Sau khi nghe điện thoại, Cố Đoạt rất lịch sự đứng dậy rời bàn, đi sang một bên trao đổi với Hứa Vĩ Minh.
Nhưng hai đứa nhỏ bên này nói chuyện vẫn vang rõ mồn một trong tai mọi người. Tất cả người lớn đều... ngơ ngác dù chẳng hiểu gì, nhưng hai đứa bé tí xíu thế kia thì sao có thể bịa ra một thứ ngôn ngữ lạ hoắc được chứ? Huống hồ đứa gọi điện cho Cố Đoạt hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra ở đây.
Khả năng lớn nhất: bọn nhỏ thực sự đang nói... ngoại ngữ!
"Cái này là tiếng gì vậy?" Sau vài giây đơ người, ba của Đường Tử Diệu quay sang hỏi con trai mình.
Đường Tử Diệu: "..."
Cái này ai biết được!
Là học bá suốt đời trong họ, Đường Tử Diệu không thể thừa nhận là mình chịu thua được, thế là cậu ta bịa liền: "Con đâu có học tiếng đó đâu! Mấy thứ tiếng châu Âu ấy mà, nghe cứ na ná nhau, nếu không học bài bản thì ai phân biệt nổi!"
Thấy Đường Tử Diệu ấp úng, bà Đường bên kia bàn liếc em trai mình một cái, rồi quay sang hỏi Thẩm Khanh: "Tiểu Đoạt nói tiếng gì đấy?"
Thẩm Khanh thuận miệng đáp: "Tiếng Đức."
Một giây im phăng phắc bao trùm cả bàn ăn.
Mọi người nhìn Thẩm Khanh học dốt nổi tiếng rồi lại liếc Đường Tử Diệu một cách kỳ lạ. Không phải bảo không học thì không phân biệt nổi à? Vậy Thẩm Khanh sao lại biết?
Con trai họ là thiên tài học ngoại ngữ đấy nhé, mà Đoạt Đoạt cũng đâu có nói rõ là tiếng Đức?
Cậu Đường không cam lòng để hình tượng "con nhà người ta" học bá sụp đổ, bèn hỏi lại nhóc Áo Áo đang chăm chỉ gắp cá chiên bằng đũa trẻ em: "Anh con đang nói tiếng Đức à?"
Vì không ai trong bàn biết tiếng nước ngoài, nên đành nhờ nhóc con xác nhận.
Nhóc Áo nghe xong, lại gật đầu, trả lời tỉnh rụi: "Đúng òi!"
Cả bàn: "..."
Cậu Đường: "..."
Khoan đã, ông ta sực nhớ ra Thẩm Khanh là người nuôi hai đứa nhỏ này, ngày ngày ở bên, tất nhiên phải biết tụi nhỏ đang nói gì.
Nhất định không phải vì Thẩm Khanh giỏi hơn con mình!
Nhưng mặt Đường Tử Diệu thì bắt đầu biến sắc. Đúng là nếu tiếp xúc ngoại ngữ đủ lâu, nghe riết cũng đoán ra được. Có điều quá trình này... không ngắn đâu nhé?
Thẩm Khanh mới kết hôn, tiếp xúc hai đứa nhỏ được bao lâu đâu?
Mà tên học dốt như anh ta, nghe tiếng nước ngoài chẳng phải là buồn ngủ ngay à? Sao lại chăm chú đến mức phân biệt được?
Ngay lúc ấy, bà Đường đã khen lấy khen để: "Áo Áo thông minh quá, Tiểu Đoạt cũng giỏi nữa!"
Thẩm Khanh vừa rồi đã long trọng giới thiệu hai bé cho cả nhà, nên ai cũng biết tên gọi và biệt danh của tụi nhỏ.
Ban đầu bà Đường còn thấy nhóc Cố Đoạt lạnh lùng quá, người lớn nhìn cũng thấy áp lực. Nhưng giờ nhìn thấy em trai mình bị quê độ vì chuyện học hành, bà lại không kiềm được mà nở nụ cười đầy tự hào.
Chỉ có mỗi cậu Đường là vẫn nuốt không trôi cục tức này.
Ông ta rắp tâm muốn vạch trần nhà Thẩm Khanh, bèn hỏi Áo Áo: "Đừng nói anh con, thế con có biết nói tiếng Đức không? Anh con là thần đồng thì đúng rồi, nhưng con cũng phải biết tự lập, không thể chỉ dựa vào anh mãi, hiểu chưa?"
"Áo?"
Áo Áo nghiêng đầu, nghe ông lảm nhảm một tràng, mà chả hiểu gì.
(Gì mà anh giỏi thì liên quan gì đến việc tự lập của mình?)
Thôi kệ, không hiểu thì bỏ qua.
