Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

Chương 32

Nghe vậy, trong lòng Lâm Lạc không khỏi cảm động, quay đầu nhìn Cảnh Dật.

Cậu nhóc mới vừa thành niên không lâu, lúc trước bị suy dinh dưỡng, còn chưa trưởng thành hẳn.

Khi nhìn Tỉnh Ngộ, cậu phải ngước lên.

Từ góc nhìn của Lâm Lạc có thể thấy chiếc mũi cao và thẳng của Tỉnh Ngộ, đôi môi mỏng cùng nụ cười nhẹ.

Trăng sao mờ ảo chiếu xuống, khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông giống như mang đầy tâm sự.

Nó khiến Lâm Lạc bất giác nhớ lại lần đầu tiên gặp Tỉnh Ngộ.

Bãi biển đêm đó, cùng khuôn mặt như một bức tranh Rembrandt.

“Cám ơn.” Lâm Lạc thu hồi ánh mắt, cúi đầu.

“Chuyện nhỏ như vậy còn khách sáo với tôi làm gì chứ?” Tỉnh Ngộ trêu chọc cậu.

Đối với Tỉnh Ngộ, đây thực sự chỉ là chuyện nhỏ, một vài kẻ gây rối mà thôi.

Nhưng đối với Lâm Lạc ở kiếp trước hay Lâm Nặc ở kiếp này đều không phải là chuyện dễ giải quyết như vậy.

Và càng không ai nói với cậu: "Đừng lo lắng, tôi sẽ giúp cậu xử lý."

Lâm Lạc không ngờ bản thân lại trở nên buồn nôn như vậy, trong lòng cảm động không thể giải thích được, giống như một thiếu niên đang ưu tư nhìn lên bầu trời một góc bốn mươi lăm độ vậy.

Cậu không khỏi rùng mình, có hơi chán ghét bản thân.

“Sao vậy?” Tỉnh Ngộ nhìn thấy cậu run lên, “Là lạnh hay là sợ?

"..." Lâm Lạc phát nghẹn, "Anh cảm thấy tôi đang sợ hãi?"

“Vậy thì là lạnh rồi?” Tỉnh Ngộ bật cười, mở cửa xe, nhét Lâm Lạc vào.

"Lên xe bật điều hòa đi, sẽ không lạnh nữa."

Lâm Lạc mấp máy môi, không phản bác cũng không từ chối.

Tuy cậu không thấy lạnh nhưng cũng không ghét cảm giác được người khác quan tâm.

Ngoại trừ mẹ, thì ra trên thế giới này vẫn còn có người quan tâm đến cậu.

Tuy rằng có biệt nữu... mà thôi quên đi, Lâm Lạc kiêu ngạo nghĩ, biệt nữu thì biệt nữu chứ sao.

Tôi vẫn là một thiếu niên nha!

Nghĩ đến đây, Lâm Lạc liền xốc lại tinh thần.

Tỉnh Ngộ đẩy mặt rỗ vào ghế sau, rồi anh cũng ngồi vào ghế lái.

Điện thoại của mặt rỗ cũng được nhặt lên rồi đặt gần vô lăng, để tránh những gã trên lầu nghi ngờ nếu gọi điện mà không ai bắt máy.

“Mẹ cậu bây giờ không sao chứ?” Sau khi ngồi vào, Tỉnh Ngộ dựa vào lưng ghế, vắt một chân lên, đặt tay trái lên vô lăng gõ gõ.

Nghĩ đến uy hiếp vừa rồi của những kẻ kia, Lâm Lạc đã chán ghét mà nhíu mày kinh tởm.

"Chắc là... hiện tại không sao đâu."

"Họ giữ mẹ tôi ở đó, trước khi tôi đem tiền quay lại, có lẽ họ sẽ không làm gì bà ấy."

Về lý thuyết, hiện tại Phùng Quyên vẫn ổn, nhưng ai biết liệu những kẻ xấu xa đó có làm gì không, dù sao chúng cũng không phải người tử tế gì.

Lâm Lạc có hơi lo lắng, nhìn lên tầng bốn.

Tỉnh Ngộ trông thấy ánh mắt lo lắng của cậu, không còn cách nào khác, chỉ vỗ vỗ vào mu bàn tay Lâm Lạc và an ủi:

“Cảnh sát sắp tới rồi.”

Anh vừa dứt lời, hai người họ liền nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên trong đêm tối.

Mặt rỗ run lên theo bản năng.

“Đến nhanh vậy sao?” Tỉnh Ngộ kinh ngạc nhìn đồng hồ đeo tay, “Mới có mấy phút.”

Gia đình Lâm Lạc sống ở một nơi tương đối hẻo lánh, phải có lý do gì đó thì cảnh sát mới đến nhanh như vậy.

Lâm Lạc cũng hơi ngạc nhiên.

Cảnh sát đến rất nhanh, hai người trong số họ chặn lối ra của tòa nhà, những người còn lại lên lầu kiểm tra tình hình.

Gã họ Vương và đồng bọn ở trên tầng nghe tiếng còi cảnh sát, mặc dù không biết liệu những cảnh sát này có đến tìm mình hay không, nhưng vẫn quyết định rút lui ngay lập tức.

Nhưng khi xuống cầu thang lại đụng phải cảnh sát.

