Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 93


Cả hai người là Ti Du và Ti Nguy Lâu đều mặc áo màu sáng hơn so với những người hiện đang ở đây."Không phải hai đứa thay quần áo sao?" Cố Triều cười hỏi.Ti Du lắc đầu: "Dạ không, mặc như vậy cũng rất thoải mái.”Đột nhiên có người tạt nước ở phía sau cậu, khiến Ti Du hơi hoảng sợ mà nhún vai rồi quay đầu lại nhìn.Lộc Minh cười rõ như ban ngày, nói: "Cậu xấu hổ rồi nha.”"Xấu hổ cái đầu nhà cậu." Ti Du cũng giơ một nắm ném về phía cậu ta.Bởi vì không cẩn thận nên nước bắn tung tóe lên người Thẩm Ngộ Bắc đang ở đó gần Lộc Minh, Thẩm Ngộ Bắc lau mắt rồi cười, sau đó cũng lấy nước tạt cậu.Lúc bấy giờ, Cố Triều thấy vậy thì cũng cười rồi tham gia cùng, còn lôi kéo Bùi Khuynh Thừa và các bạn học khác, nên dáng vẻ chẳng còn gì gọi là thầy giáo.Tất cả mọi người đều đang cười, Ti Du thì trở thành mục tiêu công kích hàng đầu của mọi người.Ti Du kinh hoảng, rồi ra hiệu rút quân lùi về sau vài bước, ánh mắt rạng rỡ nhìn về phía có bóng dáng Ti Nguy Lâu, thì lập tức bước đến rồi tránh phía sau người Ti Nguy Lâu.Bởi vì nước không chính xác, nên hầu hết nước đều bị bắn lên người Ti Nguy Lâu.Ti Nguy Lâu: "...”Tất cả mọi người đều dừng lại.

Đối với Ti Nguy Lâu, quả thật đã mang lại vẻ vang cho lớp, nhưng lại không thể làm gì anh, bởi vì anh chính là một lớp trưởng nhạt nhẽo.Mặc dù anh chưa làm gì, nhưng mọi người vẫn đều sợ anh.Ti Du dùng hai tay nắm lấy vạt áo, rồi lặng lẽ thăm dò, sau đó thì nhìn thoáng qua sườn mặt của anh.Ti Nguy Lâu cũng lập tức nhìn về phía cậu."Are you ok?" Ti Du hỏi.Ti Nguy Lâu khẽ cười một cái.


Ngay sau đó, Ti Du chỉ thấy anh bỗng nhiên xoay người, sau đó thì bên eo bị thắt chặt, sau đó thì cậu đã bị Ti Nguy Lâu ôm xoay người đối mặt với mọi người.Trước khi mọi người kịp phản ứng, Ti Nguy Lâu đã lập tức nói với mọi người: "Tạt nước em ấy.”Mọi người choáng váng một chút, sau đó thì cười to ra tiếng.Ti Du phẫn nộ nói: "Ti Nguy Lâu, anh xong rồi!”Vừa dứt lời, các bạn học sinh đều đổ nước qua đây, chắc chắn Ti Du cũng múc nước tạt về phía của mọi người.Tuy Ti Nguy Lâu nói như vậy, nhưng vẫn đứng chung một chỗ với Ti Du, còn tạt nước về phía mọi người.Trong bể bơi ồn ào cả lên, mấy người khác trong bể bơi cũng nhìn bọn họ, tất cả mọi người đều đang cười.Một nhóm thiếu niên đang chiến đấu tát nước nhau, quả thật rất đẹp.Nhất là lúc mọi người đang vây tấn công hai người, hai người ở giữa đều mặc nửa tay áo màu đen, không ăn khớp với những người khác, mọ người giống như hai phe.Lộc Minh trong lòng rất chua xót, những vẫn ồn ào cười nói với bọn họ.Khi hai người kia đứng cùng với nhau có chói mắt bao nhiêu, Lộc Minh trong lòng càng khó chịu bấy nhiêu.Nhưng không còn biện pháp nào khác, Ti Du chỉ có ở cùng với người kia mới có thể cười đùa vui vẻ như vậy.Trong lòng Thẩm Ngộ Bắc đột nhiên có chút thái độ hung ác, anh ta nhìn bóng dáng hai người kề vai đứng gần nhau, muốn trút đi sự khó chịu và đau khổ của bản thân bằng nắm nước yếu ớt trong tay.Trong hoàn cảnh náo nhiệt này, chẳng biết tại sao mà cuộc chiến đấu dưới nước bắt đầu, những giọt nước không đi đến đâu này dường như thực sự xua tan sự thô bạo trong lòng anh ta.