Sau Khi Cá Mặn Làm Bố Của Nhóc Gà Con Học Hành Như Điên

Chương 62

  Thẩm Khanh cũng là sáng nay đột nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Duyên, nói là cậu ấy đã về Hoa Thành rồi, anh em trong nhà chuẩn bị một buổi tiệc tiếp đón hoành tráng, nên gọi cho Thẩm Khanh mời đi tụ họp một chút.

Ban đầu Thẩm Khanh từ chối.

Thẩm Duyên: "Sao vậy, có phải vì tôi về mà không báo cho cậu biết đầu tiên nên cậu giận rồi không?"

Giọng điệu của nhân vật chính nghe như kiểu nũng nịu, pha chút tinh quái.

Thẩm Khanh: "..."

Có lẽ là do bẩm sinh cái kiểu hấp dẫn chết người ấy, Thẩm Duyên lúc nào nói chuyện cũng kiểu như thế.

Lúc nào cũng như rất quan tâm cảm xúc của đối phương, lại còn rất biết cách làm nũng.

Nếu không thì nhân vật chính đâu có động lòng đến mức như thế.

Nhưng thực tế cậu ấy nói chuyện với ai cũng như vậy thôi.

Chỉ là đứng từ góc độ người ngoài nhìn vào, Thẩm Khanh với Thẩm Duyên cũng không có cảm giác gì đặc biệt.

Thẩm Duyên vẫn tiếp tục nói: "Cậu đừng giận nhé, tôi về cũng là quyết định đột ngột, họ đã tụ tập thì mình cũng đi cùng cho vui, sau đó tôi sẽ mời riêng cậu đi chơi ~ Nào, Khanh Khanh, cậu chẳng nhớ tôi chút nào sao?"

Thẩm Khanh: "…Tôi không giận đâu, đừng hiểu lầm, tôi chỉ đơn giản là hơi bận thôi, thực ra cũng khá nhớ cậu mà~"

Dù Thẩm Duyên rất có thể không cố ý nói vậy.

Nhưng đánh bại phép thuật chỉ có thể là phép thuật!

Thẩm Duyên thật sự đứng đó ngẩn ra một lát rồi nói: "Khanh Khanh, sao cậu nói chuyện ngày càng khác trước vậy?"

Thẩm Khanh: "Cũng bình thường thôi, có lẽ vì dạo này cuộc sống của tôi khá là viên mãn?"

Thẩm Duyên: "?"

Cậu ta bên kia phấn khích hét lên: "Thật á, vậy thì mình càng phải gặp nhau rồi!"

Chỉ là Thẩm Khanh vẫn không đồng ý đi dự tiệc.

Nhưng không chịu được, chưa đầy nửa tiếng sau, điện thoại của mẹ- Đường phu nhân,  mẹ của nguyên chủ lại gọi đến.

Bà Đường là quản lý ở nhà máy của nhà họ Thẩm, chức vụ không lớn không nhỏ, cuộc sống cũng khá thoải mái.

Bà từng nhìn thấy Thẩm Duyên lớn lên, cậu ta là thiếu gia, có tiền, có quyền, có quan hệ, lại còn được mọi người yêu mến hơn Thẩm Khanh, trong lòng bà nghĩ Thẩm Khanh chỉ cần không ngốc thì nên chủ động thân thiết với thiếu gia Thẩm Duyên.

Hơn nữa bà Đường vốn không thích Thẩm Khanh sống hướng nội, ít giao thiệp, mong cậu ấy kết bạn nhiều hơn.

Nghe tin Thẩm Khanh không đi dự tiệc đón Thẩm Duyên, bà liền nổi đóa.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Duyên lại gọi điện.

Tóm lại là Thẩm Khanh bị làm phiền đến nỗi cuối cùng cũng đồng ý.

Cuộc gọi cuối cùng của Thẩm Duyên là hỏi cậu đang ở đâu, để gửi xe đến đón.

