Chuyện như sau:
Hôm nay ba vị công tử bột hẹn nhau cùng nhau ra thành trên. Tiêu Ngọc Minh nhiều ngày không đi săn, đề nghị đi săn, ba người liền cưỡi ngựa đến Tây Sơn.
Trên đường có một vũng nước, ba người đều không dừng lại, trực tiếp cưỡi ngựa qua. Trùng hợp, bên vũng nước đậu một chiếc xe ngựa, bên cạnh xe ngựa có vài vị công tử tiểu thư trẻ tuổi đang đứng.
Khi ngựa của Tiêu Ngọc Minh đi ngang qua mặt nước, tia nước bắn trúng váy của hai hai vị tiểu cô nương, bọn họ không vui, liền chắn đường ba người họ không cho đi.
Tiêu Ngọc Minh ba người kéo dây cương lại, quay lại nhìn một hàng người, ha, cũng coi như người quen. Nên nói là người quen của Nghiêm Ngũ, Tiêu Ngọc Minh và Tề Nhị chỉ là quen biết mà thôi.
Nhóm người này là vài vị công tử tiểu thư của phủ Hướng tướng quân, thấy thời tiết hôm nay đẹp, bọn họ ra ngoài chơi, tình cờ gặp được đám người Tiêu Ngọc Minh, còn xảy ra loại chuyện này.
Vốn dĩ đều là người cùng một vòng trong giới quyền quý ở Thượng Kinh, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, ba người Tiêu Ngọc Minh làm vấy nước lên người người ta, xin lỗi một câu là được rồi. Nhưng ba người bọn họ còn kịp lên tiếng, một vị công tử của Hướng gia nhìn Nghiêm Ngũ hừ lạnh một tiếng: "Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga."
Hắn ta nói câu này là có nguyên nhân, khoảng thời gian gần đây, Nam Lăng bá phu nhân đang bàn chuyện hôn sự của Nghiêm Ngũ, nhìn trúng tứ cô nương tam phòng của Hướng gia. Nàng ấy cảm thấy, Nghiêm ngũ mặc dù không phải trưởng tử, về sau không thể kế thừa tước vị, nhưng tam phòng Hướng gia kia cũng không phải trưởng phòng. Lại nói Hướng đại tướng quân mặc dù nắm quân quyền, nhưng chẳng có tước vị, nhìn chung, thật ra là tam phòng Hướng gia mới là trèo cao.
Nhưng ai bảo Nghiêm Ngũ là một công tử bột chứ, danh tiếng không tốt, Nam Lăng bá phu nhân cảm thấy, xuất thân hơi thấp một chút thì thấp một chút đi. Nàng ấy quen biết Hướng đại tướng quân phu nhân, liền đi qua tìm hiểu một chút. Hướng đại tướng quân phu nhân không phải thân nương của tứ cô nương, tất nhiên không thể làm chủ, sau khi Nam Lăng bá phu nhân rời đi, liền nói chuyện này với Hướng tam phu nhân.
Hướng tam phu nhân nghe xong vô cùng vui vẻ, bọn họ là tam phòng, dựa vào đại phòng mà sống, nữ nhi có thể gả cho đích tử của phủ Nam Lăng bá, đúng là mối hôn sự quá tốt, đồng ý ngay lập tức. Nhưng khi sự việc truyền đến tai tứ cô nương, nghe trong nhà muốn gả nàng ta cho một vị công tử bột, liền bắt đầu chán nản không vui, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cuối cùng thế nhưng ngã bệnh.
Mọi chuyện đã đến bước này, dù sao cũng là thân khuê nữ, Hướng tứ cô nương không nguyện ý, Hướng tam phu nhân cũng không thể cưỡng ép nàng ta đồng ý, vô cùng tiếc nuối bảo Hướng đại tướng quân phu nhân từ chối Nam Lăng bá phu nhân. Chuyện đến đó cũng coi như đã qua, nhưng ai biết hôm nay lại đụng phải.
Người mở miệng nói Nghiêm Ngũ cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga chính là thân ca ca của Hướng tứ cô nương, Hướng tam công tử. Hắn thấy muội muội nhà mình đổ bệnh đều là do Nghiêm Ngũ. Cho nên vừa thấy liền công kích hắn một câu.
Tiểu bá vương Nghiêm Ngũ làm sao có thể nghe vô mấy lời này, đương trường vung roi đánh về phía Hướng tam công tử, nhưng roi còn chưa chạm vào người đã bị một cái roi khác quấn lấy, người ra tay là đích nữ Hướng ngũ tiểu thư của Hướng đại tướng quân.
"Hắn nói sai, ta thay mặt hắn xin lỗi ngươi, chuyện này coi như qua đi đi." Hướng ngũ tiểu thư nhìn Nghiêm Ngũ nói.
Giọng nói của nàng coi như hoà khí, nhưng khi nghe vào tai Nghiêm Ngũ thì lại mang theo chút ý vị chế giễu, hơn nữa đằng sau truyền đến tiếng cười nhạo của Hướng tam công tử, Nghiêm Ngũ càng thêm bực bội, cảm thấy người Hướng gia đang cố ý tìm hắn gây rắc rối.
Nói thật ra vị Hướng ngũ cô nương này có chút quan hệ với Nghiêm Ngũ. Nam Lăng bá phu nhân và Hướng đại tướng quân phu nhân có quan hệ không tồi, cho nên hai nhà cũng có quan hệ mật thiết, Nghiêm Ngũ và Hướng ngũ cô nương cũng quen biết nhau từ nhỏ.
Nghiêm Ngũ khoảng năm sáu tuổi, có lần đi theo Nam Lăng bá phu nhân đến Hướng gia chơi. Các phu nhân nói chuyện với nhau, để đám tiểu hài tử chơi với nhau. Hướng ngũ cô nương lúc đó mới bốn năm tuổi, đang cầm một thanh kiếm gỗ nhỏ chơi trong viện.