Tiêu Ngọc Minh trừng mắt nhìn hắn: "Ai nói Ngọc Châu không thông cầm kỳ thi hoạ? Chỉ là không không phải sở trường mà thôi."
"Ừ ừ, hiểu rồi." Tề Nhị vội vàng nói: "Không phải không thông, mà là không phải sở trường."
"Hoà Quang đến đây." Đường Thư Nghi Nghi gọi Tề Nhị một tiếng, Tề Nhị vội vàng đi tới, liền nghe Đường Thư Nghi nói: "Vẽ lại bản đồ này một lần, lúc sau cùng ta lên kế hoạch, nghĩ xem mỗi một viện nên bố trí như thế nào."
Tề Nhị gật đầu, đi đến bên cạnh Tiêu Ngọc Châu, nhỏ giọng nịnh nọt: "Ngọc Châu muội muội, không ngờ tới muội lại vẽ đẹp như vậy. Dạy ca ca một chút được không?"
Tiêu Ngọc Châu và hắn cũng coi như cũng quen biết thân thiết, nhìn Đường Thư Nghi đang đứng bên cửa sổ ngắm cảnh, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần luyện chữ, quan việc khiển bút vận bút rồi, muốn vẽ vài đường nét không phải là chuyện đơn giản sao."
Sắc mặt Tề Nhị như hiểu ra, giơ ngón tay cái lên nói: "Ngọc Châu muội muội đúng là thông minh."
Tiêu Ngọc Châu cười khúc khích, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần có tiến bộ, nương của muội sẽ không tức giận."
Tề Nhị như tìm được chân truyền, vẻ mặt cảm kích, "Muội nói với thẩm thẩm, ta nhất định sẽ nỗ lực."
Tiêu Ngọc Châu gật đầu, sau đó chỉ Tề Nhị vẽ. Ở đằng kia, Đường Thư Nghi nghe rõ mồn một từng động tĩnh của hai người, chỉ là nàng làm như cái gì cũng không biết.
Một người tự mình nỗ lực và bị bắt nỗ lực, kết quả mang lại hoàn toàn khác nhau. Nàng muốn Tề Nhị nhận ra những sơ hở và thiếu sót của bản thân, sau đó tự mình học tập bù đắp. Bây giờ xem ra hiệu quả không tồi.
Bên này Tề Nhị qua hơn một khắc, dùng hết sức chép lại bản đồ, nhưng so với bản vẽ gọn gàng ngăn nắp của Tiêu Ngọc Châu, bản vẽ của hắn giống như côn trùng bò trên mặt đất, xiêu xiêu vẹo vẹo, chính mình còn chẳng dám nhìn thẳng.
Khi Đường Thư Nghi đến nhận kết quả, Tề Nhị đỏ mặt nói: "Thẩm thẩm, ta.... ta sẽ cố gắng luyện chữ."
Đường Thư Nghi cho hắn một ánh mắt tán thưởng, "Chỉ cần ngươi nguyện ý nỗ lực, bắt đầu lúc nào cũng không muộn."
Tề Nhị được nhận được ánh mắt tán thưởng của nàng, siết chặt nắm đấm và gật đầu.
Sắc trời bên ngoài không còn sớm, Đường Thư Nghi dẫn ba hài tử về phủ. Tề Nhị không theo bọn họ về Hầu phủ, nửa đường lên xe ngựa của mình về nhà. Vừa về đến nhà hắn liền lao vào thư phòng và bắt đầu "làm bài tập về nhà", làm những chuyện Đường Thư Nghi giao, phải nói là vô cùng nghiêm túc.
Tề lão phu nhân đã một ngày không gặp hắn, nghe hắn đã về liền đến gặp hắn. Thấy hắn đang đứng trước bàn làm việc nghiêm túc viết viết vẽ vẽ, trong lòng cảm thấy vui mừng. Bà ấy chiều chuộng tôn tử là thật, đồng thời cũng hy vọng tôn tử tốt lên.
Đi đến bên cạnh Tề Nhị, bà ấy nhẹ giọng hỏi: "Cháu đang viết cái gì?"
Tề Nhị ngước lên nhìn bà ấy, nói: "Tiêu gia thẩm thẩm giao cho cháu một ít chuyện, cháu phải làm nhanh cho kịp."
"Chuyện gì?" Tề lão phu nhân hỏi.
Tề Nhị nói lại những chuyện Đường Thư Nghi bảo hắn làm, hắn sợ Tề lão phu nhân không hiểu, cho nên giải thích rất cẩn thận. Cho dù là vậy, Tề lão phu nhân cũng không hiểu lắm, nhưng bà ấy cũng không rối rắm chuyện này, mỉm cười nói: "Cháu có mệt không? Nếu mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi, trên người vẫn còn vết thương, nghỉ ngơi hai ngày rồi làm cũng không sao."
Tề Lương Sinh vừa bước tới cửa, nghe vậy thì cau mày. Hắn gọi tùy tùng của Tề Nhị qua một bên, hỏi xem hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Tuỳ tùng không dám giấu diếm, liền nói chuyện Tề Nhị đến Hồ Quang Tạ với Đường Thư Nghi, thăm trạch tử như thế nào, Đường Thư Nghi bảo Tề Nhị vẽ bản đồ hắn thể hiện ra sao, cùng với chuyện không bằng Tiêu Ngọc Châu đều kể hết một lượt.
Tề Lương Sinh nghe xong liền muốn giấu mặt đi, một người mười bốn mười lăm tuổi còn không làm lại một nữ hài tử tám chín tuổi, người làm cha như hắn cũng phải xấu hổ theo. Lại nghĩ đến những lời Tề lão phu nhân vừa nói, hắn sải bước vào thư phòng của Tề Nhị, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe Tề lão phu nhân nói: "Con xem Tiểu Nhị nhà chúng ta phí công như nào, về sau con không được giáo huấn nó."
Tề Lương Sinh cúi đầu xuống, nhìn thấy trên bàn có bản kế hoạch do Đường Thư Nghi làm, còn có hai bản vẽ, một lớn một nhỏ, trên bản vẽ nhỏ viết vài từ, xiêu vẹo nguệch ngoạc, rõ ràng là bản nháp.
Tất cả những điều này cho thấy sự nghiêm túc của Tề Nhị với chuyện này, hắn cũng nuốt xuống những lời định nói, còn nói: "Nếu đã muốn làm tốt chuyện gì đó, đừng sợ khổ sợ mệt, trả giá nỗ lực mới có thể nhận được hồi báo."
Tề Nhị nghiêm túc gật đầu, sau đó tiếp tục "làm bài tập". Tề lão phu nhân muốn nói Tề Nhị trên người còn có vết thương, nghỉ ngơi xong lại viết, nhưng còn chưa kịp nói gì, bà ấy đã bị Tề Lương Sinh kéo ra ngoài.
........