Sau khi uống rượu, Thẩm Khanh phản xạ hỏi lại một cách vô thức. Thật ra trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không hiểu ông lớn đang nói gì.
Cố Hoài Ngộ khẽ gật đầu, bình thản nói:
“Không phải gọi là tình cũ quay lại, vốn dĩ vẫn luôn là chỉ yêu một người.”
Giọng điệu đều đều, không nghe ra chút cảm xúc nào. Nhưng lại khiến người đang co rúc ở góc xe càng co rúm lại hơn.
Thẩm Khanh cảm thấy... lạnh quá: “...Hở?”
Mặt đỏ lựng lên vì rượu, Thẩm Khanh- người hôm nay đã bị Thẩm Duyên giảng đạo tình yêu nguyên một buổi trời, lại bắt đầu càm ràm: “Tình với chả yêu cái gì mà lắm thế…”
Chợt, cái đầu bị cồn làm tê liệt cuối cùng cũng chịu hoạt động lại, cậu bỗng bật dậy thẳng lưng, trừng mắt hỏi:
“...Trợ lý Điền bảo anh vẫn luôn đợi em hả? Đợi bao lâu rồi?”
Cậu thiếu niên tròn mắt nhìn sang người đàn ông ngồi phía bên kia xe, trong lòng lập tức dâng lên một nỗi lo sợ về sức khỏe của ông lớn.
Dù sao thì, như cậu vừa mới lải nhải lúc nãy: yêu đương cái gì chứ, sống được mới là quan trọng nhất!
Và Thẩm Khanh dám khẳng định rằng, bất kể thế nào, cậu cũng muốn Cố Hoài Ngộ sống, càng lâu càng tốt.
Cậu cảm thấy sắc mặt của Cố tổng hôm nay còn trắng hơn cả ngày thường, mặt lạnh lùng mà như phủ tuyết, nhìn mà thấy sợ.
Thẩm Khanh lo lắng nói: “Em có phải không về đâu, sao anh phải chờ em làm gì?”
Vì lo lắng, mà cũng vì giờ không còn sợ ông lớn nữa, giọng cậu vô thức mang chút trách móc:
“Với lại anh đã đến rồi, thì kêu người gọi em một tiếng, hay là gọi điện thoại, em chẳng phải sẽ ra ngay à, có phải là…”
“Thẩm Khanh.”
Cố Hoài Ngộ lạnh lùng ngắt lời. Không khí trong xe lập tức im bặt. Thẩm Khanh vẫn nhìn ông lớn, nhưng chỉ thấy được góc nghiêng.
Cố Hoài Ngộ vẫn nhìn thẳng phía trước, mắt hơi cúi thấp, ngoài hàng mi dài và cong thì chẳng thể nhìn ra điều gì.
Ngay cả khí chất u ám thường ngày cũng biến mất.
Một mảnh trống rỗng.
Không đoán được anh đang nghĩ gì, lại khiến người ta thấy… cô đơn đến lạ.
Một lát sau, Cố Hoài Ngộ thở dài khe khẽ, giọng điệu vẫn ngắn gọn:
“Về nhà thôi, lần sau đừng về muộn thế nữa.”
“…”
Thẩm Khanh chớp mắt, không biết phải nói gì.
Thực ra giờ cũng chưa muộn, chỉ là từ lúc có em bé thì nhịp sinh hoạt cả nhà đều bị kéo sớm, nên mới khiến người ta có ảo giác mười giờ là quá trễ.
Và đúng như trợ lý Điền nói, trước đó Cố Hoài Ngộ từng hỏi cậu mấy giờ về, Thẩm Khanh đã bảo là tám giờ.
Thật ra nếu không phát hiện cái “chuyện chấn động” kia, có lẽ cậu đã về từ chiều rồi.
Lúc sau mọi người tụ lại chơi bi-a, bowling, poker các thứ, trai gái trẻ tuổi tụ lại ăn uống nhộn nhịp, cũng vui phết.
Nhưng với thể lực của một người mê ở nhà như Thẩm Khanh, chơi đến sáu bảy giờ là hết pin rồi.
Chẳng qua là vì nghi ngờ “xu hướng” của bản thân, tâm trạng rối tung rối mù, lại uống rượu nên cứ dính lấy Thẩm Duyên uống với than vãn không ngừng… mới kéo đến tận giờ.
Dù đầu óc còn tê tê, phản ứng chậm chạp vì rượu, nhưng Thẩm Khanh vẫn nhận ra sự bất lực trong giọng điệu của ông lớn và một chút chiều chuộng không lộ liễu lắm.
Anh ấy chờ cậu lâu như thế, mà cuối cùng chỉ nói một câu: “Lần sau đừng về muộn.”
“Hu hu hu…”
Thẩm Khanh mặt đỏ bừng, đột nhiên không thèm co lại nữa, lao thẳng về phía ông lớn.
Cố Hoài Ngộ nghe thấy tiếng nức nở lập tức quay đầu theo bản năng, nhưng còn chưa kịp phản ứng gì thì cậu thiếu niên đã bổ nhào vào lòng mình.
