Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 102


Ti Du ở trong phòng tập múa rất lâu, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cậu đứng dậy, cầm lấy những món quà đó rồi đi ra ngoài.

Cậu cúi đầu xuống, im lặng rời khỏi tầng lầu ồn ào, vào thang máy đi ra khỏi cửa.

Bên ngoài trời đã tối, xung quanh lại ồn ào.

Cậu cứ đi về phía trước mà không có mục đích, nhưng cũng không đi đâu xa, cậu đã đến quán cà phê đó.

Cậu đứng bên ngoài nhìn vào, người phục vụ bên trong đã đổi rồi.

Cậu bỗng nhiên nhớ tới, lần đầu tiên mình ở chỗ này nhìn thấy Ti Nguy Lâu.

Lúc đó cậu rất ngạc nhiên, ghé vào trên kính quan sát một lúc rồi mới nghêng ngang đi vào.

Lần đó hình như cậu còn gặp được Hoắc Vũ Hàng ở đây, Ti Nguy Lâu còn giả vờ là bạn trai của anh ấy, dẫn anh ấy rời khỏi cửa hàng.

Nghĩ đến đây, Ti Du liền nở nụ cười.

Về sau bởi vì không muốn về nhà một mình, lại không muốn lộ liễu chờ Ti Nguy Lâu, cho nên cậu liền dẫn theo Bùi Khuynh Thừa tình cờ gặp trên đường đến nơi này.

Lần đó không nhìn thấy Ti Nguy Lâu, cậu liền cùng Bùi Khuynh Thừa hai người đi về nhà.

Ti Du thở dài, giống như khi đó thật là tốt.

Khi đó cậu cái gì cũng không biết, cũng không ai thích cậu.

Mọi người đều sôi nổi và sống động, sẽ chơi trò chơi đánh vài trận để cài rank, nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác.

Ti Du thu ánh mắt mắt lại xoay người đi về nhà.

Nhưng chỉ cần rẽ qua một khúc cua, cậu đã thấy một chiếc xe màu trắng quen thuộc trong bãi đậu xe điện trống rỗng.

Mà trên xe có một người đang ngồi, mặc áo lông thật dày, đang cúi đầu nhìn điện thoại di động.

Trong nháy mắt đó Ti Du lại muốn khóc.

Người nọ cũng chú ý tới cậu, thu hồi điện thoại di động, ôm một cái áo lông to cũng dày như vậy đi tới.

Ti Nguy Lâu đem quần áo trong tay mặc vào cho Ti Du, anh cái gì cũng không nói, chỉ cười giơ tay lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ qua khóe mắt cậu, lau đi những giọt nước mắt của cậu.

"Về nhà đi.

" Anh dịu dàng nói.

Ti Du liền gật đầu.

Hai người lên xe, Ti Du ngồi ở phía sau hai tay ôm chặt eo Ti Nguy Lâu, mặt vùi trên lưng anh.

Sau khi về đến nhà, Ti Nguy Lâu nấu hai bát mì sợi gà nóng hổi, hai người ăn xong cả người đều cảm thấy ấm áp.

Ăn xong, lại là Ti Nguy Lâu rửa chén, còn giúp Ti Du hâm nóng ly sữa.

Cái miệng nhỏ của Ti Du vừa uống sữa, vừa nói: "Tối nay em muốn ngủ một mình.

”Cậu nâng mắt nhìn Ti Nguy Lâu.


Ti Nguy Lâu hình như không có vẻ gì ngạc nhiên cả, chỉ nói: "Vậy uống xong nghỉ ngơi sớm một chút, nhớ tắm nước nóng.

”Ti Du có chút ngạc với thái độ của anh, nhưng cũng không thể không nói, so với tiến lại gần an ủi cậu, Ti Nguy Lâu biết tiến biết lùi như vậy, thật sự làm cho cậu rất thoải mái.

Giấc ngủ lần này rất sâu, cậu là bị điện thoại đánh thức.

"Alo?" Ti Du mơ mơ màng màng bắt máy.

Lộc Minh bất đắc dĩ nói: "Anh cả ơi, sắp đến giữa trưa rồi, cậu còn ngủ!”Ti Du ngồi dậy nhìn đồng hồ, còn chưa tới chín giờ.

"Cậu có bệnh hả, lúc này mới có mấy giờ!”Lộc Minh cười khà khà: "Là do tôi xúc động quá, cậu mau dậy đi, chúng ta ra ngoài chơi game.

”"Cậu đợi một chút, tôi mở cửa cho cậu trước.

”Ti Du kéo lê đôi dép đi xuống mở cửa cho cậu ta.

Lộc Minh vui vẻ chạy vào nhà, nói: "Hôm nay thời tiết thật tốt, thích hợp để đi dã ngoại.

”Ti Du liền nhìn ra bên ngoài, đúng là lái xe tới đây.

