Sau Khi Chết Tôi Trở Thành Mèo Của Bạn Thời Thơ Ấu

Chương 44

Sắc mặt Triệu Hoài Lan lập tức thay đổi, theo phản xạ chắn trước mặt Khương Tinh Bạch.

Cậu đứng sau kéo nhẹ tay áo bà.

"Mẹ, mẹ ra ngoài trước đi, con muốn nói chuyện với anh Nghi Xuyên một chút."

Triệu Hoài Lan nhíu chặt mày, rõ ràng không đồng ý.

"Tinh Bạch..."

"Con biết mẹ định nói gì." Cậu cong mắt cười. "Con không yếu đuối đến vậy đâu."

Bà vẫn không yên tâm, nhưng cậu lại nhìn bà bằng ánh mắt dịu dàng.

"Con ổn mà."

Không lay chuyển được con trai, Triệu Hoài Lan trừng mắt nhìn Lục Nghi Xuyên, cầm túi xách rời khỏi phòng.

Ánh nắng trưa rực rỡ, chiếu lên bức tường trắng của phòng bệnh, phản chiếu một màu chói mắt. Cây xanh đặt bên cửa sổ cũng ủ rũ rũ xuống.

Khương Tinh Bạch chậm rãi uống hết bát cháo, rồi ngẩng đầu nhìn Lục Nghi Xuyên, cười khẽ.

"Nói thật, em không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy."

Chú mèo trắng nhỏ từ trong áo khoác của Lục Nghi Xuyên trèo ra, nhảy lên bàn.

Khương Tinh Bạch cúi đầu nhìn một lát, rồi từ phần thức ăn thanh đạm của mình gắp ra một miếng cá.

"Muốn ăn không?"

Khương Hành lắc đầu.

"Con mèo của anh thông minh ghê, thú vị hơn mèo của em nhiều."

Sau một hồi cười nói, đột nhiên Khương Tinh Bạch mở miệng:

"Anh nói là anh thay Khương Hành đến thăm em... Anh chắc chắn là anh ấy muốn đến không? Biết đâu, anh ấy chỉ mong em chết trên bàn phẫu thuật thôi."

Lục Nghi Xuyên ngồi đối diện, nghe cậu nói vậy, chỉ lặng lẽ ôm con mèo lại vào lòng.

"Em ấy sẽ không."

Khương Tinh Bạch khẽ cười, giọng mang theo ý giễu cợt.

"Vậy là chỉ có mình em ác độc thôi sao?"

Con mèo nhỏ trong tay Lục Nghi Xuyên khẽ kêu một tiếng.

Anh ta trầm mặc vài giây, sau đó chậm rãi lên tiếng.

"Khương Tinh Bạch, mọi chuyện đã qua rồi. So với việc chìm đắm trong quá khứ, sống tốt cho tương lai quan trọng hơn nhiều."

Sau khi anh ta nói xong, nụ cười trên môi Khương Tinh Bạch dần biến mất.

"Lục Nghi Xuyên, lời này thật sự là anh nói sao?"

"Không." Lục Nghi Xuyên đáp, "Là Khương Hành nói."

"Cũng phải thôi..." Khương Tinh Bạch khẽ thở dài. "Trong lòng anh, e rằng anh chỉ mong tôi chết sớm một chút để có thể xuống dưới đoàn tụ với Khương Hành. Không đúng..." Cậu lại bật cười. "Tôi thậm chí còn không có tư cách để đi theo anh ấy."

"Tôi thấy mình đúng là đáng thương." Cậu nói, "Rõ ràng biết anh hận tôi đến thấu xương, vậy mà vẫn cứ cố chấp đòi gặp anh mỗi ngày, còn gọi anh là anh trai. Anh có thấy ghê tởm không?"

Lục Nghi Xuyên không trả lời.

Khương Tinh Bạch nhìn chằm chằm vào anh một lúc, đột nhiên cảm thấy chán nản.

"Tôi cũng thấy ghê tởm."

"Tôi ghê tởm, anh ghê tởm, tất cả mọi người đều ghê tởm..."

"Họ cảm thấy có lỗi với Khương Hành, nên dồn hết sự bù đắp lên người tôi, mà chẳng ai hỏi tôi có muốn hay không. Đúng vậy, họ đối xử với tôi rất tốt, tận tâm chăm sóc, nhưng trong sự tốt đẹp đó luôn thấp thoáng bóng hình của một người khác. Đôi khi tôi còn chẳng thể phân biệt được, khi họ nhìn tôi, rốt cuộc họ đang nghĩ đến ai?"