Áo Áo đã dần học được tinh thần cốt lõi từ "ba nhỏ": mấy chuyện nghe không hiểu hoặc khiến bản thân thấy khó chịu thì đừng cố nghĩ làm gì, càng không nên đổ lỗi cho bản thân.
Tóm lại là: không tự làm khổ mình!
Nên nhóc chỉ trả lời đúng phần mình hiểu:
"Áo Áo cũng biết nói tiếng Đức nha!"
Giọng non nớt vang lên, nhóc Áo lắc lắc cái chân bé xíu dưới bàn, rồi đột nhiên thao thao bất tuyệt mấy đoạn tiếng Đức.
Cả bàn: "......"
Lại một lần nữa trố mắt nhìn đứa bé ba tuổi rưỡi này.
Thẩm Khanh ngồi một bên suýt phì cười.
Không hiểu ông cậu kia lấy đâu ra can đảm mà nghĩ Áo Áo chỉ biết lươn lẹo làm nũng cơ chứ?
Tuy nhóc nghịch ngợm, dễ buồn ngủ thật.
Nhưng mỗi lần Đoạt Đoạt học ngoại ngữ, em trai chưa từng lười biếng. Thậm chí còn học rất nhanh vì nhóc lanh lợi, tai thính, miệng dẻo, nghe vài lần là bắt chước được luôn.
Giờ nhóc đang đọc lại đoạn văn tiếng Đức mà Đoạt Đoạt vừa học mấy ngày trước, chỉ cần nghe anh đọc vài lần, rồi được anh giảng nghĩa từng câu, là nhóc gần như nhớ hết, thậm chí còn chắt lọc ra một vài câu dùng trong sinh hoạt hằng ngày.
Dù chưa biết đọc hay viết, nhưng nói thì... khỏi bàn!
Cố Hoài Ngộ từng giải thích: trẻ con học ngoại ngữ không giống người lớn, không học vẹt mà học bằng cách nghe nói hằng ngày, rồi tự ghi nhớ và sử dụng.
Vì vậy dạo gần đây, "Cố tổng" chủ yếu dạy hai nhóc bằng cách... nói chuyện với chúng hoàn toàn bằng ngoại ngữ!
Chỉ cần duy trì giao tiếp mỗi ngày, trình ngoại ngữ của tụi nhỏ sẽ tăng vèo vèo.
Ví dụ như tiếng Pháp của Đoạt Đoạt, trước đây mới học trình sơ cấp, vậy mà mới đây giáo viên đã khuyên cho vào lớp nâng cao rồi.
Còn nhóc Áo Áo thì... không những mắc bệnh "phô diễn trước ống kính", mà còn bị "nghiện biểu diễn trước mặt người khác".
Lúc này, đọc xong đoạn văn, nhóc lại bắt đầu tái hiện những câu nói thường ngày với "ba lớn" và anh trai, càng được người ta tròn mắt nhìn, nhóc lại càng muốn thể hiện con rồng nhỏ cao ngạo này rất thích cảm giác được vạn người chú ý!
Cho đến khi mỏi miệng, mới uống một ngụm nước, rồi ợ một cái rõ kêu.
Bên cạnh, dì Trương từ nãy đã thấy rõ ông cậu kia đang cố tình bắt bẻ để làm khó cháu nhà mình.
Biết rõ ông ta là cậu ruột của phu nhân, nhưng dì Trương là người cực kỳ bênh người nhà, thấy ông cậu thật sự quá vô duyên, ai lại đi lấy một sinh viên đại học ra so với hai đứa bé chứ?
Dì vừa đặt tôm hùm đã bóc vỏ vào đĩa của hai nhóc, vừa tháo găng tay, nhẹ nhàng nói:
"Nhóc con nhà chúng tôi là thiên tài đấy, lại còn chăm chỉ nữa. Huống hồ ngày nào cũng được ngài Cố kèm riêng, không giỏi mới là lạ."
Lời vừa dứt, mặt cậu Đường lập tức hóa... gan heo, ngay cả Đường Tử Diệu cũng nhìn cha mình đầy oán trách.
Đúng là, nhỏ thế này làm sao giỏi đến vậy được?
Thì ra là vì gia đình tốt, có người dạy tận tình!
Nghe đến "ngài Cố" trong lời dì Trương, không cần đoán cũng biết là người nhà Thẩm Khanh rồi, không ngờ anh ta lại dạy con kỹ thế?
Nghĩ vậy, Đường Tử Diệu bắt đầu thấy... ghen tỵ.
Tuy hắn học giỏi thật, nhưng là do tự mày mò học, cha thì trình độ bình thường, có muốn kèm cũng lực bất tòng tâm. Nếu có người kèm sát sao như vậy, biết đâu giờ cậu cũng thành thạo thêm vài thứ tiếng rồi?
