Sau Khi Chơi Thua, Tôi Tới Gõ Cửa Phòng Sếp

Chương 9

Không phải Chu Uyển muốn khiến cho cảnh tượng trở nên khó xử như vậy, chỉ là cô thật sự không nuốt nổi sự tức giận này.

Chu Uyển đã trốn khỏi hiện trường rồi, để lại Tạ Lệ một mặt đầy khó hiểu.

Sau khi Tạ Lệ quay lại thì không buồn cơm canh gì, thậm chí còn mặt ủ mày chau.

Khiến Chu Tư ở một bên lòng đầy không thoải mái, thế là ôm lấy bạn gái nhỏ dịu dàng hỏi: “Nói xem nào, đang tức giận gì thế?”

Tạ Lệ chẹp miệng: “Còn có thể là ai chứ, em gái ngoan của anh đấy.”

Chu Tư nhíu mày: “Thế thì dễ quá còn gì, để anh cắt tiền tiêu vặt của con bé.”

Tạ Lệ: “Đừng, em chỉ nói vậy thôi. Nếu như anh cắt tiền tiêu vặt của cậu ấy thì chẳng khác nào lấy mạng của cậu ấy.”

Buổi tối hôm đó, Chu Uyển nghĩ ngợi thấy bản thân mình thật thiển cận, chủ động gửi tin nhắn xin lỗi với Tạ Lệ.

Ba tiếng sau, vào lúc rạng sáng mười hai giờ, Tạ Lệ sau một phen đầm đìa mồ hôi mới chậm rì rì trả lời lại tin nhắn: [Không cần xin lỗi tớ, cậu không sai, người sai là tớ, là tớ xen vào chuyện của người khác.]

Chu Uyển: [Thấy chuyện không ổn lắm.]

Quả nhiên là vậy, một giây sau Tạ Lệ đã gửi đến tin nhắn thoại tận 60 giây: “Chu Uyển, kể từ ngày hôm nay, tớ không phải là bạn thân của cậu nữa, cậu thấy tớ thì phải gọi tớ một tiếng chị dâu! Coi như tớ hiểu ra rồi, tại sao cậu trước nay không nói cho tớ biết cậu đi làm ở đâu, nếu như không có chuyện ngày hôm nay, có phải cậu định giấu tớ cả đời không? Tớ cũng không hiểu luôn, chuyện này thì có gì mà không dám gặp ai? Cậu và tớ là quan hệ như thế nào? Thế mà cậu lại còn giấu tớ? Cậu cứ nói hai năm nay đi, bởi vì cậu phải đi làm, bình thường hẹn cậu còn khó hơn cả hẹn hoàng đế, không dễ dàng gì mới đến cuối tuần, cậu còn chơi trò mất tích với tớ. Tớ chỉ hỏi thôi, có kiểu bạn thân như cậu không? Còn nữa, nếu như tớ sớm biết quan hệ giữa cậu và Tạ Hỏa, tớ cũng không đến nỗi lãng phí công sức giới thiệu cho hai người quen nhau, tớ đúng là ăn no rửng mỡ mà!”

Chu Uyển tê cả da đầu: “… Tạ Hỏa nói hết với cậu rồi à?”

Tạ Lệ: “Ừ đấy! Anh ấy nói hết rồi, anh ấy nói cậu đi làm ở Aries, còn làm trong văn phòng Tổng giám đốc của anh ấy. Anh ấy nói tháng trước anh ấy còn vì chút chuyện nhỏ mà mắng cậu một trận, cậu gặp anh ấy mà cứ như gặp kẻ thù vậy!”

Chu Uyển: “… Thế, thế thôi à?”

Tạ Lệ: “Sao nữa? Lẽ nào Tạ Hỏa đi làm còn ngược đãi cậu à?”

Chu Uyển nói thầm trong lòng: Tính cách khác người của người nào đó lúc trên giường còn gớm hơn so với ngược đãi nữa.

