Khương Hành dùng chính sinh mệnh để minh họa thế nào là "yếu mà thích ra gió". Một bên cay đến không chịu nổi, một bên lại cuống cuồng thúc giục Lục Nghi Xuyên gắp thêm đồ ăn cho mình.
Đến cuối cùng, ngay cả Lục Nghi Xuyên cũng không đành lòng nhìn tiếp, dừng đũa lại:
"Hay là chúng ta đổi sang nước lẩu thanh đạm hơn nhé?"
Khương Hành kiên quyết bảo vệ nồi lẩu cay:
"Không được, đổi nữa là mất hết linh hồn rồi."
Cậu chậc lưỡi một cái, tỏ vẻ rất nghiêm túc:
"Em cảm giác bây giờ mình đã hoàn toàn thích ứng rồi, cho thêm viên bò viên nữa đi, cảm ơn."
Lục Nghi Xuyên gắp cho cậu một viên, rồi đưa tay xoa bụng mèo con:
"Khương Tiểu Hành, em không thấy hôm nay ăn hơi nhiều à?"
Nhiều sao? Khương Hành kiểm tra lại, nhìn bàn ăn bị dọn đi gần một nửa, có chút nghi hoặc:
"Nhưng em vẫn chưa thấy no mà."
Lục Nghi Xuyên ôm cậu lên, quan sát trái phải, hàng mày hơi nhíu lại:
"Có thấy khó chịu ở đâu không?"
Khương Hành lắc đầu:
"Không, chỉ là đói thôi."
Đói kiểu có thể lập tức ăn thêm hai bát cơm.
Thấy Lục Nghi Xuyên lộ vẻ lo lắng, Khương Hành vội trấn an:
"Không sao đâu, có khi em bị cay đến đần rồi, dạ dày tạm thời mất kiểm soát thôi."
Khương Hành thề, cậu chỉ nói đùa một câu thôi, vậy mà Lục Nghi Xuyên lại thật sự đổi sang nước lẩu thanh đạm.
Nhạt nhẽo đến mức chẳng khác gì việc học của cậu, Khương Hành ăn hai miếng đã chán.
Lúc rời khỏi quán lẩu, trời lất phất mưa. Gió lạnh mang theo những giọt mưa băng giá luồn thẳng vào cổ áo. Bên đường, những tán cây tiêu huyền rụng lá lưa thưa, ánh đèn đường xuyên qua lớp lá úa vàng còn sót lại, chiếu xuống tạo thành những bóng hình méo mó.
Khương Hành thu mình trong chiếc áo khoác gió màu đen của Lục Nghi Xuyên, gió mưa đều bị ngăn cách bên ngoài. Bụng cậu áp lên eo bụng của người đàn ông, qua lớp áo len, nhiệt độ của cả hai hòa vào nhau.
Cậu ngủ thiếp đi trong lòng anh.
Tỉnh lại không biết đã mấy giờ, bên ngoài tiếng mưa vẫn rả rích. Trong phòng chỉ có ánh đèn bàn dịu nhẹ, Lục Nghi Xuyên ngồi trước đèn, cúi đầu không biết đang xem thứ gì.
Chiếc áo khoác đen vừa từ quán lẩu trở về treo ở sau cửa, dính vài sợi lông trắng nổi bật. Anh mặc một chiếc áo len cổ tròn màu lạc đà, ngồi thẳng lưng, đầu hơi cúi xuống, đường nét cổ thon dài, góc nghiêng khuôn mặt thật đẹp.
Khương Hành thoáng ngây người, cho đến khi đối phương ngước mắt lên nhìn cậu.
Cậu có chút ngại ngùng, rụt cổ lại, chỉ để lộ đôi mắt tròn xoe.
Lục Nghi Xuyên khép lại tài liệu trong tay, giọng nói trầm ấm như mang theo hơi ấm giữa đêm mưa lạnh:
"Sao tự nhiên tỉnh vậy?"
Khương Hành đưa móng vuốt khều khều tấm ga giường, phát hiện kéo ra một sợi chỉ liền chột dạ buông ra:
"Có hơi đói."
