Sau Khi Chị Của Nam Chính Trọng Sinh

Chương 48

Tưởng Thiên trở lại đoàn phim, thấy mọi người đang tụ tập vây xem, nàng tò mò, đến gần mới thấy là một người đàn ông cao lớn đang trò chuyện với đạo diễn.
Bất ngờ là người nọ lại là Phương Ứng Hứa.
Nhìn thấy nàng, Phương Ứng Hứa còn nhiệt tình chào hỏi: "Là Thiên Thiên sao, chào cô, đã lâu không gặp!"
Tưởng Thiên tự nhiên cười với hắn, không thân thiện cũng không lạnh lùng: "Anh Phương, không ngờ tới anh lại đến đây, lúc trước tôi không xem danh sách diễn viên thì ra anh cũng đóng phim này sao?"
Phương Ứng Hứa bật cười, tay yểu điệu chỉ: "Tôi diễn nam số 3, hôm qua mới định, kỹ thuật diễn của tôi diễn được nam 3, tôi cũng thấy đủ rồi."
Tưởng Thiên xấu hổ cười.
Mọi người thấy Phương Ứng Hứa hài hước, lại còn mua quà vặt cho mọi người khi tiến tổ, có vẻ là người dễ chịu, thân thiện nên có ấn tượng khá tốt với hắn.
Bên kia, Khúc Hổ cũng đi tới bắt tay với Phương Ứng Hứa, chào hỏi. Hai người nhìn nhau, cười cười.
Tưởng Thiên lại cảm giác nụ cười của hai người đang che giấu gì đó.
Nàng tiếp tục tạo hình, chụp ảnh. Sau khi xong thì xem diễn viên nam chụp ảnh rồi đúng giờ tan tầm.
Trở về khách sạn đoàn phim thuê, Triệu Phỉ Phỉ đưa cơm chiều đến, nàng ăn chút rồi tiếp tục xem kịch bản.
Xem một chốc đến 10 giờ tối, nàng vừa nghiềm ngẫm vừa thử diễn. Mài giũa kỹ thuật diễn rất vất vả.
Ngày mai, cảnh đầu tiên là cảnh thân mật ôm diễn với Khúc Hổ, đây là truyền thống của đoàn phim, đạo diễn luôn sẽ xếp cảnh đầu là cảnh thân mật xem như tạo không khí, giúp hai vai chính mau chóng làm quen nhau.
Tuy nhớ tới sắc mặt của Khúc Hổ, Tưởng Thiên đã cảm thấy ghê gớm nhưng nàng là nữ chính, người ta là nam chính. Những cảnh quay như vậy có kéo đến về sau cũng phải thực hiện, bây giờ khó chịu cũng vô dụng.
Nếu có cách nào đuổi Khúc Hổ đi thì tốt rồi.... Tưởng Thiên thẫn thờ nghĩ rồi bật cười.
Mọi chuyện đã sắp xếp xong, sao có thể nói đổi nam chính là đổi, trừ phi có vi phạm ảnh hưởng nghiêm trọng đến đoàn phim, bản thân phải yên lặng chịu đựng, quay xong là xong việc.
Còn Phương Ứng Hứa..... Tưởng Thiên nhắn cho Thẩm Tích Nhược: "Phương Ứng Hứa diễn nam 3 trong phim của em."
Thẩm Tích Nhược rất nhanh nhắn lại: "Được, chị biết rồi."
Tưởng Thiên không rõ chị muốn làm gì, nàng không muốn phiền Thẩm Tích Nhược giải quyết việc của mình. Cuối cùng nàng nằm trên giường, cố gắng vào giấc.
Sáng hôm sau, Tưởng Thiên đến đoàn phim, chuẩn bị khởi công.
Cảnh đầu được diễn lúc sáng sớm chính là cảnh thân mật của Tưởng Thiên và Khúc Hổ. Cảnh quay là phân đoạn giữa phim, Lý Ngọc Lãng và công chúa Minh Duyệt ôm, hôn trán, tự định chung thân dưới gốc anh đào.
