Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

Chương 94

Điểm số cao ngất ngưởng của Lâm Lạc vào cuối học kỳ trước khiến nhiều sinh viên rất nể phục cậu. Trong kỳ nghỉ đông, cậu đã "không sợ cường quyền" mà công khai việc Miêu Tố Quân sao chép lên trên mạng, điều này càng khiến các sinh viên càng ngưỡng mộ cậu hơn.

Hơn nữa cậu không chỉ lớn lên đẹp, vẽ tranh cũng đẹp, mà những vấn đề người khác hỏi, cậu cũng luôn hỏi gì đáp nấy —— tuy rằng có thể người hỏi nghe không hiểu, nhưng xác thực là cậu luôn trả lời.

Vì vậy, Lâm Lạc rất được lòng các bạn học. Ai mà không thích một cậu bạn cùng lớp đẹp trai, tài năng, chăm chỉ, giỏi giang lại còn nhiệt tình như vậy?

Lâm Lạc được mọi người yêu quý, cậu cũng càng ngày càng thích Học viện. Trừ một vài con chuột nhắt, hầu hết mọi người ở đây đều rất tốt.

Lâm Lạc vốn dĩ không muốn nổi danh, nhưng trong hai ngày cậu không đến trường, Chu Tích Duyệt và Mao Tuấn đã đi kể hết mọi chuyện về buổi tối hôm đó. Miêu Ngạn Quân thường đến trường để tìm Miêu Tố Quân, rất nhiều người trong trường đều biết gã.

Chu Tích Duyệt dào dạt đắc ý kể với các bạn cùng lớp về việc cô và Mao Tuấn phát hiện ra Lâm Lạc bị bắt nạt, và cả hai đã lao lên không chút do dự tương trợ cậu. Đặc biệt là miêu tả chi tiết vụ cào rách mặt Miêu Ngạn Quân.

Sau khi vụ sao chép của Miêu Tố Quân bị phanh phui, mọi người trong Học viện đều căm ghét cô ta, cả anh trai cô ta nữa. Giờ lại thêm chuyện lớn như vậy, đương nhiên mọi người đều cùng chung kẻ địch, lòng đầy căm phẫn, giận đùng đùng mắng Miêu Ngạn Quân khinh người quá đáng!

Họ thậm chí còn thảo luận về việc trùm bao tải Miêu Ngạn Quân lôi vào trong góc đánh tới tấp, phải đánh gã gãy chân tay mới có thể báo thù cho Lâm Lạc!

Nghe vậy Lâm Lạc nhanh chóng ngăn cản. Này mà làm thật thì mọi người đều phải lên đồn.

Chu Tích Duyệt có chút hối hận nói: "Đáng tiếc lúc tôi nói gã phi lễ lại không có bằng chứng, cho nên tôi mới không thể làm gì gã."

Một ngày sau khi vụ việc xảy ra, Chu Tích Duyệt và Mao Tuấn, với tư cách là đương sự, cũng được gọi tới để lấy lời khai.

Vì rất nhiều sinh viên tố cáo Miêu Ngạn Quân phi lễ Chu Tích Duyệt nên cảnh sát đã tập trung vào việc này.

Nhưng Miêu Ngạn Quân và hai tên đồng bọn kiên quyết phủ nhận, Chu Tích Duyệt bị hỏi chi tiết cũng do dự lại không có bằng chứng khác, đương nhiên không thể vu khống gã thành công được.

Khi nói đến điều này, Chu Tích Duyệt cảm thấy hơi tiếc.

"Nhưng không thành vấn đề," Chu Tích Duyệt chớp mắt với Lâm Lạc, "Bạn trai cậu sẽ lấy lại công đạo cho cậu, đúng không?"

Lâm Lạc cười cười không trả lời.

Tỉnh Ngộ nói như vậy, nhưng Lâm Lạc cũng không biết chính xác anh sẽ làm gì.

Dựa trên sự hiểu biết của Lâm Lạc về Tỉnh Ngộ, chắc chắn anh sẽ không trùm bao tải Miêu Ngạn Quân rồi đánh gã đâu.

Những thứ khác... đều nằm ngoài phạm vi hiểu biết của Lâm Lạc.

Cậu chỉ cần chờ thôi là được.

  -

Tỉnh Ngộ đang xử lý chuyện nhà họ Miêu.

