Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 61


Ở trong phòng đang có ba người đang ngồi trên ghế sô pha, đó là Triệu Diên, Ti Niên và Ti Nguy Lâu.

Nghe thấy tiếng mở cửa, bọn họ đều nhìn về phía Ti Du.

Ti Niên là người đứng lên đầu tiên, rồi đi nhanh về phía cậu.

Ti Du kinh ngạc nhìn anh ấy.

Mặc dù đã hơn nửa năm không gặp nhưng Ti Niên một chút cũng không thay đổi.

Anh ấy mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám đậm, trên mũi đeo một chiếc kính gọng vàng, tuy dáng người có chút gầy nhưng lại rất cao, cả người anh ấy đều giống như một người thầy giáo dạy học ở thời dân quốc xuyên không từ bức tranh thủy mặc đến vậy.

"Anh cả.

" Ti Du phục hồi lại tinh thần, vui mừng nhào vào lòng anh ấy: "Sao anh lại trở về?”Ti Niên vỗ sau lưng cậu mấy cái, cười nói: "Tại vì anh nhớ mọi người.

”Ti Du lùi xuống một chút, rồi ngước lên nhìn anh ấy.

"Chà, em lại cao lên rồi.

" Ti Niên cười nói.

Ti Du cũng cười.

Triệu Diên mở to mắt, nói: "Đừng đứng ở cửa nữa, vào trong đây ngồi một lát đi.

”Ti Du đặt hành lý ở hàng lang lối vào phòng khách, sau đó thì cùng với Ti Niên đi đến rồi ngồi xuống.

Anh ấy liếc nhìn Ti Nguy Lâu, Ti Nguy Lâu cũng nhìn anh ấy, sau đó thì hai người họ quay đi chỗ khác.

“Mẹ còn tưởng rằng đến tối con mới về đây.

” Triệu Diên nói với Ti Du: "Sao con không chơi thêm hai ngày nữa?”Ti Du cười nói: "Biết được mẹ sắp trở về, nên con mới vội vàng đến đây trước.

”"Nhưng mà buổi sáng ngày mai mẹ sẽ không đến nữa sao?”Triệu Diên bật cười: "Tối hôm qua bọn mẹ mới đến, sợ sẽ ảnh hưởng đến việc chơi của con nên không nói.

”"Mọi người đều đến đây từ tối hôm qua sao?!" Ti Du lập tức nhìn về phía Ti Nguy Lâu.

Ti Nguy Lâu nhấp một ngụm nước, khóe môi khẽ nhếch lên.

Ti Du giật mình.

Như cậu vừa nói, trong video với Ti Nguy Lâu ngày hôm qua, anh nói buổi sáng ngày mai Triệu Diên sẽ trở về, kết quả là Ti Nguy Lâu lại có chút kinh ngạc.

Cậu còn nghĩ rằng Ti Nguy Lâu không biết việc này, nhưng không ngờ rằng Ti Nguy Lâu lại giấu giếm cậu.

Lúc đó, cả Triệu Diên và Ti Niên nói không chừng đã ở nhà rồi!"Vừa đúng lúc ăn trưa, để mẹ đặt nhà hàng, cả bốn chúng ta cùng ra ngoài ăn.

" Triệu Diên nói xong thì lập tức lấy điện thoại ra.

Ti Niên cười hỏi: "Bố đâu rồi? Bố không ăn à?”"Ông ấy à.


" Triệu Diên hừ cười: "Mẹ và ông ấy cãi nhau nên chúng ta không cần dẫn theo ông ấy.

”Nghe thấy vậy thì mọi người đều cười rồi đi ra.

Ngay cả Ti Nguy Lâu cũng cong môi cười.

"Mẹ, anh cả, con đi tắm rửa rồi thay quần áo trước đây.

" Ti Du nói.

Ti Niên vỗ vai cậu: "Đi đi.

”Ti Du đứng dậy, trước khi đi còn liếc nhìn Ti Nguy Lâu một cái.

Ti Nguy Lâu cũng đang ngẩng đầu.

Sau khi nhìn nhau, anh cũng lập tức đứng dậy theo, nói: "Để tôi cầm hành lý giúp cậu.