Nào là roi da, nào là còng tay, nào là nến hương, nào là nhét miệng. Chỉ là lúc đó đổi vị trí một chút thôi, Chu Uyển chính là người cầm roi da, lúc rút roi da cô nhìn mà còn thấy đau, người nào đó hoàn toàn ngược lại, mặt mũi đầy hứng khởi, khiến cô cũng thấy hưng phấn theo.

Tạ Lệ: “Chu Uyển, tớ nói này, con người cậu thật sự chẳng thú vị gì cả, tuy là một tháng cậu chỉ có 3500 tiền lương, nhưng bọn tớ đâu có cười cậu đâu, cậu giấu gì chứ.”

Chu Uyển: “Thì anh của tớ sẽ cười tớ!”

Tạ Lệ: “Anh ấy dám!”

Chu Uyển: “Anh ấy còn không cho tớ tiền tiêu vặt hu hu hu.”

Tạ Lệ: “Tớ sẽ ngay lập tức bắt anh ấy thêm!”

Chu Uyển: “Wow! Chị dâu tốt thế!”

Vòng vèo một hồi, Chu Uyển cũng coi như là thở phào được một hơi.

Coi như là tên Tạ Hỏa này kín miệng.

Trong quá trình nói chuyện với Tạ Lệ, Chu Uyển thậm chí còn mơ hồ nghe được giọng của anh trai mình.

Chu Tư: “Vẫn đang giận Chu Uyển à?”

Tạ Lệ: “Chu Tư anh im miệng đi, em còn chưa nói xong. Chu Uyển, tớ biết có lẽ cậu có ý kiến đối với Tạ Hỏa. Nhưng công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống. Thật ra trong cuộc sống, con người của anh ấy cũng khá dễ chung đụng, cho dù cậu không định phát triển mối quan hệ với anh ấy, nhưng anh ấy dù gì cũng là anh họ của tớ, tớ cũng không hy vọng cậu thấy anh ấy mà cứ như thấy kẻ thù vậy.”

Chu Uyển cũng không dễ dàng gì, đành thở dài: “Biết rồi.”

*

Sau mấy ngày Chu Uyển tiếp tục nằm dài ở nhà, nhân sự của Aries gọi điện thoại đến, bảo cô đến làm thủ tục từ chức. Tình huống bỏ bê công việc hơn mười ngày này của cô, bị sa thải cũng rất bình thường.

Chu Uyển không một câu oán hận nào, dù sao công việc này cô vốn đã không muốn làm nữa rồi, cô nói với đồng nghiệp của bộ phận nhân sự rằng thủ tục từ chức thì thôi đi, dù sao cô cũng không thiếu chút tiền này.

Đồng nghiệp hỏi cô: “Nhưng đồ trên bàn làm việc của cô phải thu dọn chứ, bọn tôi cũng không tiện vứt đồ cho cô.”

Chu Uyển không hề muốn làm phiền người khác: “Vậy hôm nào đó tôi sẽ đến lấy.”

Đồng nghiệp: “Ngày mai luôn đi.”

Còn không đợi Chu Uyển nói gì, động nghiệp đã quyết định giúp cô luôn: “Cứ như vậy đi nhé, ngày mai nhớ đến đó.”

Chu Uyển chỉ có thể đồng ý.

Thời gian hơn một năm làm việc trong Aries, trên bàn làm việc của Chu Uyển thật sự có rất nhiều thứ.

Ngày hôm sau, Chu Uyển đặc biệt trang điểm thật xinh đẹp, đeo khẩu trang đến Aries (Đừng hỏi tại sao trang điểm rõ xinh mà còn đeo khẩu trang, nếu có hỏi thì đó là do khiêm tốn).

Lý Nguyệt Minh thấy Chu Uyển thì đầy vẻ lưu luyến không nỡ: “Em thật sự muốn từ chức à? Không suy nghĩ lại hả?”

