Mạnh Tú Trân thấy bộ dáng Lương mẫu thương tâm như muốn chết, trong lòng cũng không dễ chịu đến đâu, nhưng nàng ta cũng không thể để tâm quá nhiều, nàng ta bây giờ đâu đâu cũng khó khăn, không còn tâm ý quan tâm đến người khác.
Ra khỏi viện Lương lão phu nhân, nàng ta đi về phía phòng bếp. Nếu muốn đến nhà lao thăm Lương Kiện An, cũng không thể đi tay không, dù sao còn phải nói ngọt để hắn ta ký thư hoà ly. Nàng ta dự định nấu một vài món ăn mà Lương Kiện An thích, mang đến cho hắn ta.
Nhưng trên đường đi gặp phải hai nữ nhi, bọn họ muốn đến thăm Lương lão phu nhân. Đôi mắt của hai nữ nhi đều đẫm lễ, rõ ràng đã khóc rồi. Nghĩ đến chuyện sau khi hoà ly, phải tách khỏi hai nữ nhi, trái tim Mạnh Tú Trân đau đớn râm rỉ, đôi mắt bất giác đẫm lệ.
"Nương, cha thật sự sẽ bị xử tử sao?" Đại nữ nhi khóc hỏi, tiểu nữ nhi cũng dùng ánh mắt tha thiết nhìn nàng ta.
Nước mắt Mạnh Tú Trân tuôn rơi, không phải vì Lương Kiện An, mà vì nàng ta sắp phải tách xa hai nữ nhi. Đưa tay sờ sờ đầu bọn họ, nàng ta nói: "Các ngươi đừng sợ, quý phi cô cô và Nhị hoàng tử biểu ca của các ngươi, sau này sẽ bảo vệ các ngươi."
Nàng ta tránh trả lời liệu Lương Kiện An có bị xử tử hay không, đã nói rõ đáp án, hai nữ nữ bắt đầu bật khóc hu hu. Mạnh Tú Trân hít sâu một hơi, lau nước mắt cho bọn họ rồi nói: "Đi gặp tổ mẫu của các ngươi đi, nương ra phủ có chút chuyện."
Hai nữ nhi ngoan ngoãn đồng ý, sau đó cùng nhau đi đến viện của Lương lão bà tử, Mạnh Tú Trân kiên quyết xoay người tiếp tục đi về phía phòng bếp. Người đều ích kỷ, mặc dù nàng ta đau lòng hai nữ nhi, nhưng cũng không thể vì bọn họ, mà bỏ đi tương lai của nàng ta.
Khi đến phòng bếp, nàng ta bảo đầu bếp nấu vài món mà Lương Kiện An thích ăn, rồi mang đến đại lao của hình bộ. Mặc dù Lương Kiện An phạm tử tội, nhưng có Lương quý phi và Nhị hoàng tử ở, người nhà vẫn có thể vào thăm, nàng ta không chút trở ngại mà gặp được người.
Dù sao cũng là một tên tội phạm có địa vị đặc biệt, phòng giam của Lương Kiện An rộng rãi và sạch sẽ hơn những người khác, bản thân hắn ta thanh thanh sảng sảng, cũng không quá luộm thuộm. Nhìn thấy nàng ta, Lương Kiện An sững sờ một lát, sau đó nói: "Không ngờ tới, ngươi lại tới thăm ta."
Sắp chết rồi, nhưng hắn ta khá thản nhiên.
"Dù sao cũng là phu thê." Mạnh Tú Trân lấy thức ăn ra khỏi hộp, "Đều là đồ ngươi thích ăn, đặc biệt bảo nhà bếp làm cho ngươi."
Trong lòng Lương Kiện An ấm áp, mối quan hệ phu thê hai người trước đây, cơ hồ như người xa lạ.
Đưa tay ra cầm lấy một cái chân gà, hắn ta gặm mạnh một miếng, nước mắt trào ra. Cho du có biểu hiện ra thản nhiên đến cỡ nào, sắp phải chết, vẫn rất sợ hãi, cũng có nhiều chuyện quyến luyến khó thể buông bỏ.
"Lúc đầu, ở yến tiệc mùa xuân nhìn thấy người, trong lòng liền thấy khá thích." Mạnh Tú Trân nói về cuộc gặp gỡ đầu tiên trước khi họ đính hôn, khuôn mặt mang theo nụ cười, như thể quay lại lúc ban đầu, "Lúc mới thành hôn, là thật sự muốn sống những ngày tháng tốt đẹp với ngươi, chỉ là sau này lại rối tinh rối mù."
Khi người sắp chết, những mối hận thù trong quá khứ đều bị xem nhẹ, Lương Kiện An nghe nàng ta nói như vậy, trong lòng cũng nghĩ tới thời gian thành hôn ban đầu, những khoảnh khắc tốt đẹp giữa hai người.
"Sau khi ta chết, ngươi dẫn theo hai hài tử sống cho tốt, mặc dù đều là nữ hài nhi, nhưng cũng là chỗ dựa của ngươi." Lương Kiện An lau nước mắt nói.
Mạnh Tú Trân cúi đầu xuống, mím môi im lặng một lúc rồi nói: "Kiện An, ta từ nhỏ đã sống ở Thượng Kinh, nếu cùng bọn họ hồi hương, nhất định không thể thích ứng được. Ta dự định tiếp tục ở lại Thượng Kinh."
Lương Kiện An nghe nàng ta nói vậy thì sững sờ: "Ngươi... làm sao ở lại Thượng Kinh được? Hoàng thượng khẩu dụ, người nhà của ta phải rời Thượng Kinh."
Mạnh Tú Trân cắn răng, lấy thư hoà ly ra đặt trước mặt Lương Kiện An, "Kiện An, niệm tình nghĩa phu thê của chúng ta, ngươi thành toàn cho ta đi."