”Vừa dứt lời thì Ti Nguy Lâu đi ra hành lang lối vào rồi xách va li đi vào, lúc sau thì cả hai cùng nhau đi lên lầu.

Triệu Diên nhìn bóng dáng của hai người bọn họ, rất vui mừng: "Muốn để mấy đứa nói chuyện cho rõ ràng, vậy mà hai đứa nhỏ này thật sự đã tự mình giải quyết vấn đề.

”Ti Niên cũng nhìn theo bóng dáng của hai người bọn họ.

Anh ấy nhìn thấy Ti Nguy Lâu đi chậm nửa bước theo phía sau Ti Du, tuy tay cầm va li nhưng cũng không đùn đẩy Ti Du, đây là cử chỉ của một người bảo vệ, ngoài ra còn dáng vẻ thả lỏng của Ti Du khi nghiêng đầu nói cái gì đó với anh.

Anh ấy nhìn không rõ lắm nét mặt của cả hai, nhưng anh ấy lại hiểu rõ bầu không khí này.

Ti Niên đẩy gọng kính, cười nói: "Con đã nói với mẹ là không cần lo lắng rồi mà.

Tiểu Du rất đơn thuần, nhưng tính tình có chút nóng nảy, con cững đã từng nói chuyện với Tiểu Lâu, là một đứa trẻ rất trưởng thành, hai đứa nó sẽ bù trừ cho nhau.

”Triệu Diên cũng cười: "Ừm.

”"Đúng rồi, hôm nay là ngày mà Nhu Cẩn đi siêu âm với mẹ của con bé phải không? Kết quả thế nào rồi?”Vẻ mặt của Ti Niên lập tức dịu dàng, anh ấy lấy điện thoại ra, nói: "Cô ấy vừa mới gửi cho con xem, mẹ nhìn này.

”Nói xong, anh ấy lập tức đưa điện thoại cho Triệu Diên, Triệu Diên nhìn thấy được hình dáng mờ ảo nhỏ bé kia.

Bà ấy cười nói: "Là một đứa trẻ khỏe mạnh.

”Ti Niên cũng cười nói: "Dạ, mẹ cũng lên chức thành bà nội rồi.

”Triệu Diên: "! ”Bà ấy trừng mắt nhìn anh ấy một cái, giả vờ giận dỗi nói: "Đừng có gọi mẹ vậy!”Ti Niên cười ra tiếng: "Mẹ à, mẹ cũng còn trẻ nữa đâu.

”-----Ti Nguy Lâu giúp Ti Du mang hành lý vào phòng, một lúc sau vẫn đứng ở đó mà không nhúc nhích.

Ti Du liếc nhìn anh một cái: "Còn có việc gì à?”"Chơi vui chứ?" Ti Nguy Lâu hỏi.

Ti Du xoay người, không nhìn anh nữa mà nói: "Rất vui, có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt.

”Ti Nguy Lâu khoanh tay tựa vào bên cạnh bàn, không nói gì mà chỉ nhìn cậu.


Ti Du cảm nhận được mũi nhọn ở phía sau lưng, nhưng cậu không quay đầu lại, mà hai tay hơi dùng sức để c ởi đồ trong ra.

Bởi vì trong nửa tay áo có chút rộng rãi, cho nên theo động tác của cậu mà nửa tay áo cũng bị cuộn lên, để lộ ra dáng vẻ trắng gầy phía sau lưng cậu, nơi uốn cong nhợt nhạt ở eo chợt lóe qua.

Như là ảo giác.

Ti Nguy Lâu ngẩn ra, mặt bỗng nhiên nóng lên.

Ti Du không cảm thấy ngại sao?Anh đột nhiên nhớ lại những câu nói mà Ti Du đã nói ngày hôm qua, cậu là trai thẳng! Ánh mắt của Ti Nguy Lâu nhìn quanh người Ti Du một vòng, sau đó đứng dậy rồi trực tiếp đi ra cửa mà không nói một lời nào.

Ti Du liếc nhìn cánh cửa đóng chặt rồi nhướng mày.

Sau khi tắm rửa xong, bọn họ đều đi ăn cơm.

