Sau Khi Chết Tôi Trở Thành Mèo Của Bạn Thời Thơ Ấu

Chương 67

Tin tức về vụ ly hôn của Tiền Lộ và Lục Thành làm dậy sóng dư luận.

Dù bà đã kết hôn với Lục Thành nhiều năm, nhưng chuyện bà chen chân vào cuộc hôn nhân trước đây vốn chưa bao giờ là bí mật. Giờ đây, khi Lục Thành ôm lấy người vợ trẻ đẹp hơn và đuổi Tiền Lộ ra khỏi nhà, chẳng ai thấy thương hại bà, chỉ cảm thấy bà đáng phải nhận kết cục này.

Cuộc hôn nhân mà bà dốc lòng vun vén nhiều năm rốt cuộc vẫn không thắng nổi một gương mặt xinh đẹp và dáng người quyến rũ.

Lần gặp lại giữa Lục Nghi Xuyên và bà diễn ra trong một phòng bao. Căn phòng rộng lớn nhưng trống trải, trên bàn ngoài ấm trà ra thì chẳng có gì khác.

Hai mươi năm tình mẫu tử, giờ gặp lại, chẳng khác gì hai người xa lạ.

Tiền Lộ vẫn giữ vẻ ngoài tinh tế, toàn thân khoác lên mình hàng hiệu. Ngay cả chiếc trâm cài ngực nhỏ bé không mấy nổi bật cũng phải là loại đắt đỏ nhất.

Như thể chỉ có lớp vỏ ngoài hào nhoáng được dát vàng mới có thể che giấu sự mục ruỗng trong lòng bà.

Lục Nghi Xuyên đẩy thực đơn về phía bà: "Xem xem bà muốn gọi gì không."

Không cần suy nghĩ, Tiền Lộ liền cầm thực đơn ném thẳng về phía anh. Cạnh sắc của cuốn thực đơn lướt qua gò má anh, để lại một vết xước đỏ nhạt.

"Lục Nghi Xuyên, mày có ý gì? Ngay cả mẹ ruột cũng không nhận nữa à?"

Người đàn ông nghiêng đầu, dáng người vẫn thẳng tắp. Tiếng điều hòa chạy êm êm vang lên trong không gian yên tĩnh.

Anh giơ tay quệt qua vết thương trên mặt, nhìn vệt máu trên đầu ngón tay, ý cười thoáng hiện trên mặt cũng dần biến mất: "Bà Tiền, giữa chúng ta đã chẳng còn quan hệ gì nữa."

Móng tay Tiền Lộ bấu chặt vào chiếc túi xách: "Lục Thành bỏ tao, thằng vô dụng Lục Nghi Chu chọn theo cha nó, ngay cả mày cũng mặc kệ tao. Được lắm... đi hết đi, bỏ mặc tao chết một mình là xong chứ gì..."

"Vậy thì bà cứ chết đi." Lục Nghi Xuyên lạnh nhạt cắt lời, "Nhớ tìm chỗ nào yên tĩnh mà chết, đừng chết rồi còn gây phiền phức cho người khác."

Trong đáy mắt anh, không còn lấy một tia ấm áp. Sự lạnh lùng ấy khiến Tiền Lộ thoáng chốc sững sờ, không thốt nên lời.

"Theo tôi biết, số tiền Lục Thành đưa cho bà đủ để bà sống dư dả cả nửa đời còn lại. Tôi và anh trai cũng sẽ chu cấp tiền dưỡng lão cho bà. Bà còn muốn gì nữa?"

"Muốn gì?" Tiền Lộ dùng móng tay cào mạnh lên túi xách, âm thanh chói tai vang lên, nhưng chẳng mấy chốc đã bị giọng nói sắc bén của bà lấn át: "Mày có biết tao đã trở thành trò cười của cả giới này không? Nếu mày có chút lương tâm, thì nên theo tao về nhà, xé rách miệng con hồ ly tinh đó đi!"

Lục Nghi Xuyên chỉ cảm thấy bà vô phương cứu chữa. "Chừng ấy năm rồi, bà vẫn chưa nhìn rõ con người của Lục Thành sao? Bà đuổi người này đi, rồi sẽ có người khác đến. Chỉ cần ông ta còn tiền, sẽ luôn có kẻ trẻ trung, xinh đẹp hơn bà."

"Tao không quan tâm." Tiền Lộ lạnh lùng đáp. "Tao chỉ cần vị trí của bà Lục."

