Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại

Chương 120

Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: FioTần Thiên Huyễn quỳ một chân xuống đất.

Quái vật áo đỏ bên cạnh đổ sụp, mặt bong ra từng mảng, vỡ nát theo những giọt mưa.

Ngàn vạn khuôn mặt tan trong máu, cuộn lại thành một vùng đỏ.

Nàng ta chống hai tay trên đất, trông thấy những bột phấn vụn nào xanh nào đỏ nổi lên trên đất, không bị mưa thấm ướt, cũng không bị bùn nhiễm dơ — là xá lợi bị chính nàng ta giẫm nát.

Ngộ Sinh từng bước đi tới, tăng bào vàng kim soi sáng bóng đêm nặng nề. Tích trượng chĩa xuống đất, những mảnh vụn xá lợi trên đất kia lốm đốm lơ lửng toả ra ánh sáng bởi hơi thở của chàng.

Chữ Phật vàng kim lượn vòng giữa không trung.

Tần Thiên Huyễn ngẩng đầu, cố gắng giữ vững thân thể gầy gò, lưng thẳng tắp.

Ánh mắt nàng ta khổ sở lại hoang mang, như bướm khô gục xuống sắp chết rũ.

“Ngươi làm nhiều việc ác, địa ngục cũng không chứa nổi ngươi.” Hoà thượng trẻ tuổi với đôi mắt vàng kim như hút trọn ngân hà hàng vạn năm trời, bình tĩnh nói: “Ngươi vốn là Phật, nhưng Phật đã nhập Ma, sẽ không còn đường về.”

Thiền thức tách vụn, xá lợi vỡ nát, tất cả Phật tính trên người mình bị chính nàng ta phá huỷ.

Tần Thiên Huyễn cảm thấy hồn phách của mình bị rút ra bởi một luồng sức mạnh, nhưng nàng ta trước giờ chưa từng sợ chết. Nửa quỳ trước chân Phật, Tần Thiên Huyễn cười nhạt, nói: “Tốt nhất là ngươi nên mong ta hồn phi phách tán trong ngày hôm nay, bằng không sau này chính ngươi phải quỳ gối trước mặt ta, móc tim Phật của ngươi, nghiền nát tuệ căn của ngươi.”

Ánh mắt Ngộ Sinh đong đầy thương xót: “Bây giờ cô vẫn ôm hận trong lòng.”

Khoé miệng Tần Thiên Huyễn ngai ngái máu tươi, thì thào: “Đúng vậy, ta hận.”

Nàng ta siết chặt nắm đấm, thức bắt được chỉ có những sợi gió rỗng không.

“Cho tới bây giờ toàn là các ngươi ép ta thành Phật… Nhưng ta chưa bao giờ muốn thành Phật hay Ma, thiền thức rơi xuống người ta, ta nhất định phải phổ độ người đời?”

“Ta không hề muốn đảm nhiệm trọng trách này, để ta ở nhân gian làm tiểu thư phú quý cao quý kiêu sa không lo không buồn của ta… tốt bao nhiêu.”

Ngộ Sinh nói: “Sư phụ ta chưa từng ép buộc cô.”

Tần Thiên Huyễn cười khẩy một tiếng, váy áo vàng đỏ đậm màu hơn vì dính phải máu: “Đúng vậy, là ta ham chơi nghịch ngợm khăng khăng làm theo ý mình gạt bỏ khuyên nhủ của mẹ cha, cứ phải đi lên chùa Thích Già của ngươi. Nhưng chuyện này của ta, phải chăng cũng coi như một lần cảnh cáo sư phụ ngươi?”

Nàng ta trào phúng: “Không phải kiếp trước là thánh nhân thì sẽ hành thiện chín kiếp. Lão ta nên biết ngay từ lúc bị ta đuổi ra khỏi cửa lần đầu tiên — Ta hoàn toàn không thể thành Phật! Hậu quả của việc ép người thành Phật, lão ta đã nhìn thấy chưa?”

Ngộ Sinh lặng thinh. Đỉnh tích trượng bùng lên ngọn lửa mờ ảo, hừng hực soi sáng màn đêm vĩnh hằng.

Ba ngọn lửa rực nơi ấn đường của Tần Thiên Huyễn bị đốt trụi, trở thành máu trắng gần như trong suốt.

Từ trên xuống dưới, từ linh hồn đến xác thịt, mỗi một tấc trên cơ thể đang suy yếu từ từ, đau đớn khiến hơi thở cũng yếu ớt, nhưng nàng ta vẫn cười nhạo đứt quãng: “Giống như các ngươi toan tính khiến Quý Vô Ưu trở thành người lương thiện, nực cười biết bao, sao hắn có thể hoá thiện… Hắn là con rối dưới tay Thiên Đạo, số mạng của hắn lẫn nguyên tội đều là ác, ý nghĩa sự tồn tại của hắn chính là… gieo rắc ác nghiệt.”

