Chỉ có thể nói tạo hóa trêu người 2
Đường Thư Nghi nghe xong, bèn nói với Thúy Trúc: “Ngươi đi hỏi một chút.”
Thúy Trúc lên tiếng đi ra ngoài, chỉ một lúc sau đã quay lại nói: “Đại Lý Tự khanh quả thật họ Tôn, danh tự Tôn Tu Vi, cũng có dính chút thân thích với Hầu phủ.”
“Thân thích thế nào?” Đường Thư Nghi hỏi.
“Đại cô nương phủ Võ Dương bá gả cho trưởng tôn của Tôn phủ.” Thúy Vân nói.
Đường Thư Nghi biết rõ phủ Võ Dương bá là nhà mẹ đẻ của lão Hầu phu nhân, Võ Dương bá đương nhiệm chính là thân huynh đệ của lão Hầu phu nhân, nhưng cũng không quá thân thiết. Nhưng chuyện này vừa nháo đã liên lụy đến thân thích của cả hai vị phu nhân của lão Hầu gia.
“Nếu đã là thân thích thì chuyện này dễ rồi.” Đường Thư Nghi quay đầu nói với Thúy Vân: “Ngươi đến tiền viện bảo Ngọc Thần tới Tôn phủ một chuyến.”
Thúy Vân đáp lời đi ra ngoài, Đường Thư Nghi cười nói: “Thật ra đều là thân thích cả, trưởng tôn của Tôn phủ chính là chất tôn nữ tế của nhà mẹ đẻ bà bà ta.”
Chuyện đã vậy thì cũng nên cho người Lục gia biết tình huống ở đây. Nàng đã bỏ ra thiện ý lớn nhất, đến lúc đó người bên kia làm như thế nào thì phải xem bọn họ. Nàng đương nhiên hy vọng mọi người chung sống hòa bình, dù sao lão Hầu gia đã đi rồi, cho dù có ân oán gì thì cũng nên hóa giải.
Huống hồ cũng đâu có ân oán gì, lão Hầu gia nghe nói bọn họ đã chết, cũng tìm kiếm một quãng thời gian thật dài mà không tìm được, sau đó mới cưới lão Hầu phu nhân. Lão hầu gia không tính là bỏ thê bỏ tử, lão Hầu phu nhân cũng không có ý đoạt phu quân của người ta. Chỉ có thể nói là tạo hóa trêu người.
Sau khi Lục đại tẩu biết Tôn gia là thân thích của lão Hầu phu nhân, cũng chính thân thích nhà mẹ đẻ của thê tử sau của lão Hầu gia thì trên mặt lại lộ vẻ xấu hổ.
Bên phía tiền viện, Lục lão hán và nhi tử Lục Đại Cường ngồi trong thính đường cũng vô cùng khẩn trương, bọn họ chưa bao giờ gặp qua thiếu niên lang tuấn mỹ khí khái như vậy. Cả hai lắp bắp thuật lại mọi chuyện, ánh mắt trông mong nhìn đương gia tương lai của Hầu phủ.
Tiêu Ngọc Thần cũng biết là Tôn gia nhưng hắn cũng không lập tức tỏ thái độ. Nếu tính tới quan hệ thân thích gần xa, Tôn gia có thể nói là gần hơn Lục gia nhiều. Hơn nữa Lục gia này cũng không tính là thân thích nhà bọn họ.
Nhưng hắn biết trước nay Đường Thư Nghi làm việc đều không phải bắn tên không đích, nàng chịu quản chuyện người Lục gia thì hẳn là có nguyên nhân trong đó.
Lúc này Thúy Trúc tới, hành lễ với Tiêu Ngọc Thần rồi nói: “Phu nhân nói ngài đến Tôn phủ một chuyến.”
Tiêu Ngọc Thần ừ một tiếng, bảo Trường Minh tiếp đón người Lục gia, hắn đưa theo Trường Phong đến Tôn phủ. Trước khi đi hắn còn đến nhà kho chọn hai phần lễ vật, tính toán lát nữa sẽ đến bái phỏng trưởng tôn Tôn phủ – Tôn Tân Giác, muốn thông qua hắn giải quyết chuyện này.
Lúc tới Tôn phủ, vừa đưa bái thiếp thì người gác cổng của Tôn phủ đã vội vàng mời người vào trong, đồng thời đi thông báo. Tiêu Ngọc Thần vừa đến sảnh đường ngồi chưa được bao lâu thì Tôn Tân Giác đã tới. Hai người hàn huyên vài câu, Tiêu Ngọc Thần bèn nói mục đích hắn đến đây.
Tôn Tân Giác nghe xong bèn nhíu mày, hắn căn bản không biết chuyện này. Lập tức sai người đi hỏi thăm, chỉ một lát sau hạ nhân đã tới bẩm báo, nhỏ giọng thì thầm bên tai hắn: “Là Thất công tử tam phòng, trộm cầm đồ sứ của Tam lão gia ra ngoài bán, kết quả bị người ta đụng vỡ, dưới cơn tức giận đã bắt người tới đại lao.”