Bà không chỉ cần tiền, mà còn muốn những kẻ từng khinh thường bà phải quỳ rạp dưới chân bà cầu xin.

Nghĩ đến điều đó, bà hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Lục Nghi Xuyên tràn ngập thù hận: "Nếu năm đó mày không nhất quyết rời khỏi Lục gia, thì giờ Lục gia đã là của mày rồi. Tao khổ sở bao nhiêu năm, cuối cùng lại để tiện nhân kia ngồi lên đầu!"

Làm sao bà có thể cam tâm?

Vừa nói, bà vừa bật cười điên loạn: "Cũng đúng, giờ công ty của mày đang lên như diều gặp gió, làm sao còn để mắt đến cái Lục gia nhỏ bé ấy chứ?"

Bà tiến sát Lục Nghi Xuyên, giọng nói mang theo ý chế giễu: "Có phải tao nên nịnh bợ mày không? Mày rời khỏi Lục gia nhưng vẫn sống oai phong lẫm liệt. Sau này tao có khi phải dựa vào mày mà sống đấy."

Lục Nghi Xuyên im lặng, chỉ nhìn bà một cách bình thản.

Ánh mắt dửng dưng ấy khiến Tiền Lộ buồn nôn.

Bà đã đánh đổi quá nhiều trong cuộc hôn nhân thất bại này, và người duy nhất bà có thể kéo xuống địa ngục cùng mình chính là Lục Nghi Xuyên. Chỉ có anh từng chứng kiến sự điên cuồng, tuyệt vọng của bà.

Nhưng bây giờ, khi bà ngày càng trở nên cuồng loạn, anh lại chỉ là một người xa lạ thờ ơ.

Khoảnh khắc ấy, Tiền Lộ thật sự nhận ra, bà chẳng còn gì cả.

Bà hét lên, cầm chén trà bên cạnh định ném thẳng vào mặt Lục Nghi Xuyên, giống như vô số lần trước đây, trút hết cơn giận dữ của mình lên đứa con này.

Nhưng lần này, bàn tay bà bị chặn đứng giữa không trung.

Cậu bé gầy gò từng quỳ trước mặt bà giờ đã cao hơn bà rất nhiều. Chỉ một tay, anh dễ dàng khống chế được bà, ánh mắt cúi xuống nhìn bà lạnh như băng.

"Bà Tiền, tôi đã nói rồi, giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa."

Anh buông tay, lấy khăn ướt trên bàn từ tốn lau sạch ngón tay. "Với lại, tôi không đến đây để ôn chuyện với bà."

"Tránh xa cuộc sống của tôi ra. Bà phát điên với tôi thì tôi có thể nhịn, nhưng nếu bà dám làm phiền người khác..."

Anh khẽ cười, giọng cười nhàn nhạt nhưng mang theo sự nguy hiểm: "Tôi không đảm bảo bà có thể sống yên ổn đến cuối đời đâu."

Tiền Lộ nhìn anh, bà biết anh nói được làm được.

"Dù sao thì..." Bà nghe thấy giọng anh chậm rãi vang lên, "Chẳng phải bà đã nói rồi sao? Tôi không phải người. Với lại, tôi và bà cũng chẳng có thứ gọi là tình mẫu tử."

Hai mươi năm dày vò lẫn nhau, giờ đây, giữa họ chỉ còn lại hận thù.

Tiền Lộ nắm chặt túi xách, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.

Lục Nghi Xuyên cúi đầu, ánh mắt mang theo ý cười: "Tôi không đến để thương lượng, chỉ là thông báo cho bà thôi."

Anh cầm thực đơn, một lần nữa đặt trước mặt bà: "Nếu không tin, cứ thử xem. Còn nữa, chúc bà ngon miệng."

Khi anh bước ra khỏi phòng, Tiền Lộ bỗng cất tiếng: "Khương Hành có biết mày nuôi một kẻ trong biệt thự, trông giống nó đến thế không?"

Bước chân Lục Nghi Xuyên hơi khựng lại.

Thấy vẻ mặt anh, ánh mắt Tiền Lộ hiện lên vẻ khoái trá của kẻ báo thù: "Thằng nhóc đó thực sự rất giống Khương Hành, đặc biệt là cái tính ngốc nghếch ấy. Nếu không phải gương mặt khác nhau, tao còn tưởng Khương Hành đã quay về rồi đấy." ​

"Lục Nghi Xuyên, để tìm được gương mặt này, chắc mày tốn không ít công sức nhỉ? Tao nghe nói, mày nhốt cậu ta trong phòng cả ngày, không cho đi đâu cả. Mày nói xem, nếu Khương Hành dưới suối vàng có biết chuyện này, liệu có tức đến mức đội mồ sống dậy tìm mày không?"