Trước khi Lý Ngọc Lãng bị hoàng đế tứ hôn, hắn gấp gáp đến tìm Minh Duyệt công chúa đang buồn bã đứng dưới gốc anh đào, hai người trò chuyện vài câu, Lý Ngọc Lãng đã bộc bạch cõi lòng: "Từ lúc ta đến Đại Sở, ta chỉ quan tâm, yêu thương riêng mình nàng. Ta tuyệt sẽ không tiếp nhận bất kỳ ai!"
Minh Duyệt công chúa nghe thấy cả người run rẩy, tính nàng vốn kiên cường, giờ phút này lại đột nhiên rút kiếm lập tức đặt lên vai Lý Ngọc Lãng: "Nếu chàng có nửa lời dối trá, đừng trách kiếm trong tay ta vô tình! Tính của ta thế nào chàng cũng hiểu rõ, nếu chàng phụ ta thì dù lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng sẽ tìm chàng, đem chàng....đem chàng...."
Nói đến đây, Minh Duyệt công chúa khóc nức nở, vừa kích động, vừa khổ sở.
Chỉ vì thân phận của hai người, một người là trưởng công chúa của hoàng thất, một người là con tin của địch quốc, dù có tư tình cũng tuyệt đối không có kết cục đẹp.
Lý Ngọc Lãng gắt gao nhìn Minh Duyệt, cuối cùng ôm nàng vào lòng, trong nháy mắt, hoa đòa rơi xuống, che mất tầm mắt của hai người.
Đôi tay Minh Duyệt ôm chặt lấy Lý Ngọc Lãng, lau khô nước mắt.
Cuối cùng, Lý Ngọc Lãng khẽ hôn trán nàng, chỉ nói: "Ta chỉ nguyện kiếp này một lòng với Minh Duyệt."
Kịch bản viết rất lãng mạn nhưng Tưởng Thiên và Khúc Hổ diễn thật sự rất khó khăn.
Vừa nhìn cặp mắt của Khúc Hổ, Tưởng Thiên đã nghĩ đến những lời ghê tởm hắn nói ở lối hành lang làm nàng không nhập vai nổi.
Năm lần bảy lượt, mắt Khúc Hổ cũng bốc hỏa.
Có nhân viên công tác không thích Tưởng Thiên khẽ nói:
"Nữ chính rốt cuộc có được không? Vì sao lại tìm một diễn viên mới tốt nghiệp, tôi thấy cô ta không diễn được nhân vật cương liệt này đâu!"
"Phải đó, quay nhiều lần vậy mà hoàn toàn không có cảm giác."
"Cũng không biết lúc trước sao đạo diễn lại chọn cô ta, diễn kiểu này mà quay nỗi gì, mỗi lần NG đều tốn tiền, đây là ném tiền qua cửa sổ, tôi đau lòng thay nhà làm phim."
"Nghe nói cô ta vốn không biết diễn nhưng lại hot nhờ vụ trên mạng với show truyền hình, không có kỹ thuật thì thôi lại còn liên lụy tới người khác."
Chờ Tưởng Thiên NG thứ tư, Khúc Hổ xanh mặt, rống đạo diễn: "Cô ta như vậy thì làm sao mà diễn!"
Đạo diễn bất đắc dĩ nói: "Nghỉ ngơi mười phút."
Đạo diễn giảng diễn cho Tưởng Thiên, Khúc Hổ và Phương Ứng Hứa nhìn nhau.
Không ngờ kỹ thuật diễn của cô em lại kém như vậy, khả năng thừa nhận cũng không cao. Nhìn sắc mặt sắp khóc của cô nhóc, với cái tính này không thích hợp ở giới giải trí, vẫn nên để nhóc con sớm ngày rời đi.
Phương Ứng Hứa và Khúc Hổ nói vài câu, thoạt nhìn như trò chuyện bình thường, sau đó cả hai lại cười rộ lên.
Giảng diễn xong, Tưởng Thiên cuối cùng miễn cưỡng hoàn thành xuất diễn của chính mình, lần này đến lượt Khúc Hổ NG, còn liên tiếp NG nhiều lần.