Ở giữa Ti Du trông rất vui vẻ, cậu vui vẻ thì tốt rồi, không phải sao?Mặc dù người bên cạnh cậu không phải là bản thân anh ta.Đây là lần đầu tiên Bùi Khuynh Thừa thấy một hoạt động náo nhiệt như vậy, cả người đều rất hưng phấn.Lúc đầu cậu ấy tuy không thể buông thả thái độ của mình, nhưng sau đó thì lập tức nở nụ cười, khi cười thì cậu ấy cảm thấy hốc mắt có chút chua xót.Cậu ấy cầm một gáo nước rồi đổ lên mặt mình, trong chốc lát đến cả cậu ấy cũng không biết dòng nước trên mặt mình là nước mắt hay chỉ đơn giản là nước.Đang chơi vui vẻ thì một giọng nói vui mừng quen thuộc từ trên bờ truyền đến.Tạ Hoàn lôi kéo Bạch Thanh Thiển ở cách đó không xa đang chạy tới, vừa chạy vừa nói: "Anh Du ơi em đến đây!Đồng đội của anh mang vũ khí đến cho anh đây!”Mọi người đều nhìn về phía cậu ta đang chạy đến, chỉ thấy trong tay cậu ta và Bạch Thanh Thiển đều cầm trên hai tay hai cây súng nước.Ti Du kinh ngạc vui mừng nói: "Mau lên mau lên! Mau nạp đạn cho anh!”Tạ Hoàn cười tươi rồi nhảy ào vào bể bơi, ngay sau đó thì tất cả các bạn cùng lớp lập tức vây quanh cậu ta để cướp lấy súng của cậu ta."Mau ném cho anh!" Ti Du kêu to.Tạ Hoàn *hữu tâm vô lực nên chỉ có thể vừa chạy vừa cười, nhưng một khẩu súng nước đã bị giật mất.Nhưng trong tay Bạch Thanh Thiển vẫn còn hai cây súng, cô ấy hét lên: "Ti Du, chụp lấy này.”Ti Du vội vàng đưa tay ra nhận lấy, Bạch Thanh Thiển đã ném hai cây súng nước xuống nước chính xác đến trước mặt Ti Du."Mau lên!" Ti Du cầm hai cây súng, sau đó không nghĩ ngợi gì mà chia cho Ti Nguy Lâu một cái: "Chúng ta hãy chiến đấu với bọn họ đến cùng.”Bạch Thanh Thiển là một cô gái, cho nên tất cả mọi người không dám làm gì cô ấy, nhưng bọn họ vẫn tỏ ra mạnh mẽ, nên Bạch Thanh Thiển vội vàng đi ra xa, chạy đến bờ bên kia hồ bơi.Sau đó thì cô ấy cũng giống như những người khác, lấy điện thoại ra để quay video cho bọn họ.Đoạn video này sẽ không có ai trong bọn họ đăng ra ngoài, nhưng có thể chờ đến khi tốt nghiệp để xem lại đoạn video này.Mọi người vừa cười đùa vừa náo loạn, sau đó lại lập tức trở thành một trận chiến lớn, mọi người đều tập trung tấn công một vài người bình thường không hay nói đùa.Bùi Khuynh Thừa là một trong số những người đó, còn Cố Triều thì là người đàn anh duy nhất ở đây nên đã tránh khỏi số phận này.Sự náo nhiệt của bọn họ đã thu hút rất nhiều người ở đây, thậm chí còn có cả chủ khách sạn đang quấn một cái áo khoác ngoài trở về nghỉ lễ cũng cười ha hả, ông ấy đứng ở một bên mà xem bọn họ.Náo loạn một hồi lâu mọi người mới ngừng lại, tất cả mọi người đều thở hổn hển, nhưng trên mặt đều là nụ cười.Ngay cả người chăm chỉ học tập nhất trong nhóm là Bùi Khuynh Thừa cười rất tươi, còn có mấy bạn đeo kính học chung nữa, lúc nghỉ ngơi mới đi lên bờ để tìm kính.Ti Du dựa vào bên bờ bể bơi, trong tay vẫn còn cầm cây súng nước.

