Cậu nói xong, chàng trai sững sờ mất vài giây mới phản ứng lại:
"Tại sao cậu lại nói vậy?"
Khương Hành cầm nĩa chọc chọc vào miếng bánh nhỏ trên đĩa, cảm giác thèm ăn vơi đi quá nửa:
"Dù sao thì anh ấy cũng chẳng bao giờ thích anh đâu."
Lục Nghi Xuyên thật là phiền phức. Một gã đàn ông hai mấy tuổi đầu mà ra ngoài vẫn còn lôi kéo ánh nhìn của người khác!
Ở góc phòng, một thiếu niên với dung mạo tinh xảo ngẩng mặt lên trong ánh sáng mờ ảo, vẻ đẹp của cậu khiến người ta phải sững sờ. Dưới mái tóc bạc, từng đường nét trên khuôn mặt cậu khi không cười trông lạnh lùng như sương tuyết.
Đẹp, nhưng xa cách.
Nói chuyện với một người như vậy, dường như chỉ cần thở mạnh một chút thôi cũng trở thành tội lỗi.
Chàng trai khẽ co đầu ngón tay, do dự định mở miệng nói gì đó thì từ xa có một người bước tới, kéo mạnh hắn ta đứng dậy.
"Nhanh lên, đi theo tôi."
"Tôi..." Chàng trai bị kéo đi loạng choạng vài bước, quay đầu nhìn Khương Hành. Chưa kịp nói trọn một câu, hắn ta đã bị lôi về phía đám đông xa xa.
Khương Hành đặt đĩa xuống, bước theo sau.
Hội trường yến tiệc rất rộng, dòng người qua lại không ngớt. Khương Hành quét mắt tìm kiếm nhưng không thấy Lục Nghi Xuyên đâu.
Chàng trai có gương mặt giống cậu đã đi đến trung tâm hội trường, có vẻ như còn định tiến xa hơn.
Khương Hành linh hoạt lách qua đám đông, những ánh nhìn kín đáo hướng về phía cậu.
Đi một mình sẽ nhanh hơn đi hai người. Cậu bám sát phía sau, khoảng cách với hai người phía trước chỉ còn chưa đến hai mét.
Đột nhiên, một bóng người lao thẳng đến trước mặt cậu. Khương Hành không kịp phản ứng, đâm sầm vào đối phương. Chất lỏng đỏ tươi từ ly rượu vang văng ra, dội thẳng lên áo len bên trong chiếc áo lông vũ của cậu.
"A—!"
Cả hai đều hốt hoảng thốt lên. Khương Hành luống cuống phủi áo len, ngón tay dính đầy rượu đỏ.
Người bên cạnh cũng cuống cuồng giúp cậu lau quần áo:
"Xin lỗi, xin lỗi... Tôi không cố ý! A! Chết tôi rồi, chết tôi rồi! Sao tôi có thể gây ra chuyện lớn thế này chứ? Chị tôi chắc chắn sẽ lột da tôi mất!"
Giọng nói này nghe có vẻ quen thuộc, Khương Hành không khỏi ngẩng đầu nhìn lên. Chưa kịp thấy rõ mặt người trước mặt, phía sau bỗng vang lên một tiếng gọi—
"Khương Hành?"
Cậu sững người, theo phản xạ quay đầu lại. cậu trai bên cạnh cậu cũng giật mình, vẻ mặt như thể làm chuyện mờ ám bị bắt quả tang.
Không xa, Khương Chước cầm ly rượu, ánh mắt lướt qua Khương Hành, dừng lại trên mặt chàng trai có gương mặt giống Khương Hành kia. Biểu cảm của hắn thoáng có chút thất vọng, nhưng cũng như trút được gánh nặng.
Sau đó, hắn cau mày, trừng mắt nhìn:
"Cậu là ai? Sao lại ở đây?"
Bị chất vấn, sắc mặt chàng trai càng trở nên tái nhợt.
Cuối cùng, người bên cạnh chàng trai bước lên chắn trước mặt:
"Tổng giám đốc Khương, chúng ta vốn không thù không oán, sao anh lại nóng nảy với người của tôi như vậy?"