Những kẻ này vừa nhìn đã biết không tốt lành gì, tên họ Vương kia lại là một nghi phạm đào tẩu, ngay lập tức, cảnh sát đã còng tay chúng.

Về phía Phùng Quyên, Lâm Nguyên Long, Lâm Lạc, Tỉnh Ngộ, phải đến đồn cảnh sát lấy lời khai là việc không thể tránh khỏi.

Sau khi cảnh sát đến, cánh cửa cạnh nhà Lâm Lạc chợt mở, Ngũ Tử Huy từ bên trong bước ra.

Là cậu ta đã gọi cảnh sát.

Lúc mấy gã lưu manh đến, Ngũ Tử Huy đã nghe thấy.

Cậu ta chỉ là một đứa trẻ, ba mẹ lại không có nhà, đối mặt với tình huống này, cũng chỉ có thể gọi 110.

Vì vậy, Ngũ Tử Huy cũng đã lên xe cảnh sát với tư cách là nhân chứng.

Lâm Lạc không thích đồn cảnh sát.

Bởi vì lần trước đến đồn cảnh sát, chính là ở kiếp trước, khi đó cậu mới 10 tuổi, đi theo người thân đến nhận xác họ.

Cậu nhìn thấy cha mẹ mình máu thịt hỗn độn nằm đó.

Khuôn mặt của họ bị dập nát đến mức không thể nhận dạng, hầu như đã không còn nhìn ra hình dáng ban đầu.

Quần áo nhăn nhúm dính đầy máu khô, một mảng lớn màu đỏ sẫm, mùi máu tanh nồng.

Đến cổng đồn cảnh sát, sau khi xuống xe, Tỉnh Ngộ thấy sắc mặt của Lâm Lạc rất xấu.

Ngũ Tử Huy cũng phát hiện, vừa định an ủi, một người đàn ông cao lớn đi tới, trực tiếp nắm lấy vai Lâm Lạc, cúi đầu hỏi:

“Sao sắc mặt lại kém như vậy?”

Lâm Lạc mím môi, lắc đầu không nói gì.

Lâm Lạc trông không giống một người sẽ sợ hãi đồn cảnh sát, chỉ là...

“Mệt sao?” Tỉnh Ngộ suy đoán.

Lâm Lạc lắc đầu: "Không, tôi chỉ là không thích bầu không khí nơi này."

“Bầu không khí nơi này?”

Lâm Lạc nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói:

"Tôi không thích đồn cảnh sát."

“Hầu hết mọi người đều không thích đến đồn cảnh sát.” Tỉnh Ngộ nói, “Nhưng cậu không phải tội phạm. Cảnh sát sẽ không làm gì cậu đâu. Đừng căng thẳng như vậy.”

"Tôi không phải..." Lâm Lạc muốn giải thích, cậu vừa định mở miệng, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, nên chỉ có thể im lặng.

Cậu chỉ nhớ lại khung cảnh 20 năm trước, cảnh tượng đó khiến cậu không thể quên nổi.

Mũi Lâm Lạc dường như vẫn ngửi thấy mùi máu xuyên qua thời gian.

Cậu khó chịu cau mày, che miệng và mũi, cố gắng ngăn chặn mùi máu không hề tồn tại đó.

Phía sau Lâm Lạc và Tỉnh Ngộ, Ngũ Tử Huy sững sờ nhìn hai người.

Người này là ai? Tại sao lại thân thiết với Lâm Lạc như vậy?

Trước đây Nặc Nặc đối với ai cũng thờ ơ, cũng không cho người khác đến gần, tại sao người đàn ông này lại có thể tùy tiện khoác vai cậu ấy?

Dì Phùng cũng chẳng có ý kiến gì.

Lẽ nào người đàn ông này là họ hàng thân thích gì của Lâm Nặc chăng?

“Nặc Nặc!” Ngũ Tử Huy nghĩ đến đây liền chạy nhanh lên để xen vào, nhưng hai người họ vẫn đứng cùng nhau, giống như tạo thành một thế giới riêng.

Nhất là khi Tỉnh Ngộ cao lớn đứng đó, Ngũ Tử Huy cảm thấy bực bội đến khó hiểu.

Tỉnh Ngộ quay lại nhìn cậu ta, cậu ta lại cúi đầu xuống như quên mất bản thân định nói gì.

Nhưng Lâm Lạc không biết cậu ta đang nghĩ gì, cũng chẳng phản ứng gì với việc cậu ta muốn chen lên.

Tỉnh Ngộ cũng không tranh cãi gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Cậu là bạn của Nặc Nặc sao?”

Ngũ Tử Huy gật đầu: "Đúng vậy, vừa là hàng xóm vừa là bạn học, chúng tôi cùng nhau lớn lên, quan hệ rất tốt."

Cậu ta cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng, tựa hồ muốn tỏ ra mình gần gũi hơn với Lâm Lạc trước mặt người đột nhiên xuất hiện này, mà người kia chỉ là người ngoài.

Tỉnh Ngộ cũng đã nghe ra.

Anh là một người khá tinh tế, nhưng cũng không thể hiểu nổi thằng nhóc này đang nghĩ gì.

Tỉnh Ngộ có hơi buồn cười, thả tay xuống đút túi quần rồi hỏi Lâm Lạc:

“Bạn nhỏ của cậu đến tìm cậu kìa, sao lại không để ý vậy?” 
Bình Luận (0)
Comment