Chu Uyển bình tĩnh thu dọn đồ đạc của mình: “Không chị.”

Cô mở ngăn kéo ra, thu dọn đồ từng chút một, đột nhiên tìm thấy mấy cây kẹo mút.

Có một khoảng thời gian, cũng không biết Tạ Hỏa lấy hứng thú từ đâu ra, mỗi ngày đều thừa dịp không có ai chú ý là lại đặt một cây kẹo mút lên trên bàn làm việc của cô. Thậm chí Chu Uyển còn không biết anh đặt ở đó từ khi nào, đợi khi cô quay lại bàn làm việc thì mới nhìn thấy kẹo. Viên kẹo tròn tròn, vị ngọt hương đào. Nhưng cô không thích ăn kẹo, vì để có da mặt đẹp nên phải kiêng đường. Không ăn nhưng cũng không nỡ vứt, đành để vào trong ngăn kéo.

Sau này có một lần Chu Uyển thật sự tò mò, hỏi Tạ Hỏa vì sao lại cho cô kẹo mút, không ngờ anh lấy ra một đồ chơi nhét miệng đưa cho cô, nói muốn cô đeo lên. Nhưng đến cuối cùng Chu Uyển vẫn không đeo thứ nhét miệng đó, ngược lại còn đeo cho Tạ Hỏa.

Quả nhiên kẹo hết hạn là nguy hiểm nhất.

Chu Uyển không thèm nghĩ mà dứt khoát ném hết tất cả số kẹo mút vào trong thùng rác.

Không lâu sau, đồng nghiệp của bộ phận nhân sự đến trước mặt Chu Uyển, mang theo ý cười đầy hiền lành: “Chu Uyển, nếu cô đã đến rồi thì làm thủ tục từ chức đi, bọn tôi cũng tiện nộp lên.”

Có câu gọi là không đánh người đang cười, Chu Uyển gật đầu: “Được thôi.”

Làm thủ tục từ chức cũng chẳng phải vấn đề lớn lao gì, chẳng qua là cột cuối cùng cần Tổng giám đốc ký tên, khiến Chu Uyển có chút không thoải mái.

Lúc này cô phải đi tìm Tạ Hỏa ký tên, còn không phải tự mình rước lấy nhục sao?

Không thể tìm anh, tuyệt đối không được đi tìm anh.

Còn không đợi Chu Uyển bỏ chạy, Lý Nguyệt Minh đi ra từ phòng làm việc của Tạ Hỏa ngăn cô lại: “Sếp bảo em vào phòng làm việc của anh ấy một chuyến.”

Chu Uyển nhíu mày: “Em không muốn đi.”

Lý Nguyệt Minh nói: “Thật ra lần trước teambuilding sau khi em chạy đi nói mấy lời đó với sếp, toàn thể nhân viên của công ty gần đây đều không phải tăng ca nữa rồi.”

Chu Uyển: “Thật á?”

Lý Nguyệt Minh: “Thật mà. Còn nữa, nếu như không quan trọng, thứ bảy cũng không cần tăng ca nữa. Bọn chị bây giờ mỗi buổi sáng đều tám rưỡi vào làm, buổi chiều năm rưỡi tan ca, nghỉ trưa một tiếng, đến giờ là tan ca, khỏi nói vui gần chết.”

Chu Uyển chậm rãi gật đầu: “Vậy càng tốt.”

Lý Nguyệt Minh: “Đi đi, sếp đang đợi em ở phòng làm việc đó.”

Trong lòng Chu Uyển có hơi thả lòng, cuối cùng vẫn mang theo đơn từ chức đến gõ cửa phòng làm việc của Tạ Hỏa. Cô tự nói với mình, chỉ là vì tìm Tạ Hỏa để ký tên, tuyệt đối cô không còn ý gì khác.