Bình thường được cha đem ra khoe khắp nơi, Đường Tử Diệu cũng thấy hãnh diện thật
Nhưng giờ bị quê trước mặt cả nhà, cậu chỉ thấy xấu hổ không tả được. Càng nghĩ càng thấy tức: nếu không phải tại cha mình cứ cố lôi chuyện học ra so đo, thì đâu đến nỗi bị hai nhóc con đè bẹp thế này?
Càng nghĩ càng cay, cậu bắt đầu giận lây sang cha mình.
Cậu Đường lúc này mặt mũi cũng không còn chỗ giấu, cuối cùng cũng chịu im lặng một chút.
Đúng lúc ấy, Cố Đoạt từ phòng nghe điện thoại quay về.
Mặt vẫn lạnh như băng, chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng lẽ ngồi vào bàn ăn tiếp nhưng khi phát hiện trong đĩa mình có thêm mấy món yêu thích...
Sau khi gắp một miếng thịt tôm hùm to đùng cho vào miệng, Đoạt Đoạt ngẩng đầu nhìn Thẩm Khanh.
Thẩm Khanh nói với nhóc là bà Trương bóc vỏ giúp đấy, thế là Đoạt Đoạt lập tức quay đầu lại, ngoan ngoãn nói cảm ơn bà Trương.
Thẩm Khanh đưa tay xoa đầu nhóc.
Những người khác trên bàn ăn đều dừng đũa, nhìn cảnh tượng ấm áp trước mắt, trong lòng không khỏi cảm khái, cậu thiếu gia nhỏ này thật sự rất ngầu.
Ngầu theo kiểu trầm tĩnh, cao cao tại thượng, kiểu như đứng trên đỉnh kim tự tháp, lạnh lùng liếc nhìn thế gian. Nhưng cậu bé lại không hề khiến người khác thấy xa cách hay bị đe dọa.
Trái lại, cực kỳ lễ phép, không ồn ào quấy rầy ai, mà còn rất ngoan, cho bố xoa đầu cũng không phản kháng.
Vừa mạnh mẽ, vừa dịu dàng. Thật sự quá ngầu!
Thẩm Khanh biết rõ, thực ra Đoạt Đoạt chẳng hề để lão cậu ông kia vào mắt đâu.
Việc nhóc dùng tiếng Đức nói chuyện với Minh Bảo chẳng qua là để luyện nói, không phải cố ý khoe mẽ.
Kiểu như một con voi, sẽ không bao giờ quan tâm một con kiến đang làm gì hay nghĩ gì ấy. Cao lãnh là thế.
Điểm này, quả thực giống hệt ba lớn của nhóc.
Hồi xưa Cố Đoạt cũng rất lạnh lùng, mà lại dễ cáu, dễ bị chọc trúng điểm nhạy cảm. Không như bây giờ, gặp chuyện nhỏ đều nhẹ nhàng phớt lờ, lạnh mà không sắc bén.
Còn nhóc Đoạt Đọat bây giờ, dường như là bản sao thu nhỏ của Cố Hoài Ngộ rồi... ừm.
Mà giống tính cách Cố tổng thì cũng tốt chán.
Trầm ổn, mạnh mẽ, lạnh nhạt, nhưng người ta là nhà họ Cố cơ mà!
Thẩm Khanh theo bản năng lại xoa đầu Đoạt Đoạt lần nữa, rồi mới nhận ra mình lại nhớ đến Cố Hoài Ngộ rồi.
Mới tí xíu thôi, mà nghĩ đến chồng tận hai lần rồi.
Nghe bảo hôm nay Cố tổng đi viện tái khám, khả năng cao là lại phải nhập viện tiếp, có về cũng rất muộn, còn dặn cậu đừng chờ.
Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Khanh tự dưng trống rỗng.
Một chút hụt hẫng cứ len lỏi.
Nhưng ngoài mặt, cậu không hề thể hiện gì cả.
Trên bàn ăn, mọi người vẫn đang khen hai nhóc con nhà cậu, toàn bộ đề tài cứ xoay quanh Đoạt Đoạt và Áo Áo.
Có người tò mò hỏi dì Trương bình thường hai cậu nhóc ăn gì mà trông khoẻ khoắn lanh lợi thế.
Dì Trương kể vanh vách, nào là bò bít tết nhập từ chỗ nọ chỗ kia, cá biển tươi mới vừa đánh về, rau củ hữu cơ không hóa chất, đến cả sữa cũng là loại nhập khẩu, không kháng sinh, không k*ch th*ch tăng trưởng, bò được massage mỗi ngày.
Mỗi chi tiết đều nói rõ mồn một, đến mức vài người nghe xong còn không biết mấy cái tên địa danh kia nằm ở đâu.
Không phải ai ngày nào cũng tiếp xúc mấy món cao cấp thế, nên nghe xong không khỏi choáng ngợp. Cái trình này, không chuyên thì nói không ra được.
Có người bật thốt lên:
"Hả? Mỗi bữa đều phải cầu kỳ vậy á?"