Dù có mâu thuẫn với gia đình vì chuyện hôn nhân, nhưng Thẩm Duyên vẫn là thiếu gia thật sự, lần này về Hoa Thành là để làm lành với gia đình, trong nhà họ Thẩm vẫn rất có tiếng nói.

Cộng thêm sức hút của cậu ta, ở Hoa Thành một tiếng gọi là cả trăm người đáp.

Tuy nhiên Thẩm Khanh không cần cậu ta gửi xe đến đón. Dù sao nhà cậu cũng có xe, lại còn rất nhiều xe.

Bãi đỗ xe dưới tầng hầm rộng mênh mông, chật kín ô tô. Thẩm Khanh trước đó đã nhắn với Điền Dực báo rằng chiều nay mình sẽ ra ngoài.

Nhìn đồng hồ, Thẩm Khanh bắt đầu sắp xếp việc ra ngoài.

Dù cũng chẳng có gì để sắp xếp cho lắm, nhưng cậu lại thấy hơi hồi hộp.

Nói thật thì đây cũng là lần đầu tiên cậu rời biệt thự một mình kể từ khi xuyên đến đây.

Mấy lần trước ra ngoài đều có con đi cùng, nếu không thật sự cần thiết cậu chưa từng nghĩ đến chuyện bước chân ra khỏi nhà...

Chết rồi, hóa ra cậu ở nhà suốt vì trời lạnh à?

Mùa đông miền Bắc lạnh thật, ở nhà thì sướng hơn!

Chủ yếu là nhà mình đủ rộng, có thể chạy bộ trong nhà, không cần ra ngoài.
Nhưng không biết cậu có bị chứng sợ xã hội không? Không thì sao mỗi lần nghĩ đến ra ngoài lại thấy hồi hộp thế này?

Nhớ lại cậu trước kia cũng từng là "ông hoàng giao tiếp", bạn bè đầy rẫy, dù không thường xuyên nhắn tin hay gọi điện nhưng cuối tuần thì luôn có nhóm đi chơi ăn uống.

Bạn bè tụ họp chỉ để tám chuyện, than thở công việc, cũng là cách giải tỏa stress của dân văn phòng.

Nhưng ở thế giới này cuộc sống của cậu quá tốt, chẳng có gì để than thở, muốn làm gì đi đâu cũng có thể dẫn con đi cùng, không hề cô đơn...

Cho nên từ trước tới nay cậu chưa từng nghĩ mình cần bạn bè.

Nhưng con người vốn là động vật xã hội, không có giao tiếp thì không ổn... Ít nhất là Thẩm Khanh nghĩ vậy.

Điều rõ ràng nhất là không ra ngoài, bây giờ cậu đã thấy hồi hộp!

Nói thế thì đồng ý đi ăn với Thẩm Duyên cũng đúng.

Đặt tay lên ngực, Thẩm Khanh cố gắng gạt bỏ nỗi lo lắng trong lòng, quay lại phòng chơi game để tìm quần áo.

Nguyên chủ có khá nhiều đồ hợp để dự tiệc, vì trước đây cũng thường phải đi dự các sự kiện.

Nhưng trong mắt Thẩm Khanh thì mấy bộ đồ đó hoặc quá lòe loẹt hoặc không đủ lịch sự, phù hợp với những buổi tiệc có phóng viên tham dự, còn tiệc gia đình thì không hợp.

Lục lọi mãi mới tìm được một bộ ổn ổn để mặc, thì có tiếng gõ cửa.

Cậu vô thức ra mở cửa, tưởng là người giúp việc đến dọn phòng, ai ngờ.. là Cố Hoài Ngộ.

Chỉ chớp mắt, Thẩm Khanh không khỏi lấy tay che tim, hỏi: "Ông xã, sao anh lại đến đây?"

Cố tổng ngồi trên xe lăn, sắc mặt tái nhợt, không biểu cảm gì.