Sau đó Ti Du mới biết, các hoạt động của Triệu Diên kỳ thật đã kết thúc, từ mấy ngày trước cũng thuận tiện đi thăm ông bà nội.

Mà Ti Niên cũng đã lâu rồi chưa về, nên lập tức trở về cùng với bà ấy, ở lại đến hai ngày sau thì muốn đi tiếp.

Chủ yếu là vì anh đang có một hạng mục trong tay, không thể tách khỏi anh được.

---Sau khi về nhà, Triệu Diên và Ti Du lập tức xuống xe ở trước cổng khu chung cư, còn Ti Niên và Ti Nguy Lâu thì lái xe trở về trước.

Ti Du biết rằng Triệu Diên sẽ nói với cậu về thân thế của cậu.

Hai người đi từ từ vào trong khu chung cư, lúc này trong khung chung cư căn bản không có người.

Triệu Diên nắm lấy cánh tay cậu, sau một lúc lâu mới nói: "Tiểu Du, con có muốn nghe một câu chuyện dài không?”Ti Du gật đầu.

Triệu Diên mỉm cười.

Giọng nói nhẹ nhàng êm ái của bà ấy gợn lên trong ngọn gió phấp phới cuối thu: "Khi mẹ hai mươi tuổi thì gặp được bố của con.

”Khi đó Triệu Diên mới ra mắt được hơn một năm, nhưng với hai ca khúc đơn phổ biến khắp Nam Bắc, thì đã lập tức trở thành một nữ ca sĩ nổi tiếng nhất lúc bấy giờ.

Tại lễ trao giải Giai điệu vàng, Ti Trọng Tấu tham dự với tư cách là khách mời của ban tổ chức, năm đó ông ấy mang theo Ti Niên lúc ba tuổi đến nơi đó.

Nhưng Ti Niên lại bị dọa cho khóc bởi vì bị mọi người vây quanh, như thế nào mà không dỗ dành được nên đều ồn ào cả lên.

Ti Trọng Tấu có tính tình rất lạnh lùng, mặc dù rất yêu đứa con trai không có mẹ từ khi mới sinh ra nhưng lại không biết cách dỗ dành nó.

Đủ mọi loại người đều vây quanh hậu trường, nhưng họ không nói gì, còn Ti Niên thì vẫn khóc không ngừng.

Đứa nhỏ túm lấy vạt áo của Ti Trọng Tấu, lặng lẽ rơi lệ, nghẹn ngào không thành tiếng, trông rất đáng thương.

Sau buổi lễ lần đó, Ti Trọng Tấu muốn dùng bữa với một vị khách được trao giải thưởng ngay lúc đó, nhưng lúc đó không biết phải làm sao nên chỉ có thể chờ, căn bản là không đi được.

Đúng lúc này, Triệu Diên vừa nhận được giải thưởng Giai điệu vàng và hát xong thì đi ra sau hậu trường.

Vốn là con nhà nòi, lại được chiều chuộng từ nhỏ cho nên đối với vòng luẩn quẩn của mấy kẻ nịnh hót trong giới thì bà ấy cũng đã quá quen rồi.

Lúc đó bà ấy hoàn toàn không biết Ti Trọng Tấu là ai, nhưng lại bị dáng vẻ da thịt mềm mại trắng nõn đang khóc lóc đáng thương của Ti Niên mà thu hút ánh mắt của bà ấy.

Điều kỳ lạ chính là, khi bà ấy cầm chiếc cúp vừa nhận được đi đến chỗ của Ti Niên để dỗ dành, thì Ti Niên lập tức nín khóc một cách thần kỳ.

Ti Trọng Tấu thở phào nhẹ nhõm, chân thành nói lời cảm ơn với Triệu Diên.

Ti Niên ngừng khóc, nhưng lại ôm cúp mãi không buông, một tay còn lại thì nắm lấy tay của Triệu Diên, hoàn toàn không cho bà ấy ròi đi.

Triệu Diên cũng vui vẻ, hơn nữa cũng không có lịch trình nào tiếp theo, nên bà ấy lập tức ở lại phía sau sân khấu cùng ông ấy.

"Sau này thì cả hai có thường xuyên qua lại, nên bố mẹ cũng lập tức quen nhau.