Người đàn ông đứng ở cửa cuối cùng cũng quay lại nhìn bà.

Tiền Lộ bật cười: "Một đứa trẻ đơn thuần như vậy, mày nói xem, cậu ta có biết mình chỉ là thế thân của Khương Hành không?"

Câu hỏi này, Lục Nghi Xuyên chưa từng nghĩ đến. Trong khoảnh khắc, anh im lặng.

Trong căn phòng bao, chỉ còn lại tiếng cười chói tai của Tiền Lộ vang vọng.

Khi Lục Nghi Xuyên bước ra ngoài, trời đã đổ mưa. Qua tháng mười một, thời tiết ngày càng lạnh hơn. Nhưng ở thành phố A, nhiệt độ vẫn chưa đủ để biến mưa thành tuyết, chỉ là những hạt mưa lất phất rơi xuống. Dưới ánh đèn đường, tất cả mờ ảo như phủ một màn sương.

Ngã tư vắng bóng người qua lại. Ngay cả những quán ăn đêm ven đường cũng vì trời lạnh mà đóng cửa, để lại khung cảnh hoang vắng, tiêu điều.

Bởi thế, dáng người nhỏ bé đứng dưới cột đèn đường với chiếc ô trong tay càng trở nên nổi bật.

Khương Hành đội một chiếc mũ lông mềm mại, khoác áo phao màu cam rực rỡ, đứng dưới ánh đèn đường trông hệt như một mặt trời nhỏ rơi xuống nhân gian.

Cậu vẫy tay với anh, giọng nói trong trẻo vang lên giữa đêm mưa: "Lục Nghi Xuyên!"

Lục Nghi Xuyên sải bước tiến lại gần: "Sao em lại đến đây?"

Đứng lâu quá, chân đã tê cứng. Khương Hành dậm chân vài cái, hai quả bông trên mũ cũng rung rinh theo nhịp: "Em đến đón anh về nhà."

Về nhà...

Ánh mắt người đàn ông thoáng dịu lại: "Nhung Nhung lớn rồi, biết đón anh về nhà luôn cơ đấy."

Câu nói này...

Khương Hành khó chịu, đấm nhẹ vào bụng anh: "Anh có thể đừng coi em như con nít được không?"

Xe không đỗ gần đây, hai người cầm ô bước đi giữa cơn mưa lạnh.

Lục Nghi Xuyên cao hơn Khương Hành, thế nên cậu cố gắng duỗi thẳng hai tay để che ô cho anh, đồng thời kiên quyết từ chối lời đề nghị đổi người cầm ô.

Khương Hành nói: "Trước giờ toàn là anh đón em, lần này để em đón anh."

Cậu giơ ô lên cao hơn một chút: "Em không có ba mẹ, anh từ một góc độ nào đó cũng chẳng có ba mẹ. Nhưng không sao, chúng ta còn có nhau."

"Trước đây toàn là anh che ô cho em. Em không giỏi như anh, nhưng em cũng muốn che ô cho anh."

Cậu mỉm cười: "Lục Nghi Xuyên, anh cũng có thể dựa vào em một chút."

Lục Nghi Xuyên vươn tay xoa đầu cậu, vuốt nhẹ lên chiếc mũ len: "Vẫn luôn dựa vào Nhung Nhung mà."

Khương Hành gạt tay anh ra: "Đừng có xoa lung tung, anh vò rối tai em rồi."

Lục Nghi Xuyên cúi mắt nhìn.

Bảo sao mũ len đội cao như vậy.

Hai người tiếp tục đi về phía trước. Sau lần va chạm thứ năm, Lục Nghi Xuyên lên tiếng nhắc nhở đầy ẩn ý: "Cái ô của em làm anh va đầu vào rồi."

Khương Hành lại nâng ô cao thêm chút nữa.

"Giờ thì mưa tạt vào rồi."

Khương Hành nghiêng ô về phía anh.

"Che mất tầm nhìn của anh."

Khương Hành: "......"

Cậu phồng má: "Lục Nghi Xuyên, anh đúng là người phiền phức nhất mà em từng gặp."

Người phiền phức nhất im lặng suy nghĩ hai giây: "Vậy còn muốn cầm ô không?"