Nhìn trực diện thì đường nét góc cạnh, khuôn mặt điển trai, đôi môi nhợt nhạt có nét sắc sảo, khí chất vừa lạnh lùng lại quý phái, mang vẻ cao cao tại thượng, xa cách khó gần.

Thẩm Khanh bị khí thế sắc bén và vẻ lạnh lùng ấy choáng ngợp, mở cửa mà như nghẹt thở.

May mà Cố Hoài Ngộ ngồi xe lăn, nếu không với gương mặt và thần thái thế kia, đúng là khó sống nổi!

Thẩm Khanh bóp bóp ngực cho bình tĩnh lại, cũng may là người ấy là chồng mình.

Nhớ lại hai người đã cùng chung giường, cái cảm giác xa cách vừa rồi lập tức biến mất.

Thẩm Khanh lùi lại vài bước, rất tự nhiên mời đại ca vào:

"Vào chơi chút đi."

Cố Hoài Ngộ trả lời câu hỏi của Thẩm Khanh: "Tôi đến thăm em."

Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng, khi nói chuyện, anh từ từ ngước mắt nhìn thanh niên trước mặt:

"Nghe nói em chuẩn bị đi gặp Thẩm Duyên?..."

Nói đến đây, ánh mắt anh đã tối sầm lại:

"Nhanh thế mà đã thay đồ xong rồi."

Thẩm Khanh mặc quần jeans màu sáng khá tôn dáng, phối với áo sơ mi trắng kiểu cách, vạt áo sơ mi đều bỏ vào trong quần jeans, thắt thêm chiếc thắt lưng hợp mốt, khoe rõ vòng eo thon và đôi chân dài của cậu.

Đây là lần đầu tiên Cố Hoài Ngộ thấy bộ đồ này của Thẩm Khanh.

Thẩm Khanh: "À."

Nói rồi cậu còn giơ tay khoe bộ đồ cho ông lớn xem: "Thấy sao?"

Cố Hoài Ngộ: "..."

"Ý em là định mặc bộ này đi gặp Thẩm Duyên à?"

Giọng ông lớn lạnh hơn hẳn.

"Ừ."

Thẩm Khanh gật đầu thật thà.

Đồ của nguyên chủ thường khá màu mè, ít nhất cũng không hợp mắt Thẩm Khanh, đây là bộ nghiêm chỉnh nhất mà cậu tìm được rồi.

Cái quần jeans này hơi chật thật. Dạo này ăn uống vô tội vạ, lười vận động, cậu vốn dĩ không ngạc nhiên khi tăng cân.

Mà ngay cả không tăng cân thì cái quần này cũng chật đến mức đi đứng ngồi nằm đều không thoải mái, nên bình thường ở nhà Thẩm Khanh chẳng bao giờ nghĩ đến việc mặc nó.

Mặc quần chật thế này chẳng khác gì tự hành hạ bản thân.

Cậu không phải kiểu tiểu thư được phép mặc kệ bản thân chán đời đâu.

Nhưng cũng phải thừa nhận, mặc cái quần này nhìn đúng là đẹp thật, eo thon mông đẹp mà còn tôn chân dài nữa.

Lần đầu tiên Thẩm Khanh mặc đồ thời trang kiểu này mà cảm thấy sốc, hóa ra quần áo đẹp đúng là có thể nâng tầm vẻ ngoài và khí chất lên hẳn một bậc!

Dù có chật đến mấy đi nữa thì cậu cũng chấp nhận. Ra ngoài chơi thì phải mặc cho đẹp chứ!

Nghĩ thế, cậu lại quay một vòng trước cái gương lớn trong phòng, ngắm nghía dáng mình.

Vì quá hài lòng, Thẩm Khanh còn tự sướng, tiếp tục hỏi thằng ông lớn: “Như vậy, rồi sao?!”

Cố Hoài Ngộ im lặng nhìn cậu một hồi rồi bất ngờ nói: “Không sao.”

“???"

