Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 53


Ti Du mang nước về, phát hiện hình như không khí ở phòng ăn càng kỳ lạ hơn.

Cậu đặt cốc nước ở cạnh bàn nấu ăn, nhìn thấy Ti Nguy Lâu đang hâm lại cơm.

“Ti Du.

” Lộc Minh gọi cậu một tiếng.

Ti Du xoay người nhìn về phía bọn họ, nói: “Sao thế?”Lộc Minh nói: “Đứng ở đấy làm cái gì? Ra đây ngồi một lát đi.

”“Không ngồi.

” Ti Du nói xong, vẫn đi đến bên cạnh bàn ăn, đứng dựa người vào lưng một chiếc ghế trống.

Cậu hỏi lại một lần nữa: “Sao hôm nay các cậu nối tiếp nhau đi đến đây vậy?”Ba người lại tiếp tục im lặng, vẫn là Thẩm Ngộ Bắc cười nói: “Tới tìm cậu chơi cũng không được à? Mà trước kia tớ còn thiếu cậu hai lần đồng ý đấy, cuối cùng cậu đã nghĩ ra chưa?”“À, đúng rồi!” Ti Du bừng tỉnh, nói: “Suýt nữa thì tớ quên mất.

”Lúc này Tạ Hoàn cũng nhảy nhót đi đến.

Vừa mới đi qua cửa bếp, năm người ở trong bếp đều nhìn về phía cậu ta.

Tạ Hoàn: “!”Cậu ta không hề suy nghĩ đã xoay người bỏ đi.

“Quay lại!” Ti Du hét lên gọi cậu ta lại.

Bóng lưng của Tạ Hoàn cứng đờ, chậm rãi xoay người lại, miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo.

Mẹ ơi, cậu ta cứ nghĩ chỉ có một mình Lộc Minh đến, còn nói đừng làm cho anh Du của cậu ta xấu hổ phải bỏ chạy.

Nhưng cậu ta không nghĩ tới, mẹ nó vừa đến liền đến tận ba người!Thêm cả Ti Nguy Lâu, đây hẳn là bốn người! Đột nhiên cậu ta thấy anh Du của cậu ta có hơi bi tráng, giống như sói rơi vào miệng hổ vậy!Chờ cậu ta lề mề đi đến, Ti Du liền ôm vai của cậu ta, cười nói: “Hoàn Tử, hai giải thưởng lúc trước chúng ta đánh bóng chuyền thắng, cậu còn nhớ không? Đã đến lúc để hai người họ thực hiện rồi.

”Tạ Hoàn theo bản năng hướng mắt nhìn về phía Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc.

Hai người này ngồi ở hai bên của bàn ăn, đồng loạt nhìn về phía cậu ta, ánh mắt người này nhìn còn lạnh băng hơn người kia.

Tạ Hoàn: “! ”Cậu ta không dám nhắc tới, cậu ta nghĩ hai người này sắp xông lên đánh cậu ta.

Bố của cậu ta có lẽ cũng không bảo vệ được cậu ta lúc này, hu hu hu!Cháo của Ti Nguy Lâu cũng đủ nóng rồi.

Anh phá vỡ sự im lặng, bưng nồi để lên trên bàn, nói với mấy người kia: “Hâm nóng rồi, tự lấy.

”Bùi Khuynh Thừa cách nồi gần nhất, cậu ấy liền chủ động lấy giúp bọn họ, lại chỉ lấy cho mình có nửa bát.

Ti Du nhìn thấy thế, nói: “Cậu chỉ ăn có chút đấy thôi à?Chẳng trách gầy như thế.

”“Ừ.

” Bùi Khuynh Thừa cười ngượng ngùng.

Cậu ấy theo bản năng nhìn về phía những người khác, phát hiện ở đây ngoài cậu ấy và Ti Du ra, những người còn lại đều không mảnh mai nữa, đều đã trưởng thành như thanh niên rồi.

Chỉ nhìn một cái liền cảm thấy bọn họ đều là kiểu người mặc quần áo thì thấy gầy, c ởi quần áo thì có thịt.

Nụ cười ở khóe môi Bùi Khuynh Thừa tắt dần, lông mày cũng hơi nhăn lại.