Người cậu đầy mùi rượu, còn vương cả mùi đồ ăn ở nhà hàng, mùi nước hoa từ buổi tiệc, toàn là những mùi không thuộc về Thẩm Khanh.
Cố Hoài Ngộ cau mày.
Anh ngửi mãi chẳng thấy mùi dâu tây thanh mát quen thuộc.
Nhưng người ôm chặt lấy anh, mặt vùi trong ngực, lại có dáng vẻ ngoan ngoãn lạ thường.
Má đỏ hồng, mặt mũi thanh tú rạng rỡ, ánh mắt sáng lấp lánh như sao, cười lên còn ngọt hơn cả mọi hôm.
Vừa nãy còn sụt sịt khóc, giờ lại cười rồi.
Cố Hoài Ngộ hoàn toàn bất lực.
Anh không nhúc nhích, để mặc cái con sâu rượu nhỏ này bám dính lấy mình mà phát điên.
Thẩm Khanh vừa ôm vừa lắp bắp:
“Ông lớn, anh thế này… em chịu không nổi đâu…”
“Ồ?”
Cố Hoài Ngộ nhướn mày, biết rõ cậu uống nhiều, vốn không định so đo. Nhưng bị cái mùi rượu trên người cậu k*ch th*ch, anh vẫn lạnh lùng hỏi lại:
“Tôi thế nào mà em chịu không nổi hả?”
Giọng nói trầm khàn mà còn mang chút tức giận, cộng thêm chút lạnh lẽo và kiêu ngạo bị đè nén. Khiến giọng anh có sức hút kỳ lạ, vang lên trong không gian chật hẹp của xe mà như đâm xuyên qua da thịt.
Thẩm Khanh đang gục lên ngực anh, bị giọng nói ấy chấn động đến đỏ rực cả mặt.
Cậu cố chống tay lên vai ông lớn để ngồi dậy, muốn tránh khỏi cái trung tâm phát sóng âm thanh gợi cảm ấy.
Nhưng xe lại rẽ cua, cậu không có sức lực, cứ thế lại ngã dúi dụi vào lòng anh.
Và tất nhiên, cũng quên luôn việc trả lời
câu hỏi vừa rồi.
“…”
Cố Hoài Ngộ vẫn không nhúc nhích.
Một lúc sau, anh mới cúi đầu, nhìn xuống người trong lòng.
Đúng lúc này, Thẩm Khanh lại bắt đầu lải nhải:
“Dù sao lần sau anh đừng chờ em nữa. Dù có chờ cũng đừng tự mình ra đón. Dù có đón thì cũng đừng đứng ngoài chờ lâu như vậy… Anh không biết sai người vào gọi em à?”
Cố Hoài Ngộ nghe xong, im lặng.
Không chắc đây có phải là lời mê sảng không. Nhưng một lát sau, anh vẫn thấp giọng, nhẹ nhàng nói:
“Nếu tôi vào gọi em, chẳng phải là làm phiền em hơn, khiến em càng… chịu không nổi hay sao?”
“Ư?”
Thẩm Khanh hơi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ lên vì rượu lấp lánh nước nhìn về phía Cố Hoài Ngộ.
Cậu hoàn toàn không ý thức được câu “chịu không nổi” lúc nãy mình nói, và ý mà ông lớn đang hiểu… không giống nhau chút nào.
Đối mặt với giọng điệu có hơi kỳ quái của ông lớn, Thẩm Khanh nghiêm túc lắc đầu:
“Không có mà, anh là chồng em mà.”
“…”
Ánh mắt Cố Hoài Ngộ hơi sáng lên.
Thẩm Khanh vừa nói xong, lại tiếp tục rúc vào lòng anh, lẩm bẩm:
“Anh xem Lục Cảnh Dịch kìa, người ta còn vào tận nơi kéo Thẩm Duyên ra rồi đó…”
“…”
Cố Hoài Ngộ cau mày lần nữa.
Thiếu niên này uống say rồi mà vẫn không quên nhắc đến Thẩm Duyên, đúng là giỏi thật.
Nhưng sau khi liên kết mạch văn trước sau, hàng mi khẽ rủ xuống, ánh mắt anh thoáng hiện vẻ không hiểu, song vẫn lộ ra một tia chờ mong nhìn về phía cậu thanh niên:
“Em... muốn tôi vào đó kéo em ra à?”
“...Không hẳn là thế.” Giọng nói của Thẩm Khanh có phần líu lưỡi, ú ớ trả lời.
Cố Hoài Ngộ: “...”
Thẩm Khanh: “Tóm lại anh phải biết tự chăm sóc bản thân đấy, nghe chưa?”
Cố Hoài Ngộ: “...”
Biểu cảm lại thay đổi. Vẫn là kiểu kỳ quặc.
Thẩm Khanh thì bắt đầu rấm rứt như mèo con kêu oe oe: “Anh như vậy khiến em lo đấy biết không? Em còn thấy xót nữa, lỡ mà anh có chuyện gì thì... em với Đoạt Đoạt, Áo Áo biết sống sao bây giờ!”