Thẩm Khanh quay lại nhìn thằng ông lớn, mặt sáng tươi, ánh mắt chân thành và nóng bỏng, đầy thắc mắc: “Không đẹp à?”

Cố Hoài Ngộ giật mình: “Đẹp.”

“… Đẹp thì sao lại không sao ~” giọng cậu hơi lên cao, nghe như đang giỡn nhây.

Thẩm Khanh nghĩ bụng:…

Cậu cảm thấy Thẩm Duyên thật là có ma lực ghê gớm. Mỗi lần nói chuyện với cậu ta, dù chỉ là mấy câu điện thoại đơn giản, là bị lôi đi một mạch luôn!

…Nhưng mà, rõ ràng là cái chiêu này rõ ràng không ăn nổi với Cố Tổng.

Chỉ thấy vừa nghe cậu nói xong, Cố tổng bình thường ngồi trong xe lăn nghiêm chỉnh chừng nào, lúc này cả người đều khẽ động một cái, sau đó dứt khoát dời mắt đi nơi khác, giọng lạnh băng:

“Đi gặp ‘thiếu gia nhà em’ thì, không ra làm sao cả.”

“...A, ý anh là mặc thế này không hợp hả?”

Cố gắng coi như không cảm nhận được luồng khí lạnh đang dâng lên từ ông lớn, Thẩm Khanh lại xoay người nhìn mình trong gương. Nhìn tới nhìn lui, cậu vẫn không thấy chỗ nào không ổn, hay thất lễ cả.

Có phải đồ cosplay đâu, cũng chẳng hở hang gì...

Trong lúc cậu xoay tới xoay lui trước gương như một con công trổ mã, ánh mắt Cố Hoài Ngộ lại lướt sang chỗ khác, dừng lại trên lớp giấy dán tường màu hồng phấn trong phòng.

Thẩm Khanh vừa xoay người lại thì bắt gặp ánh mắt ấy, không khỏi dịch người một chút, chắn luôn tầm nhìn của đối phương.

“...Anh nhìn gì đó?”

Cố Hoài Ngộ ngước mắt nhìn cậu: “Không nhìn gì cả.”

Thẩm Khanh giang hai tay ra: “...Cái giấy dán tường đó, em định đổi từ lâu rồi, mà cứ không có thời gian. Không phải em thích màu hồng đâu nha!”

Hai cánh tay giang rộng, tư thế đầy biện giải, kết quả lại vô tình phô bày ra vòng eo thon gọn, đường nét uyển chuyển cực kỳ bắt mắt.

Cố Hoài Ngộ: “...”

Nhìn đoạn eo nhỏ gọn bất ngờ xuất hiện ngay trước mắt, anh hơi khựng lại, rồi chậm rãi nhướng mày:

“Ồ?”

Giọng khàn khàn, hơi trầm xuống một chút.

Thẩm Khanh: “...”

Biết ngay mà, kiểu gì anh ấy cũng không tin.

Nhưng giờ giải thích kiểu gì đây... thật sự là ngày nào cậu cũng muốn đổi giấy dán tường, gần như nghĩ suốt ngày ấy chứ!

Chỉ là... chơi game xíu, xem phim xíu, lại quên. Với cả nghĩ bụng: thôi thì cũng đâu có gì quá ghê gớm, dù sao khi cắm mặt vào màn hình thì ai còn quan tâm tường nhà màu gì đâu chứ...

Ờm. Thôi kệ vậy.

Cậu đúng là... lười.

Lười đến mức chẳng buồn đổi giấy dán tường, mà cũng chẳng ai ý kiến gì về gu thẩm mỹ của cậu, ngoại trừ...

“Vậy ông xã hôm nay sao lại tự dưng ghé qua thế?” Thẩm Khanh chớp chớp mắt hỏi.

Bình thường Cố Hoài Ngộ đâu có vào phòng cậu!

“Chỉ qua xem em đang làm gì.”

