽ có tình huống này.
Cậu đoán được Đoạt Đoạt sẽ không ưa vị "chú Chân" kia, có khi còn đuổi thẳng ra khỏi nhà.
Nhưng không ngờ nguyên nhân là vì người ta dám nói xấu anh...
"Ủa alo? Sao kỳ vậy trời." Chân Vịnh dù sao cũng là phú nhị đại, phó tổng đấy nhé, bình thường người ta toàn nói năng khách sáo với ổng.
Bây giờ lại bị một đứa con nít vả ngược, trong lòng tức không để đâu cho hết:
"Con nít gì kỳ cục, chẳng biết phân biệt phải trái gì hết! Chú đây là muốn giải phóng tụi con đó chớ!"
Cố Đoạt bên cạnh trợn mắt tới trời:
"Xin lỗi nha, mấy thứ đó là con chủ động muốn học đó."
Chân Vịnh: ...?
Cố Đoạt bỗng nhớ lại để được học tiếng Pháp, cậu còn phải lôi cậu dâu đi công viên chơi một buổi... nhưng chuyện đó không cần thiết kể với tên này.
Đoạt Đoạt bản chất đã rất "bài ngoại", giờ thấy Chân Vịnh là "người xấu tới phá rối", thì khỏi nói nhiều, một chữ cũng không buồn thốt.
c** nh* ấn tay lên mặt ngọc đeo cổ, biểu cảm nghiêm túc như đại biểu hội đồng nhân dân, gương mặt nhỏ nhắn cũng căng lại, nói rõ ràng:
"Thật ra cậu dâu rất muốn tụi con chơi với cậu ấy, chỉ là con không có thời gian thôi."
Chân Vịnh: "???"
Khoan đã... Đoạt thiếu gia mới mấy tuổi???
Cái câu "cậu dâu muốn chơi với tụi con" này... hình như chủ ngữ với tân ngữ có gì đó sai sai?
Cố Đoạt: "Cho nên chú đừng có nói xấu cậu dâu nữa."
Tuy đã học được kha khá chữ Hán, nhưng từ vựng vẫn hạn chế.
c** nh* nghĩ mãi mà không biết phải miêu tả cảm giác khó chịu khi nghe Chân Vịnh nói gì, chỉ biết là ông chú này nói xấu về cậu dâu, mà chuyện đó... làm cậu bé cực kỳ bực mình.
Không nói được, bực thêm.
Bực tới mức buột miệng chửi một tràng tiếng nước ngoài, sau đó lập tức thề sẽ học tiếng Trung cho giỏi rồi mới gằn mặt nói tiếp:
"Mời chú ra ngoài."
Chân Vịnh: "Đừng mà~"
Tuy rằng bị đứa nhỏ trợn mắt thật đáng sợ, có hơi tổn thương lòng tự trọng, nhưng ban đầu hắn đến là để tạo quan hệ tốt đẹp với mấy cậu chủ, chứ không phải để bị đá ra cửa.
(Và rồi...)
Hắn cầm đại món đồ chơi ban nãy Cố Đoạt ném về phía mình, cười gượng nói:
"Chú chỉ muốn tụi con vui vẻ chơi đồ chơi thôi mà~"
Nói rồi hắn còn tiến lại gần Đoạt thiếu gia bên cạnh - nãy giờ vẫn im lặng không nói lời nào - định "mượn điểm" gỡ gạc tí tình hình:
"Con xem nè, Đoạt thiếu gia chơi vui đến mức..."
"Vui" còn chưa nói hết, Chân Vịnh đã đứng hình.
Sốc toàn tập.
Trên thảm, đống mô hình gãy nát văng tứ tung ban nãy, giờ đã biến thành một lâu đài hoàn chỉnh, một robot mini và một chiếc ô tô!
Còn Áo thiếu gia ban nãy đang lom khom xếp đồ, lúc nào không biết đã ngồi thẳng lưng, đôi mi dài khẽ run, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn thẳng Chân Vịnh:
"Đồ chú tặng không vui chút nào. Áo Áo không thích."
Áo thiếu gia nói thẳng tuột!
Đáng lẽ là một cậu bé rất biết lễ phép, nhưng mà không phải vừa nãy anh trai mình với chú này cãi nhau sao?
Kẻ thù của anh chính là kẻ thù của Áo Áo!
Dù chưa hiểu tại sao cãi nhau, nhưng nghe ý của anh là do ông chú này nói xấu cậu dâu.
