Sau Khi Chơi Thua, Tôi Tới Gõ Cửa Phòng Sếp

Chương 14

Lần tiếp theo Chu Uyển gặp lại Tạ Hỏa là ba hôm sau, chính xác mà nói là lướt thấy anh trên một ứng dụng video ngắn.

Lúc đó Chu Uyển đang nằm dưới bãi cát dài như thiên đường ở Maldives, tận hưởng ánh nắng mặt trời, ngắm nhìn bầu trời xanh và những đám mây trắng, hít thở gió biển ấm áp, tâm trạng vô cùng thư thái.

Từ khi bắt đầu làm việc ở Aries, Chu Uyển cũng vẫn được coi như là một nhân viên tận tâm, chưa từng đi muộn về sớm, càng sẽ không xin nghỉ không lý do. Vì thế cả năm qua cô hầu như không có cơ hội nghỉ ngơi thư giãn.

Việc lướt thấy Tạ Hỏa là hoàn toàn tình cờ, bởi video được Tạ Lệ – bạn cô gửi đến. Nhìn thấy chấm đỏ nhỏ báo tin nhắn, chứng bệnh ám ảnh của Chu Uyển khiến cô phải tò mò bấm vào, rồi lập tức bị thu hút bởi gương mặt đẹp đến mức khiến người khác ngỡ ngàng của anh.

Đây là lần đầu tiên Tạ Hỏa xuất hiện trên hot search của các video ngắn kể từ Hội nghị Trí tuệ Nhân tạo Thế giới vào tháng 12 năm ngoái. Nếu như lần trước anh xuất hiện trong bộ trang phục thể thao đơn giản, lần này anh lại mặc bộ vest cao cấp được đặt may riêng, thắt cà vạt chỉnh tề, chuẩn hình ảnh một doanh nhân thành đạt.

Nhìn tiêu đề video, đây là một hội nghị cấp tỉnh trang trọng. Máy quay nhiều lần lia qua khuôn mặt Tạ Hỏa, thậm chí còn ưu ái quay cận cảnh. Gương mặt ấy ngay cả khi không có bộ lọc hay hiệu ứng đều hiện lên vô cùng hoàn hảo.

[Kiếp này có thể có được người đàn ông như thế này không? Hu hu hu quá đẹp trai luôn.]

[Đây là tổng tài bá đạo trong phim thần tượng đấy phỏng?]

[Cứu với! Đột nhiên hiểu được tiểu thuyết tổng tài rồi.]

[CEO của Aries.]

[Giờ đến Aries làm việc còn kịp không?]

Thật sự không thể trách Chu Uyển mê mẩn anh không dứt được. Người được hiệp hội ngoại hình như cô nhìn trúng thật sự không dễ kiếm, huống hồ là người hợp mọi tiêu chuẩn của cô như Tạ Hỏa. Thật ra cô cũng rất thích nhìn anh mặc vest đứng đắn. Sự thật là anh mặc gì cũng đẹp, nhưng Chu Uyển lại càng thích nhìn anh mất đi vẻ chỉn chu, quần áo tây trang hoàn toàn may thủ công bị giẫm dưới đất, trói chiếc cà vạt đắt tiền kia vào cổ tay anh, thậm chí cô còn rất thích mặc áo sơ mi trắng của anh như áo ngủ. Nhìn Tạ Hỏa kiêu ngạo không thể chạm tới trong mắt người khác kia bị cô nắm trong lòng bàn tay, điều này khiến Chu Uyển cực kỳ có cảm giác thành tựu.

Tin nhắn của Tạ Lệ hiện ra: [Chu Uyển, cậu chết đâu rồi?]

Chu Uyển: [Maldives.]

Tạ Lệ: [Được, cậu trốn tớ đúng không? Chuyện của cậu và anh họ tớ còn chưa tìm cậu hỏi cho rõ đâu!]

Chu Uyển: [Thì có gì đâu, nên tớ mới không có gì để nói.]

Tạ Lệ: [Cậu có xem tớ là người nhà không thế?]

Chu Uyển: [Đương nhiên rồi! Chính vì là vợ của bạn không thể bắt nạt, cho nên tớ mới không nói cho cậu!]

Tạ Lệ: [Cút đi cho khuất mắt tớ, không muốn nhìn thấy cậu thêm một lần nào nữa!]

Chu Uyển: [Ok! Cút liền nè!]

Chu Uyển xem đi xem lại video đó rất lâu, cuối cùng không thể kìm nổi lòng mình, cô mở mục bạn bè trên danh bạ, tìm thấy đám mây đen kia, ấn vào kết bạn.

Maldives nhanh hơn trong nước ba tiếng, theo tình huống bình thường, vào lúc này chắc Tạ Hỏa cũng vừa mới ngủ dậy.