Ánh mắt lại một lần nữa dời đi, Cố Hoài Ngộ nhàn nhạt nói: “...Bao giờ thì em xuất phát?”

Thẩm Khanh đáp: “Chiều cơ, còn sớm lắm.”

“...”

Ngón tay dài gõ nhè nhẹ lên tay vịn xe lăn, Cố Hoài Ngộ: “Đã còn sớm, sao lại thay đồ từ bây giờ?”

Giọng điệu vô cùng bình thản.

Bình thản đến mức giống như đang hỏi kiểu “ăn cơm chưa”, hoàn toàn không nghe ra cảm xúc gì trong đó.

Thẩm Khanh cũng không thấy có gì lạ, chỉ gãi đầu đáp: “Cũng không rõ nữa, chắc do lâu rồi không ra khỏi nhà, hơi hồi hộp.”

Cố Hoài Ngộ: “...”

Là do sắp gặp Thẩm Duyên nên mới hồi hộp thì có.

Khoé môi khẽ mím lại, đôi môi mỏng sắc nét căng nhẹ một đường, tay đang đặt trên tay vịn chậm rãi siết lại thành nắm đấm, nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì.

Thẩm Khanh lại soi gương thêm lần nữa, rồi nhìn đồng hồ: “A, chắc cũng gần tới giờ ăn trưa rồi.”

Vừa nói, cậu vừa quay sang chớp mắt với Cố Hoài Ngộ: “Lúc nãy Thẩm Duyên bảo trưa qua cũng được, nhưng chẳng phải mình đã hẹn ăn trưa với anh rồi à? Thế nên em tự ý chuyển thành chiều luôn rồi.”

“Vậy giờ mình đi ăn trưa nha, ông lớn?”

Cố Hoài Ngộ: “...”

Đôi mắt sáng lấp lánh toàn là ý cười, mỗi lần chớp mắt là đuôi mắt lại hơi cong cong lên, ánh nhìn mềm mại như tơ lụa, quấn người phát ngốt.

Nắm tay siết lại rốt cuộc cũng buông ra, Cố Hoài Ngộ khẽ thở dài, cuối cùng vẫn cùng Thẩm Khanh rời phòng, xuống lầu ăn trưa.

Chiều đến, Thẩm Khanh tự lái xe ra ngoài, một mình đến thẳng nơi tổ chức buổi tụ họp lần này, một khách sạn phong cách biệt thự nằm ở ngoại ô.

Khách sạn này khá nổi tiếng trong giới thượng lưu ở Hoa Thành, diện tích rộng lớn, có nhiều nhà hàng theo phong cách khác nhau, vừa có thể tổ chức party, vừa thích hợp cho các buổi tụ họp riêng tư. Khu vườn mở rất lý tưởng để làm lễ cưới vào mùa hè, còn mùa đông thì thậm chí có thể trượt tuyết trong khuôn viên.

Thẩm Khanh lái xe thẳng tới nhà hàng họ đã đặt trước, ngay cửa ra vào đã có bãi đỗ xe riêng.

Khi Thẩm Khanh đỗ xe xong, vừa đẩy cửa bước vào nhà hàng thì cũng đúng lúc có một nhóm người từ bên trong đi ra.

Đi đầu chính là Thẩm Duyên.

“Khanh Khanh!”

Thẩm thiếu gia vừa thấy cậu đã nhào tới ôm một cái thật chặt, kiểu ôm nhiệt tình đến mức bế bổng cả người cậu quay tại chỗ nửa vòng luôn...

Mấy người đi cùng Thẩm Duyên thấy anh ta vẫn nhiệt tình như thế với Thẩm Khanh thì cũng lần lượt bước tới chào hỏi.

Đám này phần lớn đều là người nhà họ Thẩm, hay nói đúng hơn là đám “anh chị em” bên nhánh phụ của cậu.