" Triệu Diên cười dịu dàng: "Bố mẹ không nhận ra, mãi đến năm thứ ba mới xác định rõ quan hệ, rất nhanh sau đó thì kết hôn.

”"Sau khi kết hôn, bố con cảm thấy nợ mẹ, nên thường đối xử với mẹ rất tốt, ông ấy còn muốn cho mẹ một đứa con nữa.

”"Mà Tiểu Niên lúc đó còn quá nhỏ, mẹ sợ nó sẽ buồn nền mới không muốn.

”Giọng nói của Triệu Diên vô cùng dịu dàng, khi kể lại chuyện cũ cũng dịu dàng như vậy.

"Mãi đến khi Tiểu Niên lên tám tuổi, có một ngày khi nó đi học về, vừa đúng lúc mẹ ở nhà, nên đã lập tức giúp nó làm bài tập.

”"Con thử đoán xem kết quả sẽ như thế nào?”Triệu Diên mỉm cười nhìn về phía Ti Du.

Ti Du cũng cười rồi lắc đầu.

"Kết quả là Tiểu Niên không làm bài tập nữa, mà nó ôm chầm lấy mẹ rồi nói: "Mẹ ơi, mẹ có thể sinh cho con một em trai và một em gái được không ạ?”Hốc mắt của Triệu Diên dần đỏ hoe: "Lúc đó mẹ rất ngạc nhiên cũng rất đau lòng, nhưng Tiểu Niên lại rất thông minh, nó nói nó thấy mấy đứa bạn học đều có em trai và em gái cho nên nó mới muốn có.

”Ti Du nắm lấy tay bà ấy, nhẹ giọng nói: "Cho nên mới có Ti Nguy Lâu, phải không ạ?”"Ừm.

" Vẻ mặt của Triệu Diên có chút buồn phiền, bà ấy nói: "Khi mà Tiểu Lâu sinh ra, Tiểu Niên có xin nghỉ, còn cố ý chờ ở ngoài phòng sinh với bố con.

”"Nó thật sự rất thích đứa em trai mới này, nó luôn ghé sát vào và theo dõi từ bên ngoài phòng vô trùng.

Sau đó khi em bé được đưa lên phòng bệnh thì đều đặn mỗi buổi tối tan học nó đều sẽ đi chọc vào mặt em trai của mình, không ngừng nói rằng em bé thật đáng yêu.

”"Chỉ là vào ngày thứ tư em bé được sinh ra! ”Ý cười trên mặt Triệu Diên mất đi, nói: "Khi nó đi học về, thì rốt cuộc cũng không bao giờ được gặp lại em trai của mình nữa.

”Lồng ngực Ti Du đau nhói, cậu nắm chặt lấy tay bà ấy, không biết nên an ủi như thế nào.

Triệu Diên thở dài, mới tiếp tục cười nói: "Đó là một đoạn chuyện cũ, chắc con cũng đã nghe dì Vu nói với Hoàn Tử.

”"Dạ.

" Hốc mắt Ti Du cay cay.

"Năm đó mẹ qua đần độn, nếu không có bố con và dì Vu bên cạnh mẹ một bước cũng không rời, có lẽ mẹ đã không cố gắng đến bay giờ được.

”"Khoảng thời gian bình thường duy nhất đối với mẹ mỗi ngày là khi Tiểu Niên đi học về, mẹ sẽ cười đi nấu cơm cho nó và phụ làm bài tập với nó, Tiểu Niên cũng càng ngày càng ngoan, mỗi ngày tan học nó đều là người về đầu tiên.

”"Nhưng mẹ biết, mẹ đã không cố gắng nỗi nữa rồi.

”"Mãi cho đến khi con xuất hiện.

”Ti Du ngẩn ra, nhìn về phía Triệu Diên.

Triệu Diên nghiêng đầu nhìn cậu, nói: "Bố mẹ của con là những kỹ sư rất lợi hại, họ là người đã chịu trách nhiệm xây dựng cây cầu vượt biển ở Đại Kiều.

”Ti Du kinh ngạc khi nghe được điều này, tim đập thình thịch, đập rất nhanh cũng rất nặng nề.