Ti Du không chú ý đến, còn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, nói: “Tôi đã nói rồi, lúc trước khi tôi và cậu chui qua tường, cậu dễ dàng chui qua, Ti Nguy Lâu thì lại bị kẹt lại.

”Nói xong, cậu mới đột nhiên nhận ra bản thân vừa nói cái gì, vội vàng quay sang bên cạnh nhìn Ti Nguy Lâu.

Việc bị kẹt ở trong tường này quá mất mặt, sao cậu không giữ miệng mà lại nói thẳng ra chứ? Ti Nguy Lâu sẽ xấu hổ chứ?“Cậu và cậu ta chui qua tường?” Lộc Minh suýt chút nữa thì bị sặc cháo.

Giọng điệu ấy, giống như thứ mà Ti Du và Ti Nguy Lâu chui không phải là tường, mà là ruộng ngô.

(*) Ở ruộng ngô làm gì đó.

-.

Thẩm Ngộ Bắc nghiến răng, cố gắng bình tĩnh cười nói: “Lúc nào thế, sao chưa nghe thấy cậu nói bao giờ?”Nếu khóe miệng anh ta không run rẩy, Ti Du còn có thể tin tưởng anh ta chỉ hỏi linh tinh.

Vẻ mặt của Bùi Khuynh Thừa cũng đã tái nhợt hẳn, tuy rằng tay đang cầm bát cháo nóng hầm hập, nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh.

Ti Du: “! ”Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, nhìn ra được sự lo lắng và ngại ngùng của cậu.

Anh cười khẽ, đưa tay lên xoa tóc của Ti Du, nói: “Không sao.


”Ba người khác: “!”Vãi?Ti Nguy Lâu vậy mà dám sờ đầu của Ti Du?Ở đây Thẩm Ngộ Bắc là bị đánh sâu nhất, không phải Ti Du nói là không thích người không thân động tay động chân với cậu ta à?Vì sao Ti Nguy Lâu lại có thể? Hay là nói Ti Du và Ti Nguy lâu đã rất thân rồi?Trong phòng bếp đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, tất cả mọi người đều nhìn về một hướng.

Tạ Hoàn luống cuống tay chân đưa điện thoại cho Ti Du.

Vừa nãy Ti Du có để điện thoại lên trên bàn, Tạ Hoàn chỉ rảnh tay, không có mục đích gì mà cầm nó lên.

Nhưng không nghĩ đến cậu ta vừa cầm lên, chiếc điện thoại này liền vang lên!Ti Du cầm lấy, nhìn thấy thông báo cuộc gọi, cậu nhếch mày ngạc nhiên.

Mọi người không nói chuyện, tất cả đều nhìn cậu.

Ti Du bắt máy, nghe thấy giọng của Cố Triều phát ra từ trong ống nghe: “Tiểu Du, có ở nhà không?”“Có ạ, sao vậy anh Cố?”Ti Du vừa nói xong, mấy người ở trong bếp đều tò mò.

Sao bỗng dưng thầy chủ nhiệm lớp lại gọi điện thoại cho Ti Du?Cố Triều cười nói: “Người ở trong tỉnh đến, nói muốn trao thưởng cho em.

Nếu em rảnh, bây giờ thầy liền đưa người đến.

”Ti Du và Tạ Hoàn liếc nhìn nhau, nói: “Vâng, vậy mọi người đến đây đi.

”Cúp máy, Tạ Hoàn lập tức hỏi: “Sao thế anh Du, anh Cố tìm anh làm gì? Thầy ấy muốn đến đây?”Ti Du hoang mang nói: “Nói là người trong tỉnh đến, muốn trao thưởng cho tôi.

”“Trao thưởng?” Tạ Hoàn kinh ngạc.

Mấy người khác cũng đều vô cùng kinh ngạc.

Ti Du khó hiểu nói: “ Chẳng lẽ lần kiểm tra của tháng này tớ làm quá tốt?”Mọi người: “! ”Cái khác bọn họ đều có thể đồng ý, nhưng việc học tập này, bọn họ thật sự xấu hổ nếu nhắm mắt khen cậu.

Ti Nguy Lâu cười khẽ một cái, nói: “Chắc là phần thưởng cậu tham gia lễ mừng.

”“Đúng rồi!” Lộc Minh nói tiếp: “Lúc trước tôi đã cảm thấy kỳ lạ, cậu làm cho thành phố Mạn hãnh diện như thế, bọn họ cũng nên thưởng cho cậu chút khen thưởng, có lẽ là đến lúc rồi.