"Mọi người đều nói, nói rằng tôi có số hưởng, không cần tranh, không cần giành. Chỉ cần tôi quay về, Khương Hành sẽ chết, mọi thứ đều thuộc về tôi..."

Khương Tinh Bạch cười khẽ.

"Nhưng người sống làm sao có thể tranh giành với người chết?"

...

Sau khi cậu nói xong, không gian lại trở về yên lặng.

Một lát sau, có thứ gì đó mềm mại lướt qua đầu ngón tay cậu. Khương Tinh Bạch cúi xuống, chạm phải một đôi mắt mèo xinh đẹp.

"Meo..."

Lục Nghi Xuyên nói: "Nhưng điều đó không có nghĩa là họ không yêu cậu."

Anh nhìn con mèo một cái, im lặng vài giây rồi chậm rãi lên tiếng.

"Giống như việc trồng hoa vậy. Vì sự lơ là mà họ đã bỏ lỡ cơ hội chăm sóc bông hoa đầu tiên, nên khi chăm sóc bông hoa thứ hai, họ không thể tránh khỏi việc nhớ đến bông hoa trước đó. Nhưng họ đối xử tốt với bông hoa thứ hai, không phải vì nó là vật thay thế, mà vì họ muốn nó phát triển khỏe mạnh hơn, không lặp lại bi kịch của bông hoa đầu tiên."

"Cậu và họ có mối quan hệ máu mủ, trên đời này không có sợi dây nào bền chặt hơn thế. Đời người chỉ mấy chục năm ngắn ngủi, chính vì đã từng mất đi Khương Hành, họ mới càng không muốn mất thêm cậu."

Ngón tay Khương Tinh Bạch khẽ động đậy, cậu nghiêng đầu.

Rất lâu sau, cậu đưa tay lên chạm nhẹ vào khóe mắt. "Lời này, là ai nói?"

"Khương Hành."

Lục Nghi Xuyên nhìn con mèo. Con mèo nhìn Khương Tinh Bạch. Vài giây sau, nó quay đầu, khẽ kêu một tiếng.

Lục Nghi Xuyên cúi xuống bế nó lên. Sinh vật mềm mại, lông xù cuộn tròn trong khuỷu tay anh, đổi hướng.

Khương Hành nhìn Khương Tinh Bạch, vài giây sau mới nhẹ giọng cất tiếng.

"Meo..."

Tạm biệt.

"Tạm biệt." Lục Nghi Xuyên nói, "Hy vọng ca phẫu thuật của cậu thuận lợi."

...

Lục Nghi Xuyên để con mèo ngồi trên vai, lặng lẽ bước qua Triệu Hoài Lan đang đứng ở cửa.

Khương Hành quay đầu lại, lặng lẽ nhìn Triệu Hoài Lan cúi xuống trò chuyện với Khương Tinh Bạch. Ánh mặt trời ấm áp bao quanh họ, hai người thân mật dựa vào nhau.

Ngày trước, Khương Hành cũng từng gần gũi với bà như thế. Chỉ là về sau, cậu đòi hỏi quá nhiều, còn bà lại cho đi quá ít, thế nên khoảng cách cứ thế xa dần.

Cậu không phủ nhận rằng Triệu Hoài Lan từng yêu cậu. Nhưng giờ mọi thứ đã khác, yêu thương lúc này đã là quá muộn, và cậu cũng không còn thích hợp để chen vào cuộc sống của họ nữa.

Tạm biệt, mẹ.

Cậu lặng lẽ nói trong lòng, rồi nghiêng đầu tựa lên cổ Lục Nghi Xuyên.

"Chúng ta đi thôi."

Người đàn ông dừng lại trước cửa phòng bệnh giây lát. Khi anh rời đi, không gian chỉ còn vương lại thoang thoảng mùi hoa nhài.

Triệu Hoài Lan ngơ ngác quay đầu, nhìn về phía cửa ra vào trống rỗng.

Cơn đau buốt bất ngờ ập đến, nhấn chìm bà.

Lần này, bà thực sự đã mất đi một điều gì đó...