Nhưng Chu Uyển không chắc lắm, vì giờ giấc nghỉ ngơi của Tạ Hỏa thường rất loạn. Thân là sếp của công ty, anh hay phải tăng ca, sau buổi tăng ca thường đến muộn. Có hôm trưa mới đến công ty, có hôm đã có mặt trước giờ làm việc (chứng tỏ anh không về nhà cả đêm). Chu Uyển không hiểu tại sao Tạ Hỏa phải liều mạng đến thế, chỉ dựa vào điều kiện đó của nhà anh, nếu như không xuất hiện sơ suất gì thì tính từ thế hệ của anh, một trăm tám mươi đời sau cũng không phải lo cơm áo gạo tiền. Nhưng không chỉ Tạ Hỏa, phú nhị đại phú tam đại có điều kiện còn tốt hơn bên cạnh cô cũng đều nỗ lực hết sức, điều này cũng khiến cô tuy rằng có tư bản kiêu ngạo và chuyên quyền, nhưng vẫn sẽ cố hết sức hoàn thành công việc của mình.

Tin nhắn hiển thị Chu Uyển đã thành công kết bạn với Tạ Hỏa.

Chu Uyển: [Này.]

Tạ Hỏa: [Ừ?]

Chu Uyển: [Anh đang làm gì thế?]

Tạ Hỏa chụp một tấm ảnh gửi sang. Nhìn thì như đang ngồi trên xe của anh, hôm nay còn có tài xế. Buổi tối hôm qua anh phải tiếp khách, sáng sớm hôm nay tỉnh dậy thấy hơi có chịu, bèn bảo người đến đón.

Chu Uyển cũng chụp một tấm ảnh cho Tạ Hỏa. Trước mắt là đại dương bao la, bầu trời và biển rộng cùng hoà làm một.

Tạ Hỏa: [Nghỉ phép?]

Chu Uyển: [Yep!]

Tạ Hỏa: [Em thảnh thơi đấy nhỉ.]

Chu Uyển: [Lẽ nào em rời đi là anh không sống nổi nữa à?]

Tạ Hỏa: [Anh lại mong như thế.]

Chu Uyển: [Mơ đi!]

Hai người nói chuyện vu vơ, không ai đả động đến những chủ đề nhạy cảm, cứ như mối quan hệ của họ chưa từng thay đổi. Thậm chí, họ còn gần gũi hơn trước.

Điều này làm Chu Uyển không quen. Cô muốn giữ vững hình tượng thoải mái như cũ, ung dung, nhưng lại mong chờ từng tin nhắn trả lời từ anh, điện thoại căn bản chưa từng rời tay.

Chu Uyển: [Có một chuyện muốn hỏi anh từ lâu rồi, tên công ty của anh tại sao lại là Aries?]

Tạ Hỏa: [Em đoán đi]

Chu Uyển: [Đoán đúng có thưởng không?]

Tạ Hỏa: [Em muốn thưởng gì?]

Chu Uyển: [Tóm lại cũng chẳng phải anh.]

Tạ Hỏa: [Vậy em phải nghĩ kỹ đấy.]

Ở Maldives ba ngày, Chu Uyển đã không còn tâm trạng ngắm nghía cảnh sắc xung quanh nữa. Cô lập tức mua vé máy bay, nói về là về.

Qua mấy chuyến bay, cuối cùng cũng đáp xuống sân bay vào nửa đêm.

Lúc này vừa đúng mười hai giờ đêm, đại sảnh sân bay rực sáng ánh đèn.

Chu Uyển bắt xe, đến thẳng chỗ ở của Tạ Hỏa.

Cô của giờ khắc này không hề chắc chắn Tạ Hỏa có ở nhà hay không, cũng không biết Tạ Hỏa có chào đón cô hay không, cô chỉ biết mình muốn gặp anh, muốn ôm anh, muốn hôn sâu với anh.

Tựa như lần đầu tiên hai người đến khách sạn cùng nhau. Là Chu Uyển nắm lấy tay Tạ Hỏa, xuyên qua ánh đèn rực rỡ ở quán bar, to gan hỏi anh: “Muốn chơi một trò chơi không?”

Tạ Hỏa không từ chối, đi theo bước chân của cô, còn lịch sự giúp cô chỉnh lại tà váy bị hất tung vì chạy.

Cũng giống như lần thứ hai họ gặp nhau. Là Chu Uyển gọi cho Tạ Hỏa, mang theo ý cười đầy uyển chuyển hỏi anh: “Khuyên tai của em hình như rơi mất rồi, rơi lúc buổi tối ở cùng với anh, anh có thấy không?”

Nào có khuyên tai nào rơi, chẳng qua chỉ là cái cớ cô nghĩ ra thôi.

