Hai mắt Tiêu Ngọc Châu sáng lấp lánh, giống như chuột nhỏ trộm được dầu ăn. Đường Thư Nghi sờ sờ đầu nàng ấy, "Nhanh đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi."
Tiêu Ngọc Châu gật đầu, sau đó kéo tay áo Đường Thư Nghi nói: "Nương, lúc người không nhớ cha liền rất vui vẻ, sau này… đừng nhớ đến cha nữa."
Đường Thư Nghi sững người một lát, sau đó cười nói: "Được, nương sau này không nghĩ đến hắn nữa."
Tiêu Ngọc Châu cười toe toét, mặc dù nàng ấy không hiểu rất nhiều chuyện, nhưng mẫu thân lúc trước thường thường nhắc đến phụ thân, mỗi một lần nhắc đến phụ thân đều lộ ra bộ dáng buồn bã không vui. Lúc đó, cả nhà bọn họ như bị bao phủ bởi một lớp sương mù u ám, ai nấy đều không vui.
Khoảng thời gian gần đây mẫu thân rất ít nhắc đến phụ thân, vừa vui vẻ vừa tươi sáng, người trong nhà bọn họ cũng trở nên sống động hơn rất nhiều.
"Nghỉ ngơi đi" Đường Thư Nghi lại sờ sờ đầu Tiêu Ngọc Châu, sau đó đi ra khỏi đông sương phòng.
Đứng trong viện, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời đêm, Đường Thư Nghi không khỏi thở dài một hơi: "Hỏi thế gian tình là gì!"
Từ trong ký ức nàng có thể cảm nhận được, tiền thân có tình cảm sâu đậm với Tiêu Hoài. Khi Tiêu Hoài đóng quân ở biên cương, nàng ấy vừa nhớ vừa lo lắng, sau khi Tiêu Hoài qua đời, nàng ấy lại càng ốm yếu hơn. Lại nghĩ đến trong sách, kiếp trước tình cảm Ngô Tĩnh Vân dành cho Tiêu Ngọc Thần sâu đậm như biển, nàng không khỏi thở dài: "Cần gì chứ?"
Tình yêu là thứ dễ khiến con người tổn thương nhất, không đụng vào nó là tốt nhất. Nàng hiện tại như vậy cũng tốt, hưởng thụ đại ngộ cuộc sống của một hào phú quý phụ, chăm sóc hài tử, lại nghĩ cách làm sao kiếm tiền, cuộc sống không cần phải sống quá tốt.
Cảm khái một hồi, nàng liền trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi. Bây giờ nàng đã hình thành thói quen ngủ sớm dậy sớm, tắm rửa xong liền nằm trên giường, không lâu sau liền ngủ thiếp đi.
Tiền viện, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh lẳng lặng đứng trong gió lạnh, một lúc sau, Tiêu Ngọc Minh kéo áo choàng trên người, không kiên nhẫn nói: "Đại ca, huynh rốt cuộc muốn nói cái gì, nói nhanh một chút được không? Huynh không thấy lạnh?"
Tiêu Ngọc Thần ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời đêm, bộ dáng sầu não, "Mẫu thân như bây giờ rất tốt, nhưng những gì nương nói ngày hôm nay, khó tránh khiến người ta cảm thấy lo lắng."
Tiêu Ngọc Minh trợn tròn mắt, "Lấy phong cách làm việc bây giờ của nương, chúng ta sẽ chịu thiệt sao? Sẽ khiến người ta nắm được thóp sao?"
Tiêu Ngọc Thần lắc đầu, "Không." Người còn làm người ta chịu thiệt.
"Vậy là được rồi, chỉ cần nương không chịu thiệt, không bị người khác nắm thóp, nương không tuân theo tam tòng tứ đức thì có làm sao?" Tiêu Ngọc Minh bước chân đi về phía viện mình, miệng còn nói: "Đại ca ngươi chỉ lo lắng không đâu, thời gian đó không bằng đọc thêm sách, sau này thi chức tiến sĩ mang về nhà."
Tiêu Ngọc Thần: ".... Vậy ngươi cũng phải chăm chỉ luyện võ."
Tiêu Ngọc Minh: "Nếu huynh có thể thi chức tiến sĩ mang về nhà, ta liền không cần lo lắng."
Có người chống ở phía trước, lúc vui chơi càng không cảm thấy áp lực. Hắn sợ Tiêu Ngọc Thần không chống đỡ được Hầu phủ, sau đó Đường Thư Nghi sẽ đặt hy vọng lên người hắn.
Tiêu Ngọc Thần nhìn bóng lưng hắn khẽ xuất thần, sau đó tự cười chính mình, quay về Thanh Phong Uyển của mình. Đúng là hắn nghĩ quá nhiều, phong cách hành sự của mẫu thân bây giờ không thua gì nam tử, cho dù hành động tuỳ tiện một chút, cũng không bị người khác nắm thóp.
Xem ra, Nhị đệ còn sáng suốt hơn hắn, chỉ là quá bướng bỉnh. Nếu như hắn để thể đặt toàn bộ sự thông minh của mình vào con đường chính đạo, vậy thì tốt biết bao nhiêu.