"Dĩ nhiên rồi ạ." Dì Trương đáp tỉnh bơ: "Ngài Cố và cậu Thẩm coi trọng nhất là sức khoẻ hai c** nh*. An toàn thực phẩm là ưu tiên hàng đầu."
Ai nấy gật gù.
Lần đầu nghe chuyện nuôi con kiểu nhà hào môn, ai cũng thấy vừa tò mò vừa thích thú, bắt đầu hỏi đủ thứ chuyện.
Rồi vừa ăn vừa trò chuyện, lại uống thêm chút rượu, thế nào mà đề tài lại vòng về đám người lớn trong nhà.
Sau khi bị hai nhóc thiên tài dội cho một gáo nước lạnh, ba của Đường Tử Diệu uống mấy chén rượu trắng, khí thế lại bốc lên ngùn ngụt.
Lần này ông không khoe thành tích học hành của con nữa, mà chuyển qua bám lấy cậu cháu ngoan ngoãn Thẩm Dực mà "khuyên răn", tiện thể bẻ lái khoe luôn con trai học giỏi nhà mình.
"Này Tiểu Dực, con phải học hành cho tử tế vào, chứ cái gì mà học không nổi? Sao lại chỉ được có bốn trăm mấy điểm! Có gì không hiểu cứ hỏi anh họ con, để nó kèm cho. Bảo đảm thi đại học là được... ít nhất cũng năm trăm điểm trở lên nha!"
Nói rồi giơ năm ngón tay rung rung trước mặt Thẩm Dực. Tai Thẩm Dực như sắp mọc kén đến nơi: "... ..."
Chỉ có thể "vâng vâng dạ dạ" lấy lệ.
Ông cậu vẫn chưa chịu dừng:
"Giờ mà không lo học, sau này chỉ có đi làm thuê thôi, giống mẹ con làm công nhân ấy, có ra cái thể thống gì đâu!"
Uống say rồi, mấy người bên cạnh kéo thế nào cũng không đứng dậy nổi.
Bà Đường thì trợn mắt lườm to đùng, trong lòng tức gần chết.
Cũng chính vì điều này mà bà mới quyết tâm kiếm cho Thẩm Dực một công việc thật ổn, để ông em trai kia phải ngậm miệng!
Bà tức sôi gan, mà Thẩm Dực thì chỉ biết "vâng dạ", như thể chẳng nghe ra cái giọng coi thường của cậu mình.
Thế là bà Đường không nhịn nữa, bỏ luôn cái mác chị cả, bắt đầu vặc lại ông em ngốc nghếch, tranh thủ bênh con vài câu.
Mà cứ tới lúc thế này, ông cậu lại càng được nước làm tới.
Đường Tử Diệu được hơn sáu trăm điểm thi đại học, mãi là bài tủ của ông. Nghe chị gái lên tiếng, ông quay sang nói ngay:
"Chị à, không phải em nói chứ, nhà chị chưa ai học đại học nên chị không biết, chứ đại học quan trọng lắm, đúng không hả Tử Diệu?"
Bị đem ra làm công cụ lòe thiên hạ, Đường Tử Diệu mỉm cười ngại ngùng, cố tỏ vẻ khiêm tốn, nhưng khóe môi vẫn không nhịn được mà cong lên.
Bà Đường thấy vậy, bèn đá đá con trai, ra hiệu bằng mắt:
"Được lắm, Tiểu Dực, lấy mấy bài toán khó hôm trước con nói ra, để hỏi anh họ con thử xem."
Thẩm Dực vốn hơi mít ướt kiểu "con cưng của mẹ", bình thường bị mẹ quản chặt, ở ngoài thì nhát gan, chứ về nhà là thổ lộ đủ thứ.
Gần đây đi học bổ túc trong kỳ nghỉ, có một bài toán siêu khó, cả lớp chỉ có một học thần giải ra, ngay cả giáo viên cũng phải nhìn lời giải của học thần mới hiểu.
Cậu thấy học thần đó ngầu bá cháy, kể lại cho mẹ nghe.
Giờ bà Đường nhớ ra vụ đó, liền ý bảo cậu lấy bài ra hỏi thử Đường Tử Diệu.
Đường Tử Diệu tuy thi điểm cao thật, nhưng mấy bài siêu hack não thì chưa chắc làm được, huống gì giờ cậu ta cũng năm hai rồi, có khi mấy công thức cấp ba quên sạch.
Bà Đường cũng chẳng cố ý làm khó cháu, chỉ là bố nó làm người quá ồn ào, chẳng nể mặt ai, nên bà cũng muốn để nó ăn tí "cay đắng" cho nhớ đời.
Thẩm Dực quả nhiên lưu bài toán trong app, lập tức lôi điện thoại ra tra.
Bên kia, ông cậu vừa nghe có bài hỏi là lập tức hô hào con trai đi qua, biểu diễn kỹ năng.
