Sau khi tiễn Tôn Tu Vi đi, huynh đệ hai người trở về Thế An Uyển, nói lại với Đường Thư Nghi. Đường Thư Nghi nghe xong cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, bởi vì đã sớm đoán được rồi.
Nàng nói: "Huệ phi có lẽ vì Tam hoàng tử mới gánh vác mọi tội trạng, về phần Tam hoàng tử có đem hết mọi hình phạt mà Huệ phi chịu đổ hết lên đầu chúng ta hay không, chúng ta sau này để ý đến hắn ta nhiều hơn là được, không cần phải quá lo lắng."
Những gia tộc như nhà bọn họ, có một hai kẻ thù là điều bình thường. Nếu ngày ngày lo lắng liệu kẻ thù có hại mình hay không, vậy thà đừng sống còn hơn.
Ba huynh muội gật đầu nói đã hiểu rõ.
Đồ đạc chuẩn bị cho Tiêu Ngọc Thần ra ngoài ngao du cũng đủ rồi, mấy ngày tới hắn định đến cáo từ Phương đại nho và Tề Lương Sinh, sau đó lên đường. Mà bên Tiêu Ngọc Minh, cũng bắt đầu vênh váo chơi đùa khắp thành.
Hôm nay, hắn hẹn Tề Nhị và Nghiêm Ngũ ra khỏi thành, ba người dẫn theo tuỳ tùng của mình cưỡi ngựa mà đi. Nói là rêu rao khắp nơi, đương nhiên không thể khiêm tốn, Tiêu Ngọc Minh cưỡi ngựa chạy qua những con phố náo nhiệt ở Thượng Kinh, khiến cho không ít người tránh né. Tề Nhị và Nghiêm Ngũ và ba tùy tùng cũng theo sát phía sau.
Sau khi đám đông đi qua, không ít người ở phía sau sôi nổi thảo luận:
"Đây là công tử ca nhà ai? Ở trong kinh lại có thể ngông cuồng như vậy? "
"Bọn họ mà người không biết sao, là công tử phủ Vĩnh Ninh hầu, Tề phủ và phủ Nam Lăng bá, ai dô, đều là những người không thể động vào được."
......
Tiêu Ngọc Minh đương nhiên không quan tâm đến những thứ này, hắn cưỡi ngựa đến cổng thành, thị vệ ở cổng thành thấy bọn họ, không nói một lời, để bọn họ đi qua. Ba vị công tử bột này, bọn họ đều quen thuộc.
Nhưng ai biết được, mới ra khỏi cổng thành liền xảy ra chuyện. Tiêu Ngọc Minh cưỡi ngựa ra khỏi cổng thành, người bình thường thấy đều trốn xa, nhưng có một hậu sinh mười tám mười chín tuổi, không biết bị doạ sợ đến ngốc hay tại vì sao, cứ đứng ở đó không nhúc nhích.
Tiêu Ngọc Minh thấy ngựa sắp đâm trúng hắn ta, lập tức siết chặt dây cương. Con ngựa hí lên một tiếng giơ móng trước lên, Tiêu Ngọc Minh lại kéo dây cương sang một bên, con ngựa đi hai bước sang bên cạnh, nói chung không giẫm lên người. Còn hậu sinh kia, bị doạ sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.
Tiêu Ngọc Minh ngồi trên ngựa liếc mắt nhìn hắn ta, lại giơ roi đánh ngựa về phía trước, đồng thời ném một câu cho Thạch Mặc, "Thạch Mặc cho tiền."
Thạch Mặc thấy vậy lập tức thúc ngựa, chạy về phía hậu sinh kia. Lúc này, một người trông giống thư sinh, khoảng hai mươi tuổi, đang kéo hậu sinh kia từ dưới đất đứng dậy. Thạch Mặc đi tới, thấy người không có gì nghiêm trọng, liền móc một đĩnh nguyên bảo ra nhét vào tay hậu sinh kia, nói: "Nếu ngươi bị thương, số tiền này không đủ thì đến phủ Vĩnh Ninh hầu tìm ta."
Nói xong, hắn lên ngựa, quất roi rời đi. Tiêu Ngọc Minh đã chạy xa, hắn phải lập tức đuổi kịp.
Hậu sinh kia nhìn xuống những đĩnh bạc trong tay, có chút không biết làm sao. Hắn ta nhìn nam tử giống thư sinh bên người, nói: "Đại ca, cái này.... này là mười lạng bạc, cứ như vậy đưa cho chúng ta? Ta không sao cả!"
Chỉ là ngã dập mông, mông hơi đau một chút.
Nam tử có dáng vẻ giống thư sinh quay đầu nhìn phương hướng Tiêu Ngọc Minh đã đi xa, nói: "Nếu như bọn họ đã đưa thì cứ nhận lấy."
Hậu sinh nghe xong hai mắt sáng lên, cười he he nói: "Nếu như mỗi đều gặp phải chuyện như này thì tốt biết bao!"
Nam tử có dáng vẻ giống thư sinh giả vỗ sau gáy hắn ta, "Đang nghĩ cái gì? Những công tử nhà quyền quý làm gì ai ai cũng nói đạo lý? Đi thôi."
Hậu sinh gãi gãi sau gáy, ngây ngốc cười cười, sau đó vươn tay đưa đĩnh bạc cho thư sinh. Thư sinh xua tay, "Đệ tự mình cất đi."
Hậu sinh mỉm cười, cẩn thận cất đĩnh bạc vào trong ngữ, còn nói: "Vừa may chúng ta cũng sắp tiêu hết bạc, nghe nói đồ vật trên Thượng Kinh rất đắt."
Thư sinh không nói, lưng cõng rương hòm đi về phía cổng thành.
Thư sinh này tên Tiêu Dịch Nguyên.