Tần Thiên Huyễn khẽ nói: “Hắn hoàn toàn không phải người, không có thất tình lục dục. Thiên Đạo nuôi nấng hắn trong ao tội ác, tính cách ban tặng cho hắn chỉ có ghen ghét, tự phụ cùng với hung bạo.”

Ngộ Sinh nhìn xuống, đáp lại: “Quý Vô Ưu tự có kết cục mà hắn nên có.”

Tần Thiên Huyễn cười lạnh: “Ta chỉ sợ, cuối cùng hắn sẽ cho các ngươi lặp lại kết cục mười ngàn năm trước.”

Ngộ Sinh bình tĩnh: “Nhân quả của hắn cũng không chỉ từ mười ngàn năm trước.”

Hoà thượng cúi xuống, tay dừng trước ấn đường của Tần Thiên Huyễn một đốt.

Ngón tay chàng trắng muốt như hoa sen, rút một sợi thiền thức đỏ như máu ra từ ngọn lửa giữa ấn đường Tần Thiên Huyễn.

Thiền thức rời khỏi cơ thể, nàng ta hoàn toàn biến thành phàm nhân. Tần Thiên Huyễn nhắm mắt, tựa như chốn về cuối cùng. Da dẻ già nua trong nháy mắt, chồng chất nếp nhăn, đồi mồi mọc thành đám, cả đầu tóc đen cũng hoá bạc phơ.

Sau đó, mái tóc tróc ra, máu thịt tiêu tán, chỉ còn xương trắng.

Giữa đất trời hoang vu chỉ còn một bộ xương khô nửa quỳ, cánh tay chống đất, bị mưa tạt vào ngã lăn lóc.

Bên kia, Ngu Thanh Liên bước về phía người đàn ông trung niên bị doạ ngất trong đống đổ nát, ngón tay phất qua mặt ông ta cách khoảng không giúp ổn định thần trí. Bên cạnh là thi thể của vợ con, đoán chừng cũng là cơn ác mộng với ông ta lúc tỉnh lại.

Chuông vàng nhẹ nhàng reo lên. Giữa mưa sương tối mù, hai linh hồn chậm rãi xuất hiện trên đống đổ nát, một lớn một nhỏ, người phụ nữ ôm lấy đứa con. Vẻ mặt người vợ vừa hoang mang vừa đau đớn, đứa nhóc vẫn còn đọng nét ngây thơ, ở độ tuổi này, sống chết quá lạ lẫm với em. Bọn họ bị Thiên Ma hại chết, hồn phách tích tụ trên đống đổ nát này không được siêu sinh.

Ngu Thanh Liên hoá giải gông cùm cho bọn họ, không biết nói với bọn họ hay đang thầm nhủ: “Các ngươi an tâm lên đường thôi, kẻ hại chết các ngươi khắc có báo ứng.”



Được Tru kiếm dẫn dắt, Bùi Cảnh xuyên qua hư không đen kịt hỗn độn, giẫm lên một cái thang, hình dáng cái thang này rất cổ quái, hai mặt xoắn kép vòng quanh nhau.

Đi lên phía trên luôn có cảm giác không chân thực, ngay ngáy lo sợ tiếp theo sẽ hẫng vào hư không.

Nhìn xuống phía dưới là chủ điện âm u chết chóc. Phù điêu chạm trổ trên bốn cột đá máu me lạnh lẽo, Bùi Cảnh còn tưởng dọc theo thang lầu sẽ lên lầu hai, không ngờ lại đi thẳng ra ngoài.

Lúc ấy phía sau cung điện ẩn trong bóng đêm, giờ mới phát hiện, là một ngọn núi sừng sững.

Cái thang uốn lượn vươn lên từ sau ngôi vương của chủ điện nối thẳng đến cung điện, liền với cả vách núi.

Tru kiếm kêu lên một tiếng ong ong khi đến đây, sau đó rơi xuống lòng bàn tay.

Bùi Cảnh nhảy khỏi mái hiên xuống vách đá dựng đứng, lấy tay vịn lên một mỏm đá nhô ra, lẩm bẩm: “Mi dẫn ta đến đây là muốn ta làm gì? Nói trước đã nhé, tạm thời ta không đánh lại Thiên Đạo, mi chớ hại ta.”

Y luôn cảm thấy Tru kiếm đang bẫy y, nhưng y vẫn kiên trì bước vào bên trong — hình như mụ điên Thiên Đạo kia còn đang ngủ say hồi sức, chắc là vận may của y sẽ không kém như vậy. Vượt nóc băng tường với tu sĩ cũng chẳng phải việc gì khó. Bùi Cảnh vòng quanh nó cả buổi cũng không đi đến cùng, thế là dứt khoát bay thẳng lên, cảm thấy hơi nóng càng ngày càng rõ, nhiệt độ cao đến phỏng tay.

Chờ y đứng trên đỉnh núi mới nhìn rõ ràng, đỉnh núi này trống không, nhìn xuống dưới là động sâu không thấy đáy, quanh mình vốn đen kịt, ánh sáng vừa rọi vào đã bị nuốt chửng không thấy tăm hơi ngay lập tức.

