Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 63


Chờ đến lúc Ti Du tỉnh dậy đã buổi sáng ngày hôm sau.

Cậu rửa mặt xong trong lòng rất vui vẻ, nhưng xuống tầng lại phát hiện trong nhà vắng lặng.

Không thấy bóng dáng một người nào.

“Mẹ? anh cả?” Ti Du gọi hai tiếng, không ai trả lời.

Bỗng nhiên, có chút động tĩnh từ trên tầng truyền đến, sau đó một người bước xuống, là Ti Nguy Lâu.

“Sao cậu lại xuống? Những người khác không ở đây à?” Ti Du giương mắt lên hỏi anh.

Ti Nguy Lâu nói: “Mọi người nói có chút chuyện, ra ngoài trước rồi.

”“Cả ba người bọn họ đều ra ngoài?”“Ừ.

”Ti Du gật đầu: “Vậy à.

”“Có đói bụng không?” Ti Nguy Lâu hỏi.

Ti Du mím môi, sờ sờ bụng nói: “Có một chút.


”Ti Nguy Lâu cười nhẹ, sau đó đi vào phòng bếp: “Muốn ăn cái gì?”“Hôm nay tôi muốn ăn thịt.

” Ti Du chạy lon ton theo sau, giọng điệu vô cùng hào hứng.

Ti Nguy Lâu nói: “Thịt lợn luộc? hay là thịt kho tàu?”Ti Du đứng bên bàn nấu ăn: “Thịt luộc đi, tôi không thích ăn mỡ.

”“Ừ.

” Ti Nguy Lâu lấy ra một nửa thịt đông cho vào lò vi sóng.

sau đó cầm một túi sữa đi ra, đặt vào trong nồi.

“Uống một ly sữa trước.

”Ti Nguy Lâu nói: “Gần trưa rồi, cùng nhau ăn cơm trưa đi.

”Ti Du gật đầu: “Được.

”Ti Nguy Lâu bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, ở phòng bếp đinh đinh đang đang, chiếc nồi bên cạnh vẫn còn sữa nóng.

Anh giương mắt nhìn về phía Ti Du.

Hôm nay, Ti Du mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh khói với chiếc quần jean ống suông màu xanh trắng bên dưới.

Gấu áo sơ mi được gài vào cạp quần, tôn lên vòng eo thon thả của cậu.

Ti Du nhìn thấy ánh mắt của hắn, lập tức lùi lại một bước nói: “Đừng nhìn bừa!”Ti Nguy Lâu bật cười, đối diện cậu nói: “Không nhìn.

”Sau đó, anh lại nói: “Đêm qua cậu ngủ có ngon không?”“Rất tốt, tràn đầy năng lượng!” Ti Du chống nạnh: “Xem ra uống một ly là hợp lý.

”Ti Nguy Lâu nhướng mày: “ Cậu còn nhớ mình về phòng như thế nào không?”Ti Du ngừng lại, những ký ức của đêm qua từ từ quay trở lại.

Cậu dường như ngủ gật khi đang ở trên sân thượng, Ti Nguy Lâu đã ôm cậu lại và bọc cậu bằng một chiếc chăn dày.

Ti Du chợt nhớ rằng hình như cậu đã nắm lấy tay Ti Nguy Lâu trước khi đi ngủ!Ti Du: “!”Cậu sửng sốt nhìn về phía Ti Nguy Lâu.

Ti Nguy Lâu cười như không cười nói: “Nhớ rồi sao?”Ti Du lắc đầu: “Quên rồi.

”“Vậy à.

” Ti Nguy Lâu cúi người tắt bếp, rót sữa vào ly.


“Tôi ôm cậu về phòng.

”Anh nói rất nhẹ nhàng, rất tùy ý, giống như chỉ là thuận miệng nói ra.

Nhưng vào tai Ti Du lại giống như sét đánh.

Ôm? Ôm như thế nào?Sẽ không phải là cái loại như cậu nghĩ chứ… Ôm công chúa!!Cứu mạng!!“Uống từ từ, còn nóng.

” Ti Nguy Lâu cho vào sữa một ít đường, sau đó dùng thìa nhỏ khuấy đều, rồi để riêng một bên cho cậu.

Anh dường như chỉ thuận miệng nói, hoàn toàn không có ý định tiếp tục chủ đề này.

Nhưng trên thực tế, anh đã đạt được mục đích.

Làm cho Ti Du biết chính mình đã bế cậu, thế là đủ rồi.

Anh bỗng nghĩ lại tối qua ở trên sân thượng nói chuyện với Ti Niên, lúc đó anh cũng uống rượu, cho nên tình cảm phong phú hơn bình thường một chút.

Nhưng sau khi thức dậy hôm nay, anh đã bình tĩnh lại.

Có thể anh biểu hiện quá rõ ràng cho nên Ti Niên có thể nhìn ra anh thích Ti Du.

Chính là khi anh biết có chỗ không đúng thì anh ta đã nói giúp anh.

Chuyện này nghĩ như thế nào, như thế nào cũng như một giấc mơ.

Nhưng khi anh ra khỏi phòng ngủ và gặp Ti Niên trong phòng ăn, Ti Niên đã thể hiện bằng những hành động thiết thực rằng lời nói trên sân thượng vẫn được tính, không phải là mơ.


Ti Niên, Triệu Diên và Ti Trọng Tấu hiện đều đang ở bên ngoài, và mục đích có thể là tiết lộ chuyện này cho họ sau lưng anh và Ti Du.

Ti Nguy Lâu cụp mắt xuống, tâm trạng anh thực sự có chút căng thẳng.

Anh không biết mình với Ti Du có quan hệ gì, và liệu Triệu Diên và Ti Trọng Tấu có thể chấp nhận hay không.

Nhưng không còn cách nào khác, anh thích Ti Du.

Ngay cả khi không có Ti Niên, không có sự giúp đỡ của anh ấy, Ti Nguy Lâu cũng muốn nói với họ về điều này.

Ti Du cẩn thận cầm lấy cái bát bên người, không nhịn được mà nói: “Cậu nghĩ gì vậy?”Ti Nguy Lâu nhướng mắt.

Đôi đồng tử đen của anh nhìn Ti Du, hai giây sau, anh cười nhẹ và thu hồi ánh mắt.

Ti Du hỏi một cách khó hiểu: “Ý cậu là gì?”“Không có gì.

” Ti Nguy Lâu nói.

Đột nhiên, chuông cửa vang lên, Ti Du chạy ra ngoài nhìn, phát hiện là Lộc Minh.

.

Bình Luận (0)
Comment