Mà cậu bé cũng có nghe ông chú nói, nhưng từ đầu tới cuối cảm thấy ông ấy lảm nhảm gì đó mù mờ sương khói, chẳng hiểu nổi đang lải nhải cái gì.
Đến khi nghe anh nói chú ta nói xấu mợ, Áo thiếu gia mới ngộ ra chân lý!
Đúng là vậy đó! Cậu không thích cách ông chú này nói tới cậu dâu chút nào!
Với lại...
"Cậu dâu đâu có cấm bọn cháu chơi đồ chơi, chỉ là cái này dở quá nên cậu dâu mới không mua thôi ạ." Bé Áo Áo vừa lầm bầm vừa xếp chân kiểu ngồi búp bê, tự biên tự diễn.
Nó mãi mới phản ứng lại: à thì ra nhà mình không có mấy món đồ chơi kiểu này là vì... tất cả đồ chơi đều do nó và anh trai tự chọn. Cái này quá "cùi", lúc đi ngang qua tiệm, nó căn bản chẳng buồn liếc. Chẳng qua hôm nay bị ông chú kia dúi vào tay nên mới thấy lạ lạ.
Giờ chơi chán rồi, cái gì gắn được cũng gắn xong hết rồi, bé Áo Áo mất hứng hoàn toàn. Ngồi một cục trên thảm, mắt lim dim ngáp một cái rõ to giữa lúc ông chú kia đang bị anh trai nó chất vấn.
Chân Vịnh: "..."
Ơ sao lại thế này? Đồ chơi anh đây còn cất công ra tận cửa hàng hỏi nhân viên tư vấn đấy! Hộp rõ ràng đề "phù hợp cho trẻ từ 3-6 tuổi" mà!
Bên cạnh, bé Đoạt lạnh lùng bồi thêm phát chí mạng: "Em trai tôi chơi mấy bộ xe lắp ráp là loại cho trẻ 8 tuổi rồi."
Chân Vịnh: "???"
Áo Áo cũng góp phần: "Với lại cái máy bay chú tặng anh cháu, cháu cũng không thích đâu. Lần trước cậu dâu mua cho là loại có thể điều khiển từ xa á, còn có thể... còn có thể..."
"Lập trình được." - Đoạt nhắc giúp.
Áo Áo gật gật đầu: "Đúng dzạ!"
Chân Vịnh: "..."
Quả nhiên không tìm hiểu trước là sai lầm to tướng. Đồ anh đây chuẩn bị kỹ lắm cơ mà... Thế mà lại bị hai nhóc chê thẳng mặt, mất mặt còn hơn lần trước tặng túi không ai thèm đụng!
Cuối cùng, bé Áo Áo vẫn ngồi chễm chệ, hai chân xếp vòng, cất giọng non nớt nhưng "sát thương cực mạnh": "Chú, chú làm người ta hơi phiền á. Nhưng sao cậu dâu ngày nào cũng bắt bọn cháu chơi với cậu ấy mà tụi cháu lại không thấy phiền nhỉ?"
Câu hỏi hết sức nghiêm túc, không một chút giễu cợt. Nhưng nghe vào tai Chân Vịnh thì như dao đâm thẳng mặt.
Chân Vịnh thốn tới ngừng thở: "Gì cơ... Cậu dâu cậu ép các cậu chơi à?"
Ra là thế... khó trách mình nói xấu kiểu gì cũng vô tác dụng.
Ai dè, phương pháp không sai, sai là chọn nhầm nhóc để dụ!
Áo Áo gật đầu cái rụp: "Đúng rồi. Cậu dâu bắt bọn cháu chơi chung, rồi ăn kem, ăn bánh vị cà rốt nè... dạo gần đây còn bắt uống sữa nữa."
Chân Vịnh: "???"
Thế quái nào cái thằng cha tên Thẩm Khanh đó, đến cả làm nũng cũng làm tới mức lôi cả tụi nhỏ vô cuộc??
Ngoài cửa - Thẩm Khanh: "..."
Không nghe nổi nữa rồi!
Anh vọt vào, che miệng Áo Áo lại ngay.
Xoa xoa cái mặt mềm như bánh bao của cục bột nhỏ, liếc Chân Vịnh đang sững người, rồi quay lại nhéo má bé Áo Áo một cái: "Cái khác thì không nói, nhưng kem với bánh ngọt cậu ăn có thua ai đâu?"
Áo Áo tròn mắt nghĩ nghĩ, hình như... đúng thế thiệt.
