Mặc dù Đường Thư Nghi không tự mình cải tạo Hồ Quang Tạ, nhưng vẫn phải kiểm soát rất nhiều thứ, cộng thêm việc chú thích sách cho Lý Cảnh Tập, cho nên trong khoảng thời gian này nàng cũng rất bận rộn.
Sau khi cải tạo Hồ Quang Tạ xong, nàng cho Tề Nhị nghỉ hai ngày, cũng cho phép chính mình nghỉ hai ngày. Hôm nay, nàng không làm gì cả, chỉ chơi với Tiêu Ngọc Châu, Thuý Vân, Thuý Trúc. Thời tiết hôm nay khá đẹp, gió nhẹ ấm áp, buổi chiều Đường Thư Nghi cho người đặt một chiếc bàn ở tiểu đình trong vườn, bốn người chơi mã điếu.
Thưởng thức phong cảnh niết quân bài, ngày tháng nhàn nhã trôi qua.
Đánh đến ván cuối cùng, ngay khi sắp kết thúc, một quản sự vội vàng chạy tới, vừa hành lễ với Đường Thư Nghi vừa nói: "Phu nhân, ngài mau đi xem đi, Nhị công tử bị người khác đánh, bị khiêng về nhà."
Đường Thư Nghi phắt một tiếng đứng dậy, vẻ mặt tức khắc mang theo đầy lo lắng và tức giận. Sải bước đi đến tiền viện, hỏi quản sự kia: "Có chuyện gì? Có nghiêm trọng không? Bị ai đánh?"
"Nô tài không rõ lắm," Quản sự vội vàng nói: "Triệu quản gia thấy Nhị công tử bị khiêng về, lập tức bảo tiểu nhân đến báo với người."
"Tề Nhị và Nghiêm Ngũ thì sao?" Đường Thư Nghi hỏi.
"Hai vị công tử vẫn ổn, đều cùng theo đến." Quản sự trả lời.
Đường Thư Nghi tăng nhanh bước chân, không lâu sau liền đến viện của Tiêu Ngọc Minh, đại phu vừa hay cũng đi tới. Đường Thư Nghi cùng ông ấy vào phòng ngủ của Tiêu Ngọc Minh, nhìn thấy hắn nằm trên giường, quần áo bẩn thỉu còn bị rách vài chỗ, hắn cau mày nghiến răng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, có thể thấy hắn đang đau đớn đến mức nào.
Tề Nhị và Nghiêm Ngũ vẻ mặt lo lắng đứng bên giường.
"Đại phu, mau đến xem cho nó." Đường Thư Nghi vội vàng hét về phía đại phu, bây giờ nàng không rảnh hỏi xem là ai đánh hắn.
Đại phu đáp lại rồi đi đến mép giường, đưa tay ấn lên lưng Tiêu Ngọc Minh, Tiêu Ngọc Minh hét lên một tiếng, sau đó mồ hôi trên trán bắt đầu tí tách rơi xuống. Đường Thư Nghi thấy vậy hai mắt đỏ hoe.
Nàng lấy khăn tay ra, vừa lau mồ hôi vừa thì thầm với Tiêu Ngọc Minh: "Nếu đau thì kêu lên, cũng không có ai cười nhạo con."
Tiêu Ngọc Minh lắc đầu: "Nương, con không đau."
Nhưng càng nói như vậy, Đường Thư Nghi Nhi càng đau lòng. Nàng quay sang đại phu nói: "Nhẹ một chút."
Đại phu bảo vâng, thật ra ông ấy đã dùng sức rất nhẹ rồi. Một lúc sau cuối cùng cũng kiểm tra xong, ông ấy cau mày nhìn Đường Thư Nghi nói: "Vết thương bị roi đánh ngoài da không thì không sao, chỉ cần bôi thuốc vài ngày là được, chỉ là..."
Trái tim Đường Thư Nghi căng chặt, "Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là bị gãy hai xương sườn, phải chăm sóc thật tốt." Đại phu nói.
Nhìn thấy ý lo lắng trên mặt Đường Thư Nghi càng nặng nề hơn, ông ấy vội vàng nói: "Nhưng thân thể của Nhị công tử rất tốt, nuôi dưỡng nhiều mấy là có thể khỏe lại, sẽ không để lại bệnh căn."
Đường Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm, "Đại phu ngươi mau kê đơn thuốc đi."
Đại phu vội vàng gật đầu, đi sang một bên viết đơn thuốc. Đường Thư Nghi cúi đầu hỏi Tiêu Ngọc Minh: "Ai đánh?"
Không hỏi nguyên nhân vụ việc, trực tiếp hỏi ai đã đánh, có thể thấy nàng thật sự đau lòng. Nhưng Tiêu Ngọc Minh lại mím môi nhắm mắt lại, cái gì cũng không nói, vẻ mặt quật cường.
Đường Thư Nghi thấy vậy híp mắt lại, quay đầu nhìn Tề Nhị và Nghiêm Ngũ hỏi: "Các ngươi nói, ai đánh nó?"
Nhưng hai người họ còn chưa lên tiếng, Tiêu Ngọc Minh đã hét lên với họ: "Các ngươi cũng không được nói."
Sau đó, hắn nặn ra một nụ cười nói với Đường Thư Nghi: "Nương, ngài đừng hỏi nữa, không phải đại phu đã nói rồi sao, con không có chuyện gì, dưỡng vài ngày là được rồi."