Phải mưu tính kỹ lưỡng một phen 2
Cho dù lão nhân nhà bà ấy có chỉ điểm Vĩnh Ninh hầu thế tử gì đó thì người bình thường cũng chỉ đưa lễ vật trong những dịp lễ tết hay mừng thọ, trong những dịp hỉ sự như vậy tặng lễ vật, trong lòng mọi người đều rõ là có ý gì.
Không lễ không tết mà tặng lễ như Vĩnh Ninh hầu phu nhân thì những vật bình thường cũng vô cùng trân quý. Hành vi này khó tránh khỏi có ý lấy lòng nhưng lại không hề khiến người ta chán ghét.
Bà ấy nghĩ nghĩ rồi nói với ma ma bên cạnh: “Bánh hạt dẻ thủy tinh ta làm có còn không?”
“Có, Cửu công tử thích ăn bánh hạt dẻ thủy tinh ngài làm, vẫn còn chừa lại cho công tử a.” Ma ma nói.
Phương lão phu nhân khoát tay: “Đưa qua chỗ Vĩnh Ninh hầu phu nhân đi, nói là ta đích thân làm, tặng bọn họ nếm thử một ít đồ mới mẻ.”
Làm phụ mẫu tổ phụ mẫu, ai cũng tính toán cho hài tử nhà mình. Vĩnh Ninh hầu phu nhân đưa đồ ăn sang đơn giản là để kéo gần quan hệ giữa hai nhà, để lão nhân nhà bà ấy dạy dỗ Vĩnh Ninh hầu thế tử nhiều hơn. Bà ấy cũng muốn thân cận với phủ Vĩnh Ninh hầu, kết giao thêm mấy nhà quyền quý, nói không chừng sau này sẽ hữu dụng cho hài tử nhà bọn họ.
Phương đại nho vừa từ thư viện trở về thì Phương lão phu nhân đã nói với ông ấy chuyện này, Phương đại nho nghe xong, biểu cảm trên mặt một lời khó nói hết. Ông ấy không rõ ái nữ này của Đường quốc, đương gia phu nhân phủ Vĩnh Ninh hầu sao có thể làm việc trắng trợn lộ liễu như vậy? Tùy tiện tặng lễ tới phủ ông ấy.
Lại nghĩ đến chuyện xảy ra lúc trước, ông ấy chỉ có thể thở dài một tiếng: “Chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó ở chung!”
Phương lão phu nhân hừ mạnh: “Ta lại cảm thấy Vĩnh Ninh hầu phu nhân là diệu nhân, phóng khoáng thẳng thắn. Nếu ông không thích mấy thứ nàng đưa thì tối nay.”
Phương đại nho: “...”
Kiểu phòng ấm này nhà giàu có bình thường không cách nào xây dựng nổi, mà ông ấy luôn đề xướng tiết kiệm nên càng không xây thứ đốt bạc thế này ở trong nhà. Do đó cứ vào đông là nhà ông ấy phần lớn không có rau dưa để ăn. Bây giờ nhớ tới mấy thứ tươi tốt đó, miệng lưỡi bắt đầu thấy thèm.
Phương lão phu nhân thấy ông ấy không còn lời nào để nói thì mỉm cười: “Cho nên mới nói Vĩnh Ninh hầu phu nhân là diệu nhân a, tặng lễ vật cũng chọn thứ người ta khó có thể từ chối. Được rồi, ăn đồ nhà người ta, sau này dạy dỗ hài tử nhà người ta cho tốt là được.”
Phương đại nho bỗng nhiên bật cười, cảm thấy vô cùng phức tạp, bản thân quả thật có chút cổ hủ rồi, ông ấy nói: “Có lẽ Vĩnh Ninh hầu thế tử đã học hỏi mẫu thân hắn không ít, văn chương phong phú phóng khoáng hơn nhiều.”
Bên này Đường Thư Nghi nhận được bánh hạt dẻ thủy tinh của Phương lão phu nhân cũng vô cùng vô vẻ, có qua có lại, quan hệ cứ thể được thiết lập. Chờ sang năm ra hiếu, nàng lại tìm cơ hội bái phỏng lão phu nhân, quan hệ sẽ càng thêm mật thiết.
Nàng cũng chẳng thấy việc này có vấn đề gì, nàng quả thật đang nịnh bợ Phương gia. Nhưng để tìm một danh sư cho hài tử, nịnh bợ người ta một chút thì có làm sao? Ở hiện đại, cha mẹ vì chuyện học hành của con cái mà xoắn xuýt. Nàng lúc này đã gọi là gì!
Nàng tính toán, Tiêu Ngọc Thần chỉ có một lão sư như Phương đại nho là không được, phải tìm cho hắn một người hướng dẫn hắn kết hợp cả lý luận và thực tiễn, người này chắc chắn phải là Tề Lương Sinh.
Tề Lương Sinh từng đỗ Trạng Nguyên, vừa là học bá vừa là khảo bá, lại lăn lộn trong quan trường nhiều năm như vậy, mấy thứ chính trị triều đình tất nhiên là rõ rành rành. Có hắn dạy dỗ, dù là đối với chuyện khoa khảo hay chuyện sau này tiến vào quan trường của công tử nhà bọn họ đều có lợi ích không nhỏ.
Nhưng làm sao để khiến Tề Lương Sinh đồng ý dạy dỗ Tiêu Ngọc Thần? Tuy quan hệ của hắn và phủ Đường quốc công không tồi nhưng cũng không đến mức nhận lời chỉ giáo hài tử phủ Đường quốc công.
Cái này phải tính toán kỹ lưỡng một phen.