Cậu cười nhạo: "Tôi không muốn uống gió Tây Bắc, sẽ tiêu chảy.

”"Làm sao mà nghiêm trọng như vậy chứ.

" Lộc Minh đang định nói gì nữa, tầm mắt bỗng nhiên dừng lại.

Cậu ta bình tĩnh nhìn xương quai xanh của Ti Du, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.

Ti Du sau khi phát hiện tầm mắt của cậu ta, bỗng nhiên nhớ tới vết hôn trên xương quai xanh của mình còn chưa nhạt đi!Cậu giật mình, vô thức giơ tay che vết hôn, nói: "Tôi đi rửa mặt trước, cậu xem phòng bếp có gì ăn hay không, tự mình ăn nha.

”Thật ra nếu cậu không có phản ứng lớn như vậy, Lộc Minh còn có thể cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.

Nhưng thấy Ti Du như vậy, trái tim Lộc Minh liền trầm xuống.

Ti Du đã trưởng thành, mà chuyện cậu dời hộ khẩu ra ngoài, cậu ta cũng đã nghe người khác nói qua.

Nói cách khác, hiện tại Ti Du và Ti Nguy Lâu ở cùng một chỗ, muốn làm gì, thật đúng là không có gì để nói.

Lộc Minh một chút khẩu vị cũng không có.

Cậu ta cười khổ một chút, cũng đúng, nếu cậu ta và Ti Du ở cùng một chỗ, cũng khẳng định nhịn không được muốn được cùng cậu thân mật.

Quên đi, không nghĩ tới nữa, hôm nay chính là muốn cùng Ti Du tổ chức sinh nhật thật tốt, còn cái khác thì không nói tới nữa.

Ti Du rất nhanh đã xuống lầu, mặc áo cổ cao, nếu không phải Lộc Minh bất ngờ đến đây, Ti Du cũng sẽ không mặc đồ ngủ rồi bị cậu ta nhìn thấy dấu vết kia.

"Đi thôi.

" Ti Du nói: "Cậu có muốn ăn sáng không? Chúng ta nên ăn trước hay là làm cái gì?”Lộc Minh liền nói: "Chúng ta ra ngoài ăn cơm trước đi, sau đó chơi trò chơi một lát, tiếp đó còn phải coi cậu muốn làm gì, sinh nhật cậu, cậu lớn nhất!”Ti Du bật cười: "Được, vậy đến lúc đó nói sau.

”"Nhưng mà vào buổi chiều cậu phải chừa lại cho tôi một chút thời gian.

" Lộc Minh cười nói: "Tôi muốn đưa cậu đến một nơi.

”Ti Du gật đầu: "Được thôi.


”Hai người sau khi đi ra ngoài thì đi ăn cơm trước, lại lên mạng, sau đó lại đi chơi cs một lát còn có chơi các trò chơi khác.

Chờ buổi trưa ăn cơm xong, hai người liền ngồi lên xe xuất phát.

Lộc Minh một đường thần bí bí bí, đi hơn một giờ xe mới dừng lại.

Nơi này là một chân núi nhỏ, Ti Du vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một gian chùa miếu rất cổ kính.

"Đây chính là nơi tôi cầu lá bùa may mắn cho cậu.

" Lộc Minh cười nói: "Lên xem một chút, rất linh khi cầu công việc và học tập nha.

”Ti Du thuận miệng nói: "Nhân duyên thì sao?”Lộc Minh cười khổ nói: "Nhìn tôi là biết rồi.

”Ti Du liền nhìn cậu ta, cười nói: "Tôi thấy rất tốt, Hồng Loan Tinh Động*, nói không chừng rất nhanh liền thoát kiếp độc thân.

”*红鸾星动: Hồng Loan Tinh Động là một loại quẻ trong chiêm tinh học mà một số nhà khoa học cổ đại tính toán dựa trên các hiện tượng thiên văn, nếu ai đó nói rằng bạn là Hồng loan Tinh động thì có nghĩa là bạn sắp kết hôn.

"Nhận lời may mắn của cậu.

" Lộc Minh ngoài mặt thì cười đùa với cậu nhưng trong lòng lại chua xót khó chịu.

Hai người vào chùa, phát hiện cho dù là ngày làm việc, khách đến nơi này thắp nhang cũng không ít, có thể là thật sự rất linh thiêng.

Ti Du liền đi theo Lộc Minh bái lạy, mặc kệ có tin hay không, đến nơi này, lòng kính nể nên có cũng không thể thiếu.

Ti Du trong lòng rất nghiêm túc bái lạy: Hy vọng ba mẹ làm ăn càng ngày càng tốt, hy vọng tất cả các bạn học lớp 5 và Thẩm Ngộ Bắc đều có thể học hành thành công, làm được những chuyện mình muốn làm.