Vừa nhìn thấy tên kia, Khương Chước siết chặt chiếc ly trong tay:
"Tổng giám đốc Đỗ, đã lâu không gặp. Sao tôi chưa từng thấy cậu ta bên cạnh anh bao giờ?"
Đỗ Bác Vĩ cười tủm tỉm:
"Đây là cháu trai xa của tôi, mới tốt nghiệp, tôi đưa nó đến đây để mở mang tầm mắt."
"Cháu trai xa..." Khương Chước nhấn mạnh mấy chữ này, bật cười lạnh:
"Sao tôi không biết anh lại có một người cháu trai xa trông giống hệt em trai tôi thế này?"
Đỗ Bác Vĩ liếc sang người bên cạnh, làm ra vẻ chẳng hiểu gì, gãi đầu cười ngây ngô:
"Thật sao? Tôi cũng không biết chuyện này đấy, đúng là có duyên quá mà!"
Sắc mặt Khương Chước lập tức tối sầm lại.
Khốn thật!
Khương Hành thầm chửi một câu trong lòng: Tên này đúng là vô liêm sỉ quá mà!
"Khốn thật! Vô liêm sỉ quá chừng!"
Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói.
Khương Hành quay đầu, chạm mắt với một khuôn mặt búp bê tóc xoăn tự nhiên.
Bốn năm trôi qua, Tống Thừa An vẫn không thay đổi mấy. Đôi mắt trong veo của hắn ta trông còn ngốc nghếch hơn cả cậu.
Nhận ra ánh mắt của cậu, Tống Thừa An cũng quay sang nhìn. Rồi từ từ—
"..."
"Khốn thật!" Hắn ta thốt lên, "Huynh đệ, sao tôi cứ thấy cậu quen quen nhỉ?"
Khương Hành đáp tỉnh bơ:
"Anh nhận nhầm người rồi."
Tống Thừa An nhìn qua trung tâm cơn bão rồi lại nhìn thiếu niên tóc bạc, so sánh đi so sánh lại vài lần, cuối cùng vỗ trán đánh 'bốp' một cái.
"Chắc tôi uống phải rượu giả rồi."
Khương Hành: "..."
Tống Thừa An, bạn cùng bàn suốt ba năm trung học của Khương Hành, có thể xem là người bạn thân nhất của cậu. Không ngờ lần đầu gặp lại nhau sau nhiều năm lại rơi vào một tình huống kịch tính như thế này.
Rượu vang đỏ thấm vào áo len, nhưng hai người dường như đều quên mất chuyện đó, chỉ lo tập trung nhìn chằm chằm vào nhóm người không xa.
Đỗ Bác Vĩ vẫn giữ nụ cười điềm nhiên:
"Thế giới rộng lớn như vậy, có người trông giống nhau cũng chẳng có gì lạ."
Sắc mặt Khương Chước đen sì:
"Vậy anh đưa người này đến đây làm gì?"
"Tôi đã nói rồi, chỉ là muốn đưa cậu ấy đến mở mang tầm mắt."
"Mẹ kiếp! Hắn ta mặt dày quá đi!" Khương Hành bực tức.
Tống Thừa An gật đầu phụ họa:
"Mặt dày thật đấy."
Đỗ Bác Vĩ hơi nhướng cằm về phía Khương Chước:
"Tổng giám đốc Khương, chuyện của tôi và cháu trai tôi, không phiền anh phải bận tâm. Nếu rảnh, anh nên để ý đến em trai mình thì hơn."
Khương Hành nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy Khương Tinh Bạch đứng cách đó không xa.
Cậu theo phản xạ siết nhẹ ngón chân. Đây chẳng phải là tình huống khó xử đỉnh cao hay sao?
"Quá kịch tính! Quá drama luôn!" Tống Thừa An thốt lên.
Sự ồn ào của bọn họ lập tức thu hút sự chú ý của đám đông, chẳng mấy chốc, khu vực này trở thành tâm điểm.
Bỗng nhiên, giữa đám đông có tiếng bàn tán xôn xao, phía sau Khương Hành có ai đó nói khẽ:
"Tổng giám đốc Lục đến rồi."