Thẩm Dực chưa bao giờ hỏi bài Đường Tử Diệu cả, vì ông cậu nói cho đã miệng xong thì cũng chẳng bao giờ thật sự để tâm xem con mình có dạy không.
Hôm nay là do bị hai nhóc nhà Thẩm Khanh đè bẹp tinh thần, mặt mũi mất hết, cần gấp chút "chút tôn nghiêm" vớt vát lại.
Ông liền thúc giục:
"Đi đi, qua dạy em con! Học sinh giỏi mà không biết giúp đỡ em là sao!"
Đường Tử Diệu: "..."
Cậu không muốn đứng dậy.
Ai đời sinh viên năm hai rồi còn nhớ đề thi đại học? Hồi đó toàn là nhồi nhét cấp tốc, thi xong hè một cái là óc trả lại thầy cô hết rồi.
Nhưng ba cứ xô đẩy, Đường Tử Diệu đành đứng lên, bước đến chỗ Thẩm Dực.
Thẩm Dực đã tìm xong bài toán, Đường Tử Diệu làm biếng đứng nên kéo ghế ngồi xuống đằng sau, vừa xem vừa gãi đầu, như có cả ổ rận bò quanh người.
Xem xong thì phát hiện, ừm, cậu thật sự không làm được. Không phải chỉ quên kiến thức, mà nhìn vào đề còn thấy lạ hoắc, hoàn toàn không nghĩ ra hướng giải.
Thẩm Dực chọn đúng bài khó thật, Đường Tử Diệu đúng là không ngờ tới!
Không nhịn được, nhìn sang cậu em họ thành thật ít nói của mình, Đường Tử Diệu hít sâu một hơi: "haizz..."
Thẩm Dực đúng là người thành thật... nhưng cũng thật biết làm khó người ta. Giờ thấy anh họ rõ ràng không giải nổi bài, cậu không những không vui mà còn hơi chột dạ, sợ bị anh họ mắng cho một trận.
Nhưng cậu còn có một người mẹ miệng lưỡi sắc bén đứng cạnh "buff":
"Gì cơ? Ngay cả Tử Diệu cũng không giải được à? Vậy chắc bài này khó thật đấy. Bây giờ đề thi cấp ba khó vậy hả? Hay là hồi Tử Diệu thi đại học đề dễ hơn?"
Mọi người: "..."
Quả nhiên, gừng càng già càng cay.
Ngay cả Thẩm Khanh, người chỉ ngồi hóng chuyện cũng không nhịn được tấm tắc: Tư duy logic của bà Đường này không phải dạng vừa.
Bà nói vậy, nếu Tử Diệu giải không ra thì có thể do bài này thực sự khó, không phải Thẩm Dực kém. Mà đề thi năm Tử Diệu thi có khi thật sự dễ, nên điểm cao cũng chưa chắc là giỏi.
Dù sao điểm hơn 600 của Đường Tử Diệu trong nhà có thể được coi là học bá, là sinh viên duy nhất cũng nên, nhưng đặt trong thành phố, tỉnh thì chả có cửa lọt top nào.
Nói cậu ta học trường tốt á? Một khóa của trường đó cũng mấy ngàn người, sinh viên giỏi đầy rẫy, dựa vào cái gì nói là xuất sắc vượt trội?
Còn nếu Đường Tử Diệu giải được bài này, thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến bà Đường với Thẩm Dực.
Vừa vớt lại thể diện cho người nhà, vừa "vả" bên kia, lại chẳng tốn gì...
Luận khẩu chiến, bà Đường đúng là cao thủ. Khó trách nguyên chủ và em nguyên chủ bị đè đầu cưỡi cổ bao năm.
Người bình thường đấu miệng không lại bà ấy là chuyện quá bình thường.
Thẩm Khanh bất giác bắt đầu nghiên cứu logic suy nghĩ của bà Đường, hoàn toàn vì hứng thú và ham học hỏi, cậu vốn thích mấy môn logic với triết học mà.
Ngay lúc Thẩm Khanh đang nhập tâm suy nghĩ, ba của Tử Diệu, người vừa mới bị vả mặt lần hai lên tiếng:
"Tử Diệu, con xem lại bài đi, đừng vội."
Nói là khuyên con nhưng thực chất lại đang tìm cách chuyển hướng hỏa lực, lần này lại nhằm vào Thẩm Khanh, người thậm chí còn chưa học hết cấp hai.
"Thẩm Khanh à, nghe nói nửa kia của con ưu tú lắm, mà con thì... hình như còn chưa học hết cấp hai đúng không? Bình thường hai đứa có chuyện gì để nói không? Cậu thấy hơi lo thay con đó."
Thẩm Khanh đang vui vẻ hóng hớt: "..."
Lại bắn pháo sang mình? Thẩm Khanh nhíu mày, định phản kích, ai dè...