Tru kiếm động đậy, Bùi Cảnh hiểu ý nó.

Sắc mặt của y cực kỳ một lời khó nói hết: “Mi muốn ta nhảy xuống? — Thật sự không phải đang hại ta?”

Ánh sáng lam lạnh lẽo chảy xuôi thân kiếm, giống như sương gió ngấm cả vạn năm, trầm mặc đưa ra đáp án kiên định.

“… Được rồi.”

Bùi Cảnh cất kiếm, gieo người nhảy xuống.

Lúc xuống dưới, Bùi Cảnh cảm nhận gió quanh người mình đang gào thét — sắc bén bạo ngược đến độ xé rách vạn vật, Thanh Liên Phù Thế hình thành một vòng sáng loáng quanh người y, để y khỏi bị quấy nhiễu.

Rơi xuống đất, tối om một màu, chỉ có ánh sáng hơi đỏ đang lan tràn dưới đất, quanh co mò về nơi sâu.

Bùi Cảnh: “Đây là vị trí của hồ Thiên Ma?”

Y đi vào trong dọc theo ống dây đỏ.

Con đường chật hẹp, rêu trơn phủ kín, cỏ xanh băng ngang qua dòng máu đỏ.

Nơi cổng ánh sáng giao thoa, Bùi Cảnh ngừng lại, Tru kiếm lạnh lẽo thấu xương, mà y thì sững sờ ngẩng đầu.

Nhìn đài cao đẫm máu ở trung tâm núi, đứng giữa bóng đêm, lơ lửng giữa không trung.

Đài cao chọc trời, chỉ hai bậc thềm ngọc hai bên kéo xuống mặt đất. Xích sắt vừa to vừa dày kéo dài từ đáy bục treo khắp vách đá bát phương, miệng nối nào cũng là đầu lâu thần thú được tạo nên từ những tảng đang há mồm ngậm chặt dây xích, hình dáng dữ tợn.

Máu tươi tràn ra từ biên giới đài cao không ngừng, như thác nước cao ba ngàn thước. Phía dưới là vực sâu, trống rỗng, như có mây khói cuộn mình.

Sương mù xanh sẫm bốc lên, dòng sông cuộn trào chảy ngược ngập đầy máu đỏ.

Trời đêm tĩnh mịch nặng trĩu, rọi miệng tai của đám dã thú sống động như thật, rọi hồ máu rực màu ướt át, rọi một bộ xương trắng đẫm máu giữa ở trung tâm trong suốt như pha lê.

Vừa liếc nhìn đã cảm thấy trang nghiêm lẫn máu me cực hạn, nhất là bộ xương Ma kia, mang theo tà tính, hội tụ ác nghiệt, nhưng lại cho người ta cảm giác thanh khiết thiêng liêng.

Bùi Cảnh có bực cũng không dám bộc lộ ra ngoài, bởi vì hai bên trái phải bậc thang trên đài cao đều là người của tộc Thiên Ma, mỗi tầng một quỷ.

Quần áo bọn chúng đồng màu đen, làn da xanh trắng, tách rời thế gian, chôn sâu dưới Cửu U, bất tử vạn năm như thể u linh, nhìn thì tái nhợt yếu ớt nhưng lại răng nhọn móng sắc, trong đôi mắt chất chứa giết chóc điên cuồng kiềm chế đã lâu.

Trước cả bọn một người đàn ông thân người đầu chim há mồm nhẹ nhàng đọc thứ gì đó lên bằng ngôn ngữ cổ xưa.

Nhìn lão ta hẳn là trưởng lão của tộc, mũ cao choàng đen, ánh mắt thành kính nhìn chằm chằm vào điểm nào đó trên không.

Bùi Cảnh thoáng lùi về sau một bước, nghĩ thầm: “Người chim này đang làm gì.” Mặc dù y tự tin đi nữa cũng không lỗ mãng đến độ một thân chiến quần hùng, thế là tính toán đợi bọn họ xong việc rời đi rồi cân nhắc sau.

Thời gian trôi qua, xương Ma xuất hiện dị tượng. Ban đầu nó trong suốt, đột nhiên bị một đám khói đen rót vào. Tại ngay phía trên nơi khói đen toả ra, chỉ trông thấy một cái miệng nho nhỏ hé ra trên không trung, hơn nữa càng lúc càng lớn.

Trưởng lão người chim vui mừng ra mặt, im hơi lặng tiếng, cũng theo đám người sau lưng cùng quỳ xuống, dập trán xuống thang. Áo bào rộng thùng thình bay giữa không trung, như bầy chim khổng lồ.

Hồ nước sục sôi, cuộn trào ngược dòng bốc lên xếp thành một bậc thang, như thể thần linh giáng trần từ giữa hư không bị xé rách.

Bùi Cảnh mơ hồ linh cảm không lành, cúi đầu nhìn Tru kiếm ngo ngoe rục rịch, nhỏ giọng hói: “Có phải mi đang lừa ta không?”

