Đường Thư Nghi thấy Tiêu Ngọc Minh thật sự không nhận ra sai lầm của mình liền hỏi: "Tại sao con lại muốn đến nơi như vậy?"
Sau khi hỏi xong, nàng phát hiện câu hỏi này có chút ngượng ngùng, đến nơi đó còn có thể làm gì? Cho nên, ngay khi vừa nói câu này ra, căn phòng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh một cách lúng túng.
Một lúc sau, Đường Thư Nghi suy nghĩ muốn đổi chủ đề, nhưng lúc này Tiêu Ngọc Minh lên tiếng, hắn nói: "Con... Bọn con chỉ là tò mò."
"Tò mò?"
Đường Thư Nghi nhất thời không biết nên nói gì, được rồi, trẻ con mười bốn mười lăm tuổi, tò mò cái này là chuyện bình thường, nhưng không thể chỉ vì tò mò mà đến loại nơi như vậy được! Nhưng nàng cũng không có cách nào giáo dục phương diện này cho hắn.
Trầm mặc một lát, nàng lại nó, "Đôi khi tò mò hại chết người con biết không? Lấy sự việc hôm nay làm ví dụ, các con vì tò mò mà đến loại địa phương đó, ở nơi đó dễ nhiễm phải những loại bệnh không sạch sẽ, con có lẽ cũng biết đúng không? Con nói, nếu con mắc phải loại bệnh đó thì phải làm sao?"
Khuôn mặt Tiêu Ngọc Minh vì đau mà trở nên tái nhợt, giờ khắc này nhiễm chút sắc đỏ, xấu hổ. Hắn lắp la lắp bắp nói: "Bọn con... Bọn con tìm... tìm trinh nguyên."
Đường Thư Nghi hừ lạnh một tiếng,"Kỹ viện có rất nhiều thủ đoạn để khiến người ta giả làm trinh nguyên, con lại... con lại chưa có kinh nghiệm, làm sao phân biệt được?"
Tiêu Ngọc Minh đỏ mặt cúi đầu không lên tiếng, điểm này ba người bọn hắn quả thật chưa nghĩ đến. Chỉ là, về sau hắn thấy nữ tử kia, một chút tâm tư cũng không có.
Nữ tử kia dung mạo không tồi, cử chỉ cũng không nhìn ra chút sai lầm, nhưng từ ánh mắt của nàng ta hắn có thể nhìn ra, chính mình là con mồi của nàng ta. Cũng chính từ giờ khắc đó, hắn liền không còn chút tâm tư nào, cũng không còn thấy tò mò nữa.
"Ham muốn an nhàn, yêu thích hưởng lạc, chính là bản tính của con người." Đường Thư Nghi lại nói: "Điều này không sai, nhưng nếu một mực trầm mê vào trong đó sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ ta không cần phải nói với con đi."
Tiêu Ngọc Minh quỳ ở đó gật đầu: "Con biết."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, lại nói: "Đều cùng là người, tại sao có người công thành danh toại, mà có người lại tầm thường vô vi?"
Tiêu Ngọc Minh quỳ trên mặt đất không lên tiếng, Đường Thư Nghi nói tiếp: "Người công thành doanh toại biết mình muốn thứ gì, và vì những thứ mình muốn mà khắc chế dục vọng, nghiêm khắc với chính bản thân, không ngừng đột phá bản thân cho đến khi đạt đến đỉnh cao. Những người tầm thường vô vị, hoặc là mù mờ không có định hướng, ngay cả khi họ làm việc chăm chỉ cũng không biết chăm chỉ vì cái gì, hoặc là ham ăn biếng làm, chìm vào dục vọng không thể thoát ra."
Nói đến đây, Đường Thư Nghi đứng dậy đi đến trước mặt Tiêu Ngọc Minh, cúi xuống đỡ hắn dậy, lại dìu hắn đến một cái ghế bên cạnh ngồi xuống,"Con muốn là người tầm thường vô vị sao?"
Tiêu Ngọc Minh dứt khoát lắc đầu.
Đường Thư Nghi trên mặt nở nụ cười, "Không muốn là người tầm thường vô vị, cứ cẩn thận suy nghĩ, nghĩ xem mình muốn gì, làm thế nào để đạt được điều mình muốn."
Nghe thấy lời nói của nàng, hai tay Tiêu Ngọc Minh nắm chặt thành nắm đấm, hắn ngẩng đầu nhìn Đường Thư Nghi hỏi: "Nương, con.... con còn có thể trở thành đại tướng quân sao?"
Mong muốn từ nhỏ của hắn, chính là trở thành người giống như cha, trở thành đại tướng quân rong ruổi khắp chiến trường, cha hắn cũng nói sẽ mang hắn đến chiến trường, để hắn trở thành đại tướng quân. Nhưng mà, hắn còn chưa ra chiến trường, cha hắn đã qua đời.
Sau khi cha hắn qua đời, Hoàng đế mặt ngoài mặc dù đã ban thưởng rất nhiều thứ cho phủ Vĩnh Ninh hầu bọn họ như một sự an ủi, nhưng không để đại ca của hắn kế tước tước vị. Lúc đó tuy rằng tuổi hắn còn nhỏ, nhưng cũng biết Hoàng đế không muốn gia tộc bọn họ lại có thêm một vị tướng quân khác.