Người luôn trầm mặc ăn cơm, chưa từng khoe mẽ, Cố Đoạt lại đột nhiên lên tiếng:
"Ba nhỏ với ba lớn luôn có chuyện để nói. Đúng không, Áo Áo?"
Nói rồi quay đầu nhìn cậu em trai nhỏ.
Vì Áo Áo không biết nói dối, lời lại chân thật, nên trong mắt người lớn lại càng có sức nặng.
Áo Áo bị anh trai gọi tên, má vẫn còn phồng phồng nhai cơm. Nhưng đã hứa với ba nhỏ là ăn xong mới được nói, nên lập tức trợn mắt, nhai nhanh như sóc.
Miếng cá đã được lóc sạch xương, mềm rụm, nhai vài cái là nuốt được.
Cuối cùng nuốt xong, Áo Áo phấn khởi trả lời:
"Dạ đúng ạ!"
Ban đầu chỉ là theo phản xạ phụ họa anh trai. Nhưng Áo Áo là đứa bé có tư duy độc lập!
Suy nghĩ vài giây, Áo Áo nói tiếp:
"Ba lớn nghe lời ba nhỏ nhất! Chú Lý bảo chỉ có ba nhỏ mới ra lệnh cho ba lớn được!"
Nhưng rõ ràng là bé không hiểu câu hỏi gốc của anh mình là gì.
Không ai hiểu cái đầu nhỏ đó xử lý thông tin kiểu gì.
Nhưng câu trả lời đó vẫn khiến cả bàn ăn ngơ ngác.
Ngay cả bà Đường, người vừa vả mặt em trai ruột mình cũng nhìn sang:
"Gì cơ? Con còn ra lệnh được cho Cố tổng à?"
Bà thật sự bắt đầu nghi ngờ không nhận ra nổi con trai mình.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người đàn ông đó đúng là chiều Thẩm Khanh thật... Chẳng lẽ đây là lý do cậu thay đổi nhiều đến vậy?
Thẩm Khanh thì lại thấy mình quá oan.
Bao giờ mình ra lệnh cho Cố tổng chứ?
Chắc là do Áo Áo dùng từ sai!
Cùng lắm là cậu biết cách khiến "ông lớn" nghe lời thôi, ví dụ như làm nũng, pha trò, cà khịa chẳng hạn...
Ừm, gọi là cảm hóa bằng thực lực nhé!
May mà Cố Đoạt còn chưa buông tha vụ này. Cậu bé kéo câu chuyện về lại đề tài chính, trịnh trọng nói:
"Ý con là ba nhỏ với ba lớn nói chuyện rất hợp, luôn có đề tài để nói."
"Ờ." Áo Áo chẳng biết "giao tiếp không rào cản" là cái gì, nhưng câu sau thì hiểu được.
Đôi mắt to tròn lấp lánh như hạt nho đen đảo qua đảo lại, sau đó nghiêm túc gật đầu:
"Dạ đúng ạ! Ba nhỏ với ba lớn nói chuyện nhiều lắm! Ba lớn bảo, nói không lại ba nhỏ... Ba nhỏ là giỏi nhất luôn á!"
Giọng nói lanh lảnh vang lên, cả bàn người lớn lại nhìn về phía Thẩm Khanh , cái người mà trong ấn tượng mọi người là ít nói, không mấy nổi bật... hóa ra rất có "khẩu tài"?
Dám nói khiến cả ông lớn cũng cứng họng?
Những người họ hàng từng chả hiểu "Cố tổng" đó lợi hại cỡ nào, giờ thì từ xe rước, khách sạn xịn, bàn ăn sang đến phong cách người đi theo bên cạnh... cũng bắt đầu nhận ra người này, chắc chắn có quyền có thế thật.
Vậy mà Thẩm Khanh lại có thể nói chuyện hợp với người ta như thế?
Lúc này, dì Trương vốn không ưa gì ba của Đường Tử Diệu, không nhịn được nữa, nói thẳng:
"Phu nhân với ông chủ tình cảm tốt lắm. Chuyện nhà người ta, ông là cậu họ thôi, đừng xen vô nữa."
Dì Trương là người thẳng như ruột ngựa, ban đầu làm ở nhà giàu cũng hiểu phải im lặng đúng lúc, nhưng bị "phu nhân" chiều quá, giờ cái gì cũng dám nói.
Huống chi dì đã coi Thẩm Khanh như con trai, đôi khi còn cảm thấy "phu nhân" này cần chăm hơn cả mấy thiếu gia khác...
Nên sao có thể nhịn khi người ta xúc phạm "con" mình?
Không tốt nghiệp cấp hai thì sao?
Dì Trương nói: "Phu nhân nhà tôi thông minh lắm, bằng cấp không nói lên được gì đâu! Lúc cậu ấy đọc sách, mấy người còn đang làm gì chắc cũng không nhớ nổi đâu!"