Tuy nói là khóc, nhưng toàn là diễn suông, không có một giọt nước mắt nào, hoàn toàn là khóc giả.
Nhưng Thẩm Khanh vẫn không nhịn được mà chu môi, y như đang bị Minh Bảo nhập vào người.
Cậu nằm gọn trong lòng Cố Hoài Ngộ giả bộ rấm rứt khóc, còn Cố Hoài Ngộ thì giơ tay đỡ lấy vai cậu.
Chỉ dùng một tay mà đã ép cậu thẳng dậy được, Cố Hoài Ngộ cúi đầu nhìn cậu, từ tốn nói:
“Em lo cho tôi. Còn... xót tôi nữa.”
Giọng anh khàn khàn như đang thì thầm, nghe thôi đã muốn tan chảy.
Thẩm Khanh cảm thấy mình hôm nay chắc chắn bị trúng tà rồi, chỉ vì cái giọng này mà mặt cậu bỗng nóng bừng lên.
Cậu không chỉ tự vỗ vỗ mặt mình, mà còn nhỏ giọng nói: “Đúng vậy đó.”
Trong lòng thì ấm ức muốn khóc: Mình sắp cong luôn rồi còn gì nữa... mà toàn là tại anh ta cả đấy!
Nghĩ vậy xong, Thẩm Khanh cũng không dám tiếp tục dụi vào người ông lớn nữa, lại rụt người về, cuộn thành một cục.
Ừm, cậu còn phải suy nghĩ rất nhiều chuyện...
Ánh mắt Cố Hoài Ngộ bất giác đuổi theo bóng dáng cậu rút lui, sững người một lúc rồi mới từ từ nhắm mắt lại. Cuối cùng, ánh mắt anh quay trở về phía ngoài cửa kính xe.
Ngoài kia đèn đuốc sáng rực, bóng cây lắc lư không ngừng, như kéo dài đến vô tận. Dọc đường không ai nói thêm câu nào.
Về đến nhà, xe chạy thẳng vào biệt thự. Cố Hoài Ngộ đưa tay định đỡ cậu bên cạnh, cứ tưởng Thẩm Khanh ngủ rồi.
Không ngờ cửa xe vừa mở, cục tròn vo đó liền lập tức duỗi thẳng người, nhảy xuống xe rồi... chạy mất hút.
Cố Hoài Ngộ: “...”
“Cố tổng, mời ngài.”
Vệ sĩ đưa gậy cho anh, nhưng Cố Hoài Ngộ không nhận, mà tự mình xuống xe.
Dù gần đây đã luyện tập khá nhiều, nhưng đôi chân không vận động suốt thời gian dài vẫn chẳng có tí sức nào.
Anh ngồi lên xe lăn mà vệ sĩ đã đẩy tới, trở về phòng khách. Tưởng Thẩm Khanh đã lên lầu rồi, ai ngờ vừa đi qua lối vào thang máy, liếc mắt một cái liền thấy cậu đang nằm lăn trên ghế sofa cách đó không xa.
Cậu thanh niên nửa nằm nửa ngả trên sofa, vẫn nhắm mắt, dáng vẻ yên bình như đang ngủ, tư thế thì cứ như cá mặn phơi nắng vậy.
Cố Hoài Ngộ điều khiển xe lăn lại gần, nhìn từ trên xuống cái bóng dáng gầy gò đang cuộn tròn lại vì cảm nhận được sự hiện diện của anh.
Giọng anh trầm xuống: “Dậy.”
“Ừm?”
Người đang cố cuộn tròn thành cục nghe thấy tiếng gọi thì lờ đờ mở mắt, có thể do đèn trần quá chói, Thẩm Khanh vô thức giơ tay che mặt.
Ống tay áo hơi rộng tuột xuống, lộ ra cổ tay trắng như ngó sen. Qua kẽ tay, cậu nhìn sang Cố Hoài Ngộ bên cạnh.
“Dậy, về phòng ngủ.” Giọng Cố Hoài Ngộ đầy lạnh lùng.
“...Em không về đâu.”
Nghe xong, Thẩm Khanh liền buông tay, lầm bầm nói:
“Tối nay em ngủ ở đây luôn rồi.”
“...Thẩm Khanh.”
Cố Hoài Ngộ lại đưa tay day day trán, cố gắng kiềm chế:
“Em dậy trước đi.”
Nhưng người trên sofa chẳng buồn động đậy, trái lại còn xoay người đổi tư thế, tiếp tục làm quả cầu nhỏ, lí nhí nói:
“Không! Tối nay... em tự ngủ! Em ngủ ở đây mà!”
Cố Hoài Ngộ nghe vậy, bất ngờ đứng dậy: “Em say rượu rồi phát điên cái gì vậy?”
Nói rồi liền vươn tay định kéo thanh niên dậy. Nhưng cậu cuộn tròn trên sofa bị giọng điệu lạnh tanh đó dọa cho run lên, lại vô thức mở to mắt.