Lập tức hơi chột dạ, nhưng vì là đứa trẻ biết nhận sai, nó sửa lại lời: "Vậy chắc là muốn anh cháu ăn kem với cậu dâu, còn chú cháu ăn bánh vị cà rốt... Ưm-!"
Vừa mới được nói lại, đã bị bịt miệng tiếp. Mặt tròn bị tay người lớn che hết phân nửa, chỉ còn lại đôi mắt đen tròn lúng liếng lóe lên vẻ u oán.
Còn Chân Vịnh thì ngượng chín mặt.
Không biết Thẩm Khanh nghe từ lúc nào, nghe được bao nhiêu?
Ai ngờ, Thẩm Khanh sau khi "xử lý" bé Áo Áo xong liền quay sang lạnh lùng nói với anh ta: "Xin lỗi nhé, Chân Vịnh tiên sinh, con cháu nhà tôi hơi thiên tài, nên chỉ thích đồ chơi cao cấp, chắc không hợp với mấy món anh mang tới."
Cậu liếc xuống đống đồ chơi dưới đất - mô hình lắp ráp xịn sò và chiếc máy bay đồ chơi "lỗi thời" - rồi kết luận: "Tấm lòng của anh tôi ghi nhận. Đồ thì cứ để lại, tôi sẽ bảo trợ lý Lý chuyển tiền sau. Còn về phần anh - nhà này không chào đón."
Chân Vịnh: "???"
...Trẻ con thẳng tính còn hiểu được, sao ngay cả Thẩm Khanh cũng...
Khoan đã, cậu ta vừa nói cái gì? "Không chào đón"??
"Cậu... cậu nghe hết rồi? Nghe được gì? Bao nhiêu?" - Chân Vịnh cuống lên.
Thẩm Khanh nghiêng đầu, mỉm cười đầy "lịch sự": "Nghe đủ để không bao giờ muốn để anh lại gần bọn nhỏ nhà tôi nữa."
Nói xong, cậu đưa tay ra gọi: "Áo Áo, lại đây."
Bé Áo Áo lập tức đi tới, nắm lấy tay cậu.
Thẩm Khanh mỗi tay dắt một bé, xoay người bỏ đi. Câu cuối cùng cậu để lại là:
"Ở trước mặt trẻ con mà còn đi chia rẽ tình cảm giữa tụi nhỏ với người thân, anh đúng là... không hợp với cái nhà này."
Cố Áo: "!!!"
Ơ đúng rồi, cuối cùng cậu bé cũng nghĩ ra cái từ có thể dùng để miêu tả hành vi "chú Chân nói xấu cậu dậu" kia rồi, chính là "chia rẽ". Chia rẽ ly gián!
Đối phương đang chia rẽ ly gián đó!
Vừa "get" được một thành ngữ mới, mắt Cố Áo sáng bừng. Không chỉ ngoan ngoãn để Thẩm Khanh nắm tay dắt đi, mà còn gật đầu đồng tình cái rụp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đang cau có bỗng giãn ra, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ trẻ con.
Chân Vịnh thấy cảnh đó thì vừa ghen tị vừa không phục:
"Gì mà 'nhà của cậu' chứ, Thẩm tiên sinh cũng tự cho mình là trung tâm quá rồi đấy?"
Hắn ta tiến lại gần Thẩm Khanh, giọng điệu cao cao tại thượng: "Cậu cũng chỉ là chi thứ của nhà họ Thẩm thôi mà..."
"Ôi người này ồn quá!" - chưa để hắn nói hết câu, Cố Đoạt đã lên tiếng cắt ngang: "Cậu dâu ơi, tụi mình có thể mời chú ấy ra khỏi phòng được không ạ?"
Thẩm Khanh liếc nhìn nhóc Đoạt, biết nhóc lại đang ra mặt bảo vệ mình rồi.
Có lẽ lúc ở nhà họ Cố, hai đứa nhóc đều từng nghe kiểu nói kiểu: "Cậu cũng chỉ là...", cho nên không cần đối phương nói xong, nhóc con đã tự động đoán ra hắn định sỉ nhục gì.
Dù bản thân Thẩm Khanh chẳng mấy bận tâm chuyện đó.
Nhưng đứa nhỏ từng bị tổn thương lại nghĩ rằng dì cũng sẽ đau lòng, liền đứng ra "bảo kê" cho cậu dâu luôn...
Thật là cảm động chết mất.
Bởi vì mình từng bị ướt mưa, nên mới muốn che ô cho người khác.