Cậu vẫn thở hổn hển, gương mặt đều đỏ cả lên.Ti Nguy Lâu thì đứng bên cạnh cậu để xoa vai cho cậu, lồ ng ngực to lớn thì phập phồng lên xuống.Bọn họ đều nhìn nhau rồi cười rộ lên.Ông chủ là một người phương Tây, dáng người của ông chú phương Tây này rất cao to và đẹp trai.Sau khi đứng nhìn một hồi, thì ông ấy cũng bước đến gần, vừa cười vừa nói tiếng Trung rất thuần thục: "Mọi người chơi đùa thật là vui vẻ quá đi.”Cố Triều từ dưới bể bơi đi lên, nên ông chủ mang đến cho anh một chiếc khăn tắm dày.Cố Triều nhận lấy rồi khoác lên người, cười nói: "Bọn nhỏ chơi đùa đúng là rất vui.”"Tôi thấy cậu cũng rất vui nữa đấy." Ông chủ cười nói.Lúc trước Cố Triều có hay đến đây vào dịp lễ Giáng sinh cùng với Ti Niên, bởi vậy nên họ là người quen của ông chủ này."Đêm nay liệu có cực quang không nhỉ?" Cố Triều hỏi ông ấy.Đạt Luân nhún vai: "Còn phụ thuộc vào may mắn nữa, mấy năm trước đây không phải cậu cũng chỉ mới nhìn thấy một lần thôi sao?”Cố Triều gật đầu, nhưng các học sinh sau khi nghe xong cũng không cảm thấy thất vọng, dù sao hôm nay bọn họ cũng không vội, tất cả mọi người cũng không phải đến chỉ để xem cực quang, chơi đùa vui vẻ với nhau mới là điều quan trọng nhất."Ngày mai chúng ta sẽ có một ngày lễ Giáng sinh, vậy nên cậu nhớ mang theo mấy người bạn đến bữa tiệc để ăn lễ chung nhé." Đạt Luân nói.Cố Triều hỏi lại: "Bữa tiệc gì? Ông làm gì vậy?”Đạt Luân lập tức nhìn về phía bể bơi, ánh mắt dừng lại ở bóng dáng hai thiếu niên mặc đồ đen trong góc, cười nói: "Nếu tôi không nhìn lầm thì cậu nhóc kia chính là vũ công Trung Quốc nổi tiếng nhất trên YouTube lúc này phải không?”Cố Triều kinh ngạc nói: "Ông cũng biết sao?”"Hiện tại không có ai là không biết cậu ấy." Đạt Luân cười rộ lên: "Người thật nhìn còn đáng yêu hơn trên mạng.”Cố Triều gật đầu: "Đó là một cậu bé rất tốt.”"Tôi đã mời rất nhiều ca sĩ tự do đến biểu diễn, cũng tiện thể ở lại khách sạn để ăn lễ luôn.”Đây là để làm từ thiện.Đạt Luân nói tiếp: "Buổi tối ngày mai sẽ có một buổi biểu diễn long trọng, trên sân băng ở ngay bên ngoài khách sạn.


Tôi có thể mời học sinh của cậu đến để tăng thêm chút vinh dự cho buổi biểu diễn của tôi được không?”Cố Triều nở nụ cười: "Ông vẫn cần phải luyện thêm tiếng Trung nữa.”Đạt Luân cười to, nói: "Tôi sẽ coi như cậu đã đồng ý rồi nhé.

Tôi sẽ cho mọi người một chuyến đi miễn phí tại khu nghỉ mát trượt tuyết bên cạnh, bọn ta có tận ba mươi bậc thầy xe trượt tuyết, đủ để cho mọi người tiến hành một cuộc đua xe trượt tuyết.”"Vậy thì tốt quá." Cố Triều gật đầu: "Tôi sẽ bàn bạc với bọn họ một chút, học trò của tôi đều rất chừng mực, xem như là ông có hời rồi.”Đạt Luân nói: "Được, vậy tôi đi vào trước đây, thời tiết rất lạnh, các cậu cũng đừng ngâm nước lâu nữa.”Sau khi ông ấy đi thì Cố Triều lại vào bể bơi.Tất cả mọi người đều nghe được những gì mà hai người vừa nói, chờ đến lúc Cố Triều đi tới thì Lộc Minh vội vàng nói: "Anh Cố, chúng ta đi biểu diễn cho bọn họ sao?Nhưng em chỉ biết hát Quốc ca thôi!”Mọi người đều bật cười.Cố Triều cũng cười: "Mọi người có thể hăng hái mà đăng ký, coi như là coi tiểu Du biểu diễn cũng được.