Khóe mắt ửng đỏ, đôi mắt âm u mờ mịt, mang theo nét hoảng sợ và tủi thân, chẳng hề giống vẻ sáng sủa thường ngày.
Khiến tay Cố Hoài Ngộ thoáng khựng lại.
Nhưng ngay giây tiếp theo, thanh niên trên sofa bỗng bật dậy, vươn tay kéo lấy anh...
Không kịp phản ứng, Cố Hoài Ngộ bị kéo ngã ngồi xuống sofa.
Người kéo anh thì ngã luôn vào người anh.
Anh giơ tay đỡ eo cậu theo phản xạ.
Mà người đang đè trên người anh thì chẳng ý thức được tình huống “hai thân thể kề cận” bây giờ, không những chống tay lên lưng ghế sau anh, mà còn cúi người xuống gần sát.
Khoảng cách gần trong gang tấc, gương mặt cậu đỏ hồng, môi đỏ mọng như thoa son.
Cố Hoài Ngộ nhìn thẳng vào cậu, không nhúc nhích. Hàng mi cụp xuống rồi lại nâng lên, lặp đi lặp lại vài lần, thấy cậu vẫn nằm đè lên mình không chịu xuống, anh cuối cùng cũng lên tiếng:
“Em định làm gì?”, Giọng anh khàn khàn quyến rũ.
“Em...”, Thẩm Khanh vỗ vỗ đầu mình.
Vỗ xong vẫn giữ nguyên tư thế chống tay trên ghế, trong đầu toàn là cuộc trò chuyện mà cậu nghe lén ban chiều.
Lúc đi vệ sinh về, cậu đã hỏi Thẩm Duyên làm sao biết được “anh bạn trai thẳng” kia có thích người bạn nam kia thật không, hay là cong cả rồi?
Thẩm Duyên trả lời: “Dễ thôi mà. Kêu bạn trai thẳng kia thử hôn thêm lần nữa, ôm một cái, ngủ cùng luôn, xem có cảm giác gì không. À, hoặc là làm thêm đối chứng, kiếm một người đàn ông khác thử hôn ôm một cái xem có cảm giác gì không!”
Khi ấy Thẩm Khanh nghe mà thấy cũng hợp lý phết.
Vậy nên lúc ở nhà hàng, men còn đang bốc, cậu thật sự gặp được một người đàn ông khác “có vẻ vừa mắt”.
Hắn ta chỉ là người bàn bên, ghé qua chơi chung, kiểu cũng gầy gò, trông nho nhã sạch sẽ, nhìn cũng thuận mắt.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở “thuận mắt”, chứ không hề có thêm suy nghĩ nào.
Thậm chí dù có vỗ vai hay khoác tay nhau, cũng chỉ giống anh em thân thiết.
Thậm chí trong lòng cậu còn lén đem người ta ra so sánh với Cố Hoài Ngộ, rồi thấy tuy anh kia cũng gầy, nhưng ngũ quan thì lại không bằng Cố Hoài Ngộ.
Trong lòng và trong mắt cậu, Cố tổng vẫn là kiểu đỉnh chóp, thần tiên trên mây, không cùng đẳng cấp với dân thường như mình.
Nhưng mỗi lần lại gần Cố tổng thiệt sự, cậu lại... kiểu bị thôi miên, quên luôn rằng đây là "crush xịn", bắt đầu coi người ta như người bình thường. Mà người bình thường gì đâu là kiểu thân quen lâu ngày rồi thành bạn đời ấy, ví dụ như tình cảnh hiện tại nè...
Thẩm Khanh nửa người đang đè lên Cố Hoài Ngôn, dù vẫn còn giữ khoảng cách lịch sự, nhưng khoảng cách ấy... gần sát rạt như keo dán hai mặt.
Gần đến nỗi ngay cả ông lớn trầm ổn cũng phải giật mình, hoang mang đối diện nhìn thẳng cậu.
Thẩm Khanh cúi đầu nhẹ nhẹ, vừa khéo thấy được đôi môi mỏng sắc nét của Cố tổng, cái cằm góc cạnh, với yết hầu gồ lên cực kỳ quyến rũ...
Nhìn chằm chằm cái môi trắng trẻo kia nửa ngày trời, não cậu bắt đầu chạy chương trình tự hỏi: “Có nên làm theo lời mọi người vẫn hay nói không ta… thử hôn nhẹ một cái xem sao?!”
Lại một lần nữa… tim đập thình thịch.
Giờ thì Thẩm Khanh mới ngộ ra: cái này không phải gọi là “thinh thích” nữa, mà là “tim tự động nhảy loạn”, không nghe lời, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn.
Khoảng cách gần đến mức… mũi còn ngửi được mùi hương gỗ cao cấp trên người ông lớn, mùi gì đâu mà sang chảnh, thanh tao, thơm một cách trầm lặng mà đẳng cấp, khiến người ta vừa thấy hồi hộp lại vừa thấy k*ch th*ch.
Thế là hai người cứ thế mà… nhìn nhau.
Thẩm Khanh bên ngoài thì đứng hình, bên trong thì đang đấu tranh nội tâm dữ dội.