Dù thân hình của nhóc Đoạt so với các bạn cùng tuổi hơi gầy nhỏ một chút, nhưng đứng trước mặt Thẩm Khanh, chỉ cao tới thắt lưng, cậu vẫn thấy nhóc thật kiên cường.
Kẻ phản diện u ám trong nguyên tác, hóa ra từng lương thiện và chính trực như vậy.
Thẩm Khanh đáp: "Được chứ."
Tất nhiên, cũng không thể để nhóc con một mình "đánh trận". Thẩm Khanh dứt khoát đi tới, mở cửa phòng game ra: "Anh Chân, mời anh ra ngoài, đừng để tôi phải gọi vệ sĩ."
"Tôi..." Chân Vịnh nét mặt cứng đờ, nhưng cũng không mặt dày đến mức bám riết không đi.
Hắn vốn định buông một câu "cứ chờ đấy".
Nhưng Thẩm Khanh đã nói tiếp: "Từ giờ trở đi, cái nhà này không chào đón anh. Tôi sẽ nói lại với Cố tổng. Nếu biết điều thì sau này đừng tới nữa."
"Cậu!" - Chân Vịnh trừng to mắt. Hắn còn tưởng là chỉ bị đuổi khỏi phòng game, ai ngờ cả căn biệt thự cũng bị cấm cửa?
"Cậu... tôi tới đây là để gặp Cố tổng đó!"
Thẩm Khanh nhún vai: "Ồ, vậy thì tùy xem Cố tổng quyết thế nào. À quên chưa nói, tên chủ sở hữu căn biệt thự này ấy hả, là đứng tên tôi đấy."
Chân Vịnh: "...???"
Thẩm Khanh từ nãy tới giờ mặt không cảm xúc, giờ mới mỉm cười: "Tôi nghĩ tôi có quyền quyết định ai được ra vào nơi này."
Chân Vịnh bị đuổi đi rồi, Thẩm Khanh quay lại xoa dịu hai đứa nhỏ, tiện tay "cà" đầu nhóc một phát.
Trẻ con mà, đặc biệt là nhóc Áo Áo, mới tí đã quên chuyện "chú Chân đáng ghét" rồi, chỉ là quà chú tặng chán quá, chắc nhóc không muốn đụng vào nữa, đang lo không biết xử lý sao.
Thẩm Khanh nói: "Không sao đâu, mấy món đồ chơi nào mà Đoạt Đoạt và Áo Áo chơi chán rồi, thì tụi mình gom lại, sau này đem đi quyên góp nhé?"
"Cuốn?"
"Là quyên góp đó." Thẩm Khanh định nói: thế giới này còn nhiều em bé kém may mắn, sống trong viện mồ côi, không có đồ chơi đâu.
Nhưng nghĩ lại, con mình cũng chưa sung sướng bao lâu, không cần lên lớp vội. Thế là chỉ dịu dàng xoa đầu nhóc: "Sau này có dịp, dì dắt con đi viện mồ côi, thăm mấy bạn nhỏ ở đó nhé."
Không ngờ nhóc Áo Áo lập tức lắc đầu nguầy nguậy: "Áo Áo không đi đâu!"
"Không muốn gặp các bạn à?"
Thẩm Khanh ngạc nhiên, rồi chợt nghĩ ra: "Không phải mấy bạn ở mẫu giáo đâu, là mấy bạn ở viện mồ côi, Áo Áo chưa từng gặp mà, đúng không?"
Nhóc Áo Áo: "Dạ?"
Nghe vậy, nhóc chống hai tay phúng phính lên má, ra vẻ suy tư.
Rồi bỗng líu lo: "Nếu là bạn chưa gặp bao giờ, thì chắc cũng được đó."
Thẩm Khanh: Đúng là tôi đoán được mà.
Rốt cuộc là nhóc ghét mẫu giáo đến mức nào vậy trời? Haizz...
Đang định thở dài thì Thẩm Khanh nghe Cố Đoạt hỏi tiếp: "Vậy cậu dâu tính sao với vụ chú Giả?"
Thẩm Khanh: "Ờ... chắc là chú Chân chứ?"
Ngay khoảnh khắc đó, chính Thẩm Khanh cũng hơi hoang mang rồi.
Còn nhóc Đoạt, đang bò lên ghế sofa nhỏ học bài, thì: "..."
Chớp mắt đầy khó tin, nhóc không thể tin được mình lại nhớ sai tên người!