Chúng ta còn có thể chơi miễn phí xe trượt tuyết của bọn họ nữa.”"Thầy tìm cho em một chiếc đàn dương cầm đi ạ!" Bạch Thanh Thiển tuy ở bờ bên kia nhưng cũng không ngăn được sự nhiệt tình của cô ấy.Hai tháng gần đây, hình tượng được thiết lập như là nữ thần cao lãnh của Bạch Thanh Thiển gần như sụp đổ.Cố Triều gật đầu: "Được, chắc chắn sẽ có đàn dương cầm cho em.”Anh lấy điện thoại ra rồi bắt đầu ghi tên tiết mục của mọi người.Bởi vậy Ti Du mới phát hiện mọi người thật đúng là đa tài đa nghệ, còn có thể biểu diễn được ảo thuật.Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc quyết định làm khán giả cho yên tâm, bọn họ cũng không có nhiều tài nghệ gì.Còn Bùi Khuynh Thừa thì lại làm cho người ta ngạc nhiên, cậu ấy vậy mà lại có thể chơi được đàn vi-ô-lông.Đối với Ti Du thì không ngạc nhiên lắm, cậu chọn vũ đạo, còn về phafn sẽ múa cái gì thì cậu vẫn chưa suy nghĩ được, nhưng cậu vẫn có thể đổi sang một thể loại múa khác thay vì cổ điển.Chờ đến lúc tất cả mọi người đã báo cáo gần hết, Cố Triều lập tức nhìn về phía Ti Nguy Lâu rồi nói: "Lớp trưởng sẽ làm gì đây?”Tất cả mọi người đều nhìn về phía anh, Ti Nguy Lâu liền thuận miệng nói: "Thôi thì ca hát vậy.”"Được." Cố Triều thản nhiên nói: "Cứ vậy đi, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút, chín giờ sáng ngày mai sẽ tập hợp nhé, chúng ta sẽ cùng đi đua lái xe trượt tuyết.”Tất cả mọi người đều đứng lên hoan hô, đi theo một chủ nhiệm lớp thân quen thật là tốt!Sau khi ra khỏi nước, hơi lạnh đột ngột ập đến, mọi người đều vội vàng khoác áo choàng tắm rồi chạy về khách sạn.Tạ Hoàn và Bạch Thanh Thiển thì đi chơi với mấy đứa con nít, còn Ti Du thì đi tắm rửa trước Sau khi đi ra ngoài một cách sạch sẽ và thoải mái, cậu lập tức mặc bộ đồ ngủ có hình gấu trúc mới mua lên người.Vừa ngồi xuống thì có tiếng gõ cửa phòng.Ti Du đi tới để mở cửa, lúc sau thì chỉ thấy một con gấu.Chính xác mà nói, thì đó là Ti Nguy Lâu đang mặc một bộ quần áo ngủ hình con gấu, trên tay anh còn ôm một đống đồ vật này nọ.Ti Du bật cười thành tiếng, rồi thò đầu ra ngoài để nhìn về phía hành lang, thì phát hiện thật ra lại có nhiều phòng trên tầng lầu này đều mở cửa, có không ít bạn học đang nói chuyện phiếm trên hành lang.Bọn họ vừa vô tình vừa cố ý mà nhìn Ti Nguy Lâu, nhưng Ti Nguy Lâu thì không để ý đến điều đó, cho nên mới mặc bộ quần áo ngủ hình gấu để đến đây.Cũng không còn biện pháp nào khác, anh cũng không còn bộ quần áo ngủ nào khác, bộ đồ này là Ti Du đã cho phép anh mang theo.Sau khi hai con gấu gặp nhau, người đang ở trên hành lang coi như đã hiểu, không ngờ đây lại là bộ quần áo ngủ đôi dành cho cặp đôi!Ti Du đẩy người vào phòng, cũng không đóng cửa lại mà lập tức nói: "Làm sao anh lại ở đây? Muốn lấy gì à?”"Cái nào là giường của em?" Tuy Ti Nguy Lâu đang hỏi nhưng lại đặt mấy đồ vật này nọ lên đúng chiếc giường của Ti Du, cũng chẳng đợi câu trả lời.Ti Du: "...!Đúng vậy, chính là cái này.”Ti Nguy Lâu giương mắt nhìn cậu rồi nở nụ cười.Mặc một bộ quần áo ngủ lông xù màu nâu hình con gấu, mái tóc buông xõa rủ xuống mềm mại được gió thổi qua, khiến cho thân thể cường tráng và gương mặt có khí khái hào hùng của Ti Nguy Lâu có vẻ trở nên dịu dàng hơn.Ti Du mỉm cười lại rồi nói: "Anh muốn lấy gì sao?”Cậu ngồi lên giường, đưa tay ra để kéo thứ mà Ti Nguy Lâu vừa đặt xuống lại gần.Ti Nguy Lâu cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, nói: "Quần áo len, còn có mũ và bao tay để ngày mai em mặc vào.”Ti Du cầm lấy chiếc áo len màu đỏ rồi so sánh với chiếc áo đang mặc ở trên người.Áo len tuy dày nhưng sợi thì lại rất mềm.