Ánh sáng trên thân Tru kiếm tạm ngừng.

Sau đó, nó dùng hành động thực tế nói cho y biết cái gì gọi là bẫy chủ nhân đúng nghĩa.

Ong ——! Tiếng vọng như rồng quần giữa đồng hoang, phượng khóc vang ngất trời.

Ánh kiếm réo rắt xẹt ngang vách đá cheo leo vạn trượng.

Tru kiếm đột nhiên thoát khỏi sự khống chế của y bay vút lên cao, khoảnh khắc ánh sáng bùng lên, khắp cả trời đất trầm mặc.

Người của tộc Thiên Ma kinh hoảng, sợ hãi phẫn nộ ngẩng đầu lên.

Lại nhìn xương Ma trong hồ máu giống như cứng ngắc chậm rãi ngẩng đầu với vẻ khó mà tin nổi.

“Ai?!” Trưởng lão người chim nhận ra trước tiên, sau lưng lão ta mọc ra hai đôi cánh như chim, bay lên không, hai tay là móng vuốt sắc bén muốn ngăn Tru kiếm lại.

Bùi Cảnh bực đến nỗi chỉ hận không thể mọc dài tay ra vươn lên bắtt kiếm, nhưng vẫn đè nén cơn giận, lạnh lẽo quát lên: “Trở về!”

Bây giờ y vẫn là chủ nhân của Tru kiếm, kiếm tu khống chế kiếm của mình hoàn toàn. Tru kiếm có ràng buộc cực kỳ sâu sắc với hồ máu kia, nhưng suy nghĩ của Bùi Cảnh ở phía sau níu nó lại.

Cảm giác thấy không đúng, nó quay đầu trên không, chúi xuống dưới thoát khỏi trưởng lão người chim rồi lao về trong tay Bùi Cảnh.

Lần này, tất cả mọi người trong tộc Thiên Ma đang quỳ gối trên bậc thang đều âm u đứng dậy, từng đôi mắt ác độc hung tàn nhìn thẳng về phía trước.

Nhìn về cửa hang núi, nhìn thiếu niên áo trắng thu kiếm đặt sau lưng giữa nửa sáng nửa tối.

Trưởng lão người chim cứng đờ, nheo mắt: “Ngươi là ai?!”

Bùi Cảnh quyết định tiếp tục giả bộ, thôi miên mình, rằng y được kiếm gọi đến Cửu U chứ không phải bị Tru kiếm bán đứng mới rơi xuống kết cục này.

Sau khi ổn định tâm trạng.

Thiếu niên áo trắng mỉm cười, bình tĩnh chĩa kiếm lên đài máu, lưỡi đao mặt mày lạnh lẽo như nhau.

“Người chết không cần biết đến tên ta.” Đánh không lại thì chạy, thật sự không cần thiết để lại tên.

Trưởng lão người chim liếc một cái đã nhìn ra tu vi của y, cười lạnh: “Nhãi ranh ngu dốt! Hôm nay bước vào cấm địa Thiên Ma của ta, đừng hòng sống sót rời khỏi.”

Lão ta vẫn âm thầm dè chừng thiếu niên này, có thể lặng lẽ tìm đến nơi này ắt không phải người bình thường.

Không thể giữ lại.

Ánh mắt trưởng lão loé lên sát khí, vung tay áo lên, đất rung núi chuyển, tiếng chim vỗ cánh phành phạch vọng đến từ dưới vực sâu. Dưới đài cao đẫm máu là lít nhít những con dơi treo ngược, bây giờ bị kinh động, cả đám xuyên qua thác nước lao vút đến cắn xé Bùi Cảnh. Mà theo trưởng lão ra đòn, đám người của tộc Thiên Ma quỳ gối trên bậc thang cũng không do dự thêm, tự nhảy xuống rút vũ khí ra, nào kiếm nào đao nào roi, ánh sáng giao nhau, mang theo khí Thiên Ma tà ác, đồng loạt đánh úp về phía Bùi Cảnh. Đồng thời, trận pháp sau lưng Bùi Cảnh khởi động, lối đi bị cát vàng phong toả.

Thiên la địa võng. Bốn phương tám hướng đâu đâu cũng là cái bẫy chết người.

Tộc Thiên Ma tu hành dựa vào khí Thiên Ma, thực lực vốn cao hơn linh lực của nhân gian. Thực lực tu sĩ Kim Đan của bọn chúng đã có thể sánh với Nguyên Anh của loài người. Huống chi, cả đám đứng trước mặt Bùi Cảnh lúc này không có kẻ nào thấp hơn Kim Đan.

Theo lẽ thường, một thằng nhóc mới phá Nguyên Anh như y sẽ lập tức tan thành tro bụi ngay sau một giây.

Trưởng lão tộc Thiên Ma cũng cho rằng như vậy, lão ta thu cánh đứng trên bậc thang cao chót vót, ánh mắt rét lạnh, chờ Bùi Cảnh chết không chỗ chôn.

