Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 73


Lego cao không khó, Ti Du đã tự mình chơi từ khi còn rất nhỏ.

Đây là lần đầu tiên Ti Nguy Lâu chơi cái này, nhưng anh rất thông minh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Ti Du.

“Anh nhanh quá.

” Ti Du kinh ngạc.

Ti Nguy Lâu bật cười, nói: “Vậy thì tốt hơn là anh nên lắp chậm lại.

”“Hả?” Ti Du nhìn anh, hoài nghi hỏi: “Tại sao?”Ti Nguy Lâu chỉ nhìn cậu rồi cười, không nói tiếng nào.

Tuy nhiên, nhìn thấy ý trêu chọc trong mắt anh, Ti Du dần dần hiểu ra.

Cậu trừng mắt liếc anh, nói: “Anh có thể nói thẳng mặt em, đừng nói về chủ đề đấy với em!”“Nói cái gì?” Ti Nguy Lâu ngạc nhiên nói: “Anh chỉ nói là không thể nhanh hơn em được thôi, em đang nghĩ cái gì thế?”Ti Du: “…”Anh cười lên một cái, không thèm để ý tới cậu nữa.

Âm nhạc trên dàn thanh âm chuyển bài nhiều lần, Ti Du đau lưng, không thèm ngồi mà nằm xuống đất luôn.

Cậu nằm ngửa trên mặt đất, một chân duỗi thẳng, chân còn lại gác lên trên, trông có vẻ rất uể oải.

Ti Nguy Lâu đứng dậy, đi đến bên kia của căn phòng, một lát sau quay trở lại.

Anh đưa cho Ti Du cái gối của mình, rồi ngồi xuống vị trí cũ.

Ti Du cũng không khách sáo, cầm lấy gối, kê ra đằng sau đầu.

“Đã biết ngày thi đấu chưa?” Ti Nguy Lâu hỏi cậu.

Ti Du gật đầu: “Chủ nhật ngày ba tháng mười một.

”“Ở đây?”“Không.

” Ti Du lắc đầu: “Ở Bắc Kinh.

”Vừa nói, cậu vừa nhớ đến ông bà ngoại ở Ti gia, bọn họ là người thân của cậu.

Lần này đi Bắc Kinh, cậu chỉ có thể ghé qua thăm ông bà một lúc.

Tuy nhiên bọn họ đã nghỉ hưu từ lâu, hầu hết thời gian hai người ở trong các trang trại nông thôn, không biết lần này họ có ở Bắc Kinh hay không.

“Tách” một tiếng, Ti Du bị ánh sáng làm cho loé mắt.

Cậu nghiêng đầu sang nhìn, chỉ thấy Ti Nguy Lâu đang cầm trên tay một chiếc máy ảnh lấy liền, vừa mới đặt xuống.

Ti Du cười nói: Tại sao anh lại chụp lén em? Ngôi sao lớn không phải cứ muốn chụp là chụp được đâu?”Ti Nguy Lâu nhìn cậu, cầm tấm ảnh vừa lấy ra từ máy ảnh, cười nói: “Ngôi sao lớn rất đẹp, còn không để cho anh chụp sao?”Ti Du cười, duỗi tay nói: “Cho em xem.

”Ti Nguy Lâu phẩy phẩy ảnh chụp, rồi đưa cho cậu.

Ti Du cầm phẩy thêm vài cái, hình ảnh mới lộ ra.

Người trong ảnh đang lười biếng nằm trên thảm, tay cầm một mô hình lego đã lắp được một nửa, bên cạnh có một chiếc bàn cà phê đơn giản, và một đống đồ chơi lego.


“Chụp đẹp đấy.

” Ti Du quay đầu nhìn về phía Ti Nguy Lâu, nói: “Cho em mượn máy ảnh một lúc.

”Ti Nguy Lâu nói: “Ảnh chụp đổi một cái máy ảnh lấy ngay, đổi hay không?”“Đổi cái này sao?” Ti Du giơ bức ảnh chụp trong tay lên, hơi nhướng mày.