Phần lớn đều là màu đỏ, nhưng mặt trên lại được in hình con nai và ông già Nô-en, tất cả đều có màu sắc của riêng mình, nhìn rất tinh tế và cũng đậm chất không khí của lễ hội.Chiếc mũ mà Ti Nguy Lâu mang đến cho cậu cũng có kiểu dáng của ngày lễ Giáng Sinh, có hình của một con nai nhỏ, cả bao tay và khăn quàng cổ cũng là cùng một kiểu, thậm chí cả tất cũng vậy.Ti Du nhìn qua một lượt, lúc sau mới mỉm cười liếc mắt nhìn anh một cái."Tôi cũng có mấy cái giống vậy." Ti Nguy Lâu cười nói: "Tôi không cho em vì xấu hổ mà từ chối.”"Em mới càng xấu hổ hơn khi anh mặc đồ giống em đấy.”Ti Du hừ cười: "Anh cũng đừng quên, anh vẫn còn vài tình địch nữa đó, muốn hay không quang minh chính đại mà đùa giỡn với tiểu thông minh như vậy?”Ti Nguy Lâu mím môi dưới, bỗng nhiên cười ngại ngùng một chút.Anh không nói lời nào nên bầu không khí trong nháy mắt đã mờ ám hơn hồi nãy.Ti Du hắng giọng, nói: "Thế còn gì nữa không, nếu không thì anh mau trở về đi.”"Ừm." Ti Nguy Lâu gật đầu rồi đứng lên.Ti Du cũng đứng lên.Ti Nguy Lâu bước hai bước, sau đó thì đứng trước mặt Ti Du.Ti Du: "?”Ti Nguy Lâu bỗng nhiên nâng tay lên, rồi tự mình mở khóa của bộ quần áo ngủ ra."!" Trong nháy mắt Ti Du đã che mắt mình lại.Một tiếng cười khẽ vang lên, Ti Nguy Lâu chế nhạo nói: "Em đang nghĩ gì vậy?”Hay lỗ tai của Ti Du đều đỏ cả lên, cậu tách cách ngón tay ra, rồi nhìn về phía anh.Ti Nguy Lâu vẫn còn mặc bộ đồ ngủ nửa tay áo, không chỉ có như thế, anh còn vác một cái bao ở bên trong."What?" Ti Du tỏ ra bộ mặt thống khổ: "Làm thế nào mà anh mặc được như vậy?”Ti Nguy Lâu nâng tay gõ nhẹ lên trán cậu, cười nói: "Em thử mở bao này ra rồi nhìn xem.”Ti Du nhìn anh với vẻ mặt hoài nghi, nhưng vẫn vươn tay ra để mở bao.Lúc sau thì cậu lập tức thấy một quả táo lớn màu đỏ xuất hiện trong bao, trên bao còn được quấn một sợi dây màu đỏ thành một cái nơ lớn hình con bướm."Đêm Giáng sinh an lành." Ti Nguy Lâu cười nói.Ti Du mím môi dưới, lấy quả táo ra rồi giương mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Đêm Giáng sinh bình an.”Đột nhiên giọng nói của Tạ Hoàn và Bạch Thanh Thiển lại vang lên ở phía cửa, Ti Nguy Lâu lập tức kéo lại khóa lên rồi trốn đi, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Ti Du, còn nháy mắt và cười với cậu.Nhịp tim của Ti Du đột nhiên đập nhanh, mặt thì dần nóng lên.Khi đi đến cửa, Ti Nguy Lâu cũng tình cờ gặp phải Tạ Hoàn và Bạch Thanh Thiển.Tạ Hoàn khiếp sợ nói: "Wow! Sao lại có gấu!”Bạch Thanh Thiển phụt cười, Ti Nguy Lâu cũng cười, sau khi nói với họ một đêm Giáng sinh bình an thì rời đi.Ti Du buồn cười, hai tay cầm lấy quả táo, trong lòng rất ấm áp."Vừa có chuyện gì vậy?" Tạ Hoàn đi vào, vừa nhìn thấy Ti Du thì lập tức nói: "Tớ nói này, hai người vẫn mặc quần áo ngủ đôi sao?”"Im!" Ti Du trừng mắt nhìn cậu ta.Hai mắt của Bạch Thanh Thiển đều sáng cả lên, nói: "Thật là đáng yêu đó nha!”"Nữ thần à, cậu có muốn không, chúng ta cũng có thể làm một bộ." Tạ Hoàn rất giống chân chó.Bạch Thanh Thiển vỗ cậu ta mấy cái: "Đồ ngủ có thể tùy ý mặc đôi được sao? Chúng ta cũng đâu có ở chung với nhau đâu.”Tạ Hoàn lập tức noi: "Thế anh Du và Ti Nguy Lâu cũng đâu có ở chung đâu.”"Được rồi, được rồi, hai người đừng nói về tôi nữa, nếu không tôi có thể sẽ khóc đó." Ti Du vội vàng ngăn bọn họ tiếp tục nói.Bạch Thanh Thiển lập tức cười nói: "Anh Du, hai chúng tôi vội đến đây để tặng cậu quả bình an.