”Bùi Khuynh Thừa gật đầu: “Nếu muốn trao thưởng, chắc phải trải qua nhiều thủ tục, cho nên thời gian mới muộn.

”“Người ở trong tỉnh đến?” Thẩm Ngộ Bắc nhướng mày, cười nói: “Có vẻ mắt của bọn họ còn chưa mù.

”Tạ Hoàn cũng nhớ lại, phấn khởi nói: “Anh Du, anh Du!Anh sắp lấy phần thưởng của tỉnh rồi! Vậy anh có thể thử lấy hiệp ước giảm điểm của Trung Vũ rồi!”“Chúng ta chuẩn bị nhanh lên!” Mặt Tạ Hoàn đỏ bừng, cả khuôn mặt đều lộ ra vui vẻ, nói: “Chuẩn bị ít nước trà hay là ít đồ ăn vậy?”Vẻ mặt Ti Du ngơ ngác.

Ba người Lộc Minh cũng đứng lên, cơm cũng chưa ăn.

Bọn họ đều là những đứa trẻ chưa trải sự đời, tuy rằng ngâm mình trong vòng tròn của nhà giàu trong thời gian dài, nhưng tất cả đều không thích xã giao, căn bản không biết nên ứng phó với hoàn cảnh này như thế nào.

Ti Nguy Lâu im lặng, nói với Ti Du: “Gọi điện thoại cho bố của cậu đi.

”Lãnh đạo đến, có người lớn ở trong nhà vẫn tốt hơn.

“Hả?” Ti Du giật mình.

Tạ Hoàn cũng nói: “Đúng đấy, cậu hỏi chú có rảnh không, nếu không thì tớ gọi điện hỏi bố mẹ tớ, xem bọn họ có thể chạy đến không.

”Ti Du mím môi dưới, xoay người đi ra khỏi bếp.

Cậu cầm điện thoại đi đến cửa sổ ở phía nam phòng khách, giơ tay đẩy cửa sổ ra, vườn hoa sạch sẽ liền xuất hiện.

Do dự một lát, cậu vẫn gọi điện thoại.

Vang lên hai tiếng, điện thoại liền được bắt máy.

“Ti Du?” Dường như Ti Trọng Tấu rất ngạc nhiên.

Chuyện này cũng không thể trách ông ấy, từ khi lên trung học, nếu không cần thiết, Ti Du sẽ không chủ động gọi điện thoại cho Ti Trọng Tấu.

Ti Du nói nhỏ: “Bố, bây giờ bố có rảnh không?”Ti Trọng Tấu nhìn tài liệu đã sắp xong ở trên máy tính, nói: “Có, sao vậy?”“Vừa nãy thầy Cố có gọi điện thoại cho con, nói người trong tỉnh muốn đến trao thưởng cho con, bố…”Ti Trọng Tấu lập tức đứng dậy, nói: “Bây giờ bố về luôn, nếu người ta đến trước, con để họ ngồi sô pha một lúc.

”“Ngăn kéo dưới bàn trà có một túi hồng trà, nhớ pha cho họ.

”Ti Du đờ đẫn đáp: “Vâng.

”Sau khi tắt máy, cậu có hơi thất thần.

Cậu còn nghĩ chuyện nhỏ như vậy, Ti Trọng Tấu sẽ không để ý.

“Anh Du?” Tạ Hoàn cẩn thận gọi cậu một tiếng.


Ti Du quay đầu nhìn cậu ta.

“Sao rồi? Chú có thể về không?”Tuy rằng hỏi như thế, nhưng Tạ Hoàn cũng đã chuẩn bị xong lời an ủi cậu.

Ti Du gật đầu: “Ông ấy nói lập tức về ngay.

”Mắt Tạ Hoàn sáng lên, cười nói: “Tớ đã nói rồi, chuyện lớn như vậy, chú chắc chắn sẽ vội về!”Ti Du gãi mặt, khóe môi cũng hơi nhếch lên.

Ba mươi phút sau, Ti Trọng Tấu đã về trước.

Ông ấy ngơ ngác nhìn sáu chàng trai đang đứng ở trong phòng.