Cậu họ nghe xong: "..."
Ông vốn đã ngứa mắt dì Trương, nghĩ người giúp việc thì đừng có ngồi chung mâm. Giờ không những ngồi, mà còn mở miệng "quật" mình.
Nhưng ông cũng không dám phản pháo. Dù sao đó là người nhà họ Cố thuê, gây chuyện ra Thẩm Khanh có sa thải bà ấy không? Cũng chưa chắc.
Hơn nữa, mấy năm nay ông chả thèm quan tâm gì đến đứa cháu này... Nói trắng ra là gần như không liên lạc.
Chưa kể, con trai ông còn vừa làm Thẩm Khanh phật lòng mấy hôm trước...
Mà nhắc đến, con trai đâu rồi?
Bao lâu trôi qua rồi, Đường Tử Diệu vẫn còn cắm mặt vào bài toán, im như thóc.
Hắn muốn nói mình không giải được, nhưng vậy chẳng phải thừa nhận lời cô mình đúng? Rằng mình thật sự không giỏi, chỉ ăn may năm đó thi được điểm cao?
Không còn cách nào, Đường Tử Diệu đành chống chế:
"Bài này ra đề có vấn đề, chắc chẳng ai giải nổi đâu!"
"Không phải đâu." Thẩm Dực thật thà đáp: "Học bá lớp em giải được mà."
Đường Tử Diệu: "..."
"Chắc là bài này vượt chương trình rồi. Anh không nhớ hồi học phổ thông có phần này."
Thẩm Dực: "Vậy anh biết làm chứ?"
Đường Tử Diệu: "Tất nhiên!"
Thẩm Dực: "Vậy nó là kiến thức gì ạ?"
Đường Tử Diệu: "...Đã là kiến thức vượt chương trình, thi đại học không hỏi, em học làm gì? Mà nói em cũng chả hiểu! Với lại mấy phần cơ bản em đã nắm chắc đâu, còn đòi làm mấy bài mẹo, khó. Điểm thấp cũng đúng thôi!"
Thẩm Khanh: "Vậy rốt cuộc là kiến thức gì?"
Thẩm Dực: "..."
Lại bị nói đến cúi đầu câm nín.
Đường Tử Diệu: "..."
Đang còn thắc mắc không biết Thẩm Khanh mò tới đây góp vui làm gì, vừa quay đầu lại, Đường Tử Diệu đã thấy ngay một gương mặt thanh tú đẹp trai ngời ngời.
Thôi được rồi, dù anh họ Thẩm có là học bá bất thành, nhưng cái mặt của anh ta đúng là "cả nhà họ gộp lại cũng không đọ nổi".
Nhiều lúc, Đường Tử Diệu thấy ghét Thẩm Khanh, muốn kiếm chuyện với anh ta, cũng chỉ vì cái mặt này... Đẹp như vậy mà phí của trời!
Rõ ràng có gương mặt đỉnh cao, vậy mà lại sống uổng phí, tay cầm bài ngon mà chơi như phá, đến cả giới giải trí cũng không bon chen nổi.
Đúng là phế vật. Không bắt nạt anh ta thì bắt nạt ai?
Nhưng mà... nhìn gần lại làn da trắng như sứ, mặt mũi không tì vết kia, Đường Tử Diệu cũng phải thừa nhận: Cái mặt này đúng là... quá được!
Mà đẹp thế lại rơi vào tay một đứa vô dụng, đúng là tổn thất tài nguyên quốc gia!
Nếu mà mình có gương mặt như này... còn học hành đêm hôm làm gì nữa chứ?!
Trong lúc đang trừng mắt ngắm kỹ mặt Thẩm Khanh đến xuất thần, thì lại nghe thấy Thẩm Khanh nói:
"Cậu nói trước xem kiến thức điểm nào, tôi còn biết có phải chương trình cấp ba không, có vượt quá không, có cần Thẩm Dực học không đã."
Đường Tử Diệu: "..."
Hắn vốn đâu biết kiến thức điểm gì, chỉ tiện mồm nói đại thôi mà!
Nhưng Thẩm Khanh lại nhạy bén bắt lấy cái sơ hở mà hắn định qua mặt, hỏi dồn:
"Vậy cậu còn chẳng biết là kiến thức gì, sao dám khẳng định không phải kiến thức cấp ba? Cậu còn chưa chắc, thế sao lại mở miệng dạy người ta? Đây không phải là cố tình đè người ta xuống à? Hay cậu thấy tụi tôi học không tới nơi tới chốn, chẳng ai bắt bẻ được, nên cậu nói gì là đúng cái đó hả?"
Đường Tử Diệu bị bóc phốt thẳng mặt:
Câm nín toàn tập.
Không khí trong phòng lại rơi vào trầm mặc. Cậu Đường bên kia tròn mắt, Thằng bé Thẩm Khanh này đang nói gì vậy?
