Tiêu Ngọc Thần nghe xong, ngồi đó sững sờ hồi lâu, sau đó nói: "Làm phiền Triệu quản gia, tìm người thu xác giúp bọn họ."
Thấy hắn không đau buồn cũng không phẫn nộ, Triệu quản gia an tâm hơn một chút rồi nói: "Được, lão nô liền đi làm."
"Nếu có người hỏi, bảo ta niệm tình cũ, không nỡ để bọn họ phơi xác ngoài nơi hoang dã." Tiêu Ngọc Thần lại nói.
"Vâng, lão nô biết nên nói như thế nào." Triệu quản gia nói.
Tiêu Ngọc Thần phất phất tay bảo hắn ra ngoài, khi Triệu quản gia quay đầu lại, thấy hai mắt hắn đã đỏ lên. Mặc dù nói hận nàng ta không tin tưởng chính mình, hận nàng ta lao vào vòng tay của người khác, nhưng nàng ta chết rồi, hắn vẫn vô cùng đau lòng. Vì nàng ta, cũng vì những tình cảm đã trả giá nhiều năm qua.
Khi nước mắt sắp rơi xuống, hắn đưa tay gạt đi, sau đó lại tự cười nhạo chính mình. Chung quy là hắn quá ngu ngốc, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa.
Lúc này, Trường Minh đi tới, theo sau tiểu nha hoàn bưng đồ ăn, "Công tử, ăn cơm trưa thôi."
Tiêu Ngọc Thần lại thở ra một hơi dài, rời giường ăn cơm. Thức ăn vào miệng như nhai sáp, nhưng hắn vẫn bắt mình ăn gần hết.
Bây giờ nghĩ lại, trong mười bảy năm qua, hắn cứ mơ mơ hồ hồ mà sống, chỉ biết tận hưởng những cuộc sống hào hoa và địa vị vinh quang do gia đình mang lại, nhưng trước giờ chưa từng trả ơn gia đình, thậm chí còn suýt khiến người nhà gặp nguy hiểm.
Về sau, hăn phải gánh vác trách nhiệm mà hắn nên gánh vác.
Ăn cơm xong, vừa bảo người thu dọn đồ đạc đi, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu đi tới. Hai người đứng trước mặt hắn, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, Tiêu Ngọc Châu nói: "Đại ca cho dù bị bệnh, cũng là nam tử tuấn mĩ nhất Thượng Kinh."
Tiêu Ngọc Minh liếc mắt nhìn con bé, "Ngoại hình đối với nam tử mà nói căn bản không quan trọng chút nào."
Tiêu Ngọc Châu hừ lạnh một tiếng, "Huynh vì ghen tỵ với vẻ tuấn mỹ của đại ca nên mới nói như vậy."
Tiêu Ngọc Minh không đồng ý, hắn mở rộng hai tay, xoay người nói: "Tiêu Ngọc Châu, mở to mắt ra nhìn, tiểu gia ta lớn lên cũng không tồi, hoàn toàn cùng kiểu tuấn mỹ như đại ca, ta còn cần ghen tỵ sao?"
Tiêu Ngọc Châu: "Dù sao muội thấy đại ca là tuấn mỹ nhất."
Tiêu Ngọc Minh vẫn muốn phản bác, Tiêu Ngọc Thần không biết nên khóc hay cười nói: "Được rồi, các ngươi đều nói đúng."
"Mẫu thân ăn cơm chưa?" Hắn lại hỏi.
"Mẫu thân ăn rồi." Tiêu Ngọc Châu ngồi xuống bên cạnh hắn nói: "Mẫu thân nói, mấy ngày nữa vết thương của hai huynh khỏi rồi, chúng ta sẽ anh lẩu, đại ca ngươi nhanh khỏi lên đấy!"
Tiêu Ngọc Thần gật đầu, sau đó hỏi: "Nhị thúc lại đến gia thục tìm muội sao?"
Tiêu Ngọc Chu lắc đầu, "Nghe nói di nương của Tiêu Thanh Vũ đặc biệt được sủng ái."
"Chuyện của nhị phòng chúng ta đừng quan tâm, nhưng Tiêu Thanh Vũ không thể bắt nạt muội, sau này ta sẽ nói với nhị thúc." Tiêu Ngọc Thần nói.
Tiêu Ngọc Châu nghe hắn nói vậy liền mỉm cười: "Nếu ca đi tìm nhị thúc, thúc ấy chắc chắn sẽ sợ ngay lập tức."
Tiêu Ngọc Minh ở bên cạnh cũng cười bên cạnh, Tiêu Kính người người chỉ biết hiếp yếu sợ cứng. Tiêu Ngọc Thần là thế tử của Hầu phủ, tương lai là Hầu gia, tìm hắn ta nói chuyện, hắn ta tự nhiên sợ.
Ba huynh muội nói chuyện một lúc, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Chu sợ Tiêu Ngọc Thần mệt, cho nên rời đi không ở lại lâu. Tiêu Ngọc Thần tiễn bọn họ ra cửa, nhìn bóng lưng bọn họ, trên mặt không khỏi nở nụ cười.
Ngoài tình tình ái ái, hắn vẫn còn rất nhiều.