Trước cổng bệnh viện là một con đường dài rợp bóng cây hương chương. Từ đây đi đến cửa hàng bán đồ chơi cho mèo chỉ mất chưa đầy mười phút.

Lục Nghi Xuyên quyết định đi bộ qua đó.

Tán cây hương chương rậm rạp, che kín ánh nắng trên đầu. Khương Hành bám vào áo Lục Nghi Xuyên, bước từng bước nhỏ. Đi được một lúc, cậu rúc đầu vào hõm cổ của anh, giọng nói có chút trầm buồn.

"Cảm ơn anh đã đi cùng em."

Lục Nghi Xuyên giơ tay xoa xoa đầu cậu, cảm nhận được sự hụt hẫng trong cảm xúc của cậu, đang định tìm lời an ủi thì Khương Hành đã lên tiếng trước.

"Nhưng mà, có lẽ đây là lần cuối cùng em chủ động đi gặp họ. Từ giờ, em là em, họ là họ, chúng ta chẳng còn liên quan gì nữa."

Cậu nói: "Khương Tinh Bạch đã phẫu thuật thành công, sau này họ sẽ có một gia đình hạnh phúc. Còn em và anh, chúng ta cũng phải sống vui vẻ."

"Em không muốn quá khứ ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại. Lục Nghi Xuyên, em hy vọng anh cũng vậy."

Lục Nghi Xuyên khẽ sững lại.

Chú mèo lông ngắn áp sát vào hõm cổ anh, cất giọng nhỏ nhẹ.

"Đương nhiên rồi, có thể anh sẽ cảm thấy em quá bao dung, không so đo gì cả. Nhưng con người mà, đâu có ai trắng đen rõ ràng tuyệt đối, cũng chẳng ai có một tính cách hoàn hảo."

"Khi còn nhỏ, ba mẹ em rất hiếm khi về nhà. Lúc đó, em cũng từng vô lý làm loạn, gào thét ầm ĩ. Vì vậy, em có thể hiểu Khương Tinh Bạch. Bởi vì càng không có, thì càng sợ hãi và lo lắng."

Khương Hành nói nhỏ: "Nếu đứng ở vị trí của người ngoài để trách cứ cậu ấy, đúng là em không sai. Nhưng như vậy lại có vẻ quá lạnh lùng. Ai cũng là con người cả, đâu phải là nhân vật hai chiều hoàn mỹ trên giấy. Đổi lại là em, có khi em còn làm không được như cậu ấy."

Nói xong, cậu hơi ngượng ngùng bật cười. "Thôi được rồi, em chính là mềm lòng như vậy đó. Em chỉ hy vọng tất cả mọi người đều ổn, dù sao cũng chỉ gặp một lần thôi mà. Anh không được cười em đấy!"

Ánh nắng xuyên qua những kẽ lá, như muôn ngàn dải ngân hà rơi xuống.

Lục Nghi Xuyên nhấc chân bước trên những tia sáng màu vàng kim. Cơn gió thổi tung vạt áo anh, bóng dáng cao gầy trông có vẻ đơn độc.

"Anh sẽ không cười em."

Anh nói: "Nhung Nhung luôn mềm lòng với người khác, vậy ai sẽ mềm lòng với Nhung Nhung đây?"

Khương Hành không hề do dự.

"Lục Nghi Xuyên sẽ mềm lòng với Nhung Nhung."

Đáy mắt người đàn ông cuối cùng cũng ánh lên ý cười. "Lục Nghi Xuyên sẽ mềm lòng với Nhung Nhung, vậy ai sẽ mềm lòng với Lục Nghi Xuyên?"

"Khương Hành sẽ đau lòng vì Lục Nghi Xuyên."

Không phải mềm lòng, mà là đau lòng.

"Trước cổng trường lần trước, em đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh và Khương Chước rồi. Cảm ơn anh vì những gì anh đã làm cho em. Nhưng mà, em không muốn anh gặp lại người nhà họ Khương nữa. Anh đã gánh vác quá nhiều vì em rồi, mà vốn dĩ, đây chẳng phải chuyện anh nên làm."

"Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa, thì đó cũng là việc giữa em và họ. Em đã trưởng thành rồi, dù thỉnh thoảng có hơi ngốc một chút, nhưng em đã có đủ khả năng để tự quyết định chuyện của mình."

