Lục gia 2
Tiêu Ngọc Châu nghe xong thì vỗ tay tán thưởng, còn cầm nhấc vạt váy chạy ra ngoài: “Con đi báo cho đại ca nhị ca.”
Đường Thư Nghi xua tay bảo con bé đi đi, nàng lại bảo Thúy Vân đến phòng bếp chuẩn bị đồ dùng cho bọn họ dùng cơm trưa, lại phân phó hạ nhân đưa tới đình hóng mát trong vườn hoa.
Chỉ một lúc sau, Tiêu Ngọc Châu đã được người tới nơi, không chỉ có Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh mà còn có Quan Nghi Niên, Nghiêm Ngũ và Tề Nhị. Mọi người đều vô cùng vui vẻ, Đường Thư Nghi và một đám người cùng đi ra vườn. Một lúc sau, Đường An Lạc cũng tới, tới cùng nàng ấy còn có Đường tam công tử và Đường tứ công tử.
Đường Thư Nghi nhìn một đám người, bèn mỉm cười đi tới phòng bếp bảo bọn họ chuẩn bị thêm nhiều nguyên liệu, người đông.
Tiêu Ngọc Châu, Đường An Lạc, Tiêu Ngọc Minh, Nghiêm Ngũ, Tề Nhị, Đường tứ công tử cùng nhau đắp người tuyết, Tiêu Ngọc Thần và Quan Nghi Niên, Đường tam công tử bắt đầu lấy đề tài tuyết để ngâm thơ làm phú. Đường Thư Nghi đưa theo Thúy Trúc Thúy Vân tới, cắt hoa mai mang vào đình hóng mát cắm hoa, mọi người ai làm việc nấy vô cùng nào nhiệt.
Chỉ một lúc sau, người tuyết đã đắp xong, Tiêu Ngọc Châu chạy đến bên cạnh Tiêu Ngọc Thần, lôi kéo tay hắn bắt hắn làm thơ cho người tuyết, Tiêu Ngọc Thần dở khóc dở cười, nhưng vẫn suy nghĩ một lát rồi nói: “Thủ phủng tuyết cầu tá tiểu hữu, vũ động thân tư sính chân ngụy. Tiết tiết tuyết hoa phi nhiễu nhĩ, phiên nhiên khởi bá vũ thiên hồi.”
Tiêu Ngọc Minh và đám Tề Nhị đều là học tra, sau khi nghe xong chỉ biết vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Quan Nghi Niên và Đường tam công tử ở bên cạnh bình luận bài thơ này. Đường Thư Nghi vừa cắm hoa vừa nói với Thúy Trúc Thúy Vân: “Đại công tử nhà ta vẫn là có chút tài năng.”
Thúy Trúc Thúy Vân nghe xong đều nở nụ cười.
Rất nhanh đã tới giờ cơm trưa, Đường Thư Nghi sai người dùng bình phong ngăn cách trong đình, mỗi bên đặt một nồi lẩu, nam nữ phân biệt dùng bữa.
Ngồi trong đình ấm áp, đối mặt với nồi lẩu nóng hôi hổi, nhìn tòa giả sơn, khóm trúc, bồn hoa, nhà thuỷ tạ ngoài đình bị tuyết phủ trắng... Loại này tương phản này khiến người ta sảng khoái không nói nên lời.
Dùng ngọ thiện xong, Đường Thư Nghi cảm thấy có chút mệt mỏi, bèn đứng dậy trở về nghỉ ngơi, để một đám người trẻ tuổi ở lại vui chơi. Mới vừa vào phòng, thay y phục thì lại có người đến báo, nói là phu thê Quan Hữu Căn tới.
Đường Thư Nghi nghe xong thì sửng sốt, tuyết lớn thế này mà hai người bọn họ từ Tây Sơn chạy tới đây, hẳn là đã xảy ra chuyện, bèn vội vàng bảo người tiến vào.
