Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 200 - Chương 200. Đúng Là Một Vở Tuồng! 2

Chương 200. Đúng là một vở tuồng! 2 Chương 200. Đúng là một vở tuồng! 2

Đúng là một vở tuồng! 2

Liễu Bích Cầm đã sợ tới mức run rẩy cả người, tình hình bây giờ giống hệt tình cảnh lúc bọn họ bị xét nhà khi trước. Nàng ta muốn phủ nhận bản thân là nữ nhi của Liễu Ngọc Sơn, nhưng người từng là ma ma thiếp thân của nàng ta đang ở bên cạnh, nàng ta không thể nào phủ nhận, chỉ có thể cúi đầu rơi nước mắt, không rên một tiếng.

Ngay cả như vậy mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, nhưng Tào ngự sử đã là người hơn năm mươi tuổi, trường hợp nào mà chưa từng thấy qua, tự nhiên sẽ không vì này động dung. Ông ấy lãnh đạm hỏi: “Ngươi là nữ nhi tội thần, theo ghi chép của Hình bộ thì ngươi đã qua đời, tại sao bây giờ lại ở đây?”

Liễu Bích Cầm vẫn khóc lóc không nói lời nào, Tào ngự sử lại hỏi: “Mạnh Thành Thiên nói ngươi là người của Lương Kiện An, ngươi được Lương Kiện An giấu ở đây sao?”

Liễu Bích Cầm vẫn khóc không nói, nhưng Tào ngự sử lại trưng ra dáng vẻ cái gì ta cũng biết. Ông ấy lại nói: “Ngươi giả chết trốn ngục, hiện tại lại trốn ở đây, đều là việc làm của Lương Kiện An đúng không?”

Liễu Bích Cầm tiếp tục im lặng rơi lệ. Nhưng Tào ngự sử đã xem như nàng ta đang cam chịu, ông ấy lại hỏi: “Lúc trước phụ thân ngươi tham ô quân lương, Lương Kiện An có tham dự hay không?”

Liễu Bích Cầm đã hoàn toàn mờ mịt, nàng ta đâu ngờ sau khi rời bỏ phủ Vĩnh Ninh hầu để trèo lên người Mạnh Thành Thiên sẽ dẫn đến kết cục như hôm nay. Hiện tại phải làm gì đây, nàng ta không biết, một chút cũng không biết.

Lúc này nàng ta lại nghĩ tới Tiêu Ngọc Thần, nàng ta hy vọng Tiêu Ngọc Thần có thể giống như lần trước cứu nàng ta thoát khỏi hố lửa. Nhưng nàng ta cũng rất rõ ràng khả năng này vô cùng nhỏ bé, lúc nàng ta đi cùng Mạnh Thành Thiên, chắc khác nào đã tự tay cắt đứt với Tiêu Ngọc Thần.

“Được rồi, bản quan đã rõ.” Tào ngự sử thâm sâu nhìn Liễu Bích Cầm, sau đó xoay người rời đi, đồng thời phân phó gia nô canh giữ tòa nhà này nghiêm ngặt, chờ người của Hình bộ tới.

Ông ấy trèo lên xe ngựa đi mất, Mạnh Thành Thiên vẫn còn ngây ngốc. Hắn ta bị giữ chặt bên ngoài, Tào ngự sử nói gì bên trong hắn ta không biết được một chút, nhưng hắn ta mơ hồ nhận ra lần này có thể đã gây ra họa lớn rồi.

Thoát khỏi trói buộc, hắn ta cũng chẳng còn tâm trí nhớ tới mỹ nhân bên trong có chịu kinh hách hay không, lập tức bò lên xe ngựa nhà mình rồi quát xa phu: “Về nhà, về nhà, mau về nhà.”

Mà động tác của Tào ngự sử vô cùng nhanh, chưa đến một khắc mà người của Hình bộ đã đưa Liễu Bích Cầm đi, nửa canh giờ sau, tấu sớ ông ấy buộc tội Lương Kiện An chứa chấp nữ nhi tội thần đã được đưa tới trước mặt Hoàng thượng.

Hoàng đế mấy ngày nay long thể bất an, mỗi ngày trời vừa sáng đã muốn đi ngoài nhưng cả nửa ngày trời vẫn không đi được. Hơn nữa lúc tối còn thường xuyên nằm mơ, mơ thấy Lục đệ đã chết gần ba năm của y. Mỗi khi tỉnh lại, tim y đều đập rất nhanh.

Dưới tình huống như vậy, tâm tình tất nhiên chẳng tốt đẹp gì.

Uống một ly trà thôn tràng nhuận khí, Hoàng đế cầm sổ con tiếp tục phê duyệt. Làm Hoàng đế, có đôi khi cũng rất phiền muộn, tựa như đồng tấu chương này, mỗi ngày đều sẽ cao gấp đôi, hôm nay phê xong rồi, ngày mai đến Ngự Thư Phòng vẫn còn thấy rất nhiều.

Không kiên nhẫn nhìn mấy quyển sổ con, Hoàng đế lại cầm lấy một quyển, sau khi xem xong, y cau mày nói: “Trẫm nhớ rõ lần trước Lương gia Lương Kiện An nói Vĩnh Ninh hầu thế tử chứa chấp nữ nhi của Liễu Ngọc Sơn?”

Đại thái giám Tiêu Khang Thịnh nghe xong, nghĩ nghĩ nói: “Đúng là có chuyện như vậy, sau đó Lương nhị gia còn tới đó lục soát, kết quả bên trong trống không. Lương nhị gia dưới cơn tức giận đã phá hủy một hòn non bộ trong tòa nhà kia của phủ Vĩnh Ninh hầu, bồi thường ba vạn lượng bạc.”

“Hừ, một nữ nhân Liễu gia mà làm ra nhiều chuyện như vậy.” Hoàng đế không vui nói: “Hiện tại Tào Hoành Thịnh buộc tội Lương Kiện An chứa chấp nữ nhi tội thần, còn có chứng cứ, người đã bắt được. Thật là một vở tuồng à!”

Hoàng đế ném sổ con sang một bên, nói: “Gọi Nhị hoàng tử tới đây, bảo nó giải thích cho trẫm.”

Bình Luận (0)
Comment