Sáu người bọn họ, đưa một người ra cũng đã đủ khiến người khác phải nhìn chăm chú, càng đừng nói bây giờ đều đứng thành một hàng, khí chất đều khác nhau, nhìn thôi cũng khiến người ta hoa mắt, đều không biết nên xem ai trước mới tốt.

“Bố.

” Ti Du chào hỏi.

Ti Nguy Lâu chỉ gật đầu với ông ấy, không nói.

Những người khác đều mở miệng, nói: “Cháu chào chú.

”Bốn người, chỉ ba chữ, nói ra với bốn âm.

“Chào các cháu.

” Ti Trọng Tấu gật đầu, lập tức liền phát hiện mấy đứa trẻ này rất quen mắt, nói: “Đến chúc mừng tiểu Du à?”Lộc Minh cười nói: “Cháu đến ăn chực nhà chú, vừa lúc gặp phải.

”Ti Trọng Tấu gật đầu: “Ừ, các cháu cứ tự nhiên, không cần ngại.

”Nói xong, ông ấy liền nhìn về phía Ti Du nói: “Tiểu Cố nói như thế nào? Mấy người đến? Đợi bao lâu?”Ti Du lắc đầu, nói: “Không hỏi.

”“Ừ.

” Ti Trọng Tấu nhìn cậu, liền nhíu mày nói: “Muốn nhận thưởng mà còn mặc như vậy?”Ti Du nhìn xuống bản thân, cậu mặc áo cộc trắng, quần đen, quần áo không có sai, sao vậy?Mấy người khác cũng đều nhìn về phía cậu.

Quan sát vài lần đều nhất trí cảm thấy, Ti Du thật đẹp, mặc cái gì cũng đẹp.

“Không phải anh con mua cho con một bộ vest à? Ti Trọng Tấu nói: “Đi thay bộ đó đi.

”Ti Du: “! Cũng không cần thiết mà.

”Tạ Hoàn yếu ớt mà giơ tay, nói: “Chú ơi, như thế có quá khoa trương không?”Ti Trọng Tấu còn muốn nói nữa, chuông cửa liền vang lên.

Ông ấy lập tức gọi Ti Du cùng ông ấy đi ra cửa.

Thẩm Ngộ Bắc nhìn bóng lưng của bọn họ, ngạc nhiên nói: “Thế mà lại có chuông cửa?”Mấy người còn lại đều ở khu này, đương nhiên biết rõ, vì thế đều thản nhiên nhìn anh ta.

Thẩm Ngộ Bắc: “! ”Lãnh đạo tỉnh tới là ba người đàn ông trung niên, trong đó có một người là thợ chụp ảnh, cầm máy chụp ảnh lớn.

Đi đến cùng bọn họ còn có Cố Triều, Chủ nhiệm Hồ và hiệu trưởng.

Khoảng sáu người, được Ti Trọng Tấu nhiệt tình đưa vào.

Đi qua cửa, các vị ấy cũng bị mơ hồ bởi một hàng các chàng trai, không khỏi nhìn thêm vài lần.

Đừng nói đến Chủ nhiệm Hồ, vừa nhìn thấy, hừ, không có mấy đứa làm ông bớt lo.

Nhưng hiện tại tình huống không hợp, nếu không ông chắc chắn phải kéo bọn họ đi nói chuyện về tương lai.

“Các vị mời ngồi.

” Trên mặt Ti Trọng Tấu lộ ra nụ cười khéo léo, hoàn toàn khác với dáng vẻ uy nghiêm khi đứng trước mặt Ti Du bọn họ, cứ như là hai con người.

Ống ấy lần lượt pha trà cho mọi người, cười nói: “Các vị vất vả rồi, nghỉ lễ lớn còn có lòng đi một chuyến.

”“Ngài khách sáo rồi.

” Mấy người đều cười nói đáp lại.

Chủ tịch Ti tự pha trà cho bọn họ, việc này nếu nói ra ngoài thì có ai tin chứ?Quan trọng là ba vị lãnh đạo của tỉnh cũng thật sự không nghĩ đến bố Ti Du lại là Ti Trọng Tấu.

Bởi vì hồ sơ xét duyệt của Ti Du đều do người khác phụ trách, bọn họ cũng chỉ phụ trách trao thưởng và chạy việc vặt, cho nên vừa nãy ở ngoài cửa nhìn thấy Ti Trọng Tấu, mấy người đều suýt chút nữa thì bị dọa ngất xỉu.

