Nghĩ cũng đừng nghĩ 2
Ngô Tĩnh Vân cúi đầu không nói, Ngô Quốc Lương còn gì không rõ, Tiêu Ngọc Thần nói chính là sự thật. Ông ta khó hiểu hỏi: “Tại sao? Lúc trước là con xin ngoại bà của con nói tốt với lão Vĩnh Ninh hầu phu, mới định chuyện hôn nhân của con và Tiêu Ngọc Thần.”
Ngô Tĩnh Vân vò khăn tay, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Trong lòng Tiêu Ngọc Thần vẫn luôn nhớ mong Liễu Bích Cầm, không còn một chỗ trống nào cho người khác.”
Đây là lý do nàng ta mới nghĩ đến hôm nay, nếu Tiêu Ngọc Thần trúng chiêu ở Sùng Quang tự, nàng ta có thể lấy lý do nhân phẩm của hắn có vấn đề để từ hôn, nhưng trong chuyện ở Sùng Quang tự, Tiêu Ngọc Thần lại không tổn hao gì, nàng ta nhất định phải nghĩ ra lý do khác để từ hôn.
Tiêu Ngọc Thần và Vĩnh Ninh hầu phu nhân không nói ra chuyện nàng ta hạ dược Ngô Tĩnh Xu và Tiêu Ngọc Thần thật là tốt, nàng ta chắc chắn sẽ không ôm nguyên nhân từ hôn lên người mình.
“Này...”
Ngô Quốc Lương cũng không biết nên tức hay nên giận, ông ta nói: “Không phải Lương gia kia tìm không được người sao? Tiêu Ngọc Thần không hề giấu nữ nhi Liễu gia. Cho dù Tiêu Ngọc Thần có giấu thì làm sao? Một nữ hài mồ côi thân còn mang tội, có thể làm được gì chứ? Cho dù trong lòng Tiêu Ngọc Thần có nữ nhi Liễu gia, nhưng con gả qua đó lại là chính phòng phu nhân, có ta chống lưng, con sợ cái gì?”
Ngô Tĩnh Vân tiếp tục cúi đầu không nói, bộ dáng quật cường, Ngô Quốc Lương hận đến mức muốn cho nàng ta hai cái tát tay, nhưng nghĩ đến còn phải nhờ vả Trương lão phu nhân nên chỉ có thể nhịn xuống.
Xe ngựa lộc cộc tới trước Trương phủ, phụ tử hai người xuống xe tới thẳng sân viện của Trương lão phu nhân.
Trương gia con đàn cháu đống, bên người Trương lão phu nhân có mấy tiểu đồng năm sáu tuổi, bảy tám tuổi tiểu vây quanh, tiếng trẻ con ríu rít chọc Trương lão phu nhân cười ha ha. Nhìn thấy phụ tử Ngô gia tới, Trương lão phu nhân vội vàng bảo bọn họ ngồi xuống.
Nói chuyện vài câu, Trương lão phu nhân đã biết đôi phụ tử này có chuyện, bèn cho mọi người lui xuống, trong phòng chỉ còn lại mấy tỳ nữ hầu hạ bà ấy.
Ngô Tĩnh Vân đi đến bên cạnh Trương lão phu nhân, nhẹ giọng nói: “Ngoại bà, cũng để hai vị cô cô ra ngoài đi.”
Lời này khiến Trương lão phu nhân nhíu mày, nhưng vẫn bảo tỳ nữ ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ.
“Nói đi, chuyện gì?” Trương lão phu nhân nhìn Ngô Quốc Lương nói. Bà ta đối với nữ tế này vẫn xem như vừa lòng.
Ngô Quốc Lương có chút xấu hổ mở miệng, cuối cùng vẫn cắn răng thuật lại chuyện ở Sùng Quang tự, đương nhiên là phiên bản không dính dáng tới Ngô Tĩnh Vân.
Ông ta vừa nói xong, trong phòng yên tĩnh đến mức một tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Một lát sau, tiếng chung trà vỡ phá tan bầu không khí yên tĩnh, chỉ thấy Trương lão phu nhân run rẩy chỉ vào Ngô Quốc Lương nói: “Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng! Sao ngươi lại có mặt mũi tới đây? Còn muốn ta thay ngươi tới phủ Vĩnh Ninh hầu xin lỗi, chùi mông cho kế thất lòng dạ hiểm ác của ngươi, không có cửa đâu, nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Ngô Quốc Lương quỳ phịch xuống đất, mắt đong đầy lệ, nghẹn ngào nói: “Nhạc mẫu, tiểu tế cũng biết chuyện này khiến ngài khó xử, nhưng tiểu tế thật sự không còn cách nào a! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, không riêng gì mẫu tử Phùng thị mất thể diện mà chính Tĩnh Vân cũng sẽ chịu liên lụy a! Nhạc mẫu, cầu ngài vì Tĩnh Vân mà suy nghĩ lại.”
Trương lão phu nhân hận đến mức cắn chặt khớp hàm, nếu có thể, bà ấy hận không thể xé mấy miếng thịt trên người Ngô Quốc Lương. Nhưng mấy câu sau đó của ông ta lại khiến bà vô cùng bất lực. Đúng vậy, chuyện này truyền ra ngoài, ngoại tôn nữ của bà ấy cũng không được yên thân.
“Ngoại bà...” Ngô Tĩnh Vân quỳ bên chân Trương lão phu nhân khóc rống, Trương lão phu nhân cũng không nhịn được chảy nước mắt, bàn tay già nua vỗ về đỉnh đầu nàng ta: “Sao mệnh của hài tử này lại khổ như vậy!”