Khương Hành níu lấy cổ áo người đàn ông, từ vai trái trèo sang vai phải, giẫm trái một cái, giẫm phải một cái, tìm được tư thế thoải mái nhất rồi đứng yên, ưỡn ngực ngẩng đầu.

"Vua Meo Meo tuyên bố! Bờ vai của Lục Nghi Xuyên, ngoài việc cõng bổn meo ra thì chẳng cần phải gánh vác thêm bất cứ thứ gì nữa!"

Một người một mèo cùng bước trên con đường thẳng tắp phủ bóng hương chương.

Chú mèo nhỏ lông trắng bạc khẽ vẫy đuôi, đôi mắt lấp lánh.

"Anh xem, chúng ta đang tiến về phía trước."

Và ở phía trước là ánh sáng.

Mọi u ám đều bị bỏ lại phía sau.

Khương mèo con đi đến cửa hàng thú cưng, chọn một loạt đồ chơi lông xù: chuột bông, thỏ bông, rồi đến...

Lục Nghi Xuyên mặt không cảm xúc đặt con gián bông trở lại kệ.

Chú mèo con còn chưa to bằng chiếc giày của anh, lượn quanh ống quần một vòng rồi giơ hai chân trước lên bấu vào kệ hàng.

"Ư ư..."

【Lục Nghi Xuyên, em muốn con gián kia.】

Lục Nghi Xuyên lạnh lùng đáp: "Đừng có mơ."

Khương Hành cố gắng vươn móng vuốt lên lấy, nhưng chỉ chạm được vào nhãn giá trên tầng dưới cùng.

"..."

Loài mèo chân ngắn rốt cuộc là do ai phát minh ra vậy? Sao lại có con người sinh ra với đôi chân dài như thế chứ?!

Nhân viên cửa hàng cười tủm tỉm: "Mấy con côn trùng bông này rất được các bé mèo yêu thích đấy. Mẫu gián bông có hơi đáng sợ một chút, nhưng không sao đâu, chúng tôi còn có châu chấu, dế mèn, bọ ngựa..."

Đôi mắt của Khương Hành sáng rực lên.

Mặt Lục Nghi Xuyên tối sầm lại.

Mười phút sau, Khương Hành ngậm một con dế bông to bằng mặt mình bước ra khỏi cửa hàng thú cưng.

Lục Nghi Xuyên tay trái cầm chuột bông, tay phải cầm thỏ bông, trên vai còn có thêm một con dế bông, vẻ mặt trống rỗng.

Thực ra, con dế bông này được thiết kế rất đáng yêu, mềm mại, tròn trịa, chẳng có chút dáng dấp nào của một con côn trùng thật sự. Nhưng vấn đề là một người đàn ông ghét côn trùng như anh, chỉ nghe đến cái tên này thôi cũng đã thấy khó chịu rồi.

"Lục Nghi Xuyên, Lục Nghi Xuyên..."

Khương Hành cọ đầu vào anh. "Anh có thể chụp giúp em một tấm ảnh với Tiểu Soái yêu dấu của em không?"

Lục Nghi Xuyên im lặng vài giây. "Tiểu Soái là ai?"

Khương Hành giơ chú dế bông đang nằm gọn trong lòng ra trước mặt anh.

"Chụp một tấm đi mà..." Khương Hành nài nỉ. "Nắng đẹp như vậy, kỷ niệm lần đầu gặp gỡ nó."

Sau này gặp lại, nó đâu còn giữ được vẻ ngoài lộng lẫy này nữa.

Lục Nghi Xuyên mặt không cảm xúc rút điện thoại ra. Khương Hành còn chưa kịp tạo dáng, anh đã dí máy vào mặt cậu rồi chụp ngay một tấm selfie.

Khương Hành ghé mắt qua nhìn. "Lục Nghi Xuyên, anh qua loa quá rồi đấy? Chụp làm sao mà Tiểu Soái trông xấu thế này!"

"Sao lại xấu được..." Người đàn ông khẽ mỉm cười. "Anh chỉ ghi lại trung thực vẻ xấu xí vốn có của nó thôi."

Khương Hành: "..."

Đồ keo kiệt.

Cậu thầm rủa trong lòng: Đợi về nhà em sẽ nhét Tiểu Soái vào chăn của anh!

Hai người một mèo lề mề về đến nhà thì trời đã xế chiều.