Người lớn nói chuyện, những người khác đều không có hứng thú, tất cả đều đi sang phòng khách nhỏ ở bên cạnh đợi, chỉ để Ti Du và Ti Trọng Tấu ngồi lại với nhau.

Nói được một lúc lâu, ba vị lãnh đạo kia mới lấy từ trong chiếc túi được mang đến ra giấy khen và cúp.

Thợ chụp ảnh vội vàng mở máy ảnh ra, lấy chiếc ti vi to của nhà họ Ti làm phông nền, làm một lễ trao giải đơn giản, dùng để lưu trữ.

Ti Du lấy được hai phần thưởng, đầu tiên là giải thanh niên ưu tú xuất sắc, và giải đóng góp tiêu biểu cấp tỉnh.

Nguyên nhân là do điệu múa Đôn Hoàng của Ti Du rất xuất sắc, trung ương đều gọi tên để biểu dương, nói thành phố Mạn đào tạo người trẻ tuổi phát huy truyền thống văn hóa là một suy nghĩ đúng đắn, không ít người bởi vì tò mò về Ti Du, xem đoạn chiếu lại của tiết mục, sau đó thông qua đoạn giới thiệu lịch sử ở trong tiết mục cũng hiểu rõ thêm văn hóa của thành phố Mạn.

Chỉ riêng ngày hôm qua, số khách du lịch của thành phố Mạn và cả tỉnh đều tăng trưởng hai phần trăm so với ngày Quốc Khánh năm ngoái, ảnh hưởng này thật sự quá lớn.

Tuy rằng không thể nói tất cả những cái này đều là công lao của Ti Du, nhưng đóng góp của cậu lại không thể đánh giá thấp được.

Lúc này là hai giải thưởng quan trọng, Ti Du có hơi lo lắng.

Ti Trọng Tấu cũng không thể giấu được sự vui vẻ ở trên mặt mình, trên mặt đầy vẻ tự hào.

Tạ Hoàn đợi người cũng đi ra khỏi phòng khách nhỏ, cách một khoảng cách nhìn Ti Du bọn họ.

Tạ Hoàn mỉm cười, nói với Ti Nguy Lâu đang ở bên cạnh: “Tôi thấy chú Ti rất vui, anh Du thật là giỏi.

”Ti Nguy Lâu gật đầu, khẽ cười nói: “Cậu ấy thật sự rất giỏi.

”Trước khi trao giải, một vị ở trong đó còn nói một lúc các loại lý do đoạt giải, Ti Du một tay cầm cúp, một tay cầm giấy chứng nhận.

Khóe môi cậu hiện lên nụ cười, trông vừa đẹp lại như ánh mặt trời.

Ánh mắt của tất cả mọi người, đều dừng ở trên người cậu, không nỡ rời đi.

Ti Du nhìn về phía mấy người đang đứng ở bên kia, trái tim bỗng nhiên nảy xuống.

Tạ Hoàn vui vẻ chắp tay lại, vẻ mặt đầy tự hào, giống như một người cha già hiền từ.

Nhưng mấy người khác, Ti Nguy Lâu, Lộc Minh, Bùi Khuynh Thừa và Thẩm Ngộ Bắc, mấy người bọn họ đứng theo thứ tự, tất cả đều nhìn chăm chú vào cậu.

Ánh mắt của họ quá nóng bỏng, theo bản năng làm Ti Du có hơi hoảng sợ.

“Tiểu Du, chụp ảnh thôi.

” Cố Triều vỗ vai cậu.

“Vâng.

” Ti Du thu ánh mắt, nhìn về phía ống kính.

Bên trái cậu là Ti Trọng Tấu, bên phải là lãnh đạo trao thưởng, tiếp đó hai bên lần lượt là Cố Triều, Chủ nhiệm Hồ và hiệu trưởng.

Sau khi chụp xong, thợ chụp ảnh liền cười nói: “Tiểu Du muốn chụp một tấm với bạn của cháu không? Chú có thể gửi cho cháu.

”Ti Du nhìn về phía bên kia, Tạ Hoàn lập tức vui vẻ chạy đến, một tay để lên trên vai của Ti Du, cười nói: “Chụp chứ! Tớ phải đóng khung rồi treo lên trên đầu giường!”“Im mồm đi.