Đêm Giáng sinh an lành.”"À ừ!" Tạ Hoàn vội vàng lấy ra quả táo đỏ nhất và to nhất từ chiếc giỏ nhỏ đang mang rồi đưa cho Ti DU, cười nói: "Anh Du, đêm Giáng sinh an lành nhé!”"Đây là quả tốt nhất trong khách sạn, tớ tặng cho cậu.”Một lúc sau thì cậu ta tiến đến gần tai Ti Du, nhỏ giọng nói: "Tớ còn không cam lòng tặng cho nữ thần của tớ nữa đó.”Ti Du dở khóc dở cười, một tay cầm quả táo lớn, nói: "Cảm ơn lão tử.


Đêm Giáng sinh an lành.”Lúc sau cậu lại nghiêng đầu về phía Bạch Thanh Thiển rồi nói: "Chúc con dâu đêm Giáng sinh an lành nhé.”Bạch Thanh Thiển lập tức bật cười, Tạ Hoàn thì đỏ mặt, tim đập nhanh, còn nháy mắt mấy cái với Ti Du, lúc sau thì lập tức kéo Bạch Thanh Thiển bỏ chạy.Ti Du bật cười, vừa mới đặt hai quả táo to lên bàn cạnh giường thì lai có một người khác đến."Ti Du." Trong tay của Bùi Khuynh Thừa đang cầm là một cái giỏ nhỏ, bên trong chỉ có một quả táo, còn trên cái giỏ thì được cột một cái nơ hình con bướm.Bùi Khuynh Thừa đưa rổ cho Ti Du, cười nói: "Đêm Giáng sinh bình an.”Ti Du mỉm cười nhận lấy, rồi nói: "Đêm Giáng sinh bình an.”"Cậu đợi một chút." Ti Du nói với cậu ấy, sau đó thì chạy về phía hành lý của mình.Bùi Khuynh Thừa vẫn đứng tại chỗ nhìn cậu.Rất nhanh sau đó Ti Du lấy ra một cái hộp nhỏ ở trong hành lý của mình, trên hộp nhỏ đó được in hình hoa văn trang trí là ngày Giáng sinh ở cả bốn mặt.Cậu đưa cái hộp nhỏ này cho Bùi Khuynh Thừa rồi nói: "Đây là món quà Giáng sinh tôi cho cậu.”Bùi Khuynh Thừa rất kinh ngạc, lập tức hỏi: "Ti Du, cái này chỉ có tôi có thôi hay sao, hay những người khác cũng có?" Tôi cũng chỉ là hỏi một chút, chứ không có ý tứ gì khác.”Ti Du liền nở nụ cười rồi nói: "Tất cả mọi người đều có, nhưng thứ bên trong thì lại không giống.”Thứ đó là độc nhất vô nhị.Bùi Khuynh Thừa lại càng vui vẻ, nói: "Thế tôi đi về trước đây, những người khác đoán chừng cũng sẽ đến đây, vừa rồi tôi có thấy được.”Ti Du gật đầu: "Ngủ ngon.”"Ngủ ngon.”Qủa nhiên là cậu ấy mới rời đi không được bao lâu thì Lộc Minh đã chạy đến đây.Khi đi đến tới cửa, cậu ta còn vươn cổ hét lớn với phía bên kia hành lang: "Tôi đến trước đây, cậu đợi lát nữa đi!”Lời này tất nhiên là nói cho Thẩm Ngộ Bắc.Nói xong thì Lộc Minh chạy vào.Cậu ta vui vẻ đứng trước mặt Ti Du, nói: "Ti Du, đêm Giáng sinh bình an nhé!”Nói xong thì cậu ta đưa một trái táo cho Ti Du, quả táo vẫn còn cuống, trên cái cuống được buộc một cái nơ nhỏ hình con bướm.Cùng với quả táo thì vẫn còn một tấm thiệp nhỏ, trên tấm thiệp viết: [Món quà đêm Giáng sinh cho Tiểu Du, nhất định phải bình an vui vẻ.]Phần ghi tên còn có một con nai nhỏ."Cảm ơn." Ti Du mỉm cười nhận lấy, sau đó thì đưa cho Lộc Minh một cái hộp nhỏ mà bản thân vừa lấy ra, nói: "Cái này cho cậu, đêm Giáng sinh bình an nhé.”Lộc Minh cũng mỉm cười nhận lấy, nói: "Vừa rồi tôi có thấy Bùi Khuynh Thừa cũng cầm một cái hộp nhỏ, tôi còn nghĩ là liệu mình cũng có thể có hay không.”Ti Du lập tức gật đầu: "Tôi đối xử với mọi người đều bình đẳng như nhau.”Lộc Minh bật cười thành tiếng.Cậu ta nhìn Ti Du, mỉm cười nhưng lại không nói gì.Ti Du nhấc chân đạp cậu ta một cái, nói: "Mau cút đi, không phải còn có người tới nữa sao?”"