Thậm chí như lần thứ ba hai người gặp nhau. Là Chu Uyển cố ý gửi tin nhắn thoại cho anh, để lại rất nhiều câu từ đáng suy ngẫm.

Cho dù là lần nào, Tạ Hỏa đều không từ chối thỉnh cầu của cô.

*

Từ sân bay đến nhà của Tạ Hỏa chưa đến hai mươi phút. Anh có không ít nhà ở thành phố này, nơi ở lại nhiều nhất là biệt thự tách rời ở phía sân bay này. Nhưng trên thực tế, Chu Uyển cũng không biết rõ anh có quay lại nơi này không.

Biệt thự vào ban đêm lạnh lẽo lại cao vút, nhấn chuông cửa mấy lần, rõ ràng bên trong không có ai.

Sự kích động nổi lên nhất thời, cùng với đoạn đường gập ghềnh, phần nào cũng khiến nhịp tim đang đập thình thịch dần lạnh đi. Chu Uyển thậm chí còn cảm thấy có chút lạnh, cô mặc hơi ít.

Thành phố Ôn tuy gần biển, nhưng cũng không thể so sánh với cái nóng ở Đông Nam Á.

Váy hoa dài đến đầu gối không thể ôm hết được cặp chân dài thon thả, Chu Uyển ngồi dưới cổng ngây ngốc hồi lâu. Cô lấy điện thoại ra, do dự có nên nhắn tin hay gọi cho Tạ Hỏa hay không, tựa như cô của trước kia, nghênh ngang kiêu ngạo nói muốn gặp anh, thậm chí còn quyến rũ anh. Nhưng nghĩ lại, như vậy thì khác gì trước kia?

Thở một hơi dài, lúc Chu Uyển chuẩn bị đứng dậy, liền nghe thấy tiếng động nhẹ.

Bóng xe màu đen dừng cách đó không xa, một người chậm rãi bước xuống, anh mang theo ánh đèn đường, Chu Uyển không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn đó của anh.

Đây chính là Tạ Hỏa mà Chu Uyển không thể quen thuộc hơn.

Còn không đợi Chu Uyển lên tiếng, Tạ Hỏa đã gọi cô: “Uyển Uyển.”

Anh nhanh bước đến trước mặt cô, ngồi xuống ngang tầm mắt: “Kỳ nghỉ vui không?”

Chu Uyển gật đầu: “Vui chứ!”

Vừa đến gần, Chu Uyển đã ngửi thấy mùi rượu và mùi thuốc trên người anh, cô nhíu mày: “Anh ra ngoài chè chén đấy à?”

Tạ Hỏa cười: “Anh nào có rảnh rỗi như thế.”

Tạ Hỏa quay lại cũng không phải trùng hợp, vốn anh định tiếp khách xong thì về đây nghỉ ngơi.

Có camera ở trước cổng, ai dừng lại đều nhìn thấy rõ ràng. Sau khi anh nhìn thấy bức ảnh app gửi đến thì đã bảo tài xế tăng tốc độ.

Cảm xúc thật sự rất kích động, chỉ là anh giả vờ bình tĩnh mà thôi.

Đột nhiên lại im lặng, hai người đều không nói gì, cứ nhìn nhau, khoảng cách rất gần.

Tạ Hỏa phá vỡ sự im lặng này: “Sao thế, lại muốn chơi gì à?”

Cô toàn bày trò tinh quái, thảo nào anh mới phải suy đoán.

Chu Uyển gật đầu: “Đúng, mà cũng không đúng.”

Cô dựa gần vào anh, nở nụ cười tinh nghịch: “Tạ Hỏa, có một trò chơi cho cặp đôi, anh có muốn chơi cùng em không?”

Không đợi nổi câu trả lời, thậm chí không chút phòng bị, Chu Uyển bị Tạ Hỏa dùng sức hôn lên đôi môi. Trong lúc hôn, Chu Uyển phát ra âm thanh kháng nghị nho nhỏ, rất nhanh đã bị nuốt sạch.

Bàn tay của Tạ Hỏa đỡ lấy sau đầu Chu Uyển, khẽ mở đôi môi của cô, dễ dàng chiếm lĩnh thành trì.

Cũng không biết được bế lên từ lúc nào, càng không biết hai người đã vào nhà từ khi nào, bọn họ quấn quýt không rời. Cái lạnh trên người Chu Uyển rất nhanh đã được sưởi ấm, nhưng khi ngón tay lạnh buốt của cô chạm vào làn da Tạ Hỏa, anh khẽ hít vào một hơi thật sâu, ôm lấy cô chặt hơn, truyền hết nhiệt độ và sức nóng trên người mình cho cô.
Bình Luận (0)
Comment