Ti Nguy Lâu gật đầu.

Ti Du nói: “Vậy anh không phải được lợi rồi hay sao?”Ti Nguy Lâu cười khẽ ra tiếng, nói: “Đúng, anh không bao giờ giao dịch thua lỗ.

”“Để em suy nghĩ đã.

” Ti Du nhìn vào bức ảnh trên tay, lắc lư đôi chân của mình.

Ti Nguy Lâu bắt chéo chân, nghịch chiếc máy ảnh trên tay rồi nhìn xuống cậu, nét mặt tập trung nhưng rất dịu dàng.

Ti Du suy nghĩ chưa đến nửa phút, liền ngồi dậy, đưa bức ảnh cho anh.

“Đổi, thành giao.

”Ti Nguy Lâu nhận lấy ảnh chụp, nhân tiện đưa máy ảnh cho Ti Du.

Anh nhìn người trong ảnh, đôi mắt tràn ngập ý cười.

Ti Du quan sát xung quanh máy ảnh, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.

Cậu nhìn chằm chằm vào những con chữ dưới đáy máy ảnh, không nói gì một lúc.

[TO: SY]Đây có phải ý định của anh không? Máy ảnh không phải là tặng cậu đâu?Ti Nguy Lâu đứng lên, chuẩn bị đặt bức ảnh lên bàn học của mình.

Nhận thấy Ti Du đang xem gì đó, anh mỉm cười nói: “Thấy rồi sao? Cái này vốn dĩ là tặng em.

”Ti Du: “…”Mẹ ơi, thủ đoạn tặng đồ của Ti Nguy Lâu, thâm độc quá.

Cậu nhìn theo bóng lưng của Ti Nguy Lâu, đứng dậy theo sau anh, đi đến bên cạnh.

“Anh mua cái này lúc nào thế?”Ti Nguy Lâu liếc nhìn cậu, cười nói: “Anh mua nó tuần trước.

”“Tuần trước?” Ti Du hoài nghi.

Ti Nguy Lâu nhìn cậu, khẽ khịt mũi, nói: “Anh đã tự đi mua nó, mỗi khi mà em đi cùng một người khác về vào buổi tối.

”Ti Du: “…Được rồi.

”“Được rồi?” Ti Nguy Lâu giơ tay xoa đầu, cắn răng nói: “Chỗ nào được?”Ti Du hất tay anh ra, không nói gì, nhưng khoé môi bất giác nhếch lên.

Ti Nguy Lâu lấy khung ảnh nhỏ đã chuẩn bị từ lâu, lồng ảnh vào, đặt lên bàn.

“Sao anh lại để nó ở đây!’ Ti Du sợ hãi.


Ti Nguy Lâu: “Nếu không thì để đâu?”“Không phải, anh đặt ở đây không sợ bố mẹ nhìn thấy sao?” Ti Du sững sờ hỏi.

Tuy rằng cậu và Ti Nguy Lâu không phải họ hàng, nhưng dù sao anh cũng thẳng nhiều năm như vậy rồi, nếu đám người Triệu Diêu nhìn thấy tấm hình của cậu trên bàn Ti Nguy Lâu, bọn họ có mà bị doạ chết!Ti Nguy Lâu im lặng một lúc, nói: “Em nói đúng.

”Sau đó, anh cầm lấy bức ảnh, xoay người bước đến bên giường, rồi đặt khung ảnh lên tủ đầu giường.

Ti Du: “!”“Thà anh để trên bàn học còn hơn!”Ti Nguy Lâu quay đầu nhìn cậu, cười nói: Anh cảm thấy để ở đây rất đẹp, em không nói anh còn không nghĩ ra.

”“Em nói cái gì? Ý em là thế sao?” Ti Du vội la lên: “Anh không thể để ở tủ đầu giường được, anh có bị làm sao không vậy.