Cửa chậm rãi được mở ra, nguyên chiếc cửa sổ sát đất ở trên tường khiến cho toàn bộ căn phòng trở nên sáng sủa.

Tạ Hỏa ngồi trên bàn làm việc của mình, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt đầy chỉn chu, thậm chí còn mặc một thân áo vest gile màu đen. Kiểu trang phục này, nếu là trên dáng người bình thường ít nhiều cũng sẽ mang vẻ quá cứng ngắc hoặc quá cổ lỗ, nhưng mặc trên người Tạ Hỏa lại càng tôn thêm chút cấm dục.

Chu Uyển xây dựng nội tâm chắc chắn, không ngờ Tạ Hỏa căn bản còn không nói lời vô ích gì với cô, đầu còn chẳng thèm ngẩng lên đã hỏi cô: “Quyết định muốn từ chức à?”

Chu Uyển gật đầu.

Tạ Hỏa dứt khoát ký tên, cuối cùng lấy ra một hộp quà từ dưới bàn đưa đến trước mặt cô.

Chu Uyển không hiểu gì mà hỏi: “Thứ này để làm gì?”

Tạ Hỏa đặt cấy bút trong tay xuống, miễn cưỡng dựa lưng vào ghế một chút, ánh mắt rơi vào trên người Chu Uyển: “Quà từ chức, mở ra xem đi.”

Hôm nay Chu Uyển cứ cảm thấy Tạ Hỏa có gì đó không ổn, chẳng qua là do bị sự tò mò điều khiển, cô vẫn mở chiếc dây nơ màu hồng trên hộp quà màu đen ra.

Cùng lúc dây lụa bị rút ra, Tạ Hỏa cũng chậm rãi đứng dậy từ trên ghế. Với chiều cao của anh, toàn thân áo trắng quần đen, hơi thở tựa như ngọn núi đang đè lên.

Chu Uyển mang theo phòng bị, một tay mở hộp quà ra. Sau khi nhìn rõ đồ vật ở bên trong, cô khẽ hít vào một hơi.

Cùng lúc đó, Tạ Hỏa đi đến trước mặt cô, mang theo hương gỗ nồng nặc trên người anh, gần như là giam cầm Chu Uyển chặt chẽ. Anh chính xác là đang làm như vậy, cơ thể cao lớn ngăn lại đường đi của Chu Uyển, ánh mắt tiếp cận Chu Uyển, ngón tay thon dài hiện rõ đốt ngón tay hơi kéo cà vạt.

Chu Uyển vô thức lùi về phía sau một bước, sau lưng được bàn làm việc chống đỡ, giọng có hơi bối rối: “Tạ Hỏa, anh, anh muốn làm gì đây?”

Tạ Hỏa đầu tiên tháo cà vạt, lại cởi áo gile màu đen trên người ra, cuối cùng là cởi từng cúc áo trên áo sơ mi.

Chu Uyển không tự chủ mà nuốt một ngụm nước bọt, mặt nóng ran lên.

Áo sơ mi màu trắng bị anh tuỳ ý vứt trên sàn cẩm thạch, ánh sáng trong phòng làm việc đột nhiên tối sầm lại, rèm cửa trắng tự động ở cửa sổ sát đất hoàn toàn được khép lại.

Nửa người trên không một mảnh vải, hai cánh tay bị buộc bởi dây thắt lưng màu đen ra đằng sau lưng, hơi thở nam tính trong bóng tối được phóng đại đến vô hạn.

Tạ Hỏa lấy ra một vật kim loại từ bên trong hộp quà mà Chu Uyển mở ra, đặt vào trong tay Chu Uyển, chậm rãi quỳ xuống trước mặt cô.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, đường cong hàm dưới sắc bén, mang theo giọng khàn khàn: “Chủ nhân.”

Ngàn lời vạn chữ gói gọn trong một từ: AAAAAAAAAAAAAAAAAAA!
Bình Luận (0)
Comment