Đạo diễn nói với Khúc Hổ: " Ánh mắt của anh không đúng! Đó là người yêu của anh không phải kẻ thù của anh, ánh mắt anh lạnh băng như vậy làm gì?"
Nhưng lúc Tưởng Thiên cách khá xa, Khúc Hổ nhìn các cô gái hoa si vây quanh bên cạnh, cố ý nhướng mày cười với các nàng, nhỏ giọng nói: "Nữ chính còn không đẹp bằng tụi em."
Các cô gái thầm gào thé, đỏ mặt.
Tưởng Thiên đương nhiên cũng nghe thấy, nàng cười lạnh mặc kệ.
Cảnh này hai người diễn rất lâu, cuối cùng vẫn không hoàn thành, đạo diễn buộc cho vai phụ diễn.
Phương Ứng Hứa diễn nam 3, cũng có rất nhiều cảnh quay, chủ yếu là chọc cười nam chính, hắn phối hợp với Khúc Hổ rất ăn ý.
Giữa trưa, đoàn phim phát cơm hộp, đến chiều, Tưởng Thiên là người duy nhất không thể đối diễn với Khúc Hổ.
Nếu hôm nay cảnh quay này không thể hoàn thành, hai người sẽ được sắp xếp cảnh diễn đêm, tóm lại phải tận dụng hết thời gian của ngày hôm nay.
Đến tối, hai người cùng quay cảnh đánh diễn.
Vốn kịch bản chỉ dừng ở mức luận bàn nhưng không ngờ Khúc Hổ thừa cơ dùng nhiều sức đánh gậy gỗ vào vai Tưởng Thiên, mạnh đến mức nàng kêu lên, ngã xuống đất.
"Chị Thiên Thiên!" Triệu Phỉ Phỉ chạy như bay đến đỡ Tưởng Thiên, đoàn phim luống cuống, tất cả vây quanh hỗ trợ tìm bác sĩ.
Tưởng Thiên nhịn đau xua tay: "Tôi không sao... không cần tìm bác sĩ, nghỉ ngơi chút là ổn rồi"
Khúc Hổ ở ngoài đám đông, nhìn sắc mặt nàng tái nhớt, lộ vẻ khoái ý.
Đạo diễn nhanh chóng sắp xếp cho Tưởng Thiên về khách sạn nghỉ ngơi, lại bảo Triệu Phỉ Phỉ nhất định phải chú ý đến nàng, nếu xảy ra chuyện gì phải lập tức mời bác sĩ, đoàn phim sẽ ra tiền.
Triệu Phỉ Phỉ đồng ý, đưa Tưởng Thiên rời khỏi đoàn phim, lên xe trở về. truyen bac chien
Vừa lên xe, Tưởng Thiên lập tức bỏ tay, than: "Aiya, diễn nãy giờ cái tay mệt muốn chết!"
Triệu Phỉ Phỉ vốn đang khóc, nhìn thấy dáng vẻ khoan khoái của nàng, nước mắt lưng tròng hỏi: "Hả? Chị không sao chứ?"
Tưởng Thiên nháy mắt đáp: "Chị vốn đã đề phòng anh ta nên không bị đánh trúng. Chị hoàn toàn không sao. Thế nào? Kỹ thuật diễn của chị có tốt không?"
Triệu Phỉ Phỉ lập tức nín khóc, mỉm cười, cầm cánh tay nàng xem xét: "A a a, không sao là tốt rồi, nãy chị dọa em sợ lắm đó."
Xe chạy đến khách sạn, Tưởng Thiên tiếp tục vờ đau tay đến lúc trở về phòng.
Nàng vừa ngồi trên sofa chốc lát đã có người gõ cửa.
Nàng căng thẳng, bảo Triệu Phỉ Phỉ mở cửa.
Kết quả người bên ngoài là Thẩm Tích Nhược.
Mắt Tưởng Thiên lập tức sáng lên: "Trời ạ! Tích Nhược! Sao chị lại đến đây!"
Triệu Phỉ Phỉ rất hiểu chuyện, thấy thế nói: "Em còn có việc, em đi trước nha!"