”Ti Nguy Lâu bước đến gần cậu, trấn an: “Không sao đâu, trừ em ra không ai vào phòng anh cả.

”Ti Du không nói được gì một lúc.

Dường như việc này cũng không xấu lắm.

Chỉ là, để ảnh chụp cậu trên tủ đầu giường thật là kỳ cục.

“Anh vẫn nên để ảnh trên bàn đi, nếu không em sẽ không đổi đâu, trả ảnh chụp cho em.

”Ti Du đưa ra, mở rộng lòng bàn tay.

Ti Nguy Lâu nhìn xuống bàn tay cậu, nghĩ nếu anh nắm lấy, chuyện gì sẽ xảy ra?Ti Du sẽ tức giận chứ?Chắc là không đâu?Ti Du như là cảm nhận được điều gì đó, nhanh chóng thu tay lại, nói: “Anh không được để ở tủ đầu giường.

”Ti Nguy Lâu nhìn cậu, nở nụ cười: “Vậy em đặt đi.

”Nói xong, anh quay người đi ra tủ quần áo, mở ngăn tủ tìm một chiếc áo khoác để mặc.

Ti Du đi qua cầm lấy ảnh, đặt lên bàn.

Chỉ là thấy bức ảnh này tương phản rõ rệt với một bàn đầy sách vở.

Giống như ném một viên sỏi nhỏ xuống mặt hồ không gợn sóng, một vũng nước bỗng nhiên gợn sóng.

Bàn học của Ti Nguy Lâu có màu xám nhạt, bên trên là giá sách, giống như bàn học của Ti Du.

Chỉ là giá sách của Ti Nguy Lâu là sách tham khảo và tiểu thuyết nổi tiếng, còn giá sách của Ti Du toàn là thần ma yêu quỷ tu tiên tiểu thuyết, hoàn toàn là hai thái cực khác nhau.

Mặt bạn là những cuốn sách mà Ti Nguy Lâu đã đọc trước đây, còn có rất nhiều sách tham khảo, tất cả đều trông mới tinh, nhưng bên cạnh những cuốn sách đó là một xấp giấy nháp rất dày, bên trên đều là những phép tính.

Ti Du tò mò hỏi: “Sao anh không vứt những bản nháp này đi?”Ti Nguy Lâu vừa mặc quần áo vừa nói: “Đó là số nháp anh dùng hai ngày trước, chưa kịp vứt đi.

”“Hai ngày trước?!” Ti Du sửng sốt, quay đầu nhìn anh: “Chỉ trong hai ngày mà anh đã viết nhiều như vậy!”Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cậu, Ti Nguy Lâu bật cười, nói: “Hai ngày anh nói là tính từ chung chung, không phải định lượng cụ thể.

”Ti Du nói: “Cái gì, em nghe không hiểu.

”Cậu nhìn thấy chiếc áo khoác bóng chày trên người Ti Nguy Lâu, hỏi: “Anh mặc áo để làm gì?”Ti Nguy Lâu nói: “Đi ra ngoài chơi, em đi mặc quần áo đi.

”Ti Du ngạc nhiên: “Anh đi cùng em ra ngoài? Để làm gì?”“Có ban nhạc chơi ở sân vận động hôm nay.


”Ti Nguy Lâu lấy ra trong túi hai tấm vé và hỏi: “Em đi không?”Ti Du ngạc nhiên thích thú: “Anh lấy khi nào vậy! Chờ em, em đến ngay!”Vừa nói, cậu vừa chạy về phòng, tìm một chiếc áo len dày hơn để mặc vào.

Ti Nguy Lâu đi theo cậu về phòng, dặn dò: “Mang cái mũ đi, ban đêm trời sẽ hơi lạnh.

”“Vâng.

” Ti Du lấy một chiếc mũ dệt kim màu cam nhạt đội vào.

