Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 156 - Chương 156. Phạt Sáu Mươi Trượng 2

Chương 156. Phạt sáu mươi trượng 2 Chương 156. Phạt sáu mươi trượng 2

Tiêu Ngọc Thần cũng thẫn thờ, hậu viện Hầu phủ vô cùng yên bình, hắn từng nghe người ta nói nữ tử ở hậu trạch đấu đá vô cùng lợi hại, nhưng hôm nay là lần đầu tiên biết được rõ ràng tỉ mỉ như vậy, nữ tử hậu trạch tranh đấu sao lại tàn nhẫn đến như vậy.

Trương lão phu nhân đã khóc đến mức không còn khóc được thành tiếng, lôi kéo Ngô Tĩnh Vân hỏi tại sao trước giờ nàng ta không nói với bà ấy, Ngô Tĩnh Vân chỉ lắc đầu. Đường Thư Nghi cảm thấy hẳn là Phùng thị kia làm việc quá kín kẽ, cho dù Ngô Tĩnh Vân có nói thì Phùng thị cũng có cách ứng đối.

Chỉ là, Phùng thị lợi hại như vậy, Ngô Tĩnh Vân cũng ăn không ít chiêu của bà ta, sao lại không học được chiêu nào vậy? Bằng không kiếp trước lúc đấu đá với Liễu Bích Cầm cũng không thua thảm như vậy. Nhưng nghĩ lại, tim của Tiêu Ngọc Thần đặt ở chỗ Liễu Bích Cầm, dù cho Ngô Tĩnh Vân có muôn vàn thủ đoạn thì cũng vô dụng.

Nhưng đồng tình chỉ là đồng tình thôi, chuyện Ngô Tĩnh Vân gặp phải không phải do nàng mà ra, còn bảo Tiêu Ngọc Thần để cho nàng ta xả giận, ân oán chấm dứt, có một số lời cần nói vẫn phải nói.

Trương lão phu nhân ôm Ngô Tĩnh Vân khóc một hồi, sau đó đứng dậy thi lễ với Đường Thư Nghi: “Hầu phu nhân, lúc trước đều là do nha đầu Tĩnh Vân này sai, ta thay nó nhân lỗi. Nhưng chuyện lần này quả thật không liên quan tới Tĩnh Vân, đều là do tên nghiệp chướng nhà ta gây ra. Ta giao nó cho ngươi, tùy ngươi muốn đánh muốn giết thế nào cũng được.”

Trương lão phu nhân thật sự rất thương Ngô Tĩnh Vân a, nhưng Ngô Tĩnh Vân có nghĩ tới kỳ vọng của Trương lão phu nhân vàTrương gia không?

“Lão phu nhân, hôm nay ta tới cũng không phải để hưng sư vấn tội.” Đường Thư Nghi nói: “Chỉ là đã làm sai thì phải gánh vác trách nhiệm. Nhưng xử phạt thế nào thì cứ để lão phu nhân quyết định đi.”

Lão phu nhân nàng nói xong, lại nhìn về Tiêu Ngọc Thần sắc mặt tái nhợt và y phục loang lổ vết máu, bà ấy nắm chặt tay thành quyền, nhắm mắt lại, nói vọng ra ngoài: “Trương ma ma.”

Một ma ma khoảng bốn năm chục tuổi vén mành đi vào, Trương lão phu nhân nói với bà ấy: “Đến tiền viện gọi Trương Đại và Trương Nhị tới đây.”

Bà ấy nói xong lại nhìn về phía Trương ngũ công tử, ngữ khí quyết tuyệt nói: “Ngươi vì tư lợi, hãm hại người khác, đọc sách mấy năm cũng như không. Phạt sáu mươi trượng cho ngươi nhớ thật kỹ.”

“Lão phu nhân.” Trương lão phu nhân vừa nói xong, Trương ma ma đã quỳ sụp xuống: “Lão phu nhân, Trương Đại Trương Nhị sức lực lớn, sáu mươi trượng đánh xuống, Ngũ công tử cũng mất nửa cái mạng.”

“Đánh nặng như vậy nó mới nhớ lâu, mau đi đi.” Trương lão phu nhân nói.

Trương ma ma chỉ có thể đứng lên đi ra ngoài gọi người, lúc nhìn thấy mảng máu lớn trên người Tiêu Ngọc Thần trên, bà ấy cũng hiểu vì sao Trương lão phu nhân phải nặng tay như vậy. Tiêu thế tử là khổ chủ đã trọng thương như vậy, Ngũ công tử nhà họ ra tay hại ngươi, tất nhiên không thể phạt nhẹ.

Trương ma ma mềm nhũn bước ra ngoài, trong lòng còn đang oán trách Ngô Tĩnh Vân, nếu không phải vì nàng ta thì Ngũ công tử cũng không cần chịu tội lớn như vậy.

Chỉ một lúc sau, hai hộ vệ Trương Đại và Trương Nhị của Trương gia đã tới, Trương ngũ công tử bi ai bước ra ngoài, Ngô Tĩnh Vân nhìn theo bóng dáng hắn ta rồi khóc rống. Một lúc sau, bên ngoài truyền đến tiếng mộc bản đánh vào người và tiếng kêu rên của Trương ngũ công tử.

Trương lão phu nhân vẫn luôn nắm chặt nắm tay, đó là tôn tử bà ấy yêu thương nhất, sao có thể không đau lòng. Nhưng nếu lần này không khiến nó nhớ kỹ, không chừng lần sau sẽ gây ra tai họa lớn hơn.

Bình Luận (0)
Comment