Cuộc đời không phải là tiểu thuyết, đối với một tập đoàn lớn như nhà họ Miêu, Tỉnh Ngộ không thể nói sẽ làm cho họ phá sản thì họ liền phá sản được. Nhưng anh có thể sử dụng một số biện pháp để giám sát Miêu đổng, cha của Miêu Tố Quân và Miêu Ngạn Quân. Tỉnh Ngộ có cổ phần trong tập đoàn nhà họ Miêu, tuy không nhiều, nhưng cũng đủ để anh hoàn thành một số thao tác nhỏ. Miêu đổng vốn không được lòng mọi người, lại hay xảy ra xích mích với các cổ đông khác, tình cờ bị Tỉnh Ngộ lợi dụng.

Nhưng khi Tỉnh Ngộ làm những việc này, rào cản lớn nhất mà anh gặp không phải là từ nhà họ Miêu, bởi vì nhà họ Miêu thậm chí không biết anh đang làm gì, mà là từ mẹ anh.

Tỉnh Ngộ làm không được mấy ngày, mẹ Tỉnh đã gọi anh về nhà. Bà không phát hiện được Tỉnh Ngộ đang làm gì, nhưng bà biết Tỉnh Ngộ đã mấy ngày không đi làm, cũng biết Miêu Ngạn Quân đã đánh Lâm Lạc.

Lúc Tỉnh Ngộ nhận được điện thoại của bà, anh cũng đã chuẩn bị tâm lý.

Không, là sớm hơn mới đúng, khi quyết định kết giao với Lâm Lạc, anh đã chuẩn bị tâm lý.

Mẹ anh chắc chắn sẽ không thích Lâm Lạc.

Chưa nói đến việc Lâm Lạc là con trai, chênh lệch tuổi tác giữa cậu và Tỉnh Ngộ quá lớn, địa vị xã hội của hai người cũng rất khác biệt. Dù xét về khía cạnh nào, Lâm Lạc cũng không đáp ứng được tiêu chuẩn của mẹ Tỉnh về con dâu.

Chắc chắn bà sẽ can thiệp.

Về tới nhà.

Trong căn biệt thự hàng nghìn mét vuông, ngoại trừ người làm, cũng chỉ có mẹ Tỉnh là chủ nhân. Ba Tỉnh bận rộn công việc quanh năm, không mấy bận tâm đến chuyện gia đình.

Ngay cả khi mẹ Tỉnh gọi điện cho chồng mình và nói con trai bà có bạn trai mới 19 tuổi lại vẫn đang học đại học, ba Tỉnh cũng chỉ yêu cầu bà nói chuyện với con trai mình, ông sẽ không trực tiếp can thiệp.

Vì vậy, khi Tỉnh Ngộ bước vào nhà, chỉ thấy mẹ Tỉnh đang làm móng. Bà đã mời thợ làm móng chuyên nghiệp đến nhà làm cho mình.

Mẹ Tỉnh đã hơn 50 tuổi, nhưng vì bảo dưỡng rất tốt nên thoạt nhìn chỉ tầm 30 – 40.

Nghe thấy tiếng bước chân, mẹ Tỉnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy con trai về nhà, trên mặt bà lập tức nở nụ cười.

“Lại đây, lại đây, Tỉnh Ngộ.” Mẹ Tỉnh gọi Tỉnh Ngộ ngồi xuống, đưa cho Tỉnh Ngộ xem tay bên trái đã hoàn thành xong, cười hỏi: “Con nhìn có đẹp không?"

Tỉnh Ngộ thực sự không hiểu mấy thứ này.

Anh nghiêm túc nhìn nhìn, đáp: “Đẹp.”

Mẹ anh cũng biết một chút về nghệ thuật, thẩm mỹ cơ bản vẫn có, mà thợ là móng kia là thợ chuyên nghiệp, kiểu gì cũng đẹp thôi.

Nhưng mẹ Tỉnh lại không vui: “Mỗi lần mẹ hỏi con cái gì con cũng chỉ nói là đẹp, không thể nói nhiều hơn sao, cứ có lệ với mẹ như vậy à?”

"……." Tỉnh Ngộ: "Nhưng con thật sự không biết nên nói cái gì, cái này con đâu có hiểu."

“Vậy con hiểu tranh sơn dầu sao?”

