"A.......Em, em còn có việc, em ngủ trước đây." Tưởng Thiên hoảng loạn, mâu thuẫn nói.
"Haha......"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười.
Tiếng cười này nghe thanh lãnh lại mê người, Thẩm Tích Nhược là đại mỹ nữ. Chị không được cười như vậy! Như vậy là phạm quy!
Tưởng Thiên cảm giác lòng có chút ngứa.
"Hôm nay gọi cho em là có chuyện muốn nói, sắp tới, nhà chị sẽ tổ chức một buổi từ thiện vào buổi tối, chị muốn mời em đến."
Tưởng Thiên nghe xong suy nghĩ, bắt đầu nhớ đến tình tiết trong truyện.
Trong truyện cũng có một buổi tiệc tối, lúc ấy nam chính Thẩm Tích Chu mời nữ chính đến, lại không yêu cầu trang phục, nữ chính mặc áo thun quần jeans đến, bị người trong lòng của nam chính cùng bạn bè nàng cười nhạo, sau đó lại bị Thẩm Tích Chu vả mặt.
Lúc đọc đoạn này, Tưởng Thiên trong lòng không cảm thấy có vui sướng bao nhiêu, chỉ cảm thấy rất xấu hổ.
Đây quả thật là tình tiết trong văn cẩu huyết mà! Chỉ tưởng tượng đến bản thân mặc tùy ý, cảm giác đứng trong đám người ăn mặc lộng lẫy, làm nàng cảm giác hít thở không thông.
Dù cuối cùng Thẩm Tích Chu cũng trước mặt mọi người tường đông nữ chính, nói với nữ chính: "Quần áo có là gì, người em càng đẹp", cũng không thể che dấu đi thống khổ của nữ chính về khoảng thời gian xấu hổ muốn chui xuống đất kia!
Không nghĩ tới, hiện tại nàng không liên quan đến Thẩm Tích Chu, lại đổi thành Thẩm Tích Nhược mời nàng, này có phải là vận mệnh đã an bài của cốt truyện?
Từ khi đến thế giới này, nàng đã rất nhiều lần trải nghiệm được sức mạnh của cốt truyện, nếu hiện tại nàng từ chối, sau đó vì nguyên nhân nào đó vẫn sẽ bị cốt truyện buộc tham gia sao?
Vậy không bằng bây giờ đồng ý, nhanh chóng chuẩn bị.
"Ừ.....Em sẽ đi."
"Vậy thật tốt quá, chị vốn nghĩ rằng em sẽ từ chối."
Giọng nói bên đầu dây kia mang theo nét vui sướng rõ ràng.
"Haha, em đã nói về sau phải làm ảnh hậu, sao em lại sợ loại tiệc tối như này được? Chuyện nhỏ ấy mà!" Tưởng Thiên không tự chủ thổi phồng mình.
"Được, vậy chị sẽ cố gắng luôn bên em, em đừng sợ."
"Chị chuẩn bị nhiều món ngon là được! Em không thành vấn đề đâu."
"Ừ..... mà Tưởng Thiên này, chị cảm thấy em thật sự không giống trước kia."
Thẩm Tích Nhược nghe giọng nói tràn đầy sức sống của Tưởng Thiên, nhớ đến người này ở kiếp trước.
Kiếp trước Tưởng Thiên tuyệt sẽ không dùng giọng như vậy nói chuyện, giọng nàng vĩnh viễn làm người trìu mến, nhu nhược nhút nhát. Mà Tưởng Thiên của hiện tại, vô cùng khác trước, tiếp xúc càng nhiều càng sâu, Thẩm Tích Nhược phát hiện, Tưởng Thiên này hoàn toàn khác kiếp trước. Cô rất thích Tưởng Thiên như vậy. Nếu nói Tưởng Thiên kiếp trước là người Thẩm Tích Nhược khá để ý, có thiện cảm của bạn bè bình thường. Thì Tưởng Thiên của hiện tại khiến Thẩm Tích Nhược vô cùng thưởng thức, rất có hảo cảm tựa như bạn bè thân thiết. Thẩm Tích Nhược nghĩ như vậy, khóe môi cong lên.
"Khuya rồi, ngày mai em còn phải dậy sớm đóng phim, chị cũng nghỉ ngơi đi." Điện thoại truyền đến giọng ấm áp của Tưởng Thiên.
"Ừ, ngủ ngon, Thiên Thiên." Thẩm Tích Nhược mang theo ý cười đáp lại.
"Thiên Thiên? Haha tên này thật kỳ, nhưng chị thích là được rồi, tùy ý chị. Em cúp trước, ngủ ngon ~ Tích Nhược!"
"Ừ..... Ngủ ngon."
Nghe được tiếng Tưởng Thiên gác máy, Thẩm Tích Nhược mới cất điện thoại, cười nghĩ đến ngữ điệu khi nàng gọi tên mình.