Cậu nhìn về phía tiếng ồn ào, quả nhiên trông thấy một người đàn ông có dáng người cao ráo nổi bật.
Đỗ Bác Vĩ đứng ngay phía trước họ, vừa thấy Lục Nghi Xuyên xuất hiện, hắn lập tức kéo người bên cạnh mình đi tới chào hỏi.
Không hiểu sao, Khương Hành liền túm lấy thân hình tròn trịa của Tống Thừa An, kéo hắn đứng chắn trước mặt mình rồi lén lút quan sát tình hình từ phía sau.
Tống Thừa An không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng càng nhìn Khương Hành, hắn càng cảm thấy cậu có gì đó quen thuộc. Bị lôi ra làm vật che chắn nhưng hắn cũng không giận, còn hăng hái quay đầu lại tám chuyện với cậu.
"Tổng giám đốc Lục năm nay đúng là làm ăn phát đạt, chẳng trách chị tôi cứ lấy anh ta ra mắng tôi. Cậu nhìn đi, vừa xuất hiện cái là Đỗ Bác Vĩ đã mặt dày chạy tới ngay."
"Nhưng mà tôi không hiểu lắm hành động của hắn. Hắn có một đứa cháu trông giống hệt Khương Hành, đáng lẽ nên đi làm thân với Khương Chước mới phải chứ? Dù mấy năm nay nhà họ Khương không còn mạnh như trước, nhưng như thế vẫn hơn là đắc tội với anh ta đúng không?"
"Thế rốt cuộc hắn dẫn người đến làm gì?"
Nói đến đây, mặt Tống Thừa An chợt biến sắc:
"Chết tiệt! Hắn không định làm chuyện đó chứ—"
Khương Hành lạnh lùng tiếp lời:
"Giờ cậu mới nhận ra à?"
Tống Thừa An lập tức xắn tay áo lên. Khương Hành vội kéo hắn lại:
"Ê! Cậu định làm gì?"
"Tôi muốn đòi lại công bằng cho Khương Hành! Tên khốn Đỗ Bác Vĩ, dám giở thủ đoạn bỉ ổi thế này!"
Khương Hành vừa cảm động vừa nhịn cười, vừa vỗ vỗ tay hắn vừa kéo tay áo hắn xuống:
"Thôi bỏ đi, cậu đánh không lại bọn họ đâu, cứ xem đã..."
Lúc này, Đỗ Bác Vĩ đứng trước mặt Lục Nghi Xuyên, trước tiên tự giới thiệu một lượt rồi kéo người bên cạnh ra phía trước:
"Tổng giám đốc Lục, đây là cháu trai tôi, Đỗ Ngu. Hôm nay tôi dẫn cậu ấy đến để mở mang tầm mắt."
Hắn liếc xéo sang người bên cạnh:
"Còn không mau chào tổng giám đốc Lục đi?"
Đỗ Ngu mở to đôi mắt tròn trông như mắt mèo, rụt rè lên tiếng chào hỏi Lục Nghi Xuyên.
Mọi người xung quanh đều đang hóng chuyện.
Bốn năm nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn. Dù thay đổi môi trường nhưng giới thượng lưu vốn dĩ không lớn, hơn nữa Lục Nghi Xuyên giờ đây danh tiếng lẫy lừng, đương nhiên không thiếu người điều tra về quá khứ của anh.
Chuyện giữa anh và Khương Hành không phải bí mật.
Vị trí của Khương Hành trong lòng anh cũng không phải bí mật.
Chết suốt bốn năm, nay bỗng dưng xuất hiện một người có ngoại hình tương tự. Đỗ Bác Vĩ thậm chí còn lộ liễu phơi bày ý đồ của mình. Nhưng đối diện với cám dỗ này, ai có thể dễ dàng từ chối được đây?
Lục Nghi Xuyên liếc qua người thanh niên trước mặt, ánh mắt dịch chuyển dần ra phía sau. Khi thấy khuôn mặt của Tống Thừa An, sắc mặt anh thoáng chốc thay đổi.