Thật ra cái tư thế bây giờ không đến nỗi thất lễ, nhưng mà nhìn kiểu gì cũng thấy… hơi kỳ kỳ, hơi ám muội!
Bình thường, với người khác thì Cố tổng đã sớm lạnh lùng liếc một cái rồi giơ tay đẩy ra, kiểu: "Biến, đừng làm phiền!"
Nhưng lần này thì… ông lớn lại không làm vậy.
Tay Cố Hoài Ngộ thậm chí còn lơ lửng đặt lên người cậu, nhẹ đến mức như đang vuốt không khí, nhưng lại không hề có ý đẩy ra, ngược lại còn có chút… chiều chuộng?
Một tay của Cố tổng thậm chí vẫn nhẹ nhàng đặt lên eo cậu, vừa như ôm lấy, lại vừa như đang bảo vệ cậu khỏi gió bão cuộc đời vậy.
Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Khanh bỗng nhớ lại lần trước ông lớn từng nghiêm túc căn dặn cậu:
“Nhớ bảo vệ eo cẩn thận đấy.”
Ảnh đã từng nói thế đó!
Trời đất ơi, chồng mình đúng là thiên thần đội lốt tổng tài!
Còn mình thì… sao lại cứ như con cá ngố bị vớt lên bờ thế này trời?
Người này ở gần sao lại không thấy căng thẳng chút nào nhỉ?
Chắc là vì Cố tổng từ trong nhà ra ngoài đều thuộc hệ "ấm áp quốc dân", kiểu người không bao giờ quát mắng hay tổn thương người khác.
Thẩm Khanh lại nghĩ tiếp, một người vừa xịn vừa dịu dàng thế này, mình thích thì cũng đâu có gì sai, ai mà không mê cơ chứ? Chẳng có lý do gì phải kìm nén cả.
Không không, nhưng mà vẫn phải kìm lại một chút.
Dù gì thì ông lớn cũng đâu có sống lâu cho lắm…
à thiệt ra, trước giờ Cố tổng cũng không có ý định kiếm vợ ở thế giới này, thậm chí trước khi kéo hai đứa nhóc nhà mình qua đây, anh còn chẳng buồn tính chuyện kiếm "ba kế" cho tụi nhỏ nữa kia mà…
À nhầm, giờ phải gọi là ba nuôi mới đúng!
Ông lớn không thèm kiếm người về làm ba kế, vì không muốn hai đứa nhóc phải chịu tổn thương hay vất vả lần nữa.
Cho nên, Thẩm Khanh âm thầm chốt đơn: Cố tổng chính là người duy nhất trên thế giới này có thể khiến mình cam tâm tình nguyện gả về!
Nghĩ tới nghĩ lui, mình mà không nắm bắt cơ hội thì đúng là... quá ngốc!
Khoan đã, không ổn!
Cho dù mình thích anh cỡ nào đi nữa thì cũng không có nghĩa là Cố tổng cũng thích mình nha!
Vẫn còn nhớ lần trước mình lỡ... đụng phải môi anh một cái, rồi thấy ánh mắt ảnh nhìn mình như tia X-ray quét từ đầu tới chân, lạnh lùng, nghiêm túc làm sao.
Không không không, không được!
Thẩm Khanh tự nhủ: mình cũng không phải dạng vừa, đâu đến nỗi phải tự ti thế! Dù không đến mức có fan cuồng như Thẩm Duyên, nhưng cũng thuộc dạng nhận được thư tỏ tình từ thời mẫu giáo đến đại học rồi đấy chứ! Sao lại không thể khiến ông lớn thích mình chứ hả?!
Khoan đã, đang nghĩ cái gì vậy trời?! Cố tổng sắp đi rồi đó!
Mình thích người ta, người ta cũng tốt như vậy, chẳng lẽ còn đợi hai đứa lên thiên đình rồi mới cưới nhau à?!
Một trận đấu nội tâm long trời lở đất, đầu óc như cái nồi áp suất muốn bung nắp.
Thẩm Khanh cảm thấy đầu mình sắp “nổ tung tóa” đến nơi rồi. Nhưng sau đó lại không nhịn được mà suy nghĩ tiếp: ngay cả nuôi thú cưng mà nó mất còn buồn cả tháng, huống gì là người, chủ nhân cũng phải đau lòng dài hạn chứ, nói gì đến bản thân mình là… người thật việc thật cơ mà.
Càng nghĩ lại càng không dừng được: Cố tổng biến mất khỏi tầm mắt, lòng mình cũng muốn chết theo. Buồn ghê luôn ấy. Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, Cố tổng đối xử với mình tốt quá trời luôn.
Ánh mắt Thẩm Khanh vô tình liếc xuống cổ tay, thấy cái đồng hồ mình đang đeo, món quà từ anh, bao ký ức ngọt ngào lại ùa về như từng đoạn phim chiếu chậm.
Thẩm Khanh vô thức cúi đầu, mắt thì lại “dán” chặt vào đôi môi mỏng trắng nõn của đối phương.