” Tuy rằng hình như Ti Du rất sốt ruột, nhưng lại không đẩy cậu ta ra.

Thợ chụp ảnh chụp riêng cho hai người họ một tấm, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Ti Nguy Lâu và những người khác, nói: “Các bạn học sinh, các cháu không ra chụp à?”Tất cả mọi người đều im lặng, nhìn Ti Du rất ăn ý.

Ti Du né tránh những ánh mắt ấy, nói: “Đến đây.

”Sau đó cậu lại nói thêm một câu, nói: “Đều là bạn mà thôi.

”Tạ Hoàn lập tức đi ra, cười nói: “Các cậu chụp đi, tôi chụp rồi.

”Bốn người kia đều đi đến, trong lúc đứng lại không hề có sự ăn ý.

Cũng không đúng, cũng coi như là có ăn ý, bọn họ đều muốn đứng cạnh Ti Du!Đây là lần đầu tiên Ti Du đạt được giải thưởng lớn như vậy, bọn họ ai cũng muốn đứng cạnh cậu, muốn chia sẻ niềm vui của cậu.

Nhưng chỉ có hai người có thể đứng cạnh cậu.

Ti Nguy Lâu trực tiếp đi đến bên trái của Ti Du, chiếm một chỗ, Thẩm Ngộ Bắc lập tức đứng ở bên phải cậu.

Ti Du: “! ”Bùi Khuynh Thừa cắn môi dưới, không đi đến.

Lộc Minh nhíu mi, nói thẳng: “Đứng như thế làm gì? Tôi không muốn đứng ở bên ngoài.

”“Tôi cũng không muốn.

” Thẩm Ngộ Bắc cười nhạo.

Ti Nguy Lâu bình thường luôn hiểu ý người khác, lúc này dưới chân lại giống như mọc rễ, không hề động đậy.


Trái tim Ti Du trùng xuống, cậu cảm thấy không đúng, đây không phải là phản ứng mà bạn bè nên có.

Nhưng nếu không phải là bạn, thì có thể là gì?Cố Triều thích thú nhìn một lúc, sau đó cười nói: “Cứ chụp như thế này trước đã, lát nữa Bùi Khuynh Thừa và Lộc Minh hai người lại đổi vị trí với Ti Nguy Lâu và Thẩm Ngộ Bắc, chụp hai tấm được chứ?”“Đúng đấy.

” Tạ Hoàn gật đầu nói: “Vị trí trung tâm cho anh Du của tôi là được!”Người lớn đều bắt đầu cười.

Bùi Khuynh Thừa và Lộc Minh mới đi đến, mỗi người đứng ở một bên.

Chụp xong một tấm, bốn người liền đổi vị trí, lại chụp một tấm.

Ti Du đảm nhiệm chức vị trung tâm vô cùng đơn giản, không cần di chuyển.

Thợ chụp ảnh nhìn bức ảnh đã chụp xong, cười ra tiếng.

Ông ấy thêm Ti Du vào Wechat, cười nói: “Mấy đứa các cháu rất thú vị, phải lần lượt ở cạnh cháu mới cười.

”Ti Du: “?”“Xem đi.

” Thợ chụp ảnh chuyển ra cho cậu xem hai bức ảnh ấy.

Thật sự, giống như lời ông ấy nói.

Khi Ti Nguy Lâu và Thẩm Ngộ Bắc từng người chụp cùng cậu, trên mặt hai người họ đều hiện lên nụ cười, mặt hai người khác đều không có biểu cảm, Bùi Khuynh Thừa hơi nhíu mày, dường như Lộc Minh sắp chịu không nổi mà mắt trợn trắng lên.

Sau khi đổi lại vị trí thì lại ngược lại, Lộc Minh cười nở nụ cười rực rỡ, áp sát vào vai của Ti Du.

Bùi Khuynh Thừa cũng cười tươi, hơi lộ ra hai chiếc răng nanh, trông rất hoạt bát, đáng yêu.

Tuy rằng Thẩm Ngộ Bắc kéo môi lên, nhưng lại hơi nghiêng đầu ra ngoài, nóng lòng muốn ngăn cách Bùi Khuynh Thừah bằng một người khác.