Lục Nghi Xuyên mở hộp pate, đầu ngón tay hơi lạnh chạm lên trán mèo con:
"Nhung Nhung là heo à?"
Khương Hành gặm pate chóp chép, vẫy vẫy đầu, dùng cái mông quay lại phía Lục Nghi Xuyên, từ chối trả lời câu hỏi này.
Người đàn ông cũng không giận, thấy cậu vẫn còn hoạt bát như vậy, anh dự định sáng mai đưa cậu đi khám. Sau khi sắp xếp lại đồ trên bàn, anh vào phòng tắm. Khi trở ra, Khương Hành đã ăn xong bữa khuya.
Anh dẫn mèo con đi đánh răng.
Khương Hành mơ màng dựa vào lòng anh, ngoan ngoãn để mặc anh giúp cậu làm sạch miệng. Lúc ăn thì còn tỉnh lắm, giờ lại mí mắt díp lại, lẩm bẩm hỏi:
"Mấy... mấy giờ rồi?"
Lục Nghi Xuyên lau khô bộ lông bị ướt nơi khóe miệng cậu, xoa xoa bộ lông mềm mại, đưa cậu về giường.
"Sắp một giờ rồi..."
Anh ôm mèo con lên giường, lớp chăn dày cộm chắn gió mưa bên ngoài, tạo ra một không gian ấm áp và an toàn.
Lục Nghi Xuyên nhẹ nhàng vỗ lưng mèo con, trấn an:
"Ngủ đi."
Khương Hành rúc vào ngực anh, nhắm mắt lại.
Đau. Một cơn đau vô tận.
Khương Hành cảm thấy từng khúc xương trong cơ thể mình như bị thứ gì đó mạnh mẽ đập vỡ, sau đó lại bị nghiền nát, kéo căng. Cơn đau mãnh liệt đến mức linh hồn cậu run rẩy, nhưng cậu lại mắc kẹt trong một cơn ác mộng không hồi kết, làm thế nào cũng không tỉnh dậy được.
Cậu giống như một con cá mắc cạn trên bờ, ngay cả giãy giụa cũng không thể, chỉ có thể chịu đựng, cảm nhận từng tấc gân cốt bị đập vỡ, rồi bị tái tạo, kéo thành một hình dạng khác.
Cơn đau quá đỗi dữ dội, nhưng Khương Hành lại không thể tỉnh dậy. Giữa cơn ác mộng, cậu đau đến mức trực tiếp ngất đi.
Lục Nghi Xuyên bị đánh thức bởi hơi nóng.
Anh mở mắt, ý thức còn chưa kịp quay về thì tay đã theo bản năng vươn ra, vớ phải một cái lò lửa sống nóng đến đáng sợ.
Anh lập tức giật mình tỉnh táo, bật đèn ngủ đầu giường.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, chú mèo lông dài nhắm chặt mắt, miệng phát ra những tiếng rên khe khẽ, cả người run rẩy, như thể đang chìm trong một cơn đau khủng khiếp.
"Khương Hành? Khương Hành!" Lục Nghi Xuyên vội vàng lay lay mèo con, nhưng cậu ta chỉ cuộn mình lại vì đau đớn, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Lục Nghi Xuyên cắn đầu lưỡi, buộc mình phải giữ bình tĩnh. Anh nhanh chóng lật chăn, tiện tay vớ lấy một chiếc áo khoác, chuẩn bị quấn mèo lại rồi lập tức đưa cậu đến bệnh viện.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc anh vừa quay người cầm lấy áo khoác, một cảnh tượng khó tin đến mức điên rồ đã diễn ra ngay trước mắt anh—
Chú mèo lông dài vốn đang nằm trên giường bắt đầu thay đổi. Ngay trước mắt anh, cơ thể mèo con bị kéo dài từng chút một, và chỉ trong chớp mắt, nó đã dần dần biến thành một con người.
Một chàng trai với làn da trắng muốt, toàn thân tr.ần tr.ụi, cuộn mình trên giường. Cậu nắm chặt góc chăn, hai mắt vẫn nhắm nghiền, như thể cuối cùng cũng vượt qua cơn đau khủng khiếp, trên gương mặt dù còn đọng mồ hôi lạnh nhưng hơi thở đã dần trở nên ổn định.