Lại không ngờ tới, ống tay áo thiếu niên vung lên, kiếm bay giữa trời, kiếm trận băng giá dâng lên dưới chân, một luồng lực lượng viễn cổ thâm thuý ngoi lên đắp thành màn chắn.

Tựa như thiên khắc khí Thiên Ma, màn chắn bằng băng ngăn cách tất cả công kích, thậm chí còn cắn trả, đánh rớt đám dơi, khiến tất cả lũ người trong tộc vừa ra tay kia phun máu tươi đầy miệng, liên tục lùi ra sau.

“Ngươi!” Người của tộc Thiên Ma trừng lớn mắt, ánh mắt sợ hãi vô bờ.

Bùi Cảnh cũng kinh ngạc tầm không phẩy mười mấy giây.

Sau đó mới sực nhận ra, ban đầu y cảm thấy mình đánh không lại là vì khí Thiên Ma đã từng quấn lấy y hơn bốn trăm năm, khí Thiên Ma mà cả sư tổ cũng không làm gì được khiến y ám ảnh, khiến y sợ hãi trước lũ tu hành dựa vào việc hút khí Thiên Ma này. Nhưng… Bây giờ, hình như việc tu hành của y cũng không riêng gì là linh lực của nhân gian. Dưới đáy hồ kia, nữ thần Doanh Châu giúp y đốn ngộ —

“Hỗn độn.” Trưởng lão của tộc Thiên Ma thì thào, vẻ mặt vừa kinh hoảng giận dữ vừa rung động sâu sắc, sát khí trong lòng lại ngưng tụ thành máu ứ đầy trong mắt.

“Bao lâu rồi, bao lâu ta không cảm nhận được sức mạnh này, sức mạnh hỗn độn những ngày sơ khai.”

Đôi cánh sau lưng lão ta giương lên, mỗi một cọng lông vũ đều cứng chắc, thực lực của Nguyên Anh hậu kỳ ép Bùi Cảnh phải lùi lại hai bước.

Mấy ngày ngắn ngủi dưới đáy hồ hoàn toàn không đủ cho y nắm giữ sức mạnh hỗn độn, đối phó với tu sĩ Kim Đan kỳ của tộc Thiên Ma còn được, đấu với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ hết sức gian nan.

“Quả nhiên, không thể giữ ngươi lại!” Đôi mắt trưởng lão hiện lên sát khí, từng chữ lạnh lẽo: “Bây giờ ngươi chủ động đưa tới cửa cũng coi như chuyện tốt với chúng ta.”

Bùi Cảnh cầm Tru kiếm, trong mắt như có đốm lửa cháy hừng hực, sáng như sao trời.

Tựa như y không hề biết gì về thực lực của mình, cũng không biết rốt cuộc mạnh đến cỡ nào.

Mặc dù trắc trở nhưng đến cuối cùng ai thắng ai thua vẫn khó kết luận.

Bùi Cảnh mỉm cười: “Ngươi có chắc việc ta chủ động đưa tới cửa là chuyện tốt không?”

Áo bào trắng tinh của thiếu niên như cánh chim khổng lồ, chân giẫm trên vách núi, giống hệt kiếm móc núi xanh, liếc mắt chém ngang trời.

Trưởng lão nhe răng cười, miệng bắt đầu dài ra, biến thành nhọn hoắt, giương to hai cánh, ngón tay bắt đầu thoái hoá thành vuốt chim, như thể độc đầy trong máu. Lão ta đáp xuống y như thiên lôi kéo sương giáng, phi đến gần muốn xé tan y! Lão ta tự tin rằng Bùi Cảnh hoàn toàn không phản ứng kịp trước sự áp chế bằng tu vi của lão ta, chỉ có thể như giòi bọ chờ chết mặc mình ép nát.

Ai ngờ Bùi Cảnh lại như không hề hấn gì, thoắt cái thoát khỏi một đòn trí mạng, đồng thời vung kiếm chém vào cánh trái của lão.

Bùi Cảnh mỉm cười: “Ta có Thanh Liên Phù Thế bảo vệ, uy áp của ngươi là cái thá gì chứ?”

Con ngươi của trưởng lão như sắp rớt ra khỏi hốc mắt, rỉ ra từng hơi lạnh giữa kẽ răng: “Thanh, Liên, Phù, Thế?” Mắt lão ta lạnh lẽo, sống lâu như vậy dĩ nhiên cũng sẽ không rơi xuống thế yếu dưới tay Bùi Cảnh, móng vuốt chộp đến cổ Bùi Cảnh, sau khi ép Bùi Cảnh lùi lại thì quay người che cánh mình lại ngay tức khắc. Gió lốc cuốn lên, hai cánh phần phật như sấm sét dâng trào, trưởng lão lại mò đến gần, dùng cánh làm vũ khí. Tia sét tím đen lan ra từng cọng lông vũ, chỉ cần bị lão đánh trúng thôi là đến xương cũng không còn một mẩu.