Sao nghe... có lý thế?
Còn con mình thật sự giải không ra, nên mới chém gió đại à?
Thẩm Khanh thì cũng chẳng muốn đôi co, nhưng ai kêu bố con nhà này cứ thích gây chuyện.
Con trai nhà mình đã lên tiếng bênh vực rồi, thì cậu cũng không thể tiếp tục nhún nhường.
Ít ra cũng phải để tụi nhỏ biết: ba nhỏ của tụi nó không hề ngốc nghếch.
Vừa nãy ai nói cậu với Cố tổng không hợp gu, nói chuyện không khớp?
Trước giờ chưa từng chú ý, giờ nghe nhắc mới để ý, Thẩm Khanh đột nhiên phát hiện mình với ông lớn đúng là rất hợp tần số.
Chưa từng có chuyện anh nói mà mình nghe không hiểu... trừ phi nói mấy ngoại ngữ khác ngoài tiếng Anh.
Nói chung là Cố Hoài Ngộ nói cái gì, mình đều hiểu liền. Ngược lại, bên kia Cố Hoài Ngộ cũng hiểu ngay mình nói gì.
Tuy đôi khi cậu cố tình lái chuyện đi chơi cho vui, nhưng lúc nghiêm túc thì giao tiếp hoàn toàn thông suốt.
Vậy nên hai người họ... có phải là trời sinh một cặp không?!
Nghĩ tới đây, tâm trạng Thẩm Khanh liền phơi phới trở lại, muốn lập tức chia sẻ phát hiện này với Cố Hoài Ngộ.
Nhưng mà vừa nãy là ai nói cậu với Cố tổng lệch tần số, không nói chuyện được với nhau ấy nhỉ?
Thẩm Khanh nhìn sang ông cậu bên họ, rồi liếc sang Đường Tử Diệu bên cạnh mình.
... Không phải khoe chứ.
Điểm thi đại học của cậu thực sự là đếm được trong top toàn tỉnh đó.
Cậu cầm lấy điện thoại của Thẩm Dực, ánh mắt cong cong như kẹo dẻo ban nãy liền thu lại, nhanh gọn liếc qua đề bài.
Đường Tử Diệu, người vừa bị vặn hỏi tới mất mặt, thấy Thẩm Khanh cũng thò đầu vô hóng, máu nóng suýt trào ra họng:
"Anh họ Thẩm à, anh đừng góp phần phá nữa được không! Làm như mình hiểu đề vậy!"
"Xin lỗi, nhưng tôi thật sự hiểu."
Quét xong đề, Thẩm Khanh nhẹ nhàng buông một câu.
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, cậu tiện tay viết vài dòng công thức lên app học tập của Thẩm Dực, rồi đưa lại điện thoại cho em trai:
"Em xem thử có phải làm vậy không?"
"...."
Thẩm Dực nhìn anh trai mà hóa ngẩn ngơ.
Cậu không tin lắm, cầm điện thoại của mình lên, nhìn chằm chằm vào mấy dòng công thức xiêu vẹo Thẩm Khanh viết xuống.
Thực ra, cậu biết cái đề này thuộc kiến thức gì, bởi vì từng thấy học bá duy nhất của lớp giải được trong buổi học phụ đạo.
Cái cách anh học bá đứng trên bục giảng giải đề ngầu lòi đến mức khiến cậu ấn tượng mạnh, nhớ hết toàn bộ cách giải, học thuộc luôn cả công thức, định bụng sau này về trường gặp lại sẽ mang ra làm màu.
Thế nên lúc nhìn thấy công thức này, Thẩm Dực tay run lẩy bẩy, quay phắt sang anh trai, gào lên bất chấp bản tính nhút nhát:
"Anh! Anh giỏi quá đi mất! Học bá lớp em giải y chang vậy! Em nhớ rõ công thức này mà!"
Đường Tử Diệu bên cạnh: "???"
"Không thể nào!"
Hắn ta giật lấy điện thoại của Thẩm Dực: "Hai anh em nhà mấy người đang diễn trò đúng không? Gạt người à? Thẩm Khanh sao mà biết được..."
Nhưng khi nhìn thấy công thức, tiếng cậu ta bỗng nghẹn họng.
Cái này đúng thật là kiến thức cấp ba. Chỉ là... tại sao mình không nghĩ ra cách giải đó?!
Tại sao lại là Thẩm Khanh nghĩ ra???
Còn Thẩm Khanh bên này thì hờ hững nói với Thẩm Dực:
"Đúng là được rồi. Anh viết công thức cho em rồi đó, kết quả thì tự tính đi nha, anh không thể dùng não nhiều quá."
Nói xong liền xụ mặt như cá khô phơi nắng.
Mọi người: "......?"
Không dùng não, mà còn viết ra được công thức?
Còn là cái công thức ngay cả Đường Tử Diệu cũng không nghĩ ra??