Sau đó nàng vội vã rời đi.
Thẩm Tích Nhược đi vào, lo lắng nhìn nàng: "Tay em bị làm sao?"
Tưởng Thiên nghe vậy xoay tay cho cô xem: "Em không sao!"
Lúc này Thẩm Tích Nhược mới yên tâm, ngồi bên cạnh, nâng tay nàng nhìn một lúc, nhíu mày nói: "Gầy!"
Tưởng Thiên vui vẻ, phấn chấn, gặp được Thẩm Tích Nhược làm tâm trạng vốn tụt dốc của nàng bay cao.
"Sao chị lại đến đây?"
"Chị nghe Lý Hồng nói về chuyện vừa nãy, lại thêm Phương Ứng Hứa của trong đoàn phim, sợ em một mình không ứng phó nổi."
"Phương Ứng Hứa rốt cuộc có vấn đề gì?"
"Cậu ta.... là người của Thẩm gia, chị sợ cậu ta gây bất lợi cho em."
"Vì sao Thẩm gia lại nhắm vào em, là vì Thẩm Tích Chu sao? Nhưng em cũng đâu làm gì anh ta, anh ta không phải vẫn đang làm tổng tài sao? Em đâu ảnh hưởng gì nhiều đến anh ta?"
Tưởng Thiên nghĩ mãi cũng không rõ, vì sao Thẩm gia lại rãnh rỗi đến mức nhắm vào cô gái nhỏ như mình.
Hơn nữa những thủ đoạn đó thực sự quá bẩn, tìm người cũng.... khó mà nói hết.
Thẩm Tích Nhược nhìn Tưởng Thiên, không đáp, có một số việc cô không biết nói sao, càng không muốn cho Tưởng Thiên biết chân tướng.
Bản thân đã bị Tưởng Thiên từ chối một lần, hiện tại cô không muốn tạo áp lực cho nàng, chỉ muốn làm bạn bảo vệ nàng, và loại đi những phiền phức do bản thân mang đến.
Hai người nhìn nhau, lại có người gõ cửa.
Tưởng Thiên lập tức cảnh giác, nhìn vào mắt mèo thấy Phương Ứng Hứa.
Phương Ứng Hứa mặc quần áo hưu nhàn, thoạt nhìn bình thường.
Nàng nháy mắt với Thẩm Tích Nhược, cô hiểu ý, trốn trong phòng ngủ.
Tưởng Thiên thu dọn quần áo của mình, nâng cánh tay, mở cửa phòng.
Phương Ứng Hứa đứng đó, hương nước hoa nồng nặc trên người hắn làm người đối diện muốn ngộp.
Hắn cười với Tưởng Thiên, nói: "Tưởng Thiên, tôi nghe nói cô bị thương ở đoàn phim, tôi tới an ủi cô."
Tưởng Thiên cố ý nâng cánh tay, hồn nhiên cười đáp: "Tôi không sao, cảm ơn anh, anh Phương."
Phương Ứng Hứa lại bảo: "Không mời tôi vào ngồi sao?"
Tưởng Thiên cắn môi, khó xử nói: "Tôi muốn nghỉ ngơi."
Phương Ứng Hứa xua tay, chen vào khe cửa: "Anh Phương có mấy câu muốn nói, sẽ không mất nhiều thời gian."
Tưởng Thiên đi sau hắn, cắn răng, nhịn suy nghĩ muốn hất nước vào mặt hắn.
Phương Ứng Hứa ngồi trên sofa, khí chất lập tức thay đổi, không còn dáng vẻ ngốc bạch ngọt, ánh mắt hắn thâm trầm, người nghiêng về trước hỏi: "Cô có biết Thẩm Tích Nhược thích cô? Bởi vì vậy mà Thẩm gia muốn diệt trừ cô."
Tưởng Thiên bị dọa sợ.
Cô.... cô nghĩ mãi vẫn không ra đáp án, không ngờ đáp án lại tự mình chạy đến.
Mà đương sự của câu chuyện lại đang ở trong phòng ngủ của mình. Xấu hổ quá đi mất!

Bình Luận (0)
Comment