Bùi Cảnh ngả người ra sau rồi nghiêng thân đứng lên một mảnh đất nhô ra khỏi vách núi.

Người chim này đã đưa cánh ra, y mà còn không chặt thì đúng là có lỗi.

Cũng không có chiêu thức gì loè loẹt, chỉ một kiếm chém lên cánh trái của trưởng lão.

Trưởng lão người chim cười gằn đắc ý: “Nhiều năm như vậy cũng chỉ có ngươi là người duy nhất dám cầm kiếm đụng vào cánh của ta. Tất cả vũ khí trên thế gian này không tổn thương được ta, ngươi làm thế này chẳng khác gì tay không bắt sét.”

Sức mạnh của lão lại là thiên lôi độ kiếp cho tu sĩ? Không hổ là chó săn của Thiên Đạo.

Bùi Cảnh cười nhạt: “Tiếc thật, ngươi sai rồi, trong tay ta nào đã phải là vũ khí của nhân gian.”

Biểu cảm của trưởng lão Thiên Ma cứng ngắc, mắt đờ ra, rét lạnh thấu xương. Chuyện xảy ra sau đó không phải Bùi Cảnh bị thiên lôi xé rách thân thể mà là vai trái của lão nổi lên đau đớn kịch liệt như vỡ nát linh hồn.

Sau đó, máu tươi phun ba thước —

“Á ——!”

Tiếng kêu gào thảm thiết như lợn bị chọc tiết kèm theo đám lông rướm máu rơi lả tả làm chấn động cả vách núi.

Tay phải che lại vai trái đầm đìa máu, trưởng lão Thiên Ma suýt nữa rơi xuống vực sâu, tay trái chật vật gắng sức vịn lấy mép đất bằng.

Ngẩng đầu, đôi mắt chỉ còn sót lại — sợ hãi.

Bùi Cảnh mỉm cười, Tru kiếm nhuốm máu, lại lập tức chảy sạch bong.

“Thì ra ta đã mạnh như vậy.”

Y tiến lên một bước, nhẹ nhàng đặt kiếm lên cổ tay của trưởng lão tộc Thiên Ma. Đám người Thiên Ma Kim Đan kỳ kia bị thương nặng, ngã trái ngã phải lên đài cao xuống bậc thang lơ lửng, không dám thở mạnh, trơ mắt nhìn Tam trưởng lão của bọn chúng cận kề cái chết dưới kiếm của thiếu niên.

Bùi Cảnh nói: “Không phải lúc đầu ngươi hỏi tên của ta à.”

Thiếu niên cúi xuống, trong ánh sáng, dung mạo lẫn kiếm quang giá lạnh hệt như nhau.

“Bùi Ngự Chi.”

Y ép kiếm xuống, cắt đứt gân tay của vị Tam trưởng lão tộc Thiên Ma này, không cho lão còn sức lực bò lên, trợn trắng mắt, không cam tâm nhưng cũng đành phải rơi xuống vực sâu.

Bùi Cảnh bật cười một tiếng: “Nghe rõ chưa? Rõ rồi thì nhớ kỹ tên của ta, còn nữa, ta mang đến cho ngươi một chuyện.”

Đã thắng rồi thì phải làm màu đến cùng.

Y nói lời này cực kỳ hoành tráng, đám người chỉ có thể lặng im như chết. Nhìn thiếu niên ôn hoà phong nhã chìm trong vạn ánh hào quang, giờ khắc này rực rỡ chói loá, ngạo mạn như sương lạnh, đâm thẳng vào linh hồn. 

Tam trưởng lão còn gầm thét trước khi chết, tiếng gào động trời vỡ núi: “Ngươi chờ đó cho ta! Ma chủ sẽ không tha cho ngươi! Thần sẽ không tha cho ngươi! Sẽ không tha cho ngươi —!”

Không kẻ nào trong tộc Thiên Ma hay biết thứ gì kí sinh dưới vực sâu đẫm máu, nhưng Tam trưởng lão bị thiếu niên này chém đứt cánh trái tương đương với bị huỷ mất tu vi, rơi xuống dưới rồi, cửu tử nhất sinh.

Bầu không khí ngưng đọng trong nháy mắt.

Bùi Cảnh lại liếc nhìn bọn chúng.

Âm thầm kết luận, có được Tru kiếm, đốn ngộ sức mạnh hỗn độn, bây giờ thực lực của y thể nào cũng sắp cận kề Hoá Thần kỳ.

Nét mặt Bùi Cảnh hơi biến hoá, đang định bước lên bậc thềm ngọc kia, chỉ là y còn chưa đứng vững!

Một sợi xích sắt nối liền từ dưới đáy đài cao bỗng nhiên lung lay liên tục!

Quả nhiên, lúc này, mắt, mũi, tai, miệng, thất khiếu của con thú bằng đá trào ra máu tươi —

“A!!!” Không biết kẻ nào trong tộc Thiên Ma hét lên một tiếng, trong nháy mắt, mệnh lệnh chảy xuống tâm hồn, mọi người đồng loạt quỳ sụp, hô hấp run rẩy, cung nghênh người sắp đến.