Tống Thừa An rùng mình, theo phản xạ co rúm người lại:
"Hú! Tự nhiên tôi cảm thấy có sát khí quanh đây ấy!"
Khương Hành kéo áo vest của hắn che mặt mình:
"Cậu nghĩ nhiều rồi. Đi lên phía trước chút đi, tôi không nghe rõ bọn họ nói gì."
"Đừng hòng! Tôi không dám! Tôi sợ Lục Nghi Xuyên lắm!"
Bốn năm trôi qua, hắn vẫn nhát gan như vậy.
Lục Nghi Xuyên thu lại ánh nhìn, giọng điệu lạnh nhạt:
"Còn chuyện gì nữa không?"
"Ờ..." Nụ cười trên mặt Đỗ Bác Vĩ bỗng nhiên đông cứng.
Hắn ta còn chưa kịp hoàn hồn, Khương Chước đã sải bước đi tới:
"Đỗ Bác Vĩ, tôi khuyên anh đừng quá đáng. Dẫn người đến trước mặt Lục Nghi Xuyên là có ý gì?"
Sắc thái khiêu khích trong giọng điệu của Khương Chước quá rõ ràng, khiến Đỗ Bác Vĩ không kịp suy xét phản ứng của Lục Nghi Xuyên mà lập tức đáp trả gay gắt:
"Tổng giám đốc Khương, anh nói vậy là có ý gì? Tôi giới thiệu cháu trai tôi với tổng giám đốc Lục thì có gì sai? Ai ai cũng chen lấn muốn làm quen với anh ta, chẳng lẽ anh khó chịu vì tôi cũng vậy?"
Khương Chước nổi giận:
"Đừng tưởng tôi không biết anh đang tính toán cái gì!"
Đỗ Bác Vĩ nhướn mày nhìn anh ta:
"Vậy nói thử xem, tôi đang tính toán gì nào?"
"Anh!"
Khương Tinh Bạch kéo nhẹ tay áo Khương Chước, khẽ giọng:
"Anh à..."
Khương Chước hít sâu hai lần, dằn cơn tức giận rồi quay sang Lục Nghi Xuyên:
"Lục Nghi Xuyên, những chuyện trước đây tôi có thể không so đo với anh, nhưng Tiểu Hành đã chết rồi, sao anh có thể..."
Lục Nghi Xuyên bước lên một bước, đối diện với sự chất vấn của Khương Chước mà gương mặt không hề dao động. Anh chỉ nhàn nhạt nói:
"Tránh ra."
Khương Chước không nhúc nhích.
Khương Tinh Bạch nhìn anh:
"Anh Nghi Xuyên, chuyện của anh chúng em đều nghe nói rồi. Anh em em cũng chỉ vì không chịu nổi nên mới..."
Lục Nghi Xuyên cắt ngang:
"Chuyện gì của tôi?"
Bị ánh mắt lạnh lùng của anh quét qua, sắc mặt Khương Tinh Bạch thoáng trắng bệch:
"Mẹ anh nói... anh giữ một người ở biệt thự..." Cậu như thể không nói nổi hai chữ đó, bèn bỏ qua, tiếp tục: "Em biết anh vẫn chưa quên được cậu ấy, nhưng làm vậy có công bằng với cậu ấy không? Có công bằng với người kia không?"
Tất cả ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía Lục Nghi Xuyên.
Giữa bầu không khí căng thẳng, hắn im lặng hai giây rồi bật cười ngắn ngủi:
"Nực cười. Ai nói với cậu rằng tôi nuôi nhân tình?"
Hắn nhìn quanh đám đông, lạnh nhạt nói:
"Ở đây đông người, tôi cũng không ngại nói rõ. Em ấy chưa từng là nhân tình của tôi, cũng không phải kẻ thay thế ai. Em ấy chính là em ấy, là duy nhất, là người sẽ đi cùng tôi đến cuối đời. Nếu còn có ai dám nói những lời không hay về em ấy..."
Ánh mắt anh quét qua một vòng, uy hiếp không cần nói cũng hiểu.
