Đợi một lúc, thái giám mỉm cười đi tới, dẫn mẫu nữ hai người đến gặp Gia Thư thái phi. Đi tới cửa, ma ma thiếp thân của Gia Thư thái phi đang mỉm cười chờ bọn họ. Nhìn thấy hai người họ, lập tức hành lễ nói: "Phu nhân bình an, Khang Lạc quận chúa bình an."
Đường Thư Nghi duỗi tay đỡ bà ấy, miệng nói: "Hôm nay đến dâng hương, biết Gia Thư thái phi cũng ở đây, cho nên đến thỉnh an thái phi."
Ma ma mỉm cười: "Thái phi nghe ngài và tiểu thư cũng ở đây, vô cùng vui mừng, mau vào."
Đường Thư Nghi dắt tay Tiêu Ngọc Châu bước vào phòng, nhìn thấy Gia Thư thái phi ngồi ở trung tâm, đôi mắt hơi đỏ, rõ ràng bà ấy vừa mới khóc xong, nhưng tinh thần lại rất tốt, nụ cười trên mặt cũng xuất phát từ trái tim. Đường Thư Nghi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không tiện hỏi.
Hành lễ xong, Gia Thư thái phi kéo Tiêu Ngọc Châu đến bên cạnh mình, từ ái hỏi rất nhiều chuyện, còn đặc biệt quan tâm đến vết thương ở cổ, thấy trên cổ tiểu nha đầu trắng nõn mềm mại không chút vết sẹo, trên mặt nở nụ cười.
Chỉ là bà ấy không nói đến chuyện Tiêu Ngọc Châu gặp nguy hiểm trong cung, mà ôm con bé ngồi vào bên người nói: "Mấy ngày nay thời tiết rất tốt, ta nghĩ ra ngoài cho khuây khỏa, không ngờ lại gặp được ngươi, có thể thấy chúng ta có duyên."
"Ta cũng thấy thời tiết tốt, liền dẫn Ngọc Châu ra ngoài đi dạo." Đường Thư Nghi nói.
"Vậy vừa hay, lát nữa chúng ta cùng đi."
Thái phi mỉm cười vui vẻ, như thể bà ấy gặp được chuyện vô cùng tốt, khác một trời một vực với lần trước gặp mặt. Nàng không nhịn được cười hỏi: "Thái phi gặp được chuyện vui gì sao?"
Thái phi cười càng vui vẻ hơn: "Ta gặp được chút chuyện vui."
Bà ấy không nói gì thêm, Đường Thư Nghi cũng không hỏi. Lúc này, Gia Thư thái phi lại nói: "Lần trước ngươi hỏi ta về trạch tử bên hồ Lãng Nguyệt, có hữu dụng sao?"
Đường Thư Nghi không ngờ bà ấy lại đột nhiên hỏi như vậy, sững sờ một lúc rồi nói: "Có hữu dụng."
"Ngươi ta có duyên, nếu hữu dụng thì dùng đi." Thái phi sảng khoái nói.
Đường Thư Nghi lại sững người, không phải lần trước còn buồn bã nói muốn giữ lại cho Tiêu Dao vương sao? Nhưng mọi người đều nói, nơi đó quả thật rất thích hợp làm hội quán, Đường Thư Nghi tất nhiên sẽ không từ chối, liền nói: "Vậy thì cảm ơn ngài rất nhiều, giá bao nhiêu ngài cứ tuỳ tiện nói."
"Ngươi tự cân nhắc là được," Gia Thư thái phi từ ái sờ sờ đầu Tiêu Ngọc Châu, lại nói: "Ngươi định dùng làm gì?"
Đường Thư Nghi không giấu diếm, lại nói ra ý tưởng muốn làm hội quán, sau đó nói: "Ta cũng muốn tìm chút niềm vui cho bản thân, tránh cho nhàn rỗi ở nhà cả ngày."
"Không tồi, ý tưởng của ngươi rất tốt. Ngoài trạch tử ra còn muốn gì nữa, ngươi cứ nói với ta.” Thái phi nói.
Đường Thư Nghi vô cùng nghi hoặc, vị thái phi này hôm nay quá nhiệt tình quá dễ nói chuyện, tại vì sao? Lúc nói chuyện với Gia Thư thái phi, nàng cẩn thận quan sát từng động tác nhỏ, từng chút biểu tình của nàng, kết quả phân tích chính là vị Gia Thư thái phi này từ tận đáy lòng muốn đối tốt với bọn họ.
Tại vì sao chứ?
Đoán không ra nguyên nhân, Đường Thư Nghi chỉ có thể giữ nghi ngờ này trong lòng.
Nói chuyện một lúc, Gia Thư thái phi đề nghị ngắm cảnh núi non với hai mẫu nữ, ba người cùng nhau ra khỏi viện, đi đến ngọn núi phía sau Sùng Quang tự. Cảnh vật của Sùng Quang tự quả thật không tồi, cành khô chớm sắc xanh, toàn bộ ngọn núi bừng lên sức sống.
Dạo chơi sau núi hơn một canh giờ, ba người lại đến tiền viện dâng hương. Lần trước, Đường Thư Nghi ở đây vì "Đường Thư Nghi" mà thắp trường minh đăng, thắp hương xong, nàng lại đứng trước ngọn đèn, nhỏ giọng kể lại những chuyện đã xảy ra trong phủ, sự trưởng thành của ba huynh muội Tiêu Ngọc Thần.
Nàng thấy, bất kể "Đường Thư Nghi" đi đâu, nhất định cũng sẽ lo lắng cho ba hài tử của mình.