Cả đám nằm rạp xuống đất.

Chỉ có áo trắng Bùi Cảnh tung bay có vẻ hết sức không ăn khớp.

Y cũng chỉ hơi nhướng mày, ngước cằm lên nhìn đầu lâu của bộ xương Ma được khí đen bao quanh giữa hồ máu đang đối diện với mình.

Cùng lúc đó, lỗ hổng nho nhỏ bị xé rách giữa không trung càng lúc càng lớn, hình thành một cánh cửa gần bằng chiều cao người.

Hồ nước bốc lên, ánh sáng trắng xoá toả ra từ giữa hư không tối mù.

Quỷ quyệt diễm lệ, tà khí khắp nơi, vừa lành vừa ác, như quy tắc mâu thuẫn của đất trời giữa lò luyện này.

Như bà điên trên cả quy tắc kia.

Một giọng nói mà Bùi Cảnh chưa bao giờ nghe thấy vừa rõ ràng vừa chân thực như vậy vọng đến từ trong ánh sáng thuần khiết.

Mờ ảo linh hoạt, lọt vào tai như gió thoảng qua sơn hà phủ tuyết.

“Bùi Ngự Chi.”

Hình như người kia đang cười, lại như thở ra một hơi lạnh lẽo đầy tức giận.

“Nguyện vọng của ngươi thực hiện được rồi. Ba ngàn thế giới, muôn vàn chúng sinh, duy nhất tên ngươi khiến ta ghi sâu trong lòng.”

Bùi Cảnh nghĩ thầm, đúng là sợ của nào trời trao của đó.

“Có điều.” Từ giữa hư không, chân trần giẫm trên hồ máu dâng ngược, váy áo dệt bởi trăng sao của người phụ nữ đằng đẵng hào quang, mụ hừ một tiếng, cười lạnh, giọng điệu lạnh lẽo như lẫn cả vụn băng: “Câu chuyện mà ngươi mang đến cho ta cũng nên khắc chương cuối vào hôm nay rồi.”

Rốt cuộc Bùi Cảnh nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của mụ.

Vừa chân thực vừa kinh dị.

Thiên Đạo hiển nhiên xinh đẹp, là cái đẹp tráng lệ lộng lẫy chỉ là làn thu thuỷ nét xuân sơn vẻ lung linh tựa châu ngọc rực rỡ của mụ đều bị đôi mắt bạc thâm thuý áp xuống. Có được đôi mắt như này, cảm giác mà người bình thường mang đến cũng là choáng ngợp, chỉ duy nhất mụ cho người khác sự lạnh lẽo kinh dị.

Đến từ xương tuỷ, bắt nguồn từ bản tính, tựa như sinh ra giữa đất trời này, chẳng thứ gì có tư cách đối diện với đôi mắt của mụ.

Màu bạc, dông tố cuồn cuộn trước mây, những giọt long lanh dưới biển sâu im bặt chợt tắt.

Mụ tạo cho mình túi da đơn thuần xinh đẹp khuynh trời lật đất thế này, nhưng linh hồn không nên tồn tại dưới lớp vỏ bọc ấy vừa nhơ nhuốc vừa cuồng điên. Bộ mặt thật của người phụ nữ này hẳn nên là kẻ xấu xí tóc tai bù xù với đôi mắt vằn vện tia máu.

Bùi Cảnh biết được những chuyện kiếp trước, lúc này chỉ có sự ghê tởm nhìn phát buồn nôn với mụ.

Trông thấy vẻ mặt của y, Thiên Đạo bắt đầu cười nhạo: “Sao nào, chẳng phải ngươi nên cảm ơn ta. Là ta khiến các ngươi tâm ý tương thông, bày tỏ nỗi lòng còn gì nữa.”

Sau khi không giả bộ nổi hình tượng thuỳ mị trước mặt Bùi Cảnh, mụ cũng không còn nguỵ trang, lời nói lộ ra linh hồn chân thực.

Dối trá, thế tục còn quái gở.

Mà Bùi Cảnh lặng thinh, kiềm chế hết mình mới không đến mức động thủ.

Thiên Đạo bước xuống từ trên bậc thang máu.

Chân trần đứng cạnh đài cao, đám máu kia không gần được váy áo của mụ, Thiên Đạo khom người xuống.

Đây là lần đầu tiên Bùi Cảnh nhìn thấy mụ cúi người, như thần linh xuống khỏi thần đàn.

Mụ vịn lấy xương Ma đẫm máu, hững hờ nói: “Có phải ngươi quá tự mãn rồi không, xông đến hồ Thiên Ma, thật sự cho rằng ta đặt ngươi vào mắt?”

Ngón tay mụ xuyên ta đầu lâu của bộ xương Ma, chỉ nhẹ nhàng chạm vào một chút.

Rắc, tiếng vang rất nhỏ.