Vừa bước đến cửa, Lục Nghi Xuyên lập tức cau mày khi nhìn thấy cánh cửa sổ bên ngoài đang mở.

Anh dừng chân. Khương Hành ngó trái ngó phải, tò mò hỏi: "Sao thế?"

Lục Nghi Xuyên đặt cậu xuống, cẩn thận che chắn trong lòng mình. "Có người vào nhà."

Khương Hành cuộn tròn trong ngực anh, lòng bàn chân mềm mại giẫm lên thứ gì đó cứng cứng. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì sự chú ý đã bị câu nói của Lục Nghi Xuyên kéo đi. "Trộm sao?"

"Không biết." Người đàn ông nắm chặt tay nắm cửa, tay còn lại cầm điện thoại nhắn tin cho quản lý tòa nhà. Anh lắng nghe động tĩnh bên trong, sau đó mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, cảnh tượng bên trong lập tức đập vào mắt họ.

Mọi thứ trong nhà vẫn nguyên vẹn, chỉ có tủ đựng thức ăn của Khương Hành là bị mở toang. Bên trong, hạt khô vương vãi đầy đất, lon pate và thịt sấy bị moi ra ngổn ngang. Giữa bãi chiến trường đó, một "bình gas" xám xịt vô cùng quen thuộc đang thản nhiên đánh chén bữa đại tiệc của Khương Hành.

Khương Hành sững sờ.

Khương Hành choáng váng.

Khương Hành giận sôi máu.

"Meo!!!"

ĐÓ LÀ ĐỒ ĂN CỦA TÔI!!!

Mí mắt Lục Nghi Xuyên giật giật. Anh vừa định túm mèo lại thì đã quá muộn, Khương Hành đã từ trên người anh nhảy xuống, xông thẳng về phía "bình gas" kia.

"Bình gas" to như một chiếc xe tải, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, thân hình to gấp mấy lần Khương Hành. Nghe tiếng gào giận dữ của cậu, nó chẳng những không dừng lại mà còn nhai nhanh hơn, trông cứ như đang cố vét sạch bữa ăn cuối cùng vậy.

Khương Hành lập tức táp một phát vào đuôi nó, lông toàn thân xù lên.

"Ngao ngao!!!"

Cái này là của tôi! Là của tôi!!!

"Bình gas" vẫn không thèm ngẩng đầu.

"Cho tôi ăn nốt miếng cuối cùng đã..."

Khương Hành ra sức kéo đuôi nó về phía sau, dùng hết sức bình sinh, nhưng đối phương chẳng hề nhúc nhích. Trái lại, chỉ một cú nhích mông nhẹ của nó cũng đủ khiến Khương Hành bị kéo ngược lại, "bịch" một cái ngã sõng soài trên sàn.

Lục Nghi Xuyên bế mèo lên. "Đừng có cắn bậy, dơ lắm."

Khương Hành giận đến mức mắt ngấn nước. Nhìn xuống dưới, không chỉ pate mà cả que thưởng của cậu cũng bị cắn rách đến bốn, năm cái.

Que thưởng đó! Là phần thưởng mỗi khi cậu ngoan ngoãn mới có được đó!

Chú mèo nhỏ ấm ức đến tột cùng, căm phẫn tuyên bố: "Lục Nghi Xuyên, từ hôm nay trở đi, tôi và cái xe tải này không đội trời chung!"

Lục Nghi Xuyên: "..."

Dưới sự can thiệp của con người, cuộc chiến giữa hai con mèo tạm thời được dẹp yên.

Chiếc xe tải lông trắng... à không, con mèo lông trắng to đùng dõi mắt nhìn Lục Nghi Xuyên thu dọn chiến trường, khóa chặt tủ đồ ăn. Nhận ra ánh mắt đầy căm tức bên cạnh, nó liếm mép, chân thành nói:

"Đồ ăn nhà cậu ngon ghê. Nhà cậu còn thiếu mèo không?"

Thiếu cái đầu cậu ấy!

Khương Hành giơ chân tát nó một phát.

Nhưng lớp thịt dày trên mặt "bình gas" đã hấp thụ hoàn toàn cú đánh, khiến cậu bị dội ngược trở lại, loạng choạng suýt té.

"Đồ cướp! Đồ trộm cắp! Mặt dày vô liêm sỉ!"