Nếu không phải người da quá trắng thì khi đội chiếc mũ này lên chắc chắn sẽ bị đen, rất kén người dùng.

Tuy nhiên Ti Du không gặp phải rắc rối như vậy, cậu đội chiếc mũ này, ngược lại khuôn mặt còn trở nên tinh xảo hơn.

“Đi thôi.

” Ti Du cầm điện thoại, nhìn Ti Nguy Lâu đầy phấn khích.

Ti Nguy Lâu bật cười, dẫn cậu ra khỏi cửa.

Bọn họ ở trong phòng ngủ đã hơn ba tiếng, lúc này trời đã sẩm tối.

“Trời càng ngày càng tối.

” Ti Du nói.

“Ừ.

” Ti Nguy Lâu gật đầu: “Chúng ta bắt xe tới đó đi? Có lạnh không?”“Không lạnh, đi thôi.

” Ti Du mặc một chiếc áo len lông cừu, quần jean dày dặn, nên không quá lạnh.

Ti Du ăn mặc giản dị, nhưng có gu thẩm mỹ tốt.

Áo len của cậu hôm nay là màu trắng, quần màu đen rộng thùng thình, ống quần rất dài, chạm tới bên trên giày, giày có màu cam nhạt cùng màu mũ, nhìn cậu trông trẻ trung tươi sáng hơn hẳn.

Ti Nguy Lâu nhìn thấy cậu, cảm thấy trong lòng có chút ấm áp.

Cả hai lên xe, nhanh chóng rời khỏi tiểu khu.

Ti Du kéo mũ của mình, bỗng dưng ngạc nhiên phát hiện, cậu với Ti Nguy Lâu, hôm nay có vẻ rất hợp nhau!Trên người cậu có ba màu đen trắng và cam nhạt, mà hôm nay trên người Ti Nguy Lâu cũng là ba màu này.

Điểm khác biệt chính là, nửa tay áo và quần bò của Ti Nguy Lâu là màu đen, giày của anh là màu trắng, còn áo khoác bóng chày là trắng đen, như vậy là hoàn hảo, nhưng anh còn cố tình mang theo một chiếc túi màu cam nhạt!Tất nhiên, trong túi là điện thoại di động của bọn họ và khăn tay, còn có chiếc máy chụp ảnh lấy liền mà Ti Du vừa lấy.

Chỉ là cái túi này, sau đó Ti Nguy Lâu mới lấy ra từ trong phòng, căn bản không phải chuẩn bị từ ban đầu!Ti Du mím môi, giơ tay chọc vào vai Ti Nguy Lâu.

“Sao thế?” Ti Nguy Lâu quay đầu sang.

Ti Du hỏi: “Anh cố ý mang theo chiếc túi này sao?”Ti Nguy Lâu bật cười: “Em phát hiện ra rồi?”“Này.

” Ti Du buồn cười nói: “Sao anh ngây thơ vậy hả?”Còn lén lút mặc đồ đôi với cậu, con người này nhiều thủ đoạn quá!Ti Nguy Lâu không phản bác, chỉ cười.

Ti Du nhìn thấy nụ cười của anh trong gương chiếc hậu, không nhịn được cũng nở một nụ cười.

Về phần ấy à, chỉ là vô tình mặc trùng màu thôi… Hai người nhanh chóng đến sân vận động, trên đường còn dừng lại mua hai cốc nước.

Ti Du là nước nóng, Ti Nguy Lâu là nước đá.

Ti Du chỉ đơn giản hỏi anh tại sao lại phải lạnh, nhưng Ti Nguy Lâu chỉ nhẹ nhàng nói: “Thượng hoả.

”*em tra từ điển nó ra “thượng hoả, hoả vượng, nhiệt(táo bón, viêm kết hợp mô) nên không biết ghi như nào Trời mùa đông còn thượng hoả, thượng tà hoả đi!Ti Du cảm thấy từ sau khi nói, con người Ti Nguy Lâu thay đổi hẳn, hoặc nói đúng hơn là anh không cần phải giả vờ nữa.