Ngôi đền không lớn, rất nhanh thì đã đi dạo xong.

Sau khi đi dạo xong, Lộc Minh lại dẫn Ti Du đến khu nghỉ dưỡng nhỏ ở đầu núi, thật ra cũng có chút ý tứ, nhưng cùng ông bà nội bọn họ chênh lệch rất xa.

Ti Du nói chuyện với cậu ta một lúc, nói rằng nếu cậu có thời gian nhất định sẽ đến đó để xem.

Lộc Minh liền đồng ý, còn nói khi nào Ti Du muốn đi có thể dẫn theo cậu ta hay không.

"Vậy phải xem cậu lấy thân phận gì.

" Ti Du cười nhạo nói.

Lộc Minh thở dài: "Đừng nói nữa, vậy mấy năm gần đây có thể tôi sẽ không thể đi cùng cậu.

”Ti Du không còn gì để nói nữa.

Hai người từ khu nghỉ dưỡng đi ra, cũng ăn một chút đồ ăn nhẹ, sau đó Lộc Minh nói: "Có phải tôi còn chưa tặng quà cho cậu không?”Ti Du gật đầu.

Lộc Minh liền cười nói: "Ở trong xe thôi, chờ lát nữa đến nơi tôi đưa cho cậu.

”Ti Du cười nhạo nói: "Được, để cho tôi chờ lâu như vậy, nếu không phải thứ tôi thích, tôi sẽ đánh cậu.

”"Khẳng định làm cho cậu thích.

" Lộc Minh cười rộ lên.


Hai người lại trở về thành phố, Ti Du vừa nhìn đường, liền biết Lộc Minh muốn dẫn cậu đi đâu, là sân băng mà bọn họ cùng nhau trượt băng.

"Hôm nay vừa vặn là ngày làm việc, sân băng không có bao nhiêu người.

" Lộc Minh nói xong, lấy ra một túi quà rất lớn từ ghế sau.

Ti Du nhướng mày: "Quà tặng có liên quan đến trượt băng không?”Lộc Minh cười nói: "Thông minh.

”Ti Du bật cười, hai người mỗi người đi vào sân băng.

Hôm nay ông chủ không có ở đây, hai người bọn họ liền tránh không cần xã giao, trực tiếp đi vào sân băng.

Sân patin có không ít người, nhưng trên sân băng một người cũng không có, như vậy càng tự do.

"Nào, xem quà sinh nhật của cậu trước.

" Lộc Minh kéo quần áo Ti Du, hai người ngồi trên ghế thay giày.

Ti Du nhìn về phía đồ trong tay cậu ta.

Có hai hộp trong túi quà tặng, một hộp lớn và một hộp nhỏ.

Trước tiên Lộc Minh mở cái hộp nhỏ kia ra, một bộ đồ bảo hộ mới tinh xuất hiện, có màu xanh giống như băng trông rất đẹp.

Mà trong một cái hộp khác, là một đôi giày trượt băng hoàn toàn mới, cũng là màu xanh băng, phía trên có trang trí màu trắng được sắp xếp hợp lý, tinh xảo lại đầy khí chất.

"Lúc trước cậu không phải nói giày trượt băng địa cực kia rất dễ mang sao? Tôi đã đặt cái này cho cậu.

" Lộc Minh ngước mắt lên nhìn cậu: "Tùy chỉnh, trên đó còn có tên cậu, thích không?”Ti Du mím môi dưới, gật đầu: "Thích.

Cảm ơn cậu.

”Lộc Minh cười rộ lên, nói: "Thích là được rồi, cậu thử xem.

”Sau khi mang xong, Lộc Minh hỏi: "Có thoải mái không?”Ti Du gật đầu: "Rất tốt, giống như không mang gì vậy.

”Lộc Minh biết rõ là cậu nói đùa, liền cười ra tiếng, nói: "Vậy là được rồi, nếu không thoải mái tôi sẽ đi đánh giá kém cho bọn họ.

”"Rất tốt rất tốt, đừng làm phiền người ta.

" Ti Du cười nói.

Lộc Minh nói: "Chúng ta trượt hai vòng nha?”"Đi thôi.

" Ti Du nói xong, dẫn đầu xông ra ngoài.

Lộc Minh thành thạo đi theo sau cậu.

Cậu ta nhìn bóng lưng Ti Du, bỗng nhiên cảm thấy một màn này giống như đã từng xảy ra.

Trước đó rất lâu, cậu ta và Ti Du ở trạm đua xe Go Kart kia, dường như cũng là như vậy.

Ti Du vẫn luôn ở trước mặt cậu ta, cậu ta liền tụt lại phía sau một chút, trong mắt tất cả đều là Ti Du, dưới tình huống nội tiết tố bùng nổ này, Ti Du càng có tác động mạnh hơn đối với cậu ta.