Mà sắc mặt Ti Nguy Lâu rất bình tĩnh, dáng vẻ không hề quan tâm đến mọi thứ.

Mặt Ti Du rất phức tạp, sao nhìn bầu không khí lại náo nhiệt như thế?Thợ chụp ảnh nhìn cùng cậu, cười nói: “Quan hệ của cháu và đứa nhóc này tốt hơn đúng không?”Ti Du nghĩ ông ấy nói là Tạ Hoàn, nhưng sau khi cậu nhìn, lại phát hiện người ông ấy chỉ là Ti Nguy Lâu.

Cậu kinh ngạc hỏi: “Sao lại nói như vậy?”Thợ chụp ảnh nói: “Trong bốn người này, cháu và cậu ấy dựa vào gần nhất, hơn nữa mức độ cháu chếch về hướng cậu ấy càng nhiều.

”“Điều này hình như ở trong tâm lý học có nói, chính là nói cháu sẽ theo bản năng gần gũi với người cháu tin tưởng, thân thể sẽ không lừa người.

”Nói xong, ông ấy lại chuyển đến bức ảnh chụp chung đầu tiên, nói: “Cháu xem, trong bức ảnh này cháu rõ ràng đứng sát ông Ti hơn.

”Ti Du vừa nhìn liền phát hiện đúng thật là như vậy!“Hiển nhiên, có thể nhìn ra được quan hệ của cháu và đứa nhóc này rất tốt.

” Thợ chụp ảnh mở ra bức ảnh của cậu và Tạ Hoàn, cười nói: “Khi hai người các cháu chụp với nhau, đó là lúc tự nhiên nhất.

”Nói như vậy, Ti Du cũng phát hiện khi cậu và Tạ Hoàn chụp ảnh, bất luận là thân thể vẫn là vẻ mặt đều rất thả lỏng.

Ti Du tặc lưỡi, ngạc nhiên nói: “Chú, chú làm nghề này còn nghiên cứu cả tâm lý học?”“Sở thích nghiệp dư.

” Thợ chụp ảnh cười nói: “Nhưng lúc chụp ảnh cũng có thể dùng, đặc biệt là chụp một vài bức ảnh có tính giằng co lớn, dùng rất tốt.

”Ti Du giơ ngón tay cái lên, khen ông ấy: “Giỏi, quá giỏi.

”“Được rồi, khi nào về chú sẽ xuất ra rồi gửi cho cháu.

”“Vâng ạ, cháu cảm ơn chú.

”Ti Trọng Tấu đưa người đi, chắc là tìm một chỗ ăn cơm trưa.

Ti Du và những người khác không đi, chuẩn bị ăn ở nhà.

Hơn nữa máy bay của cậu và Tạ Hoàn hai giờ sẽ bay, bọn họ ăn cơm xong cũng phải đi.

“Tôi gọi đồ ăn ngoài.

” Ti Nguy Lâu nói: “Chắc là sắp đến rồi, ăn ở đây đi.

”Mọi người rất ngạc nhiên.

Đồng thời như gặp phải kẻ địch mạnh.

Hành động giải quyết của tên Ti Nguy Lâu này trưởng thành hơn mấy người bọn họ ở đây, dáng vẻ của cậu ta ở trước mặt Ti Du luôn là vẻ bày mưu tính kế, không ngờ rằng vừa nãy ở trong bếp ‘ra oai phủ đầu’ với bọn họ cũng là người này!Lúc này, sự hiểu biết của mọi người với Ti Nguy Lâu cùng đạt đến thống nhất.

Đây là một đối thủ vừa trưởng thành vừa mưu mô!Đồ ăn được giao đến rất nhanh, một bàn rau xào lớn bị đám choai choai ăn sạch.

Sau đó, Ti Du và Tạ Hoàn liền chuẩn bị xuất phát, mấy người khác cũng không có lý do ở lại nhà bọn họ nữa.

Nhưng ở nơi Ti Du không biết, có người đang vội vàng chạy về nhà, bắt đầu thu dọn hành lý.

Điện thoại đặt ở đầu giường sáng lên là nhắc nhở hành trình, giờ máy bay cất cánh là năm giờ chiều.

------------Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo ‘vô tình gặp nhau’, mọi người có thể đoán xem là ai, hi hi.

.


Bình Luận (0)
Comment