Và rồi… cậu chợt phát hiện, không biết từ bao giờ, khoảng cách giữa mình và ông lớn đã gần như sát rạt, chỉ thiếu cái ngã nữa là thành “tai nạn nghề nghiệp” luôn ấy!
Gần đến mức Thẩm Khanh phải gắng gượng cúi đầu mới tìm được vị trí đôi môi người ta. Gần đến nỗi cậu còn ngửi thấy rõ mùi hương sang chảnh tỏa ra trên người đối phương. Hơi thở hai người đan xen nhau…
“……”
Khi cậu ngẩng mắt lên, tầm nhìn của Thẩm Khanh chạm thẳng vào đôi mắt người kia.
“……”
Mà lông mi thì không khỏi tự ý run lên…
Cái thân hình cao to đó cuối cùng cũng chịu nhào tới gần một bước...
"Ưm."
Lại dính thêm lần nữa vào đôi môi khô khốc, ấm ấm kia, tim của Thẩm Khanh nhảy dựng lên như sắp bị hù chết đến nơi.
Dù chỉ là một cái chạm nhẹ, chạm phát rời luôn, mà vẫn khiến người ta muốn rớt nhịp tim.
Sau đó, tay đang đặt lưng ghế sofa của Cố Hoài Ngộ vô thức siết lại, mấy đầu ngón tay trắng nõn cũng bị bẻ cong lên nhẹ nhẹ.
Từ phía sau nhìn lại, vai và sống lưng của cậu thanh niên kia như bị nhấn nút, lộ cả cơ vai săn chắc cùng đường eo mềm dẻo, gồng lên vì dùng lực quá đà mà không kiểm soát nổi.
Thẩm Khanh cảm thấy đúng lúc ấy, bàn tay lạnh ngắt đang đặt ở eo mình cũng siết lại bất ngờ, và hình như... có tí ấm lên rồi thì phải.
Nhưng cậu vẫn cố cong lưng ngồi dậy, vì cảm giác máu nóng đang bốc lên toàn thân, tụ hết lên mặt, mặt cậu sắp đỏ như trái cà chua chín rồi...
Trời ạ, mình làm cái gì vậy nè?!
Cái cảm giác tê tê trên môi cứ như điện giật nhẹ, không ngừng k*ch th*ch hệ thần kinh, nhắc cậu nhớ lại mình vừa làm cái trò gì...
Thẩm Khanh bối rối, mắt láo liên như học sinh quay bài, không dám nhìn thẳng người kia.
Cái tư thế này, cái khoảng cách gần sát sàn sạt này, mùi hương của người ta xộc thẳng vào mũi như nước hoa cao cấp miễn phí...
Da dán da, mùi rượu nồng nặc, Thẩm Khanh bối rối vô cùng.
Thật rồi, mọi thứ loạn cào cào lên rồi!
Đến khi nhận ra bản thân thật sự vừa làm chuyện đó, cậu thở hổn hễn, mặt đỏ như gất.
Nhưng người bị cậu đè nãy giờ bỗng dưng... kéo cậu lại?!
Làn da dán sát vào người kia, Thẩm Khanh đột nhiên bị lật người lại, từ thế chủ động bị quật xuống ghế sofa trong vòng một nốt nhạc, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra luôn!
“Em làm gì thế hả?”
Một giọng trầm trầm, khàn khàn vang lên, rung cả lồng ngực, nghe mà tê tê như ai đang gảy đàn ngay tim vậy...
Thẩm Khanh ngớ người, biểu cảm của người kia lúc này chẳng có gì gọi là thanh tao hay lịch sự, chỉ toàn mùi nguy hiểm và chiếm hữu.
Người xưa giờ ai cũng sợ không dám chọc, giờ đang đè thẳng lên Thẩm Khanh, mà cái khí chất bỗng dưng bật sang chế độ "bá đạo tổng tài chiếm hữu mode on" áp lực mạnh quá làm Thẩm Khanh muốn nghẹt thở luôn...
Lúc này Thẩm Duệ bị đè tới mức nằm ẹp trên ghế sofa, cả người căng như dây đàn, bị hơi rượu và cảm giác áp lực từ người kia làm cho cứng đơ, chẳng nhúc nhích nổi.
Mà đáng sợ nhất là... khoảng cách giữa hai người quá gần, gần đến mức có thể đếm được lông mi nhau. Cả hai mặt đối mặt, nhìn nhau chằm chằm, soi kỹ từng chi tiết như đang scan bằng mắt thường.
Mặt Thẩm Khanh không kiềm được lại đỏ thêm mấy phần. Cậu đành phải né mắt.
Cảm giác như không chịu nổi ánh nhìn im lặng mà đầy áp lực từ người kia.
Thời gian như đông cứng lại, mà cũng như trôi qua cả năm trời trong một cái chớp mắt.
Thẩm Khanh nín thinh từ đầu đến cuối, không dám mở miệng nói câu nào.
Cho đến khi Cố tổng nhẹ nhàng giơ tay lên, ngón tay thon dài lành lạnh chạm nhẹ vào cằm cậu, từ tốn xoay mặt cậu lại...