Rất êm tai.
Vài ngày sau.
Trên Weibo của một nhà truyền thông nhỏ, tuôn ra một tin bát quái. "Khiếp sợ! Nhị thiếu gia Thẩm gia ở phim trường tường đông sinh viên thanh thuần, đây là mục tiêu mới sao?" Trong ảnh là hình Thẩm Tích Chu tường đông Tưởng Thiên trong phim trường, không biết là ai chụp, còn rất rõ ràng. Thẩm Tích Chu nâng cằm, kiêu căng bá đạo, cúi đầu nhìn người trong lòng. Mà Tưởng Thiên trong lòng hắn cũng cúi đầu, ôm cánh tay, bề ngoài nhìn thanh thuần nhu nhược làm người thương tiếc.
Quần chúng ăn dưa sôi nổi bình luận.
Vì trong thế giới văn cẩu huyết nên mức độ nổi tiếng của Thẩm Tích Chu cao như minh tinh, cư dân mạng đều biết hắn, cũng biết thanh danh phong lưu của hắn.
Thẩm Tích Chu lớn lên soái, lại là bá đạo tổng tài, phong lưu cũng không sao, vẫn có thể thu hút rất nhiều fans bạn gái, cả ngày ảo tưởng mình cũng có thể bò lên giường tổng tài.
Thẩm Tích Chu đã nửa năm rồi không có tai tiếng, các fans bạn gái ảo tưởng càng thêm hăng say, đều cảm thấy nói không chừng vị hoa hoa công tử sửa tính, ai nghĩ đến cuối cùng hắn lại tường đông Tưởng Thiên.
"A a a a không được, Chu Chu đại bảo bối nhà tôi sao lại tìm một tiểu thanh thuần như vậy! Hắn không thấy phiền sao, vài bạn gái tai tiếng đều giống như vậy!"
"Nói thật tôi cảm thấy cô này không được, lớn lên không bằng Lý Tranh. À Lý Tranh đâu rồi?"
"Nghe nói là bị hoa khôi Tưởng Thiên này làm cho rời khỏi giới giải trí, không có tài nguyên! Trời ạ Tưởng Thiên này thật không đơn giản mà, tiếc cho một diện mạo bạch liên hoa."
Năng lực số một của cư dân mạng chính là bát quái, rất nhanh đã đào được bối cảnh của Tưởng Thiên, nói xấu chê bai, xoi mói gia thế, bằng cấp, diện mạo của nàng!
"Nha, bất quá chỉ là đứa nhỏ của nhà bình thường, cha mẹ ly hôn từng người có gia đình, bối cảnh này sao có thể xứng với Chu Chu của chúng ta, không phải lại là dạng chủ động đưa đến cửa đi."
"Theo tôi thấy, diện mạo hay bối cảnh của Tưởng Thiên đều không trở ngại danh hiệu hoa khôi X ảnh, nhưng tôi cảm thấy danh hiệu của cô này có chút hơi quá, người đẹp hơn cô này ở X ảnh xếp hàng dài. Có ai nghĩ giống tôi không?"
"Chẳng lẽ chỉ mình tôi cảm thấy Tưởng Thiên lớn lên dáng vẻ tâm thuật bất chính sao! Chu Chu mau rời đi, tìm em đi. Em có thể!"
Trên mạng ồn ào huyên náo, bỗng nhiên hot search bị xóa, rất nhiều account marketing cùng đại V tuyên bố xóa toàn bộ nội dung.
Dân mạng càng kích động, sôi nổi nói:
"Quả nhiên là mục tiêu mới mà Thẩm Tích Chu bảo hộ, trực tiếp xóa hot search!"
"Vì sao cảm thấy dáng vẻ bá đạo hộ thê này có chút soái....."
"Vì sao người bị tường đông không phải tôi, vậy hiện tại tôi cũng có thể cảm nhận được sự che chở của Chu Chu, huhuhu!"
Thẩm Tích Chu ngồi trong văn phòng, nhìn ý kiến cùng thái độ của dân cư mạng, ánh mắt trầm xuống.
Trợ lý của hắn đi vào, cẩn thận nói: "Thẩm tổng, Weibo nói là có đại nhân vật ra tay, không cho phép tăng giá, cũng không để đề tài này trở lại, xin lỗi."
Con ngươi Thẩm Tích Chu tức giận, rống trợ lý: "Đồ vô dụng! Cút!"
Trợ lý vội vàng cút.
Thẩm Tích Chu ngồi trên ghế dựa, sau một lúc, gọi cho Thẩm Tích Nhược: "Chị làm?"
