Năm lần bảy lượt 2
Nhược điểm lớn nhất của Ngô gia đang nằm trong tay nàng, nhưng nàng không thể nói ra, không phải là vì ước định với Ngô Quốc Lương mà là một khi chuyện ở chùa Sùng Quang lộ ra, toàn bộ nữ quyến Ngô gia, cho dù đã gả đi hay vẫn còn ở khuê phòng đều sẽ gặp tai ương.
Người chưa gả đi nhưng đã đính hôn có khả năng sẽ bị từ hôn, còn chưa đính hôn thì khó mà tìm được nhà trong sạch. Người đã gả đi nếu được nhà chồng coi trọng, đứng vững gót chân thì còn đỡ, chỉ là không dám ngẩng đầu ở nhà chồng, mất chút thể diện mà thôi. Nhưng còn những người không được coi trọng, không đứng vững gót chân rất có thể sẽ bị hưu.
Đây là vận mệnh của nữ tử cổ đại.
Nàng không thể vì trả thù Ngô Quốc Lương và Ngô Tĩnh Vân mà liên lụy nhiều nữ tử vô tội như vậy. Có lẽ nàng làm như vậy, rất nhiều người sẽ nói nàng quá yếu đuối, nhưng nàng không có cách nào vì nhất cử nhất động của mình mà hủy hoại cuộc đời của người khác.
Bên này, Triệu quản gia suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nô tài có một biểu huynh, từng vì có chuyện gấp cần dùng bạc mà vay nặng lãi ở chỗ Ngô phu nhân.”
Lúc hắn nghe được chuyện này cũng chẳng để trong lòng, dù sao mấy chuyện cho vay nặng lãi này tuy đã bị triều đình nghiêm cấm nhưng rất nhiều phu nhân đại gia vẫn cứ làm. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện trái pháp luật, nghĩ đến Ngô Quốc Lương nghiêm cẩn như thế là biết.
Đường Thư Nghi nghe hắn nói xong thì mỉm cười, Ngô Quốc Lương đúng là cưới được một kế thất rất tốt!
“Kêu biểu huynh kia của ngươi viết lại đầu đuôi chuyện vay nặng lãi của Ngô phu nhân.” Sợ hắn cố kỵ chuyện Ngô gia trả thù biểu huynh hắn, Đường Thư Nghi lại trấn an nói: “Yên tâm, Ngô gia không dám tìm hắn gây phiền toái, sau này Hầu phủ sẽ che chở cho hắn.”
Triệu quản gia gật đầu đồng ý.
Xét đến cùng, vẫn là Ngô Tĩnh Vân chưa từ bỏ ý định!
Lúc trước nàng nương tay là do nàng cảm thấy kiếp trước Ngô Tĩnh Vân chịu nhiều đau khổ vì Tiêu Ngọc Thần như vậy, cuối cùng còn buồn bực mà chết, lòng mang thống hận là đương nhiên, muốn trả thù cũng dễ lý giải. Cho nên tuy nàng có ngăn trở hành động của Ngô Tĩnh Vân nhưng chưa từng phản kích.
Nhưng không thể năm lần bảy lượt như vậy, lần này tuyệt đối không thể hiền lành nương tay.
Con người đều ích kỷ, nàng cũng vậy. Nàng hiện tại là Vĩnh Ninh hầu phu nhân, là mẫu thân của Tiêu Ngọc Thần, không thể cứ tiếp tục nhân nhượng Ngô Tĩnh Vân.
Thính đường tiền viện, Ngô Quốc Lương đã ngồi đó uống mấy ly trà, đi nhà xí hai lần mà còn chưa nhìn thấy bóng dáng Đường Thư Nghi đâu, đến cả Triệu quản gia cũng mất tung mất tính. Ông ta biết lần này Hầu phu nhân đã vô cùng tức giận, cố ý chỉnh ông ta đây mà.
Nhưng mà ông ta rất ủy khuất đó. Đến bây giờ ông ta vẫn mơ hồ không rõ vì sao Phương sơn trưởng lại ra mặt cho nữ nhi của ông ta?
Tuy rằng Phương sơn trưởng có quan hệ với nhạc phụ đã chết của ông ta, nhưng quan hệ giữa Phương sơn trưởng và Trương gia cũng chỉ ở mức không tồi, nữ nhi Ngô Tĩnh Vân của ông ta bình thường cũng không gặp lão nha!
Đây không phải là rước thêm phiền sao?
Bây giờ ông ta vô cùng sợ hãi, sợ Hầu phu nhân dưới cơn tức giận nói ra chuyện ở chùa Sùng Quang. Nếu chuyện đó truyền ra ngoài, không chỉ có nữ quyến Ngô gia tai họa ngập đầu mà cả ông ta cũng không còn mặt mũi gặp ai, sau này cũng đừng mong có thể lăn lộn trên quan trường.
Ông ta nôn nóng như kiến bò trên chảo lửa, đi tới đi lui trong thính đường. Ông ta bước ra cửa, vừa nhìn thấy gã sai vặt của Hầu phủ, ông ta đã móc một khối nguyên bảo năm lượng ra đưa cho gã sai vặt nọ: “Ngươi giúp ta thông báo cho Hầu phu nhân một tiếng.”
Gã sai vặt vội vàng lui về phía sau: “Ngô đại nhân ngài đừng hại ta.”
Ngô Quốc Lương còn có thể làm gì đây? Chỉ có thể về thính đường tiếp tục chờ.