"Mẹ ruột của con khi còn nhỏ là bạn tốt của mẹ, đoạn tình cảm này từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên.

”"Chỉ là bố mẹ con gặp tai nạn ngoài ý muốn trong chuyến đi cứu trợ nước ngoài.

”Ti Du cụp mắt nhìn mặt đất màu xám xịt.

Triệu Diên tiếp tục nói: "Khi đó con mới một tuổi, con lúc đó lại ở nhà với ông bà nội.

”"Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trong chốc lát phải chịu một đả kích rất lớn.

”"Bố và mẹ đều đến gặp họ, lúc sau thì thấy được tã lót của con.

”Triệu Diên nghĩ tới đây thì nở một nụ cười nhạt: "Con từ nhỏ đã rất cởi mở, rõ ràng là một giây trước còn khóc, giây sau lại ôm lấy ngón tay của bố con rồi bắt đầu cười.

”"Lúc đó trạng thái tinh thần của mẹ rất ngẩn ngơ, vẫn là không nhịn được mà lập tức đến ôm lấy con.

”Triệu Diên nghiêng đầu nhìn Ti Du, rồi cười nói: "Lúc đó con mở to mắt tròn xoe mà nhìn mẹ, trông rất tò mò, thế là mẹ nhìn con rồi lập tức cười một chút, con cũng cười theo.

”"Nụ cười rất đáng yêu, rất trong trẻo, ánh mắt đều cong hết lên.

”Triệu Diên từng trải qua nỗi đau mất con trai, bỗng nhiên đối mặt với sinh mệnh nhỏ bé mỏng manh như vậy, những cảm xúc bị kìm nén và ứ đọng ấy bỗng tràn về như lũ lụt.

Bà ấy ôm lấy Ti Du nhỏ bé, rồi bật khóc nức nở, trút hết những đau khổ suốt một năm qua.

Ông bà nội của Ti Du đều là những giáo sư đã về hưu, bọn họ nhìn thấy cảnh này thì đưa ra một quyết định rất táo bạo.

Đứa nhỏ không thể không có bố mẹ, mà Triệu Diên và Ti Trọng Tấu cũng vừa mất một đứa trẻ.

"Cho nên, bố mẹ lập tức nhận nuôi con.

" Triệu Diên nhẹ nhàng nắm lấy tay của Ti Du, nói: "Bố mẹ không đủ tư cách làm bố mẹ, cũng không đáng làm bạn với bố mẹ của con.

”Ti Du nén nước mắt mà lắc đầu: "Không có, hai người rất tốt.

Mẹ của con rất may mắn.

”Cậu quả thật rất may mắn.

Mặc dù Triệu Diên và Ti Trọng Tấu đều có sự nghiệp riêng của mình, nhưng Ti Du lại nhớ rất rõ lúc cậu còn nhỏ, cậu cũng đã từng cưỡi cổ của Ti Trọng Tấu, cũng được Triệu Diên ôm vào trong lòng để kể chuyện xưa để dụ cậu ngủ.

Mỗi lần bọn họ ở nhà, thì họ luôn dành thời gian để đi ăn với anh em của họ và đi chơi với họ.

Chỉ là sau khi Ti Du nổi loạn, mới muốn được nhiều người chú ý và yên mến hơn.

Mặc dù là như vậy, bố mẹ cậu vẫn vứt bỏ cậu.

Triệu Diên đau lòng mà lau đi nước mắt trên mặt cậu, cười nói: "Mẹ sẽ coi như là con không thể khống chế được nước mắt, chứ không phải là vì khổ sở.

”Ti Du nín khóc mỉm cười, đưa tay lên lau mặt rồi nói: "Đây là vì con đang xúc động.

”-----Đến tối, Ti Du choàng lên mình cái đệm lông, rồi lên sân thượng, ngồi co lại trên xích đu đung đưa, buông thả bản thân ra.

Chỉ chốc lát sau, cửa trên sân thượng được một người đẩy ra.

Ti Du quay đầu lại nhìn, là anh cả.

-----Tác giả có lời muốn nói: Hai chương này là chương chuyển tiếp và thân thế của Tiểu Du cũng xuất hiện rồi.

.


Bình Luận (0)
Comment