Đã đến rồi đây." Ngoài cửa vang lên một giọng nói lười biếng, nói: "Chỉ là có người không chịu rời đi.”Lộc Minh bĩu môi, sau đó thì nhìn về phía Ti Du rồi nói: "Tôi đi đây, ngủ ngon.”"Ừm, ngủ ngon.”Lúc Lộc Minh đi ra ngoài, tới cửa thì trừng mắt và liếc mắt nhìn Thẩm Ngộ Bắc một cái.Thẩm Ngộ Bắc trở mặt xem thường, lúc sau mới đi vào phòng."Chao ôi, các người đúng là cùng một đám mà." Ti Du mỉm cười đi ra.Thẩm Ngộ Bắc cũng cười.Anh ta đưa quả táo trên tay cho Ti Du, quả táo được bọc bằng giấy gói màu sắc rực rỡ, các cạnh và góc dựng đứng, phía trên quả táo còn thắt một chiếc nơ nhỏ hình con bướm."Đêm Giáng sinh an lành.”"Cảm ơn." Ti Du cũng đưa một cái hộp nhỏ cho Thẩm Ngộ Bắc tương tự như mấy người trước, nói: "Đêm Giáng sinh an lành.”Thẩm Ngộ Bắc cầm cái hộp nhỏ rồi nói: "Bây giờ tôi có thể mở ra luôn không?”"Được chứ." Ti Du gật đầu.Thẩm Ngộ Bắc lập tức mở hộp nhỏ ra, ngay sau đó, một mô hình chiếc mô tô nhỏ và tinh xảo làm từ chất liệu hợp kim xuất hiện trước mặt anh ta.Thẩm Ngộ Bắc ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía Ti DU."Thích không?" Ti Du cười hỏi.Thẩm Ngộ Bắc gật đầu: "Thích.”Anh ta cụp mắt xuống, cẩn thận đặt chiếc mô tô nhỏ trong lòng bàn tay.Mô hình rất nhỏ, còn bàn tay thì lại rất lớn, nhưng Thẩm Ngộ Bắc lại cảm thấy đây là món quà đêm Giáng sinh đắt giá nhất mà anh ta từng nhận được."Đồ của bọn họ là cai gì vậy?”Ti Du cười nói: "Bí mật.”Thẩm Ngộ Bắc cười khẽ, nói: "Có thể tôi cũng không cần hỏi, Lộc Minh chắn chắn sẽ tới hỏi tôi trước.”Ti Du cũng cười, nói: "Được rồi, cậu cũng mau đi thôi.

Cả ngày hôm nay tôi có chút hơi mệt, để cho tôi nghỉ ngơi đã.”"Được, ngủ ngon." Thẩm Ngộ Bắc nâng tay lên nhưng rồi dừng lại, sau đó nói: "Tôi có thể sờ đầu của cậu một chút được không?”Ti Du nhìn anh ta, nhỏ giọng nói: "Đừng chạm vào.”Thẩm Ngộ Bắc khẽ thở dài, sau đó thì vỗ vai cậu: "Được rồi.”Sau khi đi ra cửa, anh ta lập tức đi thẳng đến phòng của Lộc Minh.Nên cửa phong cũng mở.Sau khi đi vào, hai tay của Lộc Minh cầm cái hộp nhỏ, còn nhìn về phía giường của Ti Nguy Lâu.Mà Ti Nguy Lâu cũng đang ngồi trên giường nghịch điện thoại, mặc bộ quần áo ngủ hình con gấu đầy lông xù, với vẻ mặt lạnh lùng."Sao cậu lại ở đây?" Lộc Minh hỏi một câu, sau đó thì ánh mắt sắc bén nhìn chiếc hộp nhỏ anh ta đang cầm trong tay, vội vàng hỏi: "Cậu ta cho cậu cái gì vậy?”Ti Nguy Lâu vốn dĩ không có phản ứng gì, nhưng bây giờ trong phút chốc lại giương mắt nhìn về phía Thẩm Ngộ Bắc.Chỉ liếc mắt một cái là anh đã thấy được cái hộp nhỏ trong tay của Thẩm Ngộ Bắc, lúc sau lại nhìn về phía Lộc Minh, cũng thấy trong tay cậu ta một cái hộp nhỏ giống y chang.Ti Nguy Lâu: "...”Đây là quà mà Ti Du tặng bọn họ?Vậy tại sao anh lại không có!Thẩm Ngộ Bắc nâng cằm nhìn Lộc Minh, nói: "Cho tôi xem của cậu trước.”"Dựa vào cái gì chứ?" Lộc Minh nhíu mày.Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến."Tôi có thể đi vào không?”Là Bùi Khuynh Thừa.Lộc Minh từ trên giường đứng lên, nói: "Vào đi.”Ti Nguy Lâu nhìn sang, quả nhiên là cũng thấy trong tay của Bùi Khuynh Thừa cũng cầm một cái hộp nhỏ như vậy!"Của cậu là cái gì?" Lộc Minh đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi Bùi Khuynh Thừa.Mà Bùi Khuynh Thừa lại là một người rất thành thật, trực tiếp mở hộp nhỏ ra rồi lấy ra vật nhỏ ở bên trong.