Phu thê Quan Hữu Căn phong trần mệt mỏi, mặt mũi đều đã lạnh đến đỏ bừng. Đường Thư Nghi cho người bưng trà nóng lên cho bọn họ rồi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Phu thê nghe nàng hỏi thì đều lộ vẻ ngượng nghịu, không biết phải mở miệng thế nào. Đường Thư Nghi thấy thế bèn nói: “Đều là người một nhà, có chuyện gì các ngươi cứ nói đi.”
Quan đại tẩu do dự chớp mắt rồi nói: “Là huynh đệ nhà mẹ đẻ Lục thẩm xảy ra chuyện, mạng người quan trọng, vừa lúc đụng phải bọn ta nên mới nghĩ muốn tới cầu ngài.”
Đường Thư Nghi có chút ngây ngốc, vị Lục thẩm này là ai?
Quan đại tẩu thấy thế bèn giải thích: “Lão hầu gia lúc ở trong thôn cưới một vị thê tử họ Lục, bọn ta đều kêu bà ấy là Lục thẩm.”
Đường Thư Nghi sửng sốt, hỏi: “Là Lục... có tin tức của bọn họ sao?”
Bọn họ chính là chỉ người Tiêu gia ở trong thôn, Quan đại tẩu cũng hiểu nhưng bà ấy chỉ lắc đầu nói: “Không có tin tức của Lục thẩm, huynh đệ nhà mẹ đẻ Lục thẩm lúc trước cũng đã để lạc bọn họ.”
Đường Thư Nghi gật đầu, hỏi: “Vậy đã xảy ra chuyện gì?”
Quan đại tẩu thở dài, mở miệng nói: “Huynh đệ nhà mẹ đẻ Lục thẩm mấy năm nay ở tại thôn Chu Sơn cách Thượng Kinh hai mươi dặm, cả nhà mười mấy người sống không hề dễ dàng, cũng may nhà bọn họ còn có một con bò, có thể làm xe bò chở hàng chở người kiếm chút bạc. Ai ngờ mấy ngày trước đại tôn tử nhà bọn họ đánh xe đưa người tới Thượng Kinh, lại đụng phải một chiếc xe ngựa ở cổng thành.”
“Đụng người khác bị thương sao?” Đường Thư Nghi hỏi.
“Không phải.” Quan đại tẩu lắc đầu, lại nói: “Người ngồi trong xe có ôm một bình hoa trong lồng ngực, xe ngựa vừa bị xe bò đụng phải thì hắn ta đã ngồi không vững, bình hoa lập tức bị văng ra ngoài... vỡ nát. Bọn họ yêu cầu bồi thường bình hoa, đại tôn tử Lục gia khẽ cắn môi đồng ý bồi thường, ai ngờ người nọ nói cái bình hoa kia trị giá vài trăm lượng. Cái này có bán cả nhà bọn họ đi cũng không đổi được mấy trăm lượng bạc! Cuối cùng người nọ báo quan, đại tôn tử Lục gia bị bắt vào đại lao.”
“Vậy làm sao người Lục gia lại đụng phải các ngươi?” Đường Thư Nghi lại hỏi.
Quan đại tẩu: “Hôm qua lão nhân nhà ta tới Thượng Kinh mua đồ, vừa vặn gặp được ở cổng thành.”
Lúc này Quan Hữu Căn mở miệng nói: “Ta và lão đại Lục gia khi còn nhỏ từng chơi với nhau, không nghĩ tới nhiều năm như vậy mà vẫn có thể nhận ra bọn họ. Thấy bọn họ gấp đến xoay mòng mòng, người bị đụng phải hình như cũng là người nhà quan, không còn cách nào nên mới nhờ bọn ta tới đây cầu ngài.”
Đường Thư Nghi trầm mặc chớp mắt nói: “Người Lục gia có tới không?”
“Có có, đang chờ bên ngoài Hầu phủ.” Quan Hữu Căn vội nói.
Đường Thư Nghi quay đầu nói với Thúy Vân: “Gọi người vào đi, hỏi xem người bị đụng phải là ai, bồi thường bạc cho bọn họ là được.”