Khương Tinh Bạch há miệng, ngón tay đặt trên tay áo Khương Chước vô thức siết chặt, giọng nghèn nghẹn:
"Anh Nghi Xuyên..."
Lục Nghi Xuyên nhìn hắn, lặp lại:
"Nói lại lần nữa. Tránh ra."
Khương Tinh Bạch bất giác rùng mình, theo bản năng nhường đường.
Cậu trơ mắt nhìn người đàn ông lướt qua mình, đi thẳng về phía cậu công tử rảnh rỗi nhà họ Tống, đưa tay lôi ra từ sau lưng hắn một thiếu niên tóc bạc.
Thiếu niên có vẻ rất ngạc nhiên khi bị phát hiện, đôi mắt tròn xoe, trong đáy mắt màu hổ phách phản chiếu ánh đèn rực rỡ của bữa tiệc.
Khương Tinh Bạch nhìn khuôn mặt quen thuộc ấy, rốt cuộc nhớ ra mình đã gặp cậu ở đâu.
Không hiểu sao, cậu nhìn chằm chằm vào gương mặt thiếu niên, lòng dâng lên một cơn hoảng hốt khó tả.
Khương Chước lao đến, nắm chặt cánh tay Lục Nghi Xuyên, nhìn Khương Hành bằng ánh mắt đầy nghi ngờ:
"Cậu ta là ai?"
Lục Nghi Xuyên còn chưa kịp trả lời thì một cái đầu từ phía sau thò ra:
"Chào anh, tôi là nhân tình của anh ấy."
"..."
Lục Nghi Xuyên xoa trán, bất đắc dĩ nói:
"Ừ, đúng như anh thấy."
Khương Chước chăm chú nhìn thẳng vào mắt thiếu niên:
"Cậu tên gì?"
Khương Hành điềm nhiên đáp:
"Tôi tên là Khương Tiểu Miêu, nhà bảo tôi đặt tên xấu thì dễ nuôi."
"Khương? Chữ Khương nào?"
Khương Hành:
"Là chữ Giang trong Trường Giang."
Khương Chước vẫn không rời mắt khỏi cậu:
"Cậu và Lục Nghi Xuyên quen nhau thế nào?"
Khương Hành nghịch cúc áo vest của người đàn ông bên cạnh, chậm rãi kể:
"Ồ, tôi xuất thân từ một vùng quê nghèo, chưa từng ra khỏi núi rừng. Sau này, gia đình tôi nghèo đến mức không có cơm ăn, bố mẹ bảo tôi ra ngoài làm việc."
Cậu bày ra bộ mặt đau khổ, giọng kể đầy cảm xúc:
"Nhưng thành phố A khó tìm việc quá, lòng người thành phố A còn lạnh hơn! Tôi đói khát, không dám mạo hiểm. Đúng lúc ấy, có người đồng hương bảo tôi trông cũng được, khuyên tôi đi làm nghề 'phục vụ đặc biệt' cho mấy ông già..."
Eo cậu bị người bên cạnh véo một cái.
"Cái đó thì không được rồi, tôi từ chối ngay tại chỗ!"
"Thế là, một tôi đầy ý chí kiên cường đã quyết định kết thúc đời mình trong một đêm mưa tầm tã, ngay trên con đường núi hoang vắng. Nhưng ngay khoảnh khắc tôi từ bỏ, một ánh sáng chói lọi đã chiếu rọi khuôn mặt tôi."
"Nhà tài trợ của tôi – chính là ngài Lục! Anh ấy lái chiếc Maybach lao qua màn mưa như một vị thần, vươn tay về phía tôi..."
Mọi ánh mắt dán chặt vào cậu.
Khương Hành ho một tiếng, cố gắng làm giọng mình trầm xuống:
"cậu bé này, em có đồng ý theo tôi không? Tôi sẽ cho em hưởng vinh hoa phú quý, còn em... chỉ cần làm con mèo ngoan ngoãn nhất của tôi."
Tổng tài bá đạo cưỡng chế nuôi mèo!
Lục Nghi Xuyên: "..."
Tống Thừa An há hốc mồm:
"Mẹ kiếp—"