Bùi Cảnh lại lập tức rên lên một tiếng, kiếm cũng cầm không vững, đau đớn khuỵu xuống.

Y cảm thấy đầu mình bị vũ khí sắc bén đâm xuyên qua.

Lại còn không thể nào phản kháng!

Ngón tay của Thiên Đạo như đang soạn nhạc, chạm hết chỗ này đến chỗ khác, ong ong ong, “Ta muốn ngươi chết, chỉ cần một ý nghĩ.”

Vũ khí ấy đâm trái đâm phải, chọc lên chọc xuống, tuỷ não quay cuồng chảy máu đầm đìa, giờ khắc này như trời đất đảo điên.

Khiến người ta đau nhức điên dại, lại không thể tìm thấy nơi khởi nguồn của tội ác. Cảm giác bất lực càng khiến con người sụp đổ hơn cả đớn đau.

Bùi Cảnh ôm đầu, mồ hôi nhỏ giọt xuống mắt, thở hồng hộc từng hơi, trong mắt chỉ còn sót lại oán hận sâu sắc rõ ràng.

Thiên Đạo dừng gõ, lại mỉm cười, hỏi: “Cho rằng ta thật sự không làm gì được ngươi chỉ vì ngươi là người không thuộc về thế giới này? Ngươi có tin không, ta có thể khiển ngươi từ đây nhảy xuống.”

Mụ lại cất kỹ đầu lâu của bộ xương Ma, sau đó đứng thẳng người lên, trên ngón tay còn vương chút máu.

Đôi môi thiếu sắc, nụ cười dịu dàng, mụ cất tiếng bằng chất giọng kỳ dị không biết phải hình dung ra sao: “Nhảy xuống.”

Sau đó, y chậm chạp đứng dậy, tiếp đó lùi dần về sau. Đôi mắt nhìn chòng chọc vào Thiên Đạo, linh hồn tỉnh táo, nhưng thân thể chẳng do mình. Người chợt thấp xuống, lăn hướng xuống đáy vực sâu cùng với thác máu cao ba thước.

Y vừa mới tiễn trưởng lão Thiên Ma xuống dưới, hiện giờ đã phải nối gót lão ta?

Rơi ngược xuống dưới, cơ thể mất trọng lượng, thứ nhìn thấy là váy áo dệt từ những tụ sao của người phụ nữ, thứ ngửi thấy là mùi máu tanh nồng, tiếng nước rào rạt chảy bên tai.

Vực này sâu không thấy đáy, Bùi Cảnh lại hiểu rõ vô cùng, xuống dưới rồi, chắc chắn chết chẳng ngờ chi.

Bởi kẻ đưa y xuống là Thiên Đạo, mụ hiểu rõ thế giới này như vậy, sao còn có thể cho y dù chỉ là chút hi vọng sống nhỏ nhoi.

“Đồ điên.”

Bùi Cảnh căm ghét ghê tởm tính nết của mụ điên này đến cực độ, cũng không muốn tiếp xúc.

Chỉ muốn dùng một kiếm kết liễu Thiên Đạo, để mụ không còn treo nụ cười điên khùng kia trên môi nữa. Nhưng bây giờ, người khó giữ nổi mình là y.

Bùi Cảnh nghiến răng, cứng đờ rút Tru kiếm ra, dự định cắm nó giữa vách đá ngăn cản mình khỏi rơi xuống. Ngón tay cũng run lẩy bẩy, mệnh lệnh của Thiên Đạo không cho phép cơ thể này phản kháng, hệt như việc trơ mắt bất lực mặc kệ cho Quý Vô Ưu rời đi như kiếp trước ở Thiên Tiệm Phong.

Trời đất đảo lộn, đương lúc thác máu càng ngày càng nhanh, đến mức sắp cuốn cả người y vào.

Bùi Cảnh cảm thấy Tru kiếm trong tay bị cướp mất, cọng rơm cứu mạng cuối cùng bị giật đi, sự tuyệt vọng còn chưa kịp xông lên não đã rơi vào lòng một người. Hơi thở quen thuộc, trong lành như tuyết đổ xuống vực sâu. Bùi Cảnh ngơ ngác, sau đó mừng rơn, không kìm lòng nổi mà vươn tay lên túm lấy vạt áo của hắn trước. Áo bào đen tuyền sượt qua đá vụn lộp cộp rơi xuống, dường như Tru kiếm trong tay hắn mới thật sự là chốn trở về.

Sở Quân Dự ôm eo Bùi Cảnh, kiếm phá núi ngàn, vùng lên khỏi khốn cảnh.

Không khí quanh người hắn quá mạnh mẽ, thác nước chảy xiết cũng phải ngừng lại mất một khoảng thời gian. Xung quanh ngập tràn sát khí, hết sức căng thẳng.

Thiên Đạo đứng bên đài cao siết chặt nắm đấm, đôi mắt màu bạc hiện lên nỗi oán hận không kém Bùi Cảnh là bao.
Bình Luận (0)
Comment