Dạo một vòng qủy môn quan, bây giờ nhìn thấy người thân nhất của mình, Tiêu Ngọc Châu sợ tới mức cả người run rẩy, ôm cổ Đường Thư Nghi khóc không ra tiếng.
Đường Thư Nghi cũng vô cùng đau lòng, nàng một tay ôm Tiêu Ngọc Châu, tay kia vỗ nhẹ lưng con bé, nhẹ giọng nói: "Ngọc Châu đừng sợ, nương ở đây, nói cho nương nghe đã xảy ra chuyện gì."
Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân đứng bên cạnh, vẻ mặt nôn nóng, nhưng cũng nhẹ giọng dỗ dành.
Tiêu Ngọc Châu ôm cổ Đường Thư Nghi, vừa khóc vừa kể lại chuyện lúc nãy, sau đó nhỏ giọng nói bên tai Đường Thư Nghi: "Lý Cảnh Tập kia không cho con nói với người khác con thấy hắn."
Đường Thư Nghi miệng thầm đọc ba chữ Lý Cảnh Tập, nhị hoàng tử tên Lý Cảnh Minh, cho nên Lý Cảnh Tập này có lẽ cũng là hoàng tử, còn là hoàng tử không được sủng ái. Cụ thể là hoàng tử nào, quay về điều tra liền biết. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là xử lý chuyện trước mắt.
Lúc này, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh vội vàng chạy đến, Đường Quốc Công, Đường Thư Bạch và Đường Thư Kiệt cũng chạy đến, đi cùng bọn họ còn có Tề Lương Sinh.
"Mẫu thân, con ôm Ngọc Châu." Tiêu Ngọc Thần đi tới, duỗi tay ôm Tiêu Ngọc Châu qua, Đường Thư Nghi giải thích ngắn gọn với bọn họ, đương nhiên giấu đi chuyện Lý Cảnh Tập.
Mọi người đều vừa kinh vừa sợ, bước nhanh đến căn phòng nơi Tiêu Ngọc Châu gặp tai nạn trước đó. Mặt sau, Trường Bình công chúa cũng dẫn người theo sau. Vốn dĩ cũng không xa, đi không bao lâu liền đến.
Cửa phòng đang đóng, Tiêu Ngọc Minh bước lên phía trước đá mở cửa, mọi người bước vào liền thấy căn phòng trống không, một cung nữ nằm trên mặt đất, trong tay cầm một sợi dây thừng.
Tiêu Ngọc Minh đi tới, ngồi xổm xuống đưa tay thăm dò hơi thở của nàng ta, biết người vẫn còn sống, hắn đứng dậy đạp một cái thật mạnh vào ngực cung nữ. Cung nữ ăn đau tỉnh lại, nhìn thấy nhiều người đứng trong phòng như vậy, lại cúi đầu nhìn xuống, nàng ta vẫn đang cầm sợi dây thừng siết cổ Tiêu Ngọc Châu trong tay, vội vàng rụt người lại lui về phía sau.
Tiêu Ngọc Minh thấy vậy, bước lên phía trước lần nữa giơ chân lên đạp một cái, Đường Thư Nghi vội vàng ngăn cản, "Ngọc Minh, giữ mạng sống."
"Nương, con biết, con muốn nàng ta sống không bằng chết."
Ánh mắt hung tàn, giơ chân lên đạp mạnh xuống cổ cung nữ, chân dùng lực, cung nữ cơ hồ không thể thở nổi, bắt đầu giãy giụa, nhưng cổ họng bị mắc kẹt, nàng ta vô lực giãy dụa, cảm giác cái chết sắp đến gần.
"Nói, là ai ra lệnh cho ngươi?" Tiêu Ngọc Minh nghiến răng hỏi.
Cung nữ lắc đầu, Tiêu Ngọc Minh cười lạnh, lực đạo dưới chân tăng lên một chút, đồng thời bắt đầu di qua di lại, miệng nói: "Tiểu gia biết những người bị sai sử đến giết người như các ngươi đều ôm tâm lý phải chết. Nhưng tiểu gia không cho ngươi chết, mà khiến ngươi sống không bằng chết. Còn có người nhà của ngươi, tiểu gia cũng cho bọn họ nếm thử mùi vị ngươi đã thử qua."
Cung nữ càng giãy dụa mạnh mẽ hơn, nhưng sức lực dưới chân Tiêu Ngọc Minh không hề buông lỏng chút nào.
Trường Bình công chúa và Tề Lương Sinh đứng trong phòng, coi như lần nữa nhận thức vị công tử bột của phủ Vĩnh Ninh hầu là một người tàn nhẫn.
"Ngọc Minh, để nàng ta nói." Đường Quốc Công nói.
Tiêu Ngọc Minh nghe lời ông ấy, buông chân ra, tiểu cung nữ nằm trên mặt đất ho khan. Đường Quốc Công bước lên phía trước, cúi đầu hỏi: "Ai sai sử ngươi?"
Tiểu cung nữ đôi mắt đẫm lệ, nâng đầu lên nhìn mọi người trong phòng, nói: "Là...."
"Hoàng hậu nương nương đến."
Một giọng nói the thé vang lên, cắt ngang lời nói của tiểu cung nữ, tất cả mọi người đều không cam lòng, nhưng chỉ có thể xoay người chuẩn bị tiếp giá. Một lúc sau, Hoàng hậu tầm năm mươi tuổi, được bảo dưỡng tốt, từ đám người bước ra.
"Hoàng hậu nương nương."
Mọi người cúi đầu hành lễ, Hoàng hậu một mặt từ ái nói: "Miễn lễ đi."
Đồng thời nàng ta liếc nhìn công công bên người, công công kia lập tức đi đến trước mặt Đường Quốc Công, đưa tay nâng ông ấy dậy.