Cổ đại coi trọng thần hôn định tỉnh [1] , hôm nay Tề Lương Sinh không có nhiều chuyện cần làm, về phòng Tề lão phu nhân cùng nhau ăn bữa tối. Tề gia coi trọng thực bất ngôn tẩm bất ngữ, yên lặng ăn cơm xong, Tề lão phu nhân bảo Tề Lương Sinh ở lại, nói chuyện hôm nay đến phủ Vĩnh Ninh hầu với hắn.
[1] Sớm tối thăm hỏi cha mẹ
Sau khi nói chuyện Đường Thư Nghi muốn mở một hội quán xong, bà ấy nói: "Lúc mới bắt đầu, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói, muốn Tiểu Nhị nhà chúng ta chạy việc vặt cho nàng ấy, ta vừa nghe liền không vui, xụ mặt nhìn nàng, nàng ấy lập tức sửa miệng, nói muốn để Tiểu Nhị nhà chúng ta làm quản sự."
Tề Lương Thịnh: "..." Người ta chỉ nói uyển chuyển một chút.
Tề lão phu nhân lại nói: "Lúc sau ta nghĩ đi nghĩ lại, chuyện nàng ấy tốt thì cũng tốt, Tiểu Nhị nhà chúng ta nếu như mở hội quán với nàng ấy, cũng coi như có việc đàng hoàng để làm. Nhưng mà, nói đến nói đi, vẫn là Tiểu Nhị nhà chúng ta chạy vặt cho nàng ấy. Như vậy không được, sau này ta phải bàn bạc chuyện đầu tư nàng ấy. Chúng ta có một phần, Tiểu Nhị nhà chúng ta cũng coi như là lão bản, không cần phải nhìn sắc mặt người khác."
Bà ấy nói xong, nhìn Tề Lương Sinh, chờ đợi lời nói của hắn. Nhưng Tề Lương Sinh lại chỉ uống trà chậm rãi uống trà, cũng không có ý định nói gì.
Tề lão phu nhân tính tính nóng vội, bà ấy nói: "Con nói cái gì đi! Con thấy thế nào?"
Tề Lương Sinh đặt chén trong tay lên trên bàn nhỏ, nói: "Chuyện này để con suy nghĩ đã."
"Suy nghĩ? Chuyện này có gì hay mà suy nghĩ? Ta thấy con chính là không muốn Tiểu Nhị của ta sống tốt." Tề lão phu nhân nói.
Tề Lương Sinh bất lực thở dài: "Nó là thân nhi tử của con, làm sao con có thể không muốn cho nó sống tốt? Chỉ là mọi thứ vẫn chưa được quyết định, con nên nói cái gì?"
Thật ra, với sự hiểu biết của hắn với Đường Thư Nghi bây giờ, nàng không thể vô duyên vô cớ nói những lời này với mẫu thân của hắn, nàng chắc hẳn là có mục đích, nhưng mục đích này là gì, hắn nghĩ không ra.
Chỉ là, nếu Tề Hoà Quang có thể đi theo nàng làm hội quán gì đó, vẫn có thể xem là một nơi tốt để đi. Ít nhất có chuyện để làm, sẽ không mỗi ngày đều đi gây chuyện nữa.
Lúc này, Tề phu nhân hừ một tiếng nói: "Ta chính là thấy phiền cái kiểu này của con, làm chuyện gì cũng phải nghĩ tới nghĩ lui, làm gì có nhiều thứ quanh co lòng vòng như vậy?"
Tề Lương Sinh lần nữa thấy bất lực, hắn nói: "Mẫu thân, chuyện này con biết rồi, sau này sẽ thương lượng chuyện này với Vĩnh Nĩnh hầu phu nhân."
Lúc này, Tề phu nhân mới yên tâm, thúc giục nói: "Con để tâm một chút, ta thấy hội sở mà Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói rất tốt, đừng bị người khác cướp phần đầu tư trước."
Tề Lương Sinh gật đầu: "Nhi tử biết rồi."
Nói rồi hắn đứng dậy, "Nhi tử còn có chuyện, con đi trước."
Tề lão phu nhân vốn muốn với hắn chuyện cưới tức phụ về, nhưng tiêu chuẩn trong lòng bà ấy bây giờ, là người giống như Đường Thư Nghi, những người trước đây bà ấy nhìn trúng bây giờ dường như thấy cũng không hợp lắm.
Đợi Tề Lương Sinh rời đi, bà ấy nói với ma ma bên người: "Mọi chuyện không thể thập toàn thập mỹ, tiểu cô nương trẻ tuổi chưa thành hôn, hành sự không ổn thủ đoạn không cao. Nhưng những người như Vĩnh Ninh Hầu phu nhân lại đã thành hôn rồi."
"Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cũng từ một tiểu cô nương, từng chút từng chút một biến thành bộ dáng như giờ." Ma ma nói.
Tề lão phu nhân: "Nhưng ta không có tinh lực đợi tiểu cô nương lớn lên!"
Ma ma bất lực, Tề lão phu nhân thở dài một hơi, lại nói: "Cho dù chúng ta nguyện ý, người ta cũng chưa chắc sẽ đồng ý."
Ma ma bị lời nói không đầu không đuôi của bà ấy làm cho ngơ người, sau đó suy nghĩ lại, biết bà ấy nói đến việc cưới Vĩnh Ninh Hầu phu nhân vào cửa.
"Đó là đương nhiên." Ma ma phụ hoạ.
Ai lại ngu xuẩn đến mức Hầu phu nhân không yên lại không làm, chạy tới làm kế mẫu cho người ta, còn phải hầu hạ mẹ chồng, duy trì quan hệ với kế tử nữ.