Lại một lần nữa nhìn nhau, ngón tay khớp xương rõ ràng của Cố tổng chạm vào cằm thanh niên, nghiêm túc hỏi lần nữa:
“Em biết mình đang làm gì không, hả?”
“Em biết mà…”
Dù sao thì cũng biết câu trả lời rồi, nhưng vẫn không nhịn được, giọng Thẩm Khanh mang chút uất ức, nghe như kiểu bát sành bị đập bể:
“Em đang hôn anh đấy…”
Cố tổng: “…”
Lần này thì đến lượt Cố tổng không dám nhìn vào mắt cậu nữa, ánh nhìn trượt xuống dưới đầy gượng gạo.
Anh kia cũng hơi ngồi dậy.
Đầu cũng ngẩng theo, đường nhìn bị che lấp của Thẩm Khanh cuối cùng cũng được phục hồi. Ánh đèn trắng từ đèn trần chiếu thẳng vào mắt, kèm theo…
Ủa khoan đã, tại sao cậu lại thấy một con thỏ trắng sữa đang nằm trong lan can ở hành lang tầng hai?
…Hả?”
Chớp mắt tỉnh táo, tỉnh rượu cái rụp luôn. Cố Hoài Ngộ nghe thấy tiếng cậu gọi, ánh mắt cũng theo đó mà hướng lên tầng, quả nhiên thấy một bé con mặc đồ ngủ hình thỏ, đứng ngay mép lan can tầng hai. Trên đầu là khuôn mặt tròn trịa phúng phính, hai tai thỏ trắng mềm mềm lủng lẳng, còn mắt thì lim dim nhìn về phía hai người họ.
“…Ba ơi?”
Nhóc thỏ trên tầng nghiêng đầu một cái, tai dài cũng đung đưa theo, thốt lên một câu giọng mềm nhũn pha chút ngái ngủ:
“Ba…”
Hai ông ba bên dưới: “…”
Chuyện sau đó, chỉ có thể dùng cụm từ “binh hoang mã loạn” để miêu tả.
Ngay khoảnh khắc phát hiện nhóc con đang đứng trên tầng nhìn hai người họ, Thẩm Khanh và Cố Hoài Ngộ không hẹn mà cùng liếc nhau một cái, sau đó… Bật dậy với tốc độ ánh sáng.
Chạy một mạch lên tầng trên.
“Ui… Tiểu Thỏ Thỏ~!”
Cậu vừa lên tới tầng hai, đã thấy nhóc con trong bộ đồ ngủ hình thỏ vẫn còn đang ngơ ngác nhìn xuống dưới lầu.
Đến khi thấy “ba nhỏ” chạy lên, nhóc liền giơ cái tay mũm mĩm lên dụi dụi mắt.
“Ba nhỏ.” Nhóc thỏ hỏi với giọng non nớt: “Ba đang làm gì với ba lớn vậy?”
“Ờ…” Trong một khoảnh khắc, Thẩm Khanh hoàn toàn không biết trả lời sao, đành lắp bắp:
“Không làm gì cả…”
“Nhưng trông hai người giống như đang đánh nhau ấy.”
Nhóc con tròn xoe mắt nhìn, hàng mi dài còn vướng một giọt lệ bé xíu, như vừa ngáp xong chưa tỉnh hẳn, ánh mắt lờ đờ, mơ màng.
Chưa dừng lại ở đó, sau đó nhóc lại ngậm ngùi kể tiếp, giọng nghiêm túc vô cùng:
“Con thấy ba đè lên ba lớn, rồi ba lớn đè lại ba nhỏ…”
Một nhóc con vừa mới tỉnh ngủ đã chạy ra còn lanh hơn người lớn, giọng nói mềm như bánh vừa ra lò, mỗi từ phát ra đều nhẹ như gió thổi, khiến bao khí chất uy nghiêm của “rồng con bá đạo” ban nãy biến mất sạch, chỉ còn là một bé thỏ bông mềm moe đáng yêu hết nấc.
Thẩm Khanh suýt nữa bị giọng nói mềm nhũn của nhóc con làm tan chảy tim gan.
Mặc dù cậu biết rõ nhóc thỏ đã thấy cảnh mình đè lên Cố tổng, và cả cảnh Cố tổng đè lại mình… Khoan đã, cái nhóc này đứng trên lầu nhìn hai người họ bao lâu rồi vậy chứ?!
May mà, may mà nó chưa thấy “cái kia”…
“Với lại, ba còn cắn ba lớn nữa. Sao ba nhỏ lại phải cắn ba lớn hả?”
Nhóc con vừa mới ngủ dậy, còn mơ màng dụi mắt nhưng giọng thì vô cùng nghiêm túc, hỏi như đang điều tra một vụ án hình sự vậy.
Thẩm Khanh phát hiện, mới không gặp có nửa ngày mà nhóc Áo Áo đã phát âm chữ “ ba” cực kỳ chuẩn luôn, tiến bộ như được thần linh nhập vậy...
Khoan đã… Nghĩa là nhóc thấy hết cảnh mình đang… hun hít hả???