Thật ra việc Thẩm Khanh ban đầu không muốn đến cái buổi tụ họp này, ngoài chuyện tránh mặt nam chính Lục Cảnh Dịch để khỏi bị hiểu lầm, còn một nguyên nhân quan trọng hơn: cậu không muốn đụng mặt đám “anh chị em họ” này.

Đám người lúc nhúc bên cạnh Thẩm Duyên ấy, phần nhiều cũng là dòng dõi họ Thẩm như cậu, đều là con cháu nhánh phụ, hiện đang làm việc cho các công ty dưới trướng gia tộc.

Ngoài ra còn có vài “bạn thân từ nhỏ đến lớn” kiểu ai đó rủ ai đó, người quen dắt người quen, rồi cuối cùng thành ra nguyên một bè kéo tới.

Nhưng gọi là “bạn bè” thì nghe có vẻ hơi quá, đúng ra phải nói là cả bầy “chó l**m” vây quanh Thẩm Duyên mới đúng.

Thẩm Duyên là nhân vật chính thụ trong truyện gốc, kiểu người vừa sinh ra đã có hào quang bao phủ, ngoại hình xuất chúng, tính cách lại hòa nhã dễ mến, ai gặp cũng thích, bạn bè khắp nơi.

Ai cũng thích quay quanh anh ta cũng không có gì lạ. Mà nguyên chủ vì được Thẩm Duyên đặc biệt ưu ái nên bị đám kia ghét ra mặt.

Thêm vào đó, bản thân nguyên chủ lại còn tính cách hướng nội, khó gần, vốn đã chẳng được lòng ai, lại càng bị cô lập.

Giờ thấy Thẩm Khanh mới vừa bước vô cửa đã được Thẩm Duyên ôm 360 độ, thế là có người bắt đầu ghen tức.

“Ui chao, A Khanh ha, phong thái cũng dữ dằn đó. Tới còn muộn hơn cả Duyên thiếu gia nữa kìa, tụi này chờ cậu gần cả buổi rồi đó.”

Lại có người cố làm ra vẻ đùa giỡn mà móc mỉa: “Đúng đó, tụi này chờ cậu không sao, chứ làm sao dám để Duyên thiếu chờ vì cậu được, cậu không thấy ngại à…”

Ngay lúc đó, Thẩm Khanh cuối cùng cũng được thả ra khỏi vòng tay xoay vòng vòng của Thẩm Duyên.

Cậu ta quay người lại, để lộ gương mặt, người vừa rồi còn đang châm chọc lập tức sững sờ.

Lâu không gặp, sao cảm giác như... tên này thay da đổi thịt luôn rồi nhỉ?

Nhìn thì vẫn là cái mặt đó, nhưng không hiểu sao lại có khí chất khác hẳn. Khóe môi hơi cong, cười cười khiến người ta nhìn cũng thấy vui theo.

Da dẻ trắng hồng mịn màng, không phải kiểu trắng bệch bóng dầu do dùng kem dưỡng đắt tiền đâu, mà là trắng hồng khỏe mạnh từ trong ra ngoài, nhìn một phát là biết: sống tốt lắm.

Ngoài ra còn có vẻ... mập lên tí, nhưng lại là kiểu mập đẹp, nhìn càng thêm vững vàng, dáng người cũng cân đối hơn, nhìn chung là khí chất tăng mạnh, nhìn phát nhận không ra luôn!

Ngay cả Thẩm Duyên cũng thấy lạ, đứng ngây ra mà nhìn, ánh mắt đầy vẻ khen ngợi công khai.

Ừm, thiếu gia nhà nguyên chủ là kiểu người như thế, vừa giỏi vừa có mắt nhìn, thấy ai cũng moi được điểm tốt.

Mà Thẩm Duyên thì lại rất trọng... nhan sắc.

Ai mà đẹp là được ưu tiên, dù có nội tâm xấu xa cũng tạm chấp nhận được. Bằng không với cái kiểu nội liễm của nguyên chủ, anh ta nhìn một phát là lướt luôn rồi.