Chưa kể đến việc trước đó, họ đã thay quần áo trong cùng một phòng thay đồ.

Lộc Minh cười khổ, khi đó cậu ta thật sự ngốc, ngay cả đối với Ti Du có tình cảm gì cũng nghĩ không ra.

Rõ ràng cậu ta mới là người xuất hiện đầu tiên, nhưng lại thông suốt muộn như vậy.

Thời gian cậu ta và Ti Du quen biết lâu nhất, thời gian chơi đùa cùng nhau cũng lâu nhất, tính cách của bọn họ rất giống nhau, lại hợp ý như vậy, rõ ràng là hai người nên ở cùng một chỗ nhất.

Chỉ là, những năm qua, Lộc Minh vẫn coi mình là đối thủ của Ti Du, cái gì cũng muốn so sánh với cậu.


Không biết rằng thật ra là bởi vì cậu ta luôn chú ý tới Ti Du, cậu ta luôn để ý Ti Du.

Tình cảm của cậu ta đối với Ti Du, có lẽ đã sớm ẩn sâu trong lòng, tựa như những học sinh tiểu học kia, thích ai thì níu lấy người đó, Lộc Minh đối với Ti Du, có lẽ từ nhỏ cũng chính là loại tâm tư này.

Lộc Minh nhìn Ti Du, nhìn cậu tự tin như vậy trên sân băng, cười thoải mái như vậy.

"Ti Du.

" Cậu ta đột nhiên kêu lên một tiếng.

Ti Du xoay tại chỗ hai vòng, dừng lại, xoay người nhìn cậu ta, cười hỏi: "Làm sao vậy?”Vẻ mặt trông rạng rỡ và phấn chấn như vậy.

Lộc Minh đứng tại chỗ, nhìn cậu thật lâu.

Ti Du cũng không nhúc nhích, tùy ý để cậu ta nhìn.

"Thật sự không có cơ hội sao?" Lộc Minh nhẹ giọng hỏi một câu, hốc mắt đã đỏ lên, cậu ta run rẩy nói: "Ti Du, tôi không cam lòng.

”Ti Du không nói lời nào, chỉ nhìn cậu ta như vậy.

"Rõ ràng người đầu tiên quen biết cậu là tôi, người ban đầu thích cậu cũng là tôi.

" Trước mắt Lộc Minh trở nên mơ hồ.

Cậu ta chớp chớp mắt, nước mắt liền chảy xuống gò má.

Cậu ta không biết mình đã bao lâu rồi không khóc, nhưng hiện tại, cậu ta thật sự không nhịn được.

Cậu ta trượt về phía trước, đứng cách Ti Du hai bước, nghẹn ngào hỏi: "Ti Du, cậu thật sự đã chọn cậu ta sao?Cậu có thể đừng kết án tử hình tôi nhanh như vậy không, tôi! Tôi còn có rất nhiều điều chưa nói với cậu, và cũng có rất nhiều chuyện tôi chưa làm cùng với cậu.

”Hốc mắt Ti Du cũng đỏ lên.

Cậu và Lộc Minh thật ra cũng rất hợp ý, chỉ là, đó không phải là yêu, càng giống như cảm giác đối với Tạ Hoàn.

Có thể xưng anh gọi em, có thể cả đời giúp đỡ lẫn nhau yêu thương lẫn nhau, nhưng không phải là tình yêu, nhiều nhất cũng chỉ có thể là tình thân.

"Ti Du.

" Lộc Minh cúi đầu, nước mắt rơi xuống trên mặt băng.

Cậu ta là một người cao gần một mét chín, hiện tại lại yếu ớt như vậy, giống như Ti Du nói một câu, cậu ta có thể sẽ gục ngã ngay tại đây.

Ti Du cảm thấy cổ họng như bị cái gì đó cản lại.

Rất lâu sau cậu mới mở miệng, khàn giọng nói: "Xin lỗi, Lộc Minh.

”"Tôi yêu cậu ta.

”Lộc Minh nắm chặt tay, cả người đều run rẩy.

Một lúc lâu sau, cậu ta mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung nói: "Tiểu Du, để tôi ôm cậu, được chứ?”Giọng nói của cậu ta nhỏ bé, giống như một lời khẩn cầu.

Ti Du tiến lại gần, ôm lấy cậu ta, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu ta.

Lộc Minh ôm lấy cậu.

Tiếng khóc thút thít cố gắng kiềm chế bên tai Ti Du, cậu cũng không biết mình rời khỏi sân băng như thế nào.

Cậu chỉ nhớ rõ, lúc cậu rời đi, Lộc Minh ở phía sau liền ngồi ở chỗ bọn họ vừa mới thay giày, bất lực khóc.

--------------------Tác giả có lời muốn nói: Tạm biệt, Lộc Minh.

.

Bình Luận (0)
Comment