“Mỗi ngày con đều cùng bạn trai nhỏ của mình vẽ tranh sơn dầu phải không?” Mẹ Tỉnh không vui hỏi.

Tỉnh Ngộ giải thích: "Phần lớn thời gian là con làm việc, cậu ấy vẽ tranh, mỗi người đều làm việc riêng, không thể nói là con vẽ tranh với cậu ấy được."

Anh không có nhiều thời gian như vậy. Anh chỉ có thể dành nhiều thời gian nhất có thể để ở bên Lâm Lạc, cho Lâm Lạc tất cả thời gian rảnh rỗi của mình. Trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, ở bên nhau bao lâu cũng thấy không đủ.

"Được rồi được rồi," mẹ Tỉnh trợn tròn mắt, "Con có nhớ chuyện lần trước mẹ hỏi con không, khi đó con đã nói thế nào hả?"

Tỉnh Ngộ im lặng một chút, anh đáp: "Con xin lỗi, mẹ."

“Nhưng con không phải cố ý nói dối.”

“Lần trước mẹ hỏi con, con thực sự không có ý nghĩ đó. Chỉ là sau này….đã xảy ra một vài việc.”

Tình cảm của con người sao có thể kiểm soát được.

Nếu có thể khống chế thì đã không gọi là tình cảm.

Cảm tình có thể phá vỡ lý trí.

“Cho dù như vậy.” Mẹ Tỉnh bảo thợ làm móng đi xuống trước, bà phải nói chuyện với Tỉnh Ngộ một lúc, sau khi nói xong liền tiếp tục làm.

"Hôm nay mẹ gọi con đến, chỉ muốn hỏi con, con nghĩ gì về người bạn trai nhỏ này?"

Mẹ Tỉnh nói: “Nhưng mẹ nói trước, con dâu nhà này chỉ có thể là Tố Quân.”

Tỉnh Ngộ dừng lại, sau đó hỏi, "Nếu mẹ đã tính hết mọi chuyện rồi, tại sao còn phải hỏi xem con nghĩ gì?"

“Mẹ đơn giản chỉ muốn nói con ở bên cậu ấy là vì cảm giác mới mẻ, sau đó sẽ sớm chia tay phải không.”

Biết là một chuyện, bị nói thẳng ra lại là một chuyện khác, mẹ Tỉnh tức khắc thẹn quá thành giận:

“Mẹ đang hỏi con có suy nghĩ gì thì sai sao? Sao con có thể nói chuyện với mẹ như vậy được?”

Đây là một lời trách móc mà anh vĩnh viễn không bao giờ có thể bác bỏ được. Dường như bà cho rằng chỉ cần đứng trên cương vị là bậc làm cha làm mẹ thì không bao giờ sai, là con trai thì phải luôn tôn trọng, vâng lời, không được làm trái.

Tỉnh Ngộ biết rằng điều này sẽ xảy ra, nên anh cũng không cảm thấy tức giận cho lắm. Anh chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, lần nào nói chuyện với bà cũng chỉ như vậy mà thôi.

Rất khó để có tiếng nói chung, Tỉnh Ngộ cũng không muốn nói tiếp nữa, anh đã cố gắng hàng nghìn lần chỉ để muốn câu thông được với mẹ mình.

“Mẹ không sai.” Tỉnh Ngộ nói, “Sai chính là con, con không nghe lời.”

"Nhưng mẹ, có điều con phải nói với mẹ là ngay cả khi mẹ nghĩ rằng lần này con không nghe lời, con cũng sẽ ở bên Nặc Nặc."

“Con đối với cậu ấy không phải là cảm giác mới mẻ nhất thời, mà đã chuẩn bị tâm lý mới quyết định cùng cậu ấy kết giao.”

"Trừ khi cậu ấy không thích con và không muốn ở bên con nữa, nếu không con sẽ không buông tay."

Những lời này anh đã sớm nghĩ tới, cũng đã sẵn sàng nói cho mẹ mình nghe.

Còn về phía ba anh – ông chắc chắn không quan tâm lắm đến cuộc hôn nhân này.

“Việc này dù mẹ có nói gì, con cũng sẽ không thay đổi.”

Phòng khách to như vậy chỉ nghe tiếng mẹ Tỉnh hét chói tai. Bà cầm đĩa hoa quả trên bàn cà phê đập về phía Tỉnh Ngộ. Đĩa sứ đập lên trán Tỉnh Ngộ, ngay lập tức m.áu chảy, tất cả các loại hoa quả đắt tiền rơi vãi khắp nhà.