Nhớ trong truyện có đoạn nhắc: Tại sao Thẩm Duyên thấy ai cũng khen được, cuối cùng lại yêu chết đi sống lại Lục Cảnh Dịch?

Cũng vì Lục Cảnh Dịch... quá đẹp trai.

Nói đến Lục Cảnh Dịch, hôm nay hình như không tới nhỉ?

Trong lúc bị người ta quan sát, ánh mắt Thẩm Khanh cũng lướt quanh một vòng, xác định không thấy ai có vibe giống nhân vật công chính trong nguyên tác, mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Thẩm Duyên chợt cười nói: “Khanh Khanh, nhìn cậu dạo này sống tốt như vậy, tôi yên tâm rồi đấy.”

Nói câu này giọng lại nghiêm túc lạ thường.

Nhưng vừa dứt lời, lại ha ha cười, còn vỗ lưng Thẩm Khanh một cái như huynh đệ chí cốt.

Nhìn thấy cảnh này, đám người lúc đầu vì thấy Thẩm Khanh thay đổi nên cũng ngại nói móc liền bắt đầu thấy... ghen rồi.

Mẹ nó, cùng là họ hàng xa của nhà họ Thẩm, sao Duyên thiếu gia lại cứ thích cái tên tính khí kỳ cục này nhất?

Không chỉ giới thiệu hắn vào giới giải trí, cho tài nguyên tận răng khiến hắn từ vô danh leo vèo vèo lên tuyến ba bốn, mà đến cả bố mẹ hắn cũng được sắp xếp công việc ổn áp luôn.

Ai mà không tức?

Hơn nữa cái tên Thẩm Khanh này cũng máu lắm chứ, dám vì Thẩm Duyên mà đi kết hôn với người nhà họ Cố…

Không biết lượng sức gì cả!

Ai cũng nhớ rõ lúc nghe đối tượng liên hôn là Cố Hoài Ngộ, biểu cảm hắn khi đó: vừa sợ vừa tuyệt vọng!

Mà bây giờ cũng ba bốn tháng trôi qua rồi...

“Nhắc mới nhớ, dạo này Khanh Khanh chẳng liên hệ gì với tụi mình cả, cuộc sống hôn nhân thế nào rồi đó?”

“Nghe nói cậu giờ gần như rút lui khỏi giới, ở nhà chăm con cơ mà? Không ngờ nha, Khanh Khanh mà cũng chơi được với con nít hả?”

Thẩm Khanh sớm đoán tụi này thế nào cũng xỉa xói, bèn từ tốn đáp từng câu, giọng còn cực kiên nhẫn:

“Sống ổn mà, rút lui là do công việc mệt quá nên nghỉ luôn. Con ở nhà cũng ngoan, chẳng cần lo nhiều.”

Cả đám: “…”

Ông thần này đang nói cái gì vậy trời?

Mệt quá nghỉ luôn? Ai chả mệt, có phải ai cũng muốn nghỉ như ông đâu?

Mà nói con ở nhà không cần lo... nghe thì vô lý nhưng mà cũng... có lý.

Bọn họ đa phần đều từng coi đoạn clip hot kia: Thẩm Khanh dắt con đi chơi công viên ‘Đại Thế Giới’ rồi bị Lưu Hy Lâm kéo lên show, đúng là khí sắc ổn, trạng thái cực ổn, mà con thì cũng có người trông, nghe bảo Thẩm Khanh chính là... ông chủ nhỏ của công viên đó.

Ở đây ai cũng là người quen nội bộ, tất nhiên đều biết người chồng bí ẩn chưa bị netizen khui ra của Thẩm Khanh chính là ông chủ ‘Đại Thế Giới'.

Nhưng tin thì vẫn là tin.

Dù biết trước đây Thẩm Khanh hướng nội, kỳ cục, chả ai ưa nổi, bọn họ cũng chỉ coi clip giải trí, chứ chẳng tin Cố tổng lại thật lòng với cậu, nghĩ kiểu gì cũng là chiêu mới để cậu tạo fame thôi.

