Tiêu Ngọc Minh lại không quan tâm lắm, sải bước đi ra ngoài, miệng nói: "Đi nhanh thôi, còn phải trở về ăn tối."
Triệu quản gia ai một tiếng, nhanh chóng đi theo phía sau hắn.
Tiêu Ngọc Minh khi ra ngoài bình thường đều không ngồi xe ngựa, đều là cưỡi ngựa. Đi cùng Triệu quản gia, hai người mỗi người một ngựa, lộc cộc đi đến phủ Vũ Uy tướng quân. Sau khi đến nơi, Triệu quản gia đưa danh thiếp của phủ Vĩnh Ninh hầu ra, người gác cổng của phủ Vũ Uy tướng quân lập tức vào trong báo cáo, đồng thời mời hai người đến sảnh đường.
Một lúc sau, huynh đệ của Vũ Uy tướng quân Vũ Khang sải bước đi đến, nhìn thấy Tiêu Ngọc Minh thì ngẩn người. Danh tiếng của vị Nhị công tử phủ Vĩnh Ninh hầu này, hắn ta đã nghe qua, không chí tiến thủ, ăn chơi thành tính. Nhưng bây giờ nhìn thấy, lời đồn hình như có chút không đúng lắm!
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hành lễ xong, trên mặt Vũ Khang mang theo nụ cười: "Không biết Nhị công tử hôm nay đến đây là vì chuyện gì?"
Mặc dù nói, ở Tây Bắc quan hệ giữa Vũ Uy tướng quân với Tiêu Hoài không tồi, nhưng ở Thượng Kinh, hai nhà không qua lại nhiều. Hắn ta đoán không ra, vị Nhị công tử ăn chơi của phủ Vĩnh Ninh hầu đến nhà bọn họ để làm gì.
"Hôm nay mẫu thân nhận được thiếp thư đưa đến phủ, mới biết Vũ Uy tướng quân phu đã về Kinh." Tiêu Ngọc Minh nói: "Mẫu thân ta hỏi thăm mới biết, lão thái gia trong phủ sinh bệnh. Ngày trước, phụ thân ta luôn nhắc Vũ Uy tướng quân với mẫu thân ta, nói ý khí tương đầu với Vũ Uy tướng quân, mẫu thân ta biết lão thái gia bị bệnh, cũng rất lo lắng, liền bảo ta đưa một chút nhân sâm hơn trăm tuổi trân quý trong phủ tới, hy vọng có thể dùng được."
"Thật sao, nhân sâm hơn trăm năm tuổi?" Vũ Khang ngạc nhiên đứng bật dậy hỏi.
"Đúng vậy." Tiêu Ngọc Minh cầm miếng nhân sâm ra, Vũ Khang nhận lấy, bàn tay hơi run rẩy.
Hắn ta như vậy cũng không có gì lạ, Vũ Uy tướng quân xuất thân bình dân, trước khi tham gia võ cử, người một nhà đều là nông dân làm ruộng, thậm chí gặp phải năm mùa màng không tốt, đều phải chịu đói.
Về sau quan vị của Vũ Uy tướng quân càng ngày càng lớn, cuộc sống của Vũ gia cũng càng ngày càng tốt, nhưng có một số chuyện đã ngấm sâu trong xương cốt vẫn không thể thay đổi. Ví dụ, tiết kiệm, nhìn thấy quyền quý trong lòng liền sợ hãi, vân vân.
Lần này, phụ thân của Vũ Uy tướng quân bị bệnh, cũng từ bệnh nhẹ tích thành bệnh nặng. Lúc đầu chỉ là bị phong hàn, cảm thấy không cần gặp đại phu, uống thêm chút nước nóng, đắp thêm chút chăn, ngủ một giấc là khoẻ, ngủ một giấc không khoẻ, vậy ngủ nhiều thêm vài giấc.
Nhưng ông ấy đắp chăn ngủ ba bốn ngày cũng không khỏe lên, chỉ có thể mời đại phụ, lúc này bệnh tình đã có chút nghiêm trọng. Đại phu bắt mạch kê đơn thuốc, nhưng phụ thân của Vũ Uy tướng quân khăng khăng muốn kê đơn thuốc rẻ tiền, nói năm đó ông ấy làm ruộng bị bệnh chưa bao giờ uống thuốc, bây giờ uống chút thuốc rẻ tiền là có thể khỏi.
Kết quả, uống thuốc gần nửa tháng bệnh tình cũng không khá hơn, bệnh càng ngày càng nặng, cuối cùng nằm liệt giường. Tuổi tác của ông ấy đã cao, một hồi như vậy, làm không tốt nói không chừng liền mất mạng. Lần này cũng không dám bảo đại phu kê thuốc rẻ tiền nữa, nhưng đơn thuốc đại phu kê lần này, bọn họ muốn mua cũng không mua được nhân sâm trăm tuổi.
Chuyện này khiến Vũ gia lo muốn chết, trong y quán cũng không có, đại phu nói Thượng Kinh có không ít người nhà cất trữ, bảo bọn họ đi hỏi thăm một chút. Chỉ là, những nhà có thể cất nhân sâm ngàn năm đều có bối cảnh không đơn giản. Nhà bọn họ ở Thượng Kinh, mặc dù ở trong phủ tướng quân nhưng cơ bản không qua lại với người bên ngoài, hơn nữa bọn họ cảm thấy, những quyền quý kia đều không dễ chung sống cho nên cũng không biết vay mượn ở đâu.
Vũ Khang ngược lại nhắc đến phủ Vĩnh Ninh hầu nhưng lão thái gia nói, mạng của ông ấy không đáng giá một gốc nhân sâm đắt tiền như vậy, đánh chết cũng không cho Vũ Khang đi. Cuối cùng, bệnh này đến bây giờ gần như đến mức thuốc thang vô hiệu.
Lúc này, Vũ Khang thấy nhân sâm trăm nhân có thể không kích động sao?