Con mèo trắng bị mắng đến mức có chút chột dạ:

"Thật sự tôi không vào đây để trộm đồ ăn! Tôi lén trèo vào là để tìm cậu, nhưng cậu không có nhà. Sau đó tôi ngửi thấy mùi thơm từ cái tủ này, thế là không nhịn được..."

Khương Hành mắng nó:

"Cậu không biết xấu hổ à? Ăn pate thì ăn pate, sao còn đụng vào que ăn vặt của tôi?"

Con mèo trắng thành thật trả lời:

"Que ăn vặt của cậu cũng rất thơm mà."

Khương Hành: "..."

Dưới ánh mắt oán trách của cậu, "bình gas" co rúm lại, trông y như một viên bánh trôi nhân đặc cỡ đại.

Lục Nghi Xuyên dọn dẹp xong, ôm Khương Hành ngồi xuống, nhìn con mèo trắng đang nằm rạp dưới chân, rồi hỏi cậu:

"Em quen nó à?"

Những ký ức không mấy tốt đẹp ùa về trong đầu Khương Hành.

"Không quen. Nhưng lần trước nó cứ lén lút quanh bức tường nhà, còn nói muốn dẫn em đi."

Người đàn ông nheo mắt, ánh nhìn sắc bén quét từ trên xuống dưới con mèo trắng.

"Vậy tôi cũng tò mò đấy. Cậu muốn dẫn mèo của tôi đi đâu?"

Con mèo trắng nhìn chằm chằm Khương Hành, vẻ mặt đầy chấn động, như muốn nói "Cậu bán đứng tôi nhanh vậy à?"

Khương Hành nhịn không được lên tiếng:

"Cậu đừng nhìn tôi như thế! Chúng ta căn bản không quen biết mà, được không?"

Nhân tiện, cậu quay sang tố cáo với Lục Nghi Xuyên:

"Phải rồi, nó còn bảo em tránh xa anh, nói anh tâm tư không đứng đắn, còn bảo em với nó mới là 'người một nhà'."

Nghe vậy, chân mày Lục Nghi Xuyên khẽ nhướn lên. Nhưng thay vì tức giận, khóe môi anh lại cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý.

"Nói vậy thì, không chỉ quen mèo của tôi, cậu còn quen cả tôi nữa à?"

Anh đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống con mèo trắng.

"Tôi nhớ rất rõ những ai tôi từng gặp. Nhưng hình như tôi chưa từng thấy cậu."

Con mèo trắng run lên, không dám hó hé, càng cúi đầu thấp hơn, rồi lặng lẽ nhích mông ra xa, định chuồn ra khỏi tầm mắt của Lục Nghi Xuyên.

Lục Nghi Xuyên cứ thế nhìn nó trườn từng chút một trên nền nhà bẩn mà chính nó làm dơ. Đến khi "bình gas" gần bò đến cửa, anh mới chậm rãi cất tiếng:

"Tôi có một người bạn, không thích gì khác ngoài ăn thịt mèo. Hắn rất kén chọn, ăn thịt mèo phải theo quy trình bài bản—đầu tiên là cạo sạch lông, sau đó tìm phần nào béo nhất trên cơ thể, lấy dao cắt một miếng, băng bó lại, đợi thịt mọc lại rồi lại cắt tiếp..."

Càng nghe, "bình gas" càng bò chậm. Đến khi chạm đến ngưỡng cửa, cả người nó đã run cầm cập.

Lục Nghi Xuyên lặng lẽ tiến lại gần, hạ giọng thì thầm:

"Hắn còn thích bắt mèo, nhất là những con béo ú. Thường thì hắn sẽ rón rén tới gần, giả vờ thân thiện, rồi nhân lúc mèo không để ý, giơ tay..."

Vừa dứt lời, anh liền túm chặt gáy con mèo trắng.

Đôi mắt con mèo lập tức trợn to, miệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết:

"Mi-oaaaaaooo!!"

Nó bắt đầu giãy giụa điên cuồng trong tay Lục Nghi Xuyên. Trọng lượng chắc nịch của nó khiến anh suýt chút nữa không giữ nổi.

Anh cau mày, lạnh lùng nói:

"Mèo càng giãy dụa thì hắn càng thích, bởi vì càng năng động, thịt sẽ càng săn chắc."

Con mèo trắng lập tức cứng đờ.