Có hàng đống thứ nhảm nhí như thế này, luôn luôn vô tình cám dỗ, khó lòng phòng bị.

Ti Du im lặng, quyết định ít nói ít trêu hơn.

Vẫn còn hơn mười phút nữa mới khai mạc, nhưng đã có rất nhiều người vào.

Ti Du cũng không cần phải chen chúc với những người khác, bọn họ chỉ đơn giản là muốn tham gia cuộc vui, chứ không thực sự theo đuổi ngôi sao, đương nhiên không cần phải chen lên phía trước.

Sau khi kiểm tra vé, cả hai vào bên trong sân.

Hai người họ vốn đã bắt mắt rồi, lại mặc đồ giống người yêu, độ bắt mắt tăng lên gấp bội.

Hầu như bọn họ đi đến đâu, cũng có người chú ý tới.

Cũng có nhiều người đã nhận ra Ti Du, vẫy tay chào cậu, thậm chí nhiều người còn gọi tên của cậu.

Cũng bởi vì những người đến đây hôm nay cơ bản đều là giới trẻ, mọi người đều thích sôi nổi, đại bộ phận đều là những người cố chấp (牛.

) của xã hội.

Ti Du ngượng ngùng chào mọi người, sau đó tìm một vị trí đối diện sân khấu.

Cậu đột nhiên cảm thấy mình chọn sai, cậu đội mũ như cái đèn đỏ, hơn nữa với chiều cao của cậu, đi đâu cũng bị người ta nhìn.

Ti Nguy Lâu đi theo cậu, vẻ mặt luôn lạnh lùng, người lạ nên tránh xa anh ra, trong lòng có chút xấu hổ.

Hai người đứng yên tại chỗ, Ti Du lại chào hỏi những người xung quanh một lượt, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Ti Nguy Lâu quay đầu nhìn cậu.

Ti Du ở bên cạnh, ghé sát tai anh nhỏ giọng nói: “Nếu biết sớm hơn em đã đội mũ đen, đeo khẩu trang rồi!”Ti Nguy Lâu hơi hơi nghiêng đầu, ghé sát vào tai cậu, nhẹ giọng nói: “Không sao, sẽ không có ai đến nữa đâu.

”“Đúng là như vậy.

” Ti Du quay đầu liếc xéo anh một cái, cười nói: “Đây là lần đầu tiên em thấy khuôn mặt này của anh rất hữu dụng, lạnh lùng tới mức khiến mọi người sợ hãi.

”Ti Nguy Lâu bật cười.

Ti Du vội vàng đưa tay che miệng anh, vội la lên: “Đừng cười! Không đáng sợ nữa rồi!”Ti Nguy Lâu thậm chí không chớp mắt, ngoan ngoãn bị cậu che miệng, gật đầu, trong mắt lại tràn đầy ý cười.

Hơi thở ấm nóng phả vào lòng bàn tay, Ti Du còn cảm nhận được đôi môi mềm mại của Ti Nguy Lâu cọ vào lòng bàn tay mình trong một lúc.

Tim đập lỡ nhịp, Ti Du vội vàng rụt tay lại, mặt đỏ bừng.

“Anh Du!” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ đám đông.

Tiếng gọi rất lớn, còn có chút nghẹn ngào, tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh.

Ti Du và Ti Nguy Lâu cũng nhìn sang, quả nhiên, hai người họ nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ “Tôi rất ngạc nhiên” của Tạ Hoàn.

Cậu ấy mỉm cười lộ ra tám chiếc răng to trắng, vui vẻ vẫy tay chào bọn họ.

Ở bên cạnh cậu ấy, là Bạch Thanh Thiển với vẻ mặt phức tạp.

Ti Du: “…”Cái loại cảm giác xấu hổ nhưng lại không thể bỏ người ta ở lại, cậu hiểu.

.

Bình Luận (0)
Comment