Bộ não của Lục Nghi Xuyên trống rỗng mất vài giây.
Trước mắt anh, chỉ toàn là làn da trắng mịn đến lóa mắt, lóa đến mức khiến cổ họng anh khô rát.
Anh bóp nhẹ ngón tay, lại cắn đầu lưỡi thêm lần nữa, để xác nhận mình không phải đang mơ.
Vài giây sau, anh thử bước tới một bước— nhưng ngay lập tức, vấp phải đôi dép bên giường.
Cả người anh mất thăng bằng, theo quán tính ngã nhào về phía trước.
Khoảnh khắc ấy, Lục Nghi Xuyên vội vã đưa tay ra chống xuống giường, nhưng lại quên mất trong tay mình vẫn đang cầm áo khoác. Thế là, anh tiếp tục bị vấp một cú nữa, đập đầu xuống giường.
Giây tiếp theo, mặt anh cắm thẳng vào một chiếc bụng mềm mại, đầy lông.
Lục Nghi Xuyên quỳ một gối trên giường, chậm rãi ngẩng mặt lên khỏi chiếc bụng lông mềm mại.
Anh chà xát đầu ngón tay, cảm nhận làn da mịn màng dưới tay mình. Nếu không phải vì xúc cảm chân thực này, anh suýt nữa đã nghĩ tất cả những gì mình vừa chứng kiến chỉ là ảo giác
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào chú mèo con đang duỗi bụng ngủ say trước mặt thật lâu. Một lúc sau, trong không gian tĩnh lặng vang lên một tiếng cười khẽ.
"Nhung Nhung cuối cùng cũng lớn rồi nhỉ..."
"Lục Nghi Xuyên! Em bị đánh giữa đêm đây này!"
Sáng sớm, giọng của Khương Hành vang vọng khắp ký túc xá.
Lục Nghi Xuyên vừa trở về, đang cúi đầu mở hộp đồ ăn sáng. Nghe vậy, anh ngước lên nhìn con mèo trên giường, bình tĩnh hỏi:
"Ai đánh em?"
Khương Hành lăn một vòng, lật sang trái thì xương bên trái đau, lật sang phải thì xương bên phải đau. Cậu đau đến mức nhe răng trợn mắt:
"Vậy tại sao em lại đau khắp người như này? Y như bị người ta treo lên đánh suốt cả đêm vậy. Anh nói đi, có phải anh thấy em chướng mắt nên lén chuốc thuốc rồi trói lại đánh không?"
Lục Nghi Xuyên im lặng vài giây, sau đó thở dài bất lực:
"Thay vì nghĩ anh trói em lại đánh, anh thấy tốt hơn hết là nên đưa em đi kiểm tra não."
Bị đánh một trận đã đành, bây giờ còn bị Lục Nghi Xuyên mỉa mai không có não, Khương Hành tức đến mức giơ móng vuốt lên đập mạnh xuống giường:
"Vậy anh nói xem, tại sao em lại đau khắp người?"
Lục Nghi Xuyên bước đến bên giường, ôm mèo con lên, nhìn dáng vẻ tinh thần vẫn tốt của cậu, tiện tay vò nhẹ bộ lông trên đầu cậu:
"Em thật sự không nhớ gì à?"
Khương Hành nghiêng đầu suy nghĩ một lát:
"Không nhớ. Chỉ mang máng là mình có một giấc mơ. Trong mơ có ai đó liên tục gõ lên xương em, em không thể cử động, không biết là đau hay tức nữa, rồi sau đó em ngất đi."
Khương Hành níu lấy tay áo của Lục Nghi Xuyên, hỏi nhỏ:
"Không phải thật sự có ai đó đang gõ vào xương em đấy chứ?"
Lục Nghi Xuyên vừa xoa bóp giúp cậu giảm đau vừa nhướn mày đáp:
"Không phải gõ xương, mà là Nhung Nhung lớn rồi."
Khương Hành ngơ ngác:
"Hả?"
Người đàn ông cúi đầu nhìn cậu, ánh sáng rọi lên khuôn mặt anh, kèm theo một nụ cười nhàn nhạt:
"Tối qua em hóa thành người."