Rõ ràng là nó bị dọa sợ đến mức sắp khóc, miệng phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào giống như tiếng người. Cả người nó trong tay Lục Nghi Xuyên dần kéo dài, biến dạng...

Rồi cứ thế, ngay trước mắt hai người, nó biến thành một con người.

Một người đàn ông tóc trắng, toàn thân tr.ần tr.ụi, không mảnh vải che thân.

Khương Hành hóa đá. Cậu bắt đầu nghi ngờ thị giác của mình, há hốc miệng...

"Mi?"

Ngay giây tiếp theo, một bàn tay đã che mắt cậu lại.

Lục Nghi Xuyên ôm con mèo lùi về sau hai bước. Dù là anh cũng bị cảnh tượng này làm cho cứng họng.

Bởi vì người đàn ông đang ngồi xổm trên mặt đất, chính là kẻ đã từng đưa sợi dây đỏ cho anh hôm nọ.

Chưa kịp hoàn hồn, người kia đã bật khóc, hơn nữa còn khóc rất to.

"Tôi không ngon đâu! Thật sự không ngon chút nào! Đừng ăn tôi!"

"Tôi sai rồi! Tôi thề sẽ không trộm pate nữa! Đừng ăn meo mà!!!"

Lục Nghi Xuyên: "..."

Khương Hành: "..."

Khương Hành thử gỡ tay Lục Nghi Xuyên ra, nhưng không thành công.

Cậu lắp bắp hỏi:

"Vừa rồi... có phải có một con mèo biến thành người ngay trước mặt chúng ta không?"

Vài giây sau, Lục Nghi Xuyên đáp:

"Nếu mắt chúng ta không có vấn đề, thì chắc là vậy."

Nhưng... mèo làm sao có thể biến thành người?

Nếu con mèo này có thể, vậy thì...

Khương Hành nhắm mắt lại, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông tr.ần tr.ụi trước mặt, cậu lập tức quyết định—tốt nhất vẫn là nhắm mắt tiếp.

"Cậu..."

Cậu còn chưa kịp nói hết câu thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Người của ban quản lý tòa nhà lên tiếng:

"Ngài Lục, nghe nói nhà anh có trộm, chúng tôi đến kiểm tra đây."

Lục Nghi Xuyên đứng im tại chỗ vài giây, rồi cúi đầu cảnh cáo người trên sàn:

"Im miệng."

Sau đó anh ra mở cửa.

Vẫn ôm chặt con mèo mù tịt chẳng biết gì, tay còn lại chống lên khung cửa, thân hình cao lớn chặn kín lối đi.

"Xin lỗi, tôi nhìn nhầm. Chỉ là một con mèo hoang lẻn vào thôi."

"Ồ." Nhân viên ban quản lý gật đầu. "Vậy anh có cần chúng tôi giúp bắt con mèo không? Chúng tôi rất chuyên nghiệp trong khoản này."

Vừa dứt lời, tiếng khóc bên trong càng lớn hơn.

Tác giả có đôi lời:

Tôi thấy bình luận rồi. Trong long tôi, Nhung Nhung chính là một bé mèo mềm mại đáng yêu, mà xét cho cùng, Khương Tinh Bạch cũng chưa từng làm gì tổn thương cậu ấy. Cha mẹ cậu ấy có thể lơ là, nhưng ít nhất cũng không để cậu ấy thiếu ăn thiếu mặc. Con người ai cũng có khiếm khuyết, không thể chỉ nhìn theo kiểu trắng đen rõ ràng được.

Thật ra, đây cũng không phải sảng văn, cũng không có màn vả mặt "thiếu gia thật". Đây chỉ đơn giản là một câu chuyện mà thôi.

Trong lòng anh, họ đều là những con người có máu có thịt. Khương Tinh Bạch có thể hành xử hơi khó ưa, nhưng cậu ấy không phải kẻ xấu. Nhung Nhung có thể mềm lòng, nhưng cậu ấy cũng có nguyên tắc của riêng mình.

Truyện viết xong rồi, mọi người đọc xong rồi cũng sẽ quên. Nhưng với tôi, họ thật sự đang sống trong thế giới của chính họ. Cuộc sống thực đã đủ khó khăn rồi, tôi không muốn trong thế giới của những chú mèo cũng chỉ toàn là mâu thuẫn và gai nhọn.

Bình Luận (0)
Comment