Tiêu Dịch Nguyên từ Nam Cương đến Thượng Kinh, đi mấy chục vạn dặm, tự nhiên trải qua rất nhiều chuyện, gặp qua rất nhiều người, trong đó không thiếu các công tử ca gia đình cao môn quý phái. Nhưng cũng chưa gặp qua người có dung mạo như Tiêu Ngọc Thần.
Trong lòng cảm khái, tử đệ quyền môn ở Thượng Kinh đúng là khác với người thường.
Đi tới trước gã sai vặt, hắn lại nói: "Phiền tiểu ca thông báo với Phương đại nho một tiếng, đây là thư của lão sư tại hạ gửi cho Phương đại nho."
Trên mặt gã sai vặt không kiên nhẫn, "Không phải ta không thông báo cho ngươi, ngươi cũng nhìn thấy, có khách quý vừa vào, lát nữa ta sẽ cho ngươi sau."
Bàn tay đang cầm bức thư của Tiêu Dịch Nguyên siết chặt, sau đó trên mặt nở nụ cười: "Được rồi, tại hạ chờ ở đây."
Gã sai vặt không để ý đến hắn, đi đến bên cạnh Trường Minh cười nói: "Nghe nói thế tử nhà ngươi sắp ra ngoài ngao du?"
Trường Minh có chút không kiên nhẫn nói chuyện với kẻ nịnh hót như này. Nhưng hắn ta canh cửa trong viện của Phương đại nho, cũng không thể đắc tội, liền nói: "Đúng vậy, hôm nay công tử nhà ta đến đây để cáo từ Phương đại nho."
"Tiêu thế tử xuất hành trở về, nhất định có thể tiến bộ hơn một bước." Gã sai vặt nói.
Trường Minh khách khí nở nụ cười, sau đó hai người câu được câu không mà nói chuyện, Tiêu Dịch Nguyên đứng đợi cách đó không xa.
Trong thư phòng, Phương đại nho lại kiểm tra học vấn của Tiêu Ngọc Thần, thấy hắn càng hiểu rõ hơn về triều chính và dân sinh, nghĩ thầm đây có lẽ là kết quả do Tề Lương Sinh chỉ dạy. Trong lòng ông ấy không thể không nói, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân thật sự là dụng tâm lương khổ.
Y tưởng của ông ấy và Tề Lương Sinh không khác biệt lắm, Tiêu Ngọc Thần tư chất trung thượng, nền tảng vững chắc, đi ngao du một năm, lại thêm sự chỉ dạy của ông ấy và Tề Lương Sinh, chắc chắn nắm chắc vị trí tiến sĩ. Về chuyện có thể đậu trạng nguyên hay không, cái này còn phải dựa vào vận khí và suy nghĩ của Hoàng thượng.
Cho dù là Đại nho, cũng phải sinh tồn, cũng phải tính toán lợi hại được mất, tương lai Tiêu Ngọc Thần chính là Vĩnh Ninh hầu, thêm thân phận tiến sĩ, nếu vào triều làm quan nhất định sẽ không đơn giản. Thứ mà Hoàng thượng kiêng kị là quân quyền ở Tây Bắc, chứ không phải phủ Vĩnh Ninh hầu.
Nghĩ đến đây, Phương đại nho càng cẩn thận dặn dò những chuyện cần chú ý khi ra ngoài ngao du với Tiêu Ngọc Thần, cùng với những vấn đề về phương diện học tập. Cứ như vậy, đã trôi qua hơn nửa canh giờ.
Tiêu Ngọc Thần ra khỏi thư phòng, Trường Minh đang ngồi ở bàn đá trong viện trò chuyện với gã đầy tớ, hắn ngồi đến nỗi mông đã thấy hơi đau. Nhìn thấy Tiêu Ngọc Thần đi ra, lập tức đứng dậy đi tới, theo Tiêu Ngọc Thần đi ra ngoài.
Đến cửa lại nhìn thấy Tiêu Dịch Nguyên, Tiêu Ngọc Thần lại gật đầu với hắn, Tiêu Dịch Nguyên cũng gật đầu đáp lại. Đợi Tiêu Ngọc Thần đi xa, hắn lại đi trước mặt gã sai vặt: "Tiểu ca, có thể truyền lời giúp tại hạ không?"
"Đợi chút."
Gã sai vặt buông xuống một câu như vậy rồi rời đi, Tiêu Dịch Nguyên bình tĩnh hạ mắt xuống. Một lúc sau, gã sai vặt đi tới, trên mặt mang theo vẻ ân cần, "Phương đại nho mời công tử vào."
Tiêu Dịch Nguyên cúi đầu nhìn hắn ta, "Mệt ngươi rồi."
Đến cửa thư phòng, gã sai vặt bày ra tư thế mời, Tiêu Dịch Nguyên bước vào, đi đến trước mặt Phương đại nho, cúi sâu người hành lễ: "Học sinh Tiêu Dịch Nguyên, bái kiến Phương đại nho."
Phương đại nho ngước mắt cẩn thận đánh giá hắn một lát, sau đó nói: "Ngồi xuống."
Tiêu Dịch Nguyên ngồi xuống, lấy một lá thư ra đưa cho Phương đại nho, "Đây là thư của gia sư gửi cho ngài."
Phương đại nho nhận lấy thư, mở ra đọc kỹ, đọc xong trên mặt mang theo ý cười, hỏi: "Mặc Khanh hắn có khoẻ không?"
Tần Mặc Khanh, là một trong những môn sinh của Phương đại nho, tuy không vào triều làm quan, nhưng nhưng diện học vấn rất có thành tựu.