Thẩm Khanh hoảng loạn liếc xuống dưới lầu, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của Cố tổng đang quay lại nhìn mình với vẻ mặt... rất nghiêm túc.
“...”
Tim Thẩm Khanh lại một lần nữa nhảy tưng tưng không kiểm soát nổi.
Cậu không dám nhìn thêm nữa, vội ôm Áo Áo đang ngồi dưới đất lên, vừa quay người bỏ chạy vừa nhỏ giọng dỗ dành:
“Ba nhỏ không có cắn ba lớn đâu, không có cãi nhau gì hết á…”
Nhóc thỏ mập mạp được bế lên liền vô thức dụi đầu vào cổ người lớn.
Cục bông trắng tròn vo ngoan ngoãn ngồi trên đùi Thẩm Khanh, hôm nay ngoan một cách bất thường.
Thẩm Khanh không nhịn được hỏi:
“Giờ này khuya rồi, sao con không ngủ mà lại chạy ra đây làm gì thế?”
Áo Áo dụi dụi mắt, ngáp một cái rồi lèm bèm:
“Con… con muốn đi lấy robot của con…”
Lúc này Thẩm Khanh mới hiểu ra, nhóc tỉnh dậy giữa đêm, không ngủ lại được, đột nhiên nhớ đến con robot của mình.
Hồi chưa có phòng chơi game, robot của nhóc toàn chất đống trong phòng ngủ của nhóc, cần là có ngay trong tầm tay.
Giờ thì đám robot đã bị chuyển hết sang phòng chơi game, khiến nhóc không quen tí nào, lúc ngủ cứ muốn ôm một em robot mới chịu được.
Hiểu chuyện rồi, Thẩm Khanh đành ôm bé đi về phía phòng chơi game để tìm robot.
Lúc này, Cố tổng cũng đã lên tới tầng hai, lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ, trông không khác gì một vệ sĩ cao cấp âm thầm hộ tống.
Áo Áo nhanh chóng tìm được đúng con robot mình cần.
Lúc đưa con robot to đùng đó cho “ba lớn” giữ tạm, Áo Áo vẫn còn ngái ngủ, ôm chặt lấy đùi “ba nhỏ”, cái chân ngắn cũn lắc lư theo từng bước.
Đi ngang qua hành lang, nhóc bất ngờ cúi đầu nhìn xuống, rồi đột nhiên giật mình hét lên:
“Vậy là ba nhỏ cắn ba lớn thật hả?!”
Thẩm Khanh lập tức ho sặc sụa:
“Khụ khụ khụ khụ!”
Vô thức liếc về phía “ba lớn” của Áo Áo.
Cố Hoài Ngộ cũng quay lại nhìn cậu.
Rõ ràng là không có ý định giải thích gì với cậu bé cả, mà trong mắt “ba lớn” cũng hiện rõ dấu hỏi to đùng.
Thẩm Khanh: “...Đã bảo là không có cắn mà.”
Áo Áo vẫn chưa chịu buông tha, tiếp tục điều tra tới cùng:
“Vậy hai người đang làm gì vậy?”
Thẩm Khanh chỉ biết im lặng: “...”
Cảm giác đau đầu lại tăng cấp.
“Chúng ta...”
Anh thật sự không biết nên trả lời cậu bé kiểu gì thì cánh cửa phòng ngủ của tụi nhỏ đột nhiên bật mở.
Một con khủng long con gầy gò đang tha cái đuôi to lò dò bước ra.
Dưới ánh đèn hành lang, nhóc khủng long vừa tỉnh ngủ chớp chớp mắt ngơ ngác, trong miệng còn ngậm chặt con thú nhồi bông nhỏ của em trai.
Khi Thẩm Khanh nhìn thấy Áo Áo, phản ứng đầu tiên là nhớ lại việc nhóc từng rất chi là sốt sắng lo chuyện tình cảm của mình với Cố tổng.
Thế nên giờ mà để nhóc méc với anh trai là "ba nhỏ" và "ba lớn" cãi nhau, thì tiêu rồi!
Với tinh thần cảnh giác siêu cấp, Thẩm Khanh cúi đầu thì thầm bên tai nhóc:
“Nhớ là tối nay đừng kể với anh con chuyện ba nhỏ với ba lớn cãi nhau nha.”
“Ủa?” Nhóc Áo Áo mở to mắt, đôi chân nhỏ xíu dừng lại, mặt đầy khó hiểu:
“Sao không được nói với anh con ạ?”
Thẩm Khanh nghiêm túc hết sức mà giải thích:
“...Vì ba nhỏ với ba lớn không có cãi nhau. Tụi ba là người một nhà mà. Nhưng nếu con kể không rõ ràng, anh con sẽ lo. Mà con không muốn anh lo đúng không?”
...Thẩm Khanh lúc này cũng không rõ bản thân đang nghiêm túc giải thích hay bịa chuyện để dỗ con nít nữa.
Nhưng lạ cái, Áo Áo lại bị thuyết phục thật.
"Được ạ, vậy con không nói với anh trai đâu... Hai người là người thân."