Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 280 - Chương 280. Không Có Cửa! 1

Chương 280. Không có cửa! 1 Chương 280. Không có cửa! 1

Tiêu Ngọc Châu nghĩ đến từng chuyện xảy ra mấy ngày nay, nếu phụ thân con bé còn sống, những người đó chắc chắn sẽ không dám bắt nạt họ như thế này.

Nghĩ đến đây, con bé càng khóc dữ dội hơn, còn nhìn Hoàng đế nói: "Hoàng thượng, phụ thân của thần nữ lúc trước nói với thần nữ, chỉ cần phụ thân còn sống, thần nữ sẽ không bị người khác bắt nạt. Có phải… có phải bởi vì phụ thân của thần nữ chết rồi, người khác mới có thể bắt nạt thần nữ, có thể giết thần nữ?"

......

Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, chỉ có tiếng khóc nức nở của Tiêu Ngọc Châu.

Cái này Hoàng thượng nên trả lời như thế nào?

Nếu là Đường Quốc Công hoặc Đường Thư Nghi nói những lời tương tự, Hoàng đế còn có thể tức giận, nói bọn họ lấy chiến công của Tiêu Hoài để trấn áp y. Nhưng những lời này đến từ một hài tử chưa đến chín tuổi, y dù tức giận cũng không thể tức giận.

Giơ tay sờ sờ đầu Tiêu Ngọc Châu, Hoàng đế một mặt đau lòng, "Phụ thân ngươi vì Đại Càn mà hy sinh thân mình, hắn không còn, trẫm cũng sẽ không để người khác bắt nạt các ngươi."

Nếu là người trưởng thành, nghe Hoàng đế nói những lời này, nên lập tức quỳ xuống tạ chủ long ân, nhưng Tiêu Ngọc Châu đang khóc đến đau lòng, không để ý đến chuyện gì, chỉ đứng đó mà khóc.

Hoàng đế rũ mắt xuống, trầm mặc một hồi lại nhìn Tiêu Ngọc Châu đang khóc nức nở, nói: "Tiểu nha đầu đừng khóc nữa, trẫm phong ngươi làm quận chúa được không."

Tiêu Ngọc Châu vừa khóc vừa nấc cụt, nghe Hoàng đế nói xong, con bé nhất thời không biết phải làm sao. Đường Thư Nghi thấy vậy, vội vàng bước lên phía trước, kéo con bé cùng quỳ xuống, "Tạ chủ long ân."

Hoàng đế ừm một tiếng nói: "Phong đích trưởng nữ của Vĩnh Ninh hầu Tiêu Ngọc Châu làm quận chúa, ban hiệu Khang Lạc, đất phong huyện Bình Cát."

Đường Thư Nghi lại vội vàng kéo Tiêu Ngọc Châu tạ chu long ân, nàng không ngờ tới, lần này Hoàng đế lại hào phóng như vậy, không chỉ ban tước vị, mà đất phong cũng có. Quận chứa được ban đất phong và không được ban đất phong, hoàn toàn không cùng một khái niệm.

Có thể nói, quận chúa không có đất phong, đều chỉ là hư danh, chỉ là địa vị cao hơn một chút mà thôi. Nhưng cao môn quý nữ như Tiêu Ngọc Châu, thật sự không quan tâm có là quận chúa gì đó hay không. Nhưng có đất phong liền khác, đó chính là chân kim bạch ngân.

"Đứng dậy đi." Hoàng đế giơ tay lên nói.

Thật ra bàn tính của y cũng đang lách cách kêu vang, Tiêu Hoài chết trận, hổ phù không còn, mà Tiêu gia đã cắm rễ ở Tây Bắc nhiều năm, uy vọng rất lớn. Thật ra hổ phù chỉ là thứ yếu, chỉ cần không phải Tiêu gia cầm hổ phù, căn bản không thể điều động binh lính Tây Bắc.

Sau ba năm thăm dò quan sát, phủ Vĩnh Ninh hầu quả thật không còn hổ phù. Cho nên bây giờ, chỉ cần phủ Vĩnh Ninh hầu không đào tạo ra người giống như Tiêu Hoài, nắm giữ quân quyền ở Tây Bắc, y liền yên tâm. Cho nên y liền không để Tiêu Ngọc Thần kế thừa tước vị.

Nhưng loại hành vi này bị nghi ngờ là khi dễ cô nhi của Tiêu Hoài. Bây giờ, y đã phong nữ nhi của Tiêu Hoài làm quận chúa, ban hiệu thưởng đất phong, đối với y mà nói cũng không tính là cái gì, Tiêu Ngọc Châu cũng chỉ là một nữ hài tử.

Nhưng chuyện này biểu thị sự hậu đãi của y với phủ Vĩnh Ninh hầu, ít nhất thể diện dễ nhìn hơn rất nhiều.

Về phần chuyện hôm nay, thật ra không cần thẩm vấn, y đại khái hiểu rõ, mặc dù tức giận, nhưng dù sao cũng là hậu cung của y, tốt nhất vẫn nên đóng cửa xử lý. Nhìn cung nữ Tình Nhi tê liệt nằm trên mặt đất, y nói: "Kéo ra ngoài dùng trượng đánh chết đi."

Lời nói của Hoàng đế vừa rơi xuống, liền có người đi tới kéo Tình Nhi ra ngoài. Đường Thư Nghi thấy vậy, vội vàng đứng dậy quỳ trên mặt đất, "Hoàng thượng, một cung nữ làm sao dám mưu sát quý nữ của phủ Hầu tước, nhất định phải có người đứng sau chỉ thị nàng ta, thần phụ chỉ muốn một lời giải thích rõ ràng."

Muốn hồ đồ cho qua chuyện, không có cửa!

Bình Luận (0)
Comment