"Nàng không sao chứ?" Nam Lăng bá hỏi.
Nam Lăng bá: "Tình hình của ta chàng còn không biết sao, không sao."
Thấy sắc mặt nàng ấy tốt hơn trước một chút, Nam Lăng bá yên tâm, sau đó đi tới trước mặt Nghiêm Ngũ, giơ roi lên tiếp tục đánh. Lần này Nghiêm Ngũ không hét lên, hắn thật sự biết mình sai rồi.
Bên phía Tề phủ, Tề Lương Sinh xuống xe ngựa, quay đầu lại liền thấy Tề Nhị thở hổn hển đi theo hắn. Hắn hừ một tiếng bước vào trong, vừa vào cửa liền thấy ma ma bên người Tề lão phu nhân mỉm cười đi tới: "Lão gia, ngài đã về. Nhị công tử đã về chưa? Lão phu nhân nhớ hắn."
Tề Lương Sinh nghe bà ấy nói như vậy, cơn tức giận trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt, nhưng dù sao hắn cũng là người bên cạnh mẫu thân, hắn cũng không tiện phát tiết, liền nói: "Ngươi trở về nói với lão phu nhân, nghiệp chướng này tối nay ở thư phòng đọc sách."
Trên mặt ma ma nặn ra nụ cười, "Lão gia, ngài cũng biết tính khí của lão phu nhân, nếu ngài ấy không đợi được Nhị công tử, đêm nay chắc chắn không ngủ được."
Cơn giận của Tề Lương Sinh lần này không thể đè nén được nữa, hắn tức giận nói: "Vậy ngươi đi nói với lão phu nhân, Tề Hoà Quang đi kỹ viện, ta muốn đánh chết hắn, tránh khỏi về sau trong nhà có một tên cặn bã."
Ma ma nghe Tề Nhị đi đến kỹ viện, kinh ngạc há to miệng, đây chính là một sai lầm lớn. Bà ấy vội vàng hành lễ với Tề Lương Sinh, sau đó chạy về viện của Tề lão phu nhân để báo tin. Tề Lương Sinh quay đầu trừng mắt nhìn Tề Nhị, nói: "Theo sau."
Tề Nhị đi theo xe ngựa gần một khắc, bây giờ có chút mệt mỏi, nhưng lúc này hắn nào dám kêu mệt mỏi, lập tức bước chân đi theo. Đến thư phòng, Tề Lương Sinh rót cho mình một tách trà, uống hai ngụm, nhìn Tề Nhị hỏi: "Sao ngươi lại đến nơi như vậy?"
Tề Nhị cúi đầu rầm rì nói: "Tò mò."
Tề Lương Sinh không nghe rõ, đặt chén trà trong tay lên bàn, tức giận nói: "Nói to lên."
"Chỉ là... Chỉ là tò mò." Tề Nhị nói.
Tề Lương Sinh tức đến muốn chết, để hắn nói chính là nhàn rỗi không có việc gì làm. Nghĩ đến năm hắn mười bốn mười năm tuổi, một lòng một dạ đọc sách khoa cử, mỗi ngày đọc sách không phải đầu óc quay cuồng thì cũng đến tận đêm khuya mới đặt sách xuống nghỉ ngơi.
"Ta thấy ngươi là nhàn rỗi, mỗi ngày không có chuyện gì làm." Tề Lương Sinh nói.
"Tiêu gia thẩm thẩm nói, hai ngày ngày nữa tìm một mảnh đất xây một trạch tử làm hội quán, đến lúc đó sẽ dẫn con theo, khi đó con liền bận." Tề Nhị cúi đầu nói.
Tề Lương Sinh âm thầm hít một hơi thật sâu, nói: "Quân tử biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, biết rõ không thể làm mà vẫn khăng khăng đi làm, đó là đại kỵ."
Tề Nhị cúi đầu nghe giáo huấn, Tề Lương Sinh lại nói: "Chuyện hôm nay ngươi đã biết sai chưa?"
Tề Nhã gật đầu, thật ra trước khi đi, ba người bọn họ đều biết chuyện này không đúng, nếu không sẽ không giấu diếm người nhà, nhưng bọn họ thật sự rất tò mò.
"Đi ra ngoài nhận ba mươi gậy đi." Tề Lương Sinh nói.
Tề Nhị quay đầu nhìn ra bên ngoài, bàn tính trong lòng lạch cạch tính xem khi nào tổ mẫu mới đến đây. Tề Lương Sinh thấy vậy lại hừ lạnh một tiếng: "Đừng nhìn, cho dù tổ mẫu có đến đây, ngươi cũng không trốn nổi trận đòn này đâu."
Tề Nhị chậm rì rì bước ra ngoài, ra khỏi thư phòng liền nhìn thấy bên ngoài đã đặt một chiếc ghế dài, tuỳ tùng của Tề Lương Sinh đang cầm gậy đứng ở bên cạnh.
"Nhị thiếu gia, trèo lên đi." Tuỳ tùng nói.
Tề Nhị chậm rãi đi tới, cúi người nằm trên ghế dài. Vừa nằm xuống, giọng nói của Tề Lương Sinh từ trong phòng truyền đến, "Không được phép nhẹ tay."
"Vâng, lão gia." Tuỳ tùng đáp lại, tùy tùng giơ gậy lên đánh xuống, nhưng còn chưa chạm vào mông Tề Nhị đã nghe thấy tiếng rên như heo bị thọc tiết của hắn vang lên. Mà lúc này Tề lão phu nhân vừa hay bước vào.
Lần này bà ngược lại không khóc không nháo, mà khuôn mặt đau lòng nói với Tề Nhị: "Ngươi hài tử này, loại địa phương đó là nơi có thể đến sao? Nếu như bị bệnh thì phải làm sao!"
Tề lão phu nhân mặc dù có chút hồ đồ, nhưng đại sự vẫn hiểu một chút.
"Tổ mẫu, về sau cháu không dám nữa." Tề Nhị than khóc.
Tề lão phu nhân đau lòng ừm một tiếng: "Ừm, vậy cháu cứ chịu đánh đi, ta đi gặp cha cháu."
Tề Nhị: "..."
Tề lão phu quyết tâm không quan tâm đến hắn, đi vào thư phòng. Tề Lương Sinh đứng dậy đỡ bà ấy ngồi xuống, Tề lão phu nhân thở dài, đang muốn cầu tình cho Tề Nhị, lại nghe Tề Lương Sinh nói: "Mẫu thân, nhi tử muốn cưới vợ."