Thẩm Tích Nhược cười khẽ, tiếng cười nóng rát như bạt tai đánh vào mặt Thẩm Tích Chu. Nàng hoàn toàn không phủ nhận, thậm chí nhẹ nhàng vui vẻ nói: "Là tôi. Tôi đây là thay trời hành đạo cho hành vi ti tiện của cậu."
Thẩm Tích Chu cắn chặt răng, không lên tiếng. Trong giới giải trí, chị của hắn đứng đầu ngành sản xuất, nắm giữ nhiều tài nguyên cùng nhân mạch hơn hắn, hắn không thể đấu lại.
Dư luận trên mạng là do mình hắn quạt gió thêm củi, hắn muốn tìm lối tắt, mượn dư luận trói Tưởng Thiên đến bên mình.
Hắn muốn cho mọi người khi thấy Tưởng Thiên, sẽ nhớ đến tên Thẩm Tích Chu, lâu dần Tưởng Thiên nhất định sẽ chủ động cầu hắn cho nàng bên cạnh.
Đến lúc đó, hắn sẽ để nàng bên mình, đối đãi với thật tốt với nàng, cho nàng cẩm y hoa phục, món ăn trân quý, để nàng trôi qua cuộc sống thái thái quý tộc, không cần phải bôn ba đi đóng phim.
Nhưng ai biết kế hoạch của hắn vừa ra khơi đã bị Thẩm Tích Nhược mạnh mẽ bắn hạ!
Thẩm Tích Nhược bên đầu dây kia nói: "À đúng rồi, tiện thể nhắc cho cậu biết, Khương tổng cũng biết chuyện này, cũng tỏ vẻ không muốn nói chuyện hợp tác với người như cậu."
Khương tổng là khách hàng lớn gần đây của công ty Thẩm Tích Chu, đây là hạng mục lớn nhất trong sáu tháng cuối năm của Thẩm gia!
Cứ thất bại như vậy sao?
Thẩm Tích Chu nhíu mày, nổi giận gầm với điện thoại: "Chị đừng khinh người quá đáng!"
Thẩm Tích Nhược nói: "Em trai, cảm ơn khích lệ."
Sau đó "ca" một tiếng, điện thoại gác máy!
Thẩm Tích Chu nghe tiếng "đô đô" vang vọng, lòng đầy phẫn hận cùng tức giận, hắn đẩy ngã toàn bộ vật trên bàn xuống!
Nửa tháng sau, tiệc từ thiện của Thẩm gia chuẩn bị bắt đầu.
Hôm nay, Tưởng Thiên sớm đã diễn xong, xin đạo diễn nghỉ tối nay cùng sáng mai.
Ăn lòng đỏ mà Trịnh Dương đưa đến, Tưởng Thiên chào tạm biệt Trịnh Dương, vừa ra khỏi phim trường, đã thấy một chiếc Mercedes-Benz điệu thấp trước mặt nàng.
Bên trong là vị tài xế trung niên trầm mặc ít nói quen thuộc kia, ông lễ phép cúi đầu chào Tưởng Thiên, cởi mũ trên đầu nói: "Cô Tưởng, Thẩm đại tiểu thư bảo tôi đến chỗ này đón cô."
Tưởng Thiên mở cửa ngồi vào, thấy trên ghế sau, có một hộp quà thật lớn cực kỳ xinh đep.
"Đây là lễ vật là Thẩm đại tiểu thư đưa cô, cô có thể xem trước một chút, tới biệt thự rồi thay."
Tưởng Thiên mở hộp quà được đóng gói phức tạp ra, thấy bên trong là váy dạ hội cực kỳ hoa mỹ.
Váy này...... màu trắng đuôi cá, chất liệu mềm mại sáng ngời, điểm xuyết trân châu thanh nhã.... Sao mình lại thấy quen mắt vậy?
Tưởng Thiên nghĩ, cuối cùng nhớ ra.
Này không phải là váy dạ hội mà bạch nguyệt quang của Thẩm Tích Chu Tô Hương Tuyết mặc trong yến hội được miêu tả trong truyện sao!
Trong truyện miêu tả Tô Hương Tuyết mặc váy này, diễm kinh bốn tòa khiến nữ chính như chim sẻ, hơn nữa có một ít tin đồn nhảm nhí của vai siêu phụ làm nữ chính tức đến phát khóc. Bối cảnh phong phú như vậy, chiếc váy tràn ngập tính cốt truyện này sao lại đến tay của mình?
Thẩm Tích Nhược hào phóng vậy sao? Váy dạ hội cao cấp này toàn thế giới chỉ có một chiếc, cô tùy tiện ném trong xe đưa cho mình?
Vậy...... hôm nay Tô Hương Tuyết sẽ mặc gì?
Tưởng Thiên bỗng nhiên lo lắng trang phục của Tô Hương Tuyết, sợ đối phương mặc áo thun quần jeans đến. Hình ảnh đó thật sự quá đẹp.