Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 175 - Chương 175. Sớm Ngày Tính Toán 1

Chương 175. Sớm ngày tính toán 1 Chương 175. Sớm ngày tính toán 1

Sớm ngày tính toán 1

Mạnh Thành Thiên tuy đọc sách không thông nhưng lại rất thích cưỡi ngựa, thuật cưỡi ngựa xem như không tồi. Ngựa của hắn ta bị Tiêu Ngọc Minh dốc hết toàn lực quật một roi thì hoảng loạn chạy như bay, nhưng hắn ta cũng không ngã ngựa, trấn an con ngựa của mình xong lập tức vọt tới chỗ Tiêu Ngọc Minh.

Bên này, Tiêu Ngọc Minh và đám Tề Nhị Nghiêm Ngũ đã hội hợp, vừa nói vừa cười. Mạnh Thành Thiên đưa theo vài người vọt tới, vừa xuống ngựa đã muốn đánh nhau với bọn Tiêu Ngọc Minh.

“Mạnh Thành Thiên, có giỏi thì tỷ thí với ta một phen, sao hả?” Tiêu Ngọc Minh tay trái cầm roi ngựa vỗ vỗ vào tay phải.

“So cái gì?” Mạnh Thành Thiên biết thằng nhãi Tiêu Ngọc Minh này quỷ kế đa đoan, không dám đồng ý ngay. Nhưng lại thấy Tiêu Ngọc Minh khinh thường nhìn hắn ta nói: “Nghe nói bên Tây Sơn có hồng hồ, chúng ta tỷ thí một phen, xem ai có thể bắt được nó.”

Mạnh Thành Thiên chưa từng nghe nói Tây Sơn kinh giao có hồng hồ, bèn quay sang hỏi người bên cạnh. Một người nhỏ giọng nói: “Quả thật có nghe Tây Sơn có hồng hồ ly, lông đỏ như máu, trông rất đẹp mắt.”

Mà lúc này, ở phía đối diện truyền đến tiếng chế nhạo của Tề Nhị và Nghiêm Ngũ: “Mạnh Thành Thiên, ngươi có dám đi hay không.”

Mạnh Thành Thiên cảm thấy tài săn bắn của mình cũng không thua ba tên khốn trước mắt này, bèn hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Được, vậy thắng cược sẽ được gì?”

Nghiêm Ngũ và Tề Nhị đều nhìn về phía Tiêu Ngọc Minh, Tiêu Ngọc Minh nhấp môi không nói lời nào, bộ dáng lưỡng lự. Mạnh Thành Thiên thấy thế, trào phúng nói: “Sao hả? Tiêu Nhị ngươi vừa nghe tới phần thưởng thắng cược đã bối rối rồi sao?”

Tiêu Ngọc Minh làm ra vẻ bị khích tướng, hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu ngươi thắng, ta cho ngươi một con chiến mã quan ngoại, nếu ta thắng thì sao?”

Mạnh Thành Thiên vừa nghe tới chiến mã quan ngoại thì mắt lập tức sáng lên, hắn ta kích động nói: “Được, nếu ta thua, ta sẽ cho ngươi năm ngàn lượng bạc, sao hả?”

Tiêu Ngọc Minh bĩu môi: “Tiểu gia thiếu bạc sao?”

“Vậy ngươi muốn cái gì?” Mạnh Thành Thiên hỏi.

Tiêu Ngọc Minh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫy vẫy tay nói: “Được rồi được rồi, bạc đi vậy.”

Năm ngàn lượng bạc có thể mua được bốn năm con chiến mã quan ngoại. Không đúng, chiến mã quan ngoại này có đôi khi có nhiều bạc cũng không mua được đâu.

Hai người định ra thời hạn bảy ngày, ai săn được hồng hồ trước sẽ là người chiến thắng. Bàn bạc xong, nhân mã đi về phía Tây Sơn. Trên đường đi, Tề Nhị nhỏ giọng hỏi Tiêu Ngọc Minh: “Sao ngươi lại muốn tỷ thí với hắn ta?”

Tiêu Ngọc Minh nghĩ nghĩ, không nói tình hình thực tế cho bọn họ, chỉ tìm cớ qua loa: “Nhìn hắn ta không vừa mắt.”

Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đều hiểu rõ. Nhị hoàng tử và phủ Vĩnh Ninh hầu không đội trời chung, nhà ngoại Lương gia của hắn ta cũng giống nhau, do đó nhà mẹ đẻ của Lương nhị phu nhân và phủ Vĩnh Ninh hầu cũng không thể nào lui tới.

“Có người nói Tây Sơn có hồng hồ nhưng chưa có ai thấy qua nha, lần này chưa chắc ngươi đã thắng.” Nghiêm Ngũ nói.

Tiêu Ngọc Minh cười quỷ dị: “Mấy hôm trước ngoại công của ta có được một con hồng hồ.”

Tề Nhị và Nghiêm Ngũ nghe hắn nói thế thì sửng sốt, sau đó bật cười ha ha, hai người bắt đầu thương lượng xem nên tiêu xài năm ngàn lượng bạc Tiêu Ngọc Minh thắng được như thế nào.

Một đoàn bảy tám quý công tử, mặc cẩm y hoa phục, cưỡi ngựa tiến vào phạm vi Tây Sơn, nháy mắt đã khiến mấy trăm dặm quanh đó náo động, Liễu Bích Cầm và Hồng Nhi cũng biết được chuyện này từ miệng Quan đại tẩu.

Quan đại tẩu đi rồi, Hồng Nhi làm như vô tình nói với Liễu Bích Cầm: “Tiểu thư, ngài nói là công tử nhà ai thế?”

Liễu Bích Cầm có chút hoảng loạn nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Nàng ta lắc đầu nói: “Sao ta biết được.”

Bình Luận (0)
Comment