Tỉnh Ngộ không tránh, miễn cưỡng nhận lấy. Anh nhắm mắt lại, cảm nhận được cơn đau âm ỉ trên trán, đưa tay lên sờ, một tay dính đầy m.áu.

Tỉnh Ngộ nhíu mày.

Bảo mẫu ở bên cạnh sửng sốt, nhìn Tỉnh Ngộ bị thương, vốn muốn tiến lên băng bó cho anh, nhưng nhìn thấy phu nhân đang phát cuồng bên cạnh lại không dám.

Nhìn thấy Tỉnh Ngộ không hề tránh né, mẹ Tỉnh càng thêm kích động, giọng nói cũng run run:

“Vì sao con không tránh, con nhất định phải chống lại mẹ, có đúng không?”

Tỉnh Ngộ không biết vì sao mẹ Tỉnh lại kết luận như vậy, nhưng anh không trả lời.

Mẹ Tỉnh hét lên: "Nói đi! Ba mày không nói chuyện với tao, mày cũng không thèm nói chuyện với tao. Ngày nào tao cũng ở nhà một mình, bọn mày ghét đều ghét tao, mong tao chết có phải không? Tao chết rồi mày liền vui vẻ muốn yêu ai thì yêu có đúng không?"

"..." Tỉnh Ngộ cảm thấy mẹ anh có thể cần phải đến khoa tâm thần khám xem.

Không phải là xúc phạm, mà là suy nghĩ một cách khách quan.

Anh cảm thấy hắn suy nghĩ của mẹ mình càng ngày càng cực đoan, cảm xúc càng ngày càng dễ kích động, hơn nữa không phải chỉ một chút…… Tỉnh Ngộ nghĩ rồi lại nhìn nhìn m.áu trên tay mình.

Nhìn bảo mẫu nháy mắt ra hiệu, ý bảo mình mau khuyên phủ phu nhân, Tỉnh Ngộ thở dài, dứng dậy nói:

“Không phải, mẹ đừng suy nghĩ linh tinh.”

“Mẹ, ngồi xuống nói chuyện đi, đừng kích động.” Tỉnh Ngộ dìu mẹ Tỉnh ngồi xuống ghế sô pha, dịu dàng dỗ dành, “Mẹ không còn trẻ nữa, đừng lúc nào cũng tức giận như vậy, sẽ không tốt cho sức khỏe.”

Vành mắt mẹ Tỉnh đỏ bừng: “Ai bảo con luôn khiến mẹ tức giận?”

“Lần nào nói chuyện với con, con cũng luôn có vẻ không kiên nhẫn.”

Mẹ Tỉnh nhìn thấy vết m.áu trên trán Tỉnh Ngộ, lại đau lòng, vội quát lớn bảo mẫu, bảo bà nhanh đi lấy cồn i-ốt cùng tăm bông tới, còn thất thần làm gì.

Bảo mẫu đã làm việc ở nhà họ Tỉnh nhiều năm, sớm đã quen với tính cách mẹ Tỉnh. Thực ra bà cũng không xấu nhưng tâm trạng dao động nhiều, lúc kích động thì không thể kiềm chế được.

“Con có đau không?” Mẹ Tỉnh lau m.áu trên đầu Tỉnh Ngộ, m.áu gần như chảy cả vào mắt anh.

“Không sao,” Tỉnh Ngộ đáp.

Tất nhiên là rất đau, nhưng không phải là không chịu được.

Nhưng ngay sau đó Tỉnh Ngộ lại nghĩ đến Lâm Lạc, tay cậu ấy đau như vậy, không biết còn đau hơn mình bao nhiêu lần, đến mức khiến một đứa trẻ mạnh mẽ như vậy phải rơi nước mắt.

“Biết tính mẹ không tốt, con không biết tránh sao?” Mẹ Tỉnh vừa nhìn đã lại muốn khóc, “Con còn chọc giận mẹ làm gì.”

Tỉnh Ngộ chỉ có thể thở dài trước tính khí thất thường của mẹ mình.

"Con không sao", Anh an ủi mẹ mình, "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, rất nhanh sẽ lành lại.” 
Bình Luận (0)
Comment