Cầm cái quỷ gì! Loại người như anh đáng lẽ phải để tự mình dầm mưa mới đúng! ​

Chiếc ô không quá lớn, không đủ để che hết hai người đàn ông trưởng thành. Quãng đường vốn không dài nhưng vì vừa đi vừa né mưa mà mất hơn mười phút mới về đến nhà.

Lúc này, Khương Hành mới phát hiện một bên vai mình đã ướt sũng, trên chiếc mũ len cũng đọng đầy những hạt nước nhỏ.

Cố né ô để khỏi ướt mà cuối cùng cũng chẳng ích gì.

Cậu tháo mũ len xuống, cẩn thận kiểm tra hai tai của mình. Chỉ khi thấy chúng vẫn dựng thẳng, cậu mới an tâm.

Bên trong biệt thự đã bật sẵn hệ thống sưởi. Khương Hành vừa kéo khóa áo phao xuống một nửa thì đã bị một cánh tay vòng qua eo kéo vào lòng.

Mặt trời nhỏ màu cam bị nhấc lên, đặt ngồi gọn trên đùi người kia. Mép áo phao bị dựng lên, như một rào chắn mỏng giữa hai người.

Lục Nghi Xuyên giúp cậu kéo khóa áo xuống hẳn, để lộ chiếc áo len bên trong. Tay anh luồn vào dưới lớp vải, áp lên phần eo mảnh khảnh.

Như đã đoán trước, thiếu niên run lên một cái, đôi tai mèo lông xù hơi giật giật, nhìn anh đầy cảnh giác: "Anh làm gì đấy?"

Lục Nghi Xuyên nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt thẳng thắn: "Tôi muốn hôn em."

Sự trực tiếp của anh khiến Khương Hành sững sờ. Cậu mím môi, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bàn tay to lớn giữ lấy sau gáy, ép cậu cúi xuống.

Môi khô ráo, ấm áp chạm vào môi cậu, sau đó tách ra, tiến sâu hơn.

Lần cuối cùng bị "hút mèo" đã là chuyện mấy tháng trước, Khương Hành gần như quên mất cảm giác ấy thế nào. Không ngờ hôm nay lại được "trải nghiệm" một lần nữa.

Bên ngoài cửa, gió lạnh và mưa tuyết bị chặn lại. Cơ thể vốn còn chút lạnh giá vì đi dưới trời mưa cũng dần ấm lên vì sự tiếp xúc không khoảng cách.

Khương Hành bị hôn đến mức chẳng biết đuôi mình đã lộ ra từ khi nào. Cậu chỉ nhận thức được điều đó khi nó bị người kia kéo ra từ trong quần, nhẹ nhàng vu.ốt ve từ đầu đến cuối. Động tác chậm rãi nhưng đủ khiến chân cậu hơi run lên.

Đến khi được thả ra, cậu đã biến thành một chú mèo con đầu óc choáng váng.

Chiếc áo phao bị cởi xuống, cơ thể mảnh dẻ của thiếu niên được bọc lại trong chiếc áo khoác dày của người đàn ông. Trên phần ngực áo đen tuyền, lộ ra mấy sợi lông mèo trắng tinh.

Hai người kề sát vào nhau. Không giống cậu lúc nào cũng cuộn mình trong lớp áo dày vào mùa đông, Lục Nghi Xuyên mặc rất đơn giản, cũng vì thế mà cậu khó có thể không nhận ra sự bất thường.

Người đàn ông khẽ nâng cằm cậu lên, từng chút từng chút nếm lấy hơi thở của cậu. Không mãnh liệt như lần hôn trước tại nghĩa trang, nhưng chính sự thân mật dịu dàng này lại khiến mèo nhỏ khó chịu hơn.

Khương Hành cảm thấy mình như bị người kia hoàn toàn bao phủ. Hơi thở cũng thoang thoảng hương vị của anh. Cậu khẽ cử động, rồi vươn tay đẩy nhẹ vai Lục Nghi Xuyên: "Cộm quá..."

Bỏ qua vị trí hai người đang áp sát vào nhau, nhìn bề ngoài, Lục Nghi Xuyên vẫn mang dáng vẻ của một người đàn ông nghiêm chỉnh, sở hữu gương mặt tuấn tú đường hoàng, giọng nói cũng rất điềm đạm.

Anh cúi đầu, khẽ nói: "Nhung Nhung, giúp anh một chút được không?" ​

Bình Luận (0)
Comment