Người gì hướng nội khép kín mà tham vọng đầy mình.

Ai mà ưa nổi?

Nhưng qua từng ấy thời gian rồi, độ hot của clip kia cũng nguội lạnh, Thẩm Khanh vẫn chưa tái xuất, còn nghe nói đã giải hợp với công ty cũ, chẳng ký với ai nữa... cả đám bắt đầu thấy khó hiểu rồi.

Giờ nghe cậu dõng dạc tuyên bố mình “nghỉ hưu” luôn, bọn họ tuy không muốn tin, nhưng nhìn cái khí sắc y như mới được hồi sinh của cậu.. lại bắt đầu nửa tin nửa ngờ.

“Thế dạo này cậu làm gì suốt ngày? Ở nhà ngủ thôi à?” Có người không chịu nổi, gặng hỏi.

Không ngờ Thẩm Khanh gật đầu cái rụp: “Đúng rồi.”

Cả đám: “…”

Thẩm Khanh còn nhớ chuyện hôm qua bị ép “hoạt động” đến đau cả người, giờ thắt lưng vẫn hơi nhức, vô thức đưa tay xoa eo: “Phần lớn thời gian là ngủ thật.”

Cả đám: “?!”

…Ngủ? Là ngủ bình thường hả?

Vậy cậu xoa eo làm gì?

Là đang...ám chỉ gì đó?

“Thế... Cố tổng dạo này có ở nhà không?” Lại có người hỏi, giọng nghe rất “vô tình”.

Đám người này đẳng cấp chưa tới mức biết được lịch sinh hoạt của Cố Hoài Ngộ, đến cả Thẩm Duyên cũng chẳng tra nổi, nên tất cả chỉ đang tò mò...

Nếu Cố tổng cũng ở nhà mà gặp cảnh Thẩm Khanh nằm ngủ cả ngày, không chán mới lạ?

Còn nếu Cố tổng không về, vậy tình cảm vợ chồng kiểu gì?

Nghe hỏi vậy, Thẩm Khanh chẳng nghĩ nhiều, đáp ngay: “Có chứ, chồng tôi dạo này toàn ở nhà.”

Cả đám: “...?”

Tập thể nín thở. Ánh mắt thi nhau lia xuống thắt lưng Thẩm Khanh.

Kết hợp với cái câu “phần lớn thời gian là ngủ” kia...

Cả đám đều hiện vẻ mặt như bị ép nhìn thấy sự thật nào đó không thể nói thành lời.

Cố tổng, dù ngồi xe lăn mà vẫn lợi hại như vậy sao?

Không khí bỗng trầm mặc đến khó hiểu.

Có người tranh thủ đổi đề tài, chỉ ra cửa: “Khanh Khanh, xe thể thao ngoài kia là của cậu hả? Tôi thấy cậu bước ra từ đó, ngầu lắm. Xe đó chắc cũng cả trăm triệu nhỉ?”

Đa phần ở đây không phải dân siêu giàu, nhưng do từng quen biết nhà họ Thẩm nên cũng có tí kiến thức.

Xe thể thao tầm đó thì tính ra là dòng... cơ bản rồi, thấy hơi thường.

Thẩm Khanh dù gì cũng là sao hạng ba bốn, lái cái đó hơi... mất giá.

Có người liền chen mồm chọc: “Xe thể thao đẹp thật, nhưng vẫn không bằng con Cullinan bên cạnh…”

Thẩm Khanh nhìn theo ánh mắt mọi người, liếc ra cửa: “Cũng được mà? Cullinan là xe của vệ sĩ nhà tôi, chồng tôi lo xa nên bắt đưa tôi đến tận nơi. Cậu thích thì lát nữa tôi bảo họ chở cậu đi một vòng chơi nhé?”

“??!!!"

Bình Luận (0)
Comment