Đó là một cái mô hình giá sách đẹp với những cuốn sách và một chiếc máy tính nhỏ trên đó."Còn của hai người là cái gì?" Bùi Khuynh Thừa lại hỏi.Thẩm Ngộ Bắc cũng lập tức mở cái hộp của mình ra, ở trong là một mô hình mô tô nhỏ rất rực rỡ.Rồi cả hai cùng nhìn về phía Lộc Minh, nên Lộc Minh cũng mở cái hộp của mình ra.Đó là một quả bóng rổ nhỏ, bên cạnh còn có một đôi giày thể thao nhỏ, tất cả đều được đặt trên đế đen, trên đế có chữ ký của thần tượng bóng rổ yêu thích của Lộc Minh, đương nhiên là hàng nhái.Tuy nhiên cũng được coi là trao quyền từ phía chính phủ.Cả ba đều cảm thấy thèm muốn đối phương, nhưng cũng cảm thấy món quà của mình mới là tốt nhất.Lúc sau, bọn họ đều nhìn về phía Ti Nguy Lâu.Sắc mặt của Ti Nguy Lâu tối sầm, không nói lời nào."Không thể nào, cậu ta không tặng cho cậu cái gì sao?”Lộc Minh kinh ngạc nói.Ti Nguy Lâu ngồi dậy, cúi đầu tìm dép lê.Xem ra thật sự là không có.Lộc Minh vui sướng khi người gặp họa: "Đắc ý cho lắm vào, đáng đời.”Ti Nguy Lâu liếc nhìn cậu ta một cái, rồi quay người đi ra cửa.Thật ra khi Ti Nguy Lâu liếc mắt trông rất lạnh lùng và dọa người, nhưng bởi vì anh đang mặc trên người bộ quần áo ngủ nên có vẻ không có uy hiếp gì.Ti Nguy Lâu đi đến phòng của Ti Du, cửa không đóng, Tạ Hoàn cũng chưa trở về.Anh lập tức đi vào thì nhìn thấy Ti Du đang xem iPad ở trên giường, nhìn thấy anh đi vào, Ti Du còn kinh ngạc một chút: "Sao anh lại đến đây nữa?”Ti Nguy Lâu bước đến bên cạnh cậu rồi dừng lại, sau đó thì anh vươn tay ra.Ti Du nằm trên giường, ngẩng đầu nhìn anh, rồi nghiêng đầu nhìn anh một cách khó hiểu."Qùa của tôi đâu?" Ti Nguy Lâu nhỏ giọng nói.Trông nhìn rất tủi thân.Ti Du trừng mắt nhìn anh, lúc sau lại nhìn vào tay anh.Sau đó, đột nhiên Ti Du nâng tay, cầm lấy tay anh, rồi dùng sức ngồi xổm ở trên giường mà đứng lên.Ti Nguy Lâu phản ứng theo bản năng mà đưa tay ra để đỡ cậu, thế là anh được Ti Du ôm vào trong ngực.Ti Du ôm lấy anh, rồi vỗ lưng anh mấy cái, nhỏ giọng nói: "Cho anh một cái ôm, tất cả bọn họ đều không có.”Ti Nguy Lâu cảm thấy đầu óc của mình hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ ra được điều gì, cả người giống như đang đạp lên mây, không nói được lời nào."Được rồi, mau trở về đi, em còn muốn xem phim." Ti Du buông tay ra, rời khỏi cái ôm của anh.Ti Nguy Lâu nhìn cậu, tim đập như đang đánh trống.Ti Nguy Lâu dần đỏ mặt, cả lỗ tai cũng đỏ cả lên, quả thật không nhịn được mà trêu chọc.Ti Du rất muốn cười, nhưng lại nhịn xuống rồi nói:" Mau đi nhanh đi, em sẽ ngủ ngay sau khi xem xong hai tập phim này.”"Ừm, ngủ ngon." Ti Nguy Lâu cụp mắt, bối rối gật đầu.Ti Du nhìn bóng lưng hình con gấu đang tức giận của anh mà buồn cười.-----Tác giả có điều muốn nói: Đúng là món quà độc đáo ~A, tôi đúng là đồ vô dụng, hôm nay tôi đã cập nhật rồi, nhưng tôi không viết cốt truyện về tình tiết từ biệt của Tiểu Du, tôi nhất định sẽ làm được vào ngày mai!*hữu tâm vô lực: có nghĩa là có lòng nhưng không có sức, muốn làm nhưng lại không thể làm được..


Bình Luận (0)
Comment