"Cơn đau em cảm thấy là do bộ xương thay đổi. Khi nào cơ thể ổn định, em sẽ không thấy đau nữa."
Khương Hành chẳng nhớ gì cả, đầy nghi ngờ:
"Thật hay giả đấy? Sao em chẳng biết gì hết?"
"Thật."
Nụ cười trong mắt Lục Nghi Xuyên quá mức chân thật, khiến Khương Hành không tin cũng khó. Nhưng cậu vẫn thấy mọi chuyện quá hoang đường:
"Em thực sự đã biến thành người sao? Thế tại sao giờ em vẫn là mèo?"
"Anh đã hỏi Tiểu Hắc rồi, nó bảo lúc mới hóa hình thì vẫn chưa ổn định, phải trải qua vài lần mới có thể chuyển đổi tùy ý."
Khương Hành chớp mắt, bỗng cảm thấy mình cũng không còn đau như trước nữa:
"Em thật sự biến thành người rồi à?"
Không giống như lần trước, khi chỉ là một ảo giác kéo dài ba tiếng. Lần này, cậu thực sự thực sự biến thành con người.
Cậu thực sự đã trở lại thế giới này.
"Không thể tin được..."
Khương Hành chợt nghĩ đến một vấn đề, lập tức quay sang hỏi:
"Lục Nghi Xuyên, vậy anh có nhìn thấy tôi trông như thế nào không? Có giống hồi trước không?"
Lục Nghi Xuyên nhớ lại bóng dáng thoáng qua tối hôm qua, đầu ngón tay đang đặt trên lưng mèo con bất giác siết lại.
Qua một đêm, anh vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm lúc đó còn vương trên đầu ngón tay.
"Giống, nhưng không phải cùng một người."
Thần thái rất giống, nhưng nếu chỉ nhìn thoáng qua, những người quen Khương Hành trước đây sẽ không nghĩ cậu chính là cậu.
Lục Nghi Xuyên càng nói như vậy, Khương Hành càng tò mò, chỉ muốn lập tức hóa hình lần nữa để xem bản thân trông ra sao.
Cậu chờ mãi, chờ mãi, đến mấy ngày sau, vào một đêm tĩnh lặng, cơn đau quen thuộc lại kéo đến.
Nhưng lần này, cậu đã mở mắt ra.
So với cơn đau, lần này cậu cảm thấy như mình bị ném vào một lò lửa. Toàn thân vừa đau vừa nóng, đến cả hơi thở phả ra cũng mang theo hơi nóng bỏng rát.
Ngay giây phút cậu mở mắt, Lục Nghi Xuyên cũng tỉnh dậy theo.
Anh trở mình ngồi dậy, nhìn chằm chằm Khương Hành, muốn ôm cậu nhưng lại sợ làm cậu đau.
"Em ổn chứ?"
Khương Hành mở miệng, nhưng đến một câu đơn giản cũng không nói ra được.
Bỗng dưng, một cơn đau dữ dội xuyên suốt toàn thân, cậu run lên bần bật, rõ ràng cảm nhận được cơ thể mình đang bị kéo dài và biến đổi.
Một phút sau, những giọt mồ hôi nóng bỏng lăn xuống mí mắt cậu.
Cậu giật nhẹ đầu ngón tay, chậm rãi mở mắt.
Cậu thở hắt ra một hơi, cơn đau dần lắng xuống, cảm giác như vừa được kéo ra khỏi một lò lửa.
Lục Nghi Xuyên cúi đầu nhìn cậu, do dự trong chốc lát rồi kéo chăn ra khỏi người mình, đắp lên người Khương Hành.
Lớp chăn còn lưu lại hơi ấm của cả hai phủ lên người cậu.
Thiếu niên chớp mắt một nhịp chậm, đầu ngón tay trắng muốt nhẹ nhàng kéo mép chăn, đôi mắt ướt át vì mồ hôi quét qua cánh tay anh vừa lộ ra ngoài không khí lạnh, rồi khẽ vén chăn lên, liếc nhìn vào trong.